Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. The Jungle

Cảnh báo: Mô tả chi tiết quan hệ tình dục
Độ dài: 6,257 chữ
Xem thêm các ghi chú khác ở cuối truyện





-

Ngày 13 tháng 11, 08.00, tối

Phía sau bức màn là khung cảnh những ly sâm panh lấp lánh dưới chiếc đèn chùm xa hoa.

Một bữa tiệc xa hoa đầy những người đàn ông đáng ghét trong bộ vest được đo đạch tỉ mỉ và những phụ nữ trên người mang đầy kim cương. Không gian tràn ngập tiếng cười giả tạo hòa cùng tiếng lách cách khi những chiếc ly tinh xảo chạm nhau. Sự cẩn trọng trong mắt họ, khi họ dò xét xung quanh, vạch ra lộ trình xem nên chào ai tiếp theo, nên bắt tay với ai, nên nịnh bợ ai.

Chính trị gia, loại người tệ nhất...

Bụng căng phồng vì những miếng cá hồi đắt tiền cùng trứng cá tầm muối quý hiếm, túi đầy ắp những đồng tiền bẩn.

Hiện tại là năm cuối cùng trong nhiệm kỳ của Đảng Bảo thủ, cuộc bầu cử sẽ diễn ra vào năm sau. Đó là thời điểm hàng trăm chính trị gia, đàn ông, phụ nữ, dẫm đạp lên nhau để giành giật những chiếc ghế trống cùng thứ quyền lực có thể dễ dàng tha hóa bất cứ con người nào. Tại thời điểm này, một đứa con nít có lẽ còn xứng đáng hơn bất kỳ ai trong số những con lợn ở đây.

Park Jihoon bật cười với suy nghĩ của chính mình, mặc dù anh không thể hiện nó ra ngoài mặt; hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh thể hiện bất cứ biểu cảm nào ngoài sự nhã nhặn đầy nguy hiểm. Jihoon chỉ là con sư tử được cử để canh gác đàn lợn; con lợn của nhà Park, là một lão già khoảng 50 tuổi, mái đầu lão sắp hói hết từ áp lực công việc và từ việc ngoại tình, hiện đang đứng bên cạnh Jihoon và là Bộ trưởng đương nhiệm của Bộ An ninh và Nội vụ Hàn Quốc.

Jihoon, người đang khoác trên mình bộ lễ phục màu xanh sẫm được đặt thiết kế riêng từ Tom Ford, mái tóc nâu vuốt gọn ra phía sau, giữ thẳng tư thế khi đứng vững vàng dưới bóng của Bộ trưởng, một sự nhắc nhở đầy phô trương cho thế lực phía sau của ông ta. Trong khi lão già nhấm nháp ly sâm panh thứ ba của lão trong buổi tối và thì thầm với một Bộ trưởng khác về một nhà thổ mà lão đã ghé thăm vào tuần trước.

Đôi mắt nâu của Jihoon cẩn thận quan sát sảnh tiệc.

Nó chật cứng bởi những con người ăn vận lỗng lẫy đang nói chuyện phiếm, người ta thậm chí không thể nhìn thấy sàn nhà bằng đá cẩm thạch, sự giàu có tràn ngập và trải dài khắp các hành lang trong dinh thự thuộc sở hữu của Đảng Bảo thủ. Tấm rèm vàng chói mắt với những bức tranh thêu đỏ được treo trước bức tường kính, che đi lớp tuyết bắt đầu rơi ở bên ngoài khi mùa đông bao trùm Seoul. Tiếng đàn piano du dương từ góc phòng làm dịu đi những tiếng xì xầm khó chịu xung quanh Jihoon, trong khi anh bắt gặp bầy đàn của mình, người của gia tộc Park, đứng áp sát vào tường trong những bộ vest đen và đeo tai nghe. Jihoon gật đầu với họ một cái, trước khi tiếp tục nhìn qua đám đông.

Và anh tìm thấy họ.

Đảng Dân chủ, đang sải bước từ hướng đối diện về phía Jihoon, về phía Bộ trưởng.

Họ được mời đến buổi tiệc kết thúc năm này, một sự tử tế giả tạo để duy trì hình ảnh của Đảng Bảo thủ, chúng ta là một với tư cách là một Quốc gia và tất cả những điều nhảm nhí tương tự-- và một trong số họ, ứng cử viên cho chức Bộ An ninh và Nội vụ vào năm tới, đi giữa đám đông, giương cao cằm như thể đây là sự kiện của Đảng Dân chủ. Các chính trị gia khác xung quanh lão bước sang một bên, dẹp đường vì vị Bộ trưởng của Jihoon, tất nhiên, đang như cá đói với được mồi; ông già nhanh chóng bỏ rơi người bạn của mình, giật lấy ly sâm panh thứ tư từ một người phục vụ đi ngang qua, và đối mặt với người đàn ông đang nhắm đến chiếc ghế của mình.

Hai con lợn trong chuồng gặp nhau.

Họ cúi đầu và nở nụ cười, sau đó là những câu dad's jokes nhạt nhẽo, điển hình, mặc dù tất cả mọi người, kể cả đám tình nhân của họ, đều biết cả hai căm ghét nhau như nào. Jihoon, im lặng đứng bên chú lợn của mình, chả hề quan tâm hơn nếu các vị chính trị gia quyết định nhảy vào siết cổ hay đè nhau ra hôn, bởi vì họ không phải là người mà anh đang tìm kiếm...

