04. The Ring (1/2)
Cảnh báo: Không
Độ dài: 6,825 chữ
Xem thêm các ghi chú khác ở cuối truyện
-
Ngày 14 tháng 11, 09.00, tối
11 ngày cho đến khi Park Junghwan bị chặt đầu.
Một chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn đường nhấp nháy.
Một khung cảnh quen thuộc, chỉ khác lần này người giữ nó là Hyunsuk, biểu tượng của mối tình dài năm năm và những giấc mơ của hai người đều gói gọn trong một chiếc nhẫn.
Người thừa kế của tập đoàn Choi giữ vật nhỏ giữa các ngón tay khi anh ngả lưng vào ghế da rẻ tiền của chiếc taxi. Anh đang trên đường về nhà sau khoảng thời gian mặn nồng và trao lời thề ước với người yêu của mình, Jihoon.
Không, không còn là người yêu nữa, Hyunsuk mỉm cười khi ngón tay lướt qua chiếc nhẫn và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính ô tô, tưởng tượng trên ngón tay của Jihoon là nó. Phải, Jihoon, vị hôn thê của anh.
Hyunsuk cắn chặt môi, cố nén tiếng cười khúc khích bởi anh đang quá hạnh phúc. Anh hoàn toàn không mong đợi lời cầu hôn này, ít nhất là cho đến hai hoặc ba năm nữa, khi Jihoon hoặc anh lên nắm quyền gia đình của họ, nhưng, không, Hyunsuk đánh giá thấp sự khéo léo của Jihoon. Chàng trai tóc nâu luôn là một con quái vật với khuôn mặt lộng lẫy bất thường, cơ thể rắn chắc và đầu óc tinh quái. Hyunsuk quên rằng Jihoon thích thử sức với mọi thứ ngoài quy tắc để có thể tạo ra những bước nhảy vọt, bởi thay vì thăng tiến một mình, Jihoon muốn cùng Hyunsuk đứng trên vị trí đứng đầu của gia đình.
Phải, gia đình, không phải hai gia đình nữa, bởi vì họ sẽ hợp nhất Choi và Park, và tạo ra tổ chức tội phạm lớn nhất Hàn Quốc ở Seoul. Bằng cách đó, doanh nghiệp của họ sẽ phát triển và mở rộng theo cấp số nhân, thậm chí ra bên ngoài Seoul. Hai người không đùa khi họ nói rằng họ muốn tiếp quản thế giới, Hyunsuk đã chuẩn bị và sẵn sàng với những dự án, tiến độ thời gian, đối tác kinh doanh tiềm năng... mọi thứ đều có thể xảy ra, Hyunsuk là một người lạc quan khi nói về kế hoạch lớn của họ...
miễn là Jihoon ở bên cạnh anh.
Chiếc nhẫn kéo Hyunsuk khỏi suy nghĩ của mình; người đàn ông tóc đen nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi quần. Anh kiểm tra màn hình và thấy số máy từ một cửa hàng của Cartier. Anh thở phào nhẹ nhõm "Cuối cùng cũng được" trước khi bắt máy.
"Xin chào, Quản lý-nim, có tin vui cho tôi không?"
Một âm thanh đầy cung kính đáp lại từ phía bên kia. Nó gần như bị nhấn chìm bởi tiếng động cơ của chiếc taxi nhưng Hyunsuk nghe thấy chúng to và rõ ràng khi anh gật gù.
Hyunsuk nở một nụ cười toe toét, tràn đầy vẻ hạnh phúc trước khi anh trả lời, "Xuất sắc. Tôi sẽ lấy nó. Ngoài Cartier d'Amour, tôi cũng rất thích thiết kế của bộ sưu tập C De Cartier. Miễn là nó bạch kim và có thể sẵn sàng trong ngày mai."
Người quản lý đưa ra phản hồi tích cực, khiến nụ cười của Hyunsuk càng thêm rực rỡ. Lông mày của anh nhướn lên, mắt to hơn một chút; Hyunsuk ngạc nhiên trước câu trả lời của người kia.
"Ồ, bạn có thể bắt đầu khắc tối nay? Bạn thật tốt bụng, Quản lí-nim. Tôi sẽ đảm bảo Tập đoàn Choi vẫn luôn là khách hàng trung thành của nhãn hàng."
Người kia hỏi một câu khác liên quan đến quá trình khắc. Hyunsuk nheo mắt để nhìn vào phần bên trong của chiếc nhẫn khi nói yêu cầu của mình.
"Đúng, chỉ một từ 'Choi'. Nó phải giống như cùng một đôi với chiếc nhẫn này."
Có một lời xác nhận kèm theo đó là một đợt giải thích khác từ người quản lý. Tuy nhiên, tất cả đều tốt, vì Hyunsuk thỉnh thoảng đưa ra những tiếng tán thưởng hài lòng trước khi kết thúc cuộc trò chuyện.
"Vâng. Tôi vô cùng biết ơn. Vậy thì tối mai? Tôi sẽ tự lấy nó, Quản lý-nim. Cảm ơn, chúc bạn có một buổi tối vui vẻ."
Hyunsuk cúp máy.
Một