Không phải họ, Jihoon nghĩ, trong khi ánh mắt chưa bao giờ rời một con sư tử khác, đang ở bên cạnh ứng cử viên của Đảng Dân chủ.

Thấp hơn Jihoon, nhưng bờ vai rộng hơn, bộ lễ phục đen ôm sát cơ thể như làn da thứ hai, vừa vặn, bó sát, làm nổi bật vòng eo thon và cặp đùi săn chắc. Jihoon không thể rời tầm mắt khỏi người đàn ông kia dù chỉ một lần, từ đôi giày bóng bẩy đến mái tóc đen tuyền chải chuốt của người kia.

Bản thân người đàn ông đó cũng không bỏ lỡ ánh mắt của Jihoon, vì Jihoon cũng không giấu giếm điều đó. Người đàn ông nở một nụ cười nhếch mép, tự hào và không hề sợ hãi, đúng như mong đợi từ người thừa kế của tập đoàn Choi.

Park Jihoon không phải người dễ dàng chịu yếu thế; anh giữ ánh mắt sắc bén của mình ổn định, xuyên qua không khí và nhắm tới con ngươi xám đen thuộc về người tên Choi Hyunsuk.

Áp lực tỏa ra từ khí thế giữa hai con sư tử non, ngay cả những con lợn cũng sợ hãi.

Bộ trưởng nhấp ngụm sâm panh cuối cùng và hắng giọng, "Chà, tôi thấy tập đoàn Choi cũng có mặt đêm nay. Chào mừng đến với bữa tiệc, chàng trai trẻ."

Con sư tử được nhắc tới liếc nhìn con lợn đang nói, và cúi đầu chào, "Cảm ơn sự hiếu khách của ngài, thưa Bộ trưởng."

Ứng cử viên Đảng Dân chủ gật đầu với Bộ trưởng, "Vâng, tôi hy vọng Đảng Bảo thủ không phiền vì tôi đã mời Hyunsuk-ssi cùng vài đồng nghiệp của anh ấy đến đây, mẹ anh ấy là một người bạn thân thiết."

"Không, tất nhiên là không, Jihoon-ssi ở đây cũng vậy thôi. Anh ấy còn mang theo cả em trai của mình nữa, đúng không Jihoon?" Bộ trưởng đặt tay lên lưng Jihoon; anh nhắc bản thân nhớ phải đốt bộ trang phục này sau khi rời khỏi đây.

"Cha của cháu dạo này thế nào?"

"Ông ấy vẫn khỏe, thưa Bộ trưởng, cảm ơn ngài. Ông ấy rất tiếc khi không thể tham dự bữa tiệc tối nay vì công việc gia đình, vậy nên tôi hy vọng sự hiện diện của tôi và em trai là đủ."

Bộ trưởng cười khanh khách, "Tất nhiên, tất nhiên, chúng tôi luôn vô cùng vui mừng khi có người bảo vệ thành phố của chúng ta ở xung quanh."

Jihoon cười theo, thanh mảnh và sắc như lưỡi dao, "Tôi lấy lòng khiêm tốn trước lời khen, thưa Bộ trưởng, đặc biệt khi chúng đến từ một người nắm trong lòng bàn tay Cơ quan Cảnh sát Quốc gia."

Bộ trưởng bật ra một tiếng cười náo nhiệt, đủ lớn để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường.

"Ha ha ha! Phải! Chúng ta đều ra tay bảo vệ trật tự của đất nước."

Jihoon kìm nén mong muốn đảo mắt. Cái tôi của con người giống như một quả bóng bay, rất dễ bị thổi phồng với những từ ngữ rỗng tuếch tựa không khí, nó sẽ mãi nở ra và nở ra, rồi cuối cùng, nổ tung thành từng mảnh.

Tuy nhiên, con lợn khác trong phòng cũng không khác gì.

"Vâng, vâng. Thật đáng buồn khi đây là năm cuối cùng của ngài, thưa Bộ trưởng. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng tôi có thể tiếp tục nhiệm vụ cao cả này một cách tốt nhất, như ngài đã làm." Đảng viên Đảng Dân chủ nén một nụ cười tự mãn, và Jihoon bắt gặp cách người thừa kế của gia tộc Choi bên cạnh ứng cử viên thậm chí không thèm che giấu tiếng thở dài khó chịu của anh ấy.

Lời châm biếm từ tên ứng cử viên đã khiêu khích người sắp sửa trở thành cựu Bộ trưởng. Tư thế của lão già trở nên căng cứng, tay cầm ly champagne cũng vậy, chiếc ly Schott Zwiesel làm bằng pha lê Tritan, gia đình Park có cả bộ sưu tập, 102 USD cho một bộ sáu chiếc. Nếu nó vỡ tan tành thì Jihoon sẽ rất xót xa cho chiếc ly đắt tiền đẹp đẽ, chứ không phải bàn tay nhăn nheo kia.

Nghiến răng nghiến lợi, Bộ trưởng trả lời, "Tầm nhìn quá lạc quan đôi khi là một điều nguy hiểm, thưa ông."

"Ồ, nhưng nó là cần thiết, thưa Bộ trưởng. Dù gì thì người dân đều phụ thuộc vào chúng ta, như ngài vừa nói, trong việc bảo vệ trật tự. Tôi sẽ đảm bảo Cơ quan Cảnh sát Quốc gia và các bộ phận khác có thể phát huy tối đa tiềm năng của họ. Tất nhiên là vì lợi ích của quốc gia. "

"Tất nhiên."

Sự thù địch gay gắt giữa Đảng Bảo thủ và Đảng Dân chủ khi cả hai cùng nhìn chằm chằm vào nhau; một người phủ nhận tương lai của mình nơi ông ta bị tước bỏ quyền lực và không còn gì, và một người ở quá sâu trong ảo vọng về một tương lai nơi hắn sẽ giành được quyền lực và có mọi thứ.

Jihoon khẽ thở dài, hi vọng thời gian trôi nhanh đến đoạn mấy lão già chán châm chọc nhau và nói lời chia tay để kết thúc đêm tiệc vô nghĩa này.

Cuối cùng, sau mười lăm phút trao đổi những lời xã giao rỗng tuếch nữa, những con lợn quyết định quay trở lại góc riêng với người của chúng. Trong khi những ông già nhanh chóng quay lưng và bỏ đi, hai con sư tử vẫn nán lại, yên lặng, như thể chúng đang trao đổi qua sự im lặng.

Trước khi Hyunsuk đảo mắt và quay trở lại hướng của đảng Dân chủ.

Jihoon nhìn theo bóng lưng của người đàn ông trước khi rời khỏi trung tâm hội trường.

Trong khi Bộ trưởng bận rộn với ly rượu thứ năm trong tối, Jihoon tận dụng cơ hội của mình để kín đáo lách qua đám đông, cho đến khi tìm thấy một bóng người cao lớn trong bộ suit Tom Ford nhung thắt nơ, đang nhấm nháp một lúc bốn miếng bánh kem. Mái tóc nâu nhạt của cậu bồng bềnh khi người thanh niên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đến gần.

"Có vui không?" Jihoon hỏi cậu em trai của mình, người thực sự không còn nhỏ bé nữa vì thằng bé đã cao hơn 2 cm so với người anh của mình. Dù là người khôn ngoan, Park Junghwan vẫn có những hành động khá trẻ con khi vụn bánh dính quanh miệng và đôi má bồng ra vì chứa quá nhiều bánh kem. Không bận tâm đến sự lộn xộn của mình, cậu bé vui vẻ chào Jihoon.

"BánH ỏ Ây gOn lẮm, hyung."

"Nghe ổn đấy. Canh chừng Bộ trưởng cho anh, được không?" Jihoon siết chặt vai Junghwan trong khi quay đầu sang đám người xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó.

"Chờ đã, anh đi đâu vậy?"

Ngay sau đó, Jihoon đã xác định được mục tiêu của mình, ở đầu kia của hành lang; Choi Hyunsuk, gần như bị chắn bởi những người đàn ông đô con trong bộ vest và cà vạt, chắc chắn là người của tập đoàn Choi. Bên cạnh Hyunsuk không phải là đảng viên Đảng Dân chủ, mà là người tùy tùng thân tín của anh ta. Jihoon nheo mắt, tập trung vào chuyển động của Hyunsuk; người thừa kế của tập đoàn Choi thì thầm điều gì đó vào tai người tùy tùng trước khi anh ta rời đi, lạn lách nhẹ nhàng qua không gian chật hẹp của đám đông. Hướng đi đó...

Khu vệ sinh nam.

"Vệ sinh. Do mấy con tôm."

Không thèm liếc Junghwan đang bối rối, Jihoon sải đôi chân dài của mình đến cùng một đích. Anh cũng đảm bảo ẩn nấp giữa các chính trị gia bất cứ khi nào anh bắt gặp người của Choi hoặc người của gia đình anh.

Khi cánh cửa phòng tắm màu đỏ hiện trước tầm mắt, Jihoon tăng tốc bước chân trước khi mở cửa...

Và khóa nó sau lưng anh ta.

"Choi Hyunsuk-ssi."

Màn biểu diễn trở lại một lần nữa, nhưng lần này, không có ai ngoài những chú sư tử con.

Phòng tắm sang trọng mà Jihoon bước vào có hai buồng và hai bồn rửa tay, với tường và sàn lát đá cẩm thạch trắng. Một không gian chật chội so với đại sảnh bên ngoài, chỉ có một cửa sổ, mở ra một nửa đủ nhìn ra sân sau phủ đầy tuyết.

"Park Jihoon-ssi." Người đàn ông được nhắc tới trả lời, nụ cười tự mãn thích thú nở trên khuôn mặt khi anh vặn vòi nước vàng và rửa tay, thậm chí không nhìn Jihoon đang dần dần tiến đến gần từ chỗ cánh cửa đã khóa.

Jihoon dừng lại, chỉ cách người thừa kế của tập đoàn Choi một bước chân. Bóng anh phủ lên dáng người thấp bé hơn từ phía sau, nhưng Hyunsuk vẫn chưa ngẩng lên.

Jihoon mở lời, "Nhật Bản thế nào?"

"Cậu Park thực sự muốn biết sao."

"Tất nhiên. Phải biết tình hình kinh doanh của đối thủ như thế nào để nhà họ Park luôn có thể đi trước một bước."

Hyunsuk nhếch mép cười rộng hơn; anh tắt vòi nước và lấy khăn giấy lau khô tay. Tuy nhiên, lần này, anh đảm bảo giữ vững ánh mắt sắc bén của mình nhìn Jihoon qua gương, "Vậy thì càng có nhiều lý do khiến tôi phải im lặng."

Tiến thêm một bước; còn một inch trước khi cơ thể rắn chắc của Jihoon áp vào lưng người kia.

Nhưng vẫn chưa tới.

Anh cúi đầu xuống, cho đến khi môi anh, mỏng và ẩm ướt, lơ lửng trên tai phải của Hyunsuk.

Anh thì thầm, trầm thấp, "Và nếu tôi nài nỉ? Để cái miệng đó mở ra?"

Nụ cười nhếch mép biến thành một tiếng cười khúc khích; Hyunsuk ném khăn giấy vào bồn rửa mặt, anh ấy sẽ dọn dẹp nó sau--rất lâu sau đó cơ. Anh quay lại, đối đầu trực diện với người thừa kế của gia tộc Park, sẵn sàng cho một chút ầm ĩ và bạo lực khi anh tóm lấy cổ áo bộ lễ phục của Jihoon và kéo người đàn ông cao hơn xuống gần mình...

"Vậy thì, Jihoon-ssi ..."

..cho đến khi đôi môi mỏng, ẩm ướt, và đói khát gần như chạm vào môi anh.

"--chúc may mắn trong khi thuyết phục tôi."

Màn biểu diễn kết thúc, chiếc mặt nạ rạn nứt, tấm màn rơi xuống, che giấu cho hai con sư tử...

Jihoon tiến lên và khóa môi với Hyunsuk, cả hai tay nắm lấy phần eo mảnh mai. Hyunsuk đáp lại với cùng một loại đê mê, cắn môi Jihoon và siết chặt ve áo của bộ lễ phục cho đến khi vò nát dưới ngón tay. Jihoon gầm gừ và cắn vào môi dưới của người kia, thô bạo, cho đến khi nó chảy máu, và điều đó thành công khiến Hyunsuk rên rỉ, hé mở ra cái miệng ngọt ngào chết tiệt đó.

Không cần may mắn, Jihoon là chuyên gia trong khoản này.

Đầu lưỡi Jihoon không khách sáo luồn vào miệng đối phương, hệt như xâm lược, nhấp nháp hương vị chiến thắng ngọt ngào; ranh mãnh vuốt ve khoang miệng, chạm vào sâu bên trong, khiến người nhỏ hơn thở dốc một tiếng ướt át mơ hồ. Thỏa mãn liền rút lưỡi ra, liếm láp đôi môi căng mọng trước khi chơi đùa với lưỡi của người kia. Cảm giác gây nghiện như rượu nho thương hạng và làm Jihoon nhớ khi chúng quấn quanh cậu em của mình. Vì vậy anh không ngừng đá nút dây dưa âm ỉ, cho đến khi người đàn ông nhỏ hơn thở hổn hển thì Jihoon mới dừng lại, vùi mặt vào cần cổ người nhỏ hơn, tham lam hít hà mùi hương từ người kia.

"Bộ đồ của anh chật quá đấy, anh yêu." Jihoon thì thầm, một tay vẫn đặt trên eo Hyunsuk trong khi tay kia sờ soạng bờ mông qua lớp vải tội lỗi không che giấu được đường cong gợi cảm đó, như thể nó đang cầu xin được nhào nắn.

"Nhỏ hơn một số, Jeongwoo đã đặt sai số đo." Đùi của Hyunsuk bắt đầu cọ vào hạ bộ căng cứng của Jihoon, ngay lập tức kéo theo những tiếng càu nhàu từ người tóc nâu. Hyunsuk ngửa đầu ra sau, để lộ cần cổ đẹp đẽ, mời gọi Jihoon trải những nụ hôn dọc theo yết hầu anh trong khi người kia thì thầm trả lời.

"Vậy thì gửi lời cảm ơn của em tới cậu ấy."

"Em đang đùa."

"Rõ ràng. Cửa sổ?"

"Hướng ra sân sau, không có lính canh hay camera."

"Tốt, nhưng vẫn nên đóng chúng lại trước đã." Jihoon hôn một cái cuối cùng lên vùng da dưới cổ áo Hyunsuk trước khi lùi lại, chuyển hướng tập trung để kéo tấm rèm thêu vàng đóng lại.

Trong lúc đó, anh nghe thấy âm thanh của thắt lưng được rút ra và tiếng khóa kéo. Chiếc quần cotton màu đen của Hyunsuk đang treo lỏng lẻo trên vòng eo thon gọn của anh ấy khi Jihoon quay lại. Bây giờ người kia đang nằm bò trên bồn rửa bằng đá cẩm thạch trắng, cặp mông trắng trẻo và mịn màng vểnh cao. Hyunsuk đỏ ửng và xinh đẹp, quyến rũ liếm môi khi nhìn Jihoon qua gương.

Táo bạo.

Cảnh tượng dâm dục trước mắt khiến Jihoon phải cắn vào bên trong miệng của mình để hãm lấy ham muốn bùng nổ của anh trước khi anh kéo Hyunsuk ra giữa sảnh và chịch anh ta trước mặt những con lợn. Rất may, sự tỉnh táo của anh ta vẫn còn nguyên vẹn, vì vậy, thay vào đó Jihoon kéo khóa quần của mình và nhanh chóng tới đứng phía sau người đàn ông tóc đen. Tay phải anh lấy bao cao su và một lọ thuốc bôi trơn nhỏ từ trong túi của mình, trong khi tay kia lướt qua cặp mông đầy đặn của Hyunsuk và nhấn vào lỗ nhỏ của người kia.

Jihoon nở một nụ cười ranh mãnh khi ngón tay cảm nhận được sự ướt át, "Đã bôi trơn rồi."

"Không có thời gian để lãng phí." Hyunsuk đáp lại một cách tự mãn, thiếu kiên nhẫn cọ mông mình vào háng Jihoon.

Một bộ mặt của Choi Hyunsuk chỉ dành riêng cho anh, háo hức và quyết tâm, và ôi- thật quyến rũ để có được thứ anh ấy muốn. Dù gì thì Jihoon cũng chỉ là một người đàn ông đơn thuần, và chắc chắn không ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp dâm dục như vậy, không phải khi đối tượng đang bắt đầu ve vãn, ra hiệu cho Jihoon tiến lên và vùi sâu vào trong.

Jihoon nở một nụ cười. Anh đánh nhẹ vào cái mông đang không ngừng cựa quậy và quan sát khi làn da lắc lư như thạch và hơi ưng hồng trong khi đeo bao cao su và vuốt ve dương vật cương cứng của mình bằng chất bôi trơn. Khi nó đủ ướt, anh đẩy nó vào cái lỗ trơn trượt của Hyunsuk, từng inch một.

Cả hai người đồng thời rên rỉ, khi Jihoon tiếp tục đẩy cho đến khi dương vật được chôn trong vách thịt mềm mại đang thít chặt.

Khoái cảm khiến Jihoon nhắm nghiền mắt lại mà cảm thán, "Mẹ kiếp, em nhớ nơi này." trước khi rút ra, cho đến khi dương vật của cậu gần như rời khỏi cửa mình, và đâm vào trở lại, cứng ngắc, mái tóc bồng bềnh của Hyunsuk bật ra sau từng cú thúc trong khi anh không hề kiềm chế mà rên rỉ.

Âm thanh thật gợi tình và quen thuộc, khiến Jihoon khao khát nhiều hơn. Thúc mạnh lần nữa trong khi anh cúi người về phía trước và gặm lấy vành tai Hyunsuk, "Em nhớ anh."

"Anh cũng-- ah!" Hyunsuk hét lên khi Jihoon tìm thấy tuyến tiền liệt của mình.

Người đàn ông cao hơn đẩy dương vật của mình vào sâu hơn, sâu hơn, vào chỗ khiến Hyunsuk đau đớn và thút thít trong khoái cảm, "Ah-- mạnh hơn nữa, Jihoon-ah, mạnh hơn nữa."

Jihoon cười khúc khích, "Nhiệt tình như mọi khi, Vi."

"Đừng gọi anh như vậy bây giờ, Red." Hyunsuk trả lời trong tiếng thở hổn hển; trong khi Jihoon đẩy mạnh về phía trước, Hyunsuk cũng phối hợp lùi về phía sau, bắt lấy dương vật to lớn một cách thèm thuồng.

Tiếng thở hồng hộc, da thịt va chạm bồm bộp, Jihoon rên rỉ thoả mãn. Làm tình với Hyunsuk luôn tuyệt vời và phấn khích. Anh thề rằng Hyunsuk là người duy nhất có thể biến Jihoon từ một người đàn ông có địa vị và học vấn, thành một sinh vật của tình yêu và dục vọng với nỗi bận tâm lớn nhất là bắt lấy người bên mình

Anh khao khát Hyunsuk, cả thể xác và tâm hồn. Vì vậy Jihoon đã nâng niu tình yêu của mình bằng những nụ hôn nhẹ nhàng và những cú thúc mạnh bạo trong những lần gặp gỡ chóng váng như hôm nay.

"Hyunsuk-ah."

"Jihoon-ah, Jihoon-ah."

Cả hai con sư tử đều gọi nhau, như thể cơ thể đang dồn ép của chúng, kết hợp làm một, như thể hiện tại chưa đủ để chứng minh chúng đang ở bên nhau, chúng thuộc về nhau.

Họ gắn kết, ồn ào, tràn ngập ham muốn và khao khát; khi Jihoon bắt đầu tăng nhịp và dồn dương vật cứng ngắc của mình vào cái lỗ ẩm ướt của Hyunsuk trên một nhịp điệu thất thường và Hyunsuk đang thở hổn hển và vuốt ve dương vật được bọc trong bao của mình. Bởi vì đồng hồ đang tích tắc, vì bữa tiệc vẫn đang diễn ra, họ phải thật sạch sẽ sau khi xong xuôi, dù cho sắc tình ngày càng đậm và Jihoon không thể ngừng thúc vào trong vách tràng mềm mại kia ngay cả khi một đám đàn ông lớn tuổi xông vào mở cửa và nhìn thấy người thừa kế của hai bên đối thủ đang làm tình trong một phòng tắm chật chội, bởi vì, thật đáng buồn--

không có chỗ cho tình yêu của họ ngoài kia.

Jihoon rên rỉ, vùi đầu vào cổ Hyunsuk và đạt tới cao trào. Trong khi đắm mình trong ánh sáng rực rỡ, anh cảm nhận được run rẩy từ cơ thể nhỏ bé bên dưới khi Hyunsuk rên rỉ tên Jihoon trong lúc trải qua cao trào của mình. Jihoon nghe theo tiếng gọi và nghiêng đầu để tìm kiếm đôi môi của Hyunsuk, cùng lúc với người kia.

Hai con sư tử con lại hôn nhau say đắm triền miên, tận hưởng hơi ấm của nhau trước khi, như mọi lần,

thời gian đã hết

-

"Nè!"

Hyunsuk giật mình khi Jihoon phục kích người nhỏ hơn bằng một cái ôm ngay khi người kia bước ra từ một buồng vệ sinh, sau khi dọn dẹp những thứ còn sót lại trong buổi thân mật của họ. Jihoon rúc mặt vào gáy của Hyunsuk khi vòng tay anh ôm trọn lấy người kia.

Jihoon im lặng cảm nhận trái tim mình run rẩy khi nghe những tiếng cười khúc khích của Hyunsuk trước khi vuốt nhẹ lên tóc anh.

"Chuyện gì vậy?"

"Chiều mai hãy để trống lịch trình của anh cho em." Jihoon nói, mặc dù giọng anh đã bị bóp nghẹt lại khi môi anh vẫn cố chấp dính chặt vào làn da của Hyunsuk. May mắn thay, người kia hiểu nhưng chỉ đưa ra một tiếng ậm ừ bối rối.

Jihoon hơi lùi ra xa để bắt gặp ánh mắt si tình của Hyunsuk, "Làm ơn đó, được không? Đã một tháng rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Em vẫn nhớ anh lắm, anh yêu."

Chàng trai tóc nâu cố gắng bĩu môi nhưng có vẻ không thành công vì Hyunsuk chỉ nhếch mày trước khi bật cười. Jihoon cau có và véo người kia; Jihoon yêu những điều đó, thực sự anh làm cách nào cưỡng lại một người như này được chứ. Hyunsuk hét lên ngạc nhiên trước khi đấm nhẹ vào ngực Jihoon. Người bị đánh chỉ cười toe toét và hôn trộm lên má anh.

Hyunsuk đảo mắt một cách tinh nghịch, "Chắc chắn rồi, anh sẽ xem mình có thể làm được gì."

Jihoon cười rạng rỡ trở lại và áp môi mình vào Hyunsuk lần cuối, cảm nhận sự mềm mại trước khi họ chia tay. Jihoon hứa, "Em sẽ gọi cho anh vào buổi sáng."

Và Hyunsuk mỉm cười, đầy hy vọng và yêu đời, "Hẹn gặp lại."

Có tiếng gõ cửa phòng tắm và đây không phải là lần đầu tiên. Jihoon đặt cược vào cậu nhỏ mềm nhũn của mình, có một hàng người giận dữ đang đợi bên ngoài. Họ đã ở trong này được mười lăm phút.

Hyunsuk khịt mũi trước khi quay ra cửa sổ. Người đàn ông đủ nhỏ và linh hoạt để trèo ra khỏi và đi vào từ hành lang bên ngoài, đối diện với sân sau trống trải. Anh ấy nháy mắt với Jihoon trước khi bước ra khỏi tầm nhìn của người kia.

Sau khi duỗi thẳng những vết nhàu nát của bộ lễ phục phía trước và chỉnh lại mái tóc, Jihoon hít một hơi và sẵn sàng mạo hiểm trở lại môi trường sống của mình.

Jihoon bấm mở khóa phòng tắm, và kìa, anh được chào đón bởi bốn người đàn ông, tất cả đều đáng tuổi ông của anh, cau có và đang nhịp chân một cách thiếu kiên nhẫn. Đó là những gì họ làm, cho đến khi họ nhận ra danh tính của người đủ có can đảm để khóa một phòng vệ sinh công cộng.

Giống như lũ thỏ đế trước sư tử, các ông già chết cóng.

Là người cao nhất trong nhóm, Jihoon nhìn xuống họ, lạnh lùng và hung hăng - nhắc nhở những ông già việc ai là chủ nhân của khu rừng này. Một người thậm chí rùng mình sợ hãi và giả vờ ho.

Jihoon thương xót; anh nở một nụ cười tự mãn, "Buổi tối tốt lành chứ, các quý ông?" và rời đi một cách tự nhiên. Anh thậm chí còn vỗ vào lưng một trong những người đàn ông khi anh ta đi ngang qua họ, hơi dùng lực quá đà vì người đàn ông giật mình đầy cảnh giác, và trở lại đám đông ồn ào.

Jihoon lượn quanh giữa những người đàn ông và phụ nữ hít thở drama như không khí, cho đến khi anh tìm lại được đứa em trai của mình, vẫn ở vị trí cũ khi Jihoon rời cậu nhưng không còn đĩa bánh trên tay hay con lợn của nhà Park trong tầm mắt.

"Bộ trưởng đã chết chưa?" Jihoon đi tới, làm Junghwan ngạc nhiên khi cậu đang nhìn chằm chằm vào hư không, nhất định là giờ bụng cậu ấy đã no rồi.

Người trẻ tuổi hơn thì bĩu môi và huých nhẹ tay anh, "Em không vụng về đến mức đó."

"Tại sao không? Anh đang mong lão chết ngạt vì một miếng bít tết hay gì đó để chúng ta có thể về nhà sớm." Jihoon nhún vai, nhưng mắt vẫn tìm kiếm hình bóng của Bộ trưởng, cho đến khi họ phát hiện ra ông ta, đang ngáp dài với những thành viên của Đảng Bảo thủ ở góc bên kia của căn phòng. Có hai người đàn ông của nhà Park ở gần đó nên Jihoon ra hiệu cho họ đi xem con lợn của mình.

"Dù sao thì anh ở trong phòng tắm lâu như vậy làm gì?"

Câu hỏi của Junghwan chuyển hướng sự chú ý của Jihoon sang cậu.

"Anh đã nói với em rồi, tại chỗ tôm ấy, Hwannie. Em đã thử nó chưa?"

Người trẻ hơn lắc đầu.

"Đừng. Nó có vị như mông của bọn nhà giàu."

"Chúng ta cũng giàu có mà, hyung."

"Nhưng chúng là những con lợn tự vỗ béo mình bằng lòng tham và tình dục, trong khi chúng ta là..."

"Sư tử, kẻ săn mồi trên đỉnh đã cho lợn ăn cho đến khi chúng tròn và mọng nước để cuối cùng chúng ta có thể chén sạch chúng."

Jihoon có vẻ ấn tượng, "Vẫn nhớ hả?"

Nhưng Junghwan chỉ thở dài, "Cha sẽ tức điên nếu các con trai của ông ấy quên những lời dạy của ổng. Không phải em có thể quên được điều đó vì ông ấy đã ghim những lời nói này đầu em mỗi ngày."

"Thật sao? Anh không để ý em cùng cha nói chuyện nhiều tới vậy."

"Toàn những lúc anh ra khỏi biệt thự, anh biết đấy, đi kiểm tra các câu lạc bộ hoặc tham gia các cuộc họp, hoặc đi thăm cô gái đó, Vi ấy."

Junghwan cố tình nhấn mạnh từ cuối cùng trong khi nhếch mép tự mãn với anh trai mình. Jihoon, mặt khác, cố tỏ ra thờ ơ, đơn giản chỉ nheo mắt mình. Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim anh đập như một con ngựa đua, sẵn sàng lao ra khỏi lồng ngực.

Rốt cuộc thì mối quan hệ của họ là một bí mật nguy hiểm; không một ai nên biết.

Nhưng vũ trụ dường như đứng về phía Jihoon khi Junghwan nhanh chóng xóa tan nỗi sợ hãi của anh.

"Em đã nghe anh nói chuyện điện thoại với cô ấy nhiều lần rồi, hyung."

Jihoon gần đến mức thở ra một hơi dài nhẹ nhõm nhưng anh đã cố gắng kìm lại được. Điều anh không thể che giấu là sự căng cứng trên quai hàm.

Junghwan, tất nhiên, nhận thấy điều này.

"Thoải mái đi, em sẽ không nói cho bất cứ ai, kể cả cha. Hơn nữa, cô ấy tên thật là Vi? Cô ấy có phải là người nước ngoài không? Vi có phải là viết tắt của Vivi không? Anh đã gặp cô ấy khi nào và ở đâu vậy?"Junghwan, tròn mắt và tò mò, dồn dập hỏi thăm người anh của mình.

Jihoon khịt mũi thích thú, đi đến vò tóc cậu nhóc, "Chà, đây là thẩm vấn à? Bây giờ em đang đóng vai cảnh sát hả Hwannie?"

"Ồ, thôi nào, nói cho em biết đi! Em biết anh đã ở với cô gái Vi này nhiều năm rồi. Khi nào anh sẽ giới thiệu cô ấy với gia đình? Cô ấy không biết anh là một xã hội đen sao?"

Jihoon nhăn mặt, "Ew, đừng nói cái từ đó nữa, nổi da gà quá. Anh có thể đẹp trai thật, nhưng anh không phải Al Pacino--"

"Không ai nói anh là Al Pacino cả, hyung--"

"--Chúng ta không phải là 'Bố già' chết tiệt. Chúng ta là doanh nhân."

"Chắc chắn rồi." Người trẻ tuổi đảo mắt sang chỗ khác, nhận thấy được người anh của mình đang né tránh chủ đề được hỏi.

Không ai nói gì trong một lúc; Jihoon đang chìm sâu trong những suy nghĩ của riêng mình, về mối quan hệ của anh, về gia đình, về công việc, trong khi Junghwan cẩn thận quan sát người anh lớn qua khóe mắt.

Giữa họ có một khoảng lặng và tiếng huyên náo của bữa tiệc lấp đầy nó như rót rượu.

Cắn chặt môi, Junghwan sẵn sàng rút lại câu hỏi của mình và phá vỡ sự khó xử giữa hai anh em thì Jihoon, đột nhiên, cất tiếng.

"Đừng lo lắng, gia đình mình sẽ sớm được gặp Vi."

Cách Jihoon nói những lời đó có phần u sầu và bình tĩnh, trái ngược với sự hiểu biết của Junghwan về người anh lớn của mình, đôi mắt nâu của anh ấy không bao giờ rời khỏi đám đông phía trước, như thể nhìn vào một cái lỗ giữa những đôi bông tai ngọc trai và bộ ria mép để đâm thẳng vào mục tiêu của anh ấy.

Là ai, Junghwan không có manh mối.

Vì vậy, cậu nhìn chằm chằm người lớn hơn, đáp lại cậu là một nụ cười nhếch mép ranh mãnh. Điều đó chỉ đổ thêm dầu vào sự tò mò cháy bỏng của Junghwan.

"Thật sao?! Anh định--"

"Im!"

Jihoon trừng mắt nhìn em trai mình, khiến cậu im lặng. Junghwan trông có vẻ hối lỗi, mặc dù vẫn còn thích thú trước viễn cảnh được gặp người tình bí mật lâu năm của Jihoon. Bản thân Jihoon không có tâm trạng để xóa những ngôi sao trong đôi mắt của cậu em trai nhỏ bé của mình; quá quý giá, quá hồn nhiên đối với thế giới này.

Vì vậy, sau một lúc nghiền ngẫm, Jihoon quyết định bám sát kế hoạch của mình, tất cả sẽ được bật mí trong thời gian sắp tới.

Ôi, Junghwan, cùng với gia đình anh, sẽ đón nhận sự ngạc nhiên lớn nhất của cuộc đời họ.

"Nghe này, bây giờ hãy khoá miệng lại và chúc anh trai em thật nhiều may mắn đi." Jihoon quay lưng lại với người kia, "Đây, vỗ lưng cho anh, Hwannie."

"Vỗ nè, vỗ vỗ." Junghwan làm theo như một đứa em ngoan.

"Tốt, tốt, xoa bóp cho anh ở đó luôn."

Đánh nhẹ vào lưng Jihoon trước khi cả hai người phá lên cười khúc khích. Họ lại chọc nhau bằng những câu đùa quen thuộc, được hun đúc bởi năm tháng và tình anh em.

Chẳng bao lâu, sâm panh cạn dần, những cuộc nói chuyện trở nên cũ kỹ;

Khi đồng hồ điểm mười, các chính trị gia bắt đầu chán nản. Bộ trưởng của Jihoon là một trong số họ khi ông ta xin phép rời khỏi bữa tiệc.

Anh em nhà Park nhanh chóng có mặt bên cạnh Bộ trưởng, chia tay các đảng viên Bảo thủ khác trước khi tháp tùng ông lão lên chiếc Mercedes-Benz S-Class đã chờ sẵn ở sảnh.

Trên đường rời đi, gia đình Park đi ngang qua nhóm người Choi, đang ngồi xung quanh các đảng viên Đảng Dân chủ.

Chỉ có vài giây ngắn ngủi giữa họ nhưng thời gian có hạn cũng không ngăn được những ánh mắt gây hấn âm thầm mà họ quăng vào nhau, nghiến răng nghiến lợi; những người đàn ông trừng mắt và bẻ khớp ngón tay, và bất cứ ai ngoài cuộc đang có mặt tại hành lang chỉ có thể quan sát ​​cảnh tượng với vẻ lo lắng.

Nhưng mọi thứ đều chậm lại đối với những người thừa kế.

Khi Jihoon và Hyunsuk trao đổi thông qua ánh mắt kiên định của họ, họ chỉ tập trung vào nhau; một số người có thể coi đó là sự căm thù sâu sắc nếu chỉ xét theo không khí giữa hai người, nhưng chỉ có hai người mới có thể giải mã được thông điệp ẩn giấu đằng sau.

Một lời tạm biệt cho đêm nay và một lời hứa cho ngày mai.

-

Nhưng có một cái bóng lờ mờ ở góc hành lang của dinh thự, giống như một kẻ ngoại lai đang chuẩn bị dao rựa để cắt xuyên khu rừng yên bình, phục vụ cho mục đích của riêng hắn--

và người đó theo dõi Jihoon và Hyunsuk trong bí mật.

Bước chân của kẻ đó nhẹ nhàng, không thể nghe thấy được, nên không ai biết về ý định của hắn cho đến tận sau này,

khi đó là người đẩy ngã quân cờ domino đầu tiên và mọi thứ bắt đầu đảo lộn.








-
Chú thích:

1, Các đảng chính trị chính ở Hàn Quốc: Đảng Dân Chủ - DPK, Đảng Bảo Thủ Hàn Quốc Tự do – LKP, Đảng trung dung Nhân dân (People's Party - PP), và đảng cánh tả Tư pháp (Justice Party - JP). DPK và LKP là là những lực lượng thống trị truyền thống của chính trị Hàn Quốc.

2, Al Pacino: diễn viên và đạo diễn người Mỹ. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông là The Godfather (Bố già), một bộ phim hình sự kể xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý - Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955. Bộ phim được coi là một trong những phim hay nhất của lịch sử điện ảnh thế giới.

Chuyên mục lảm nhảm cùng người dịch:

Dạ vâng. Cảnh H đầu tiên tôi từng viết / dịch. Tôi không đếm được mình đã ôm đầu bao nhiêu lần giữa các cảnh H nữa. Tất nhiên nội dung dịch sát bản gốc nhất có thể, nhưng cảnh H phải thêm thắt cho nó smooth hơn...

Tôi đã phải nghe nhạc Disney để cân bằng cảm xúc trong lúc dịch 😐, chứ đầu toàn chịch choạc thì tội lỗi quá.

Chương này nặng tại vừa có chính trị vừa có H, mình phải ngồi tra từ vựng liên tục trong lúc dịch. Nếu thấy lỗi sai hãy báo mình nha.

Dù sao thì, chào mừng các bạn đã tới chặng đầu tiên của chiếc trans fic dài ngoằng mà con bé nổi hứng lên ngồi dịch này. Wish Jihoon luck and pls wish me luck also 👁👄👁

P/s: Nội dung mỗi chương sẽ được hint trong ảnh bìa ở đầu mỗi chương và tôi đã dành rất nhiều tâm huyết thiết kế mớ ảnh bìa này nên hãy xem bạn có thể phát hiện được hint nào không nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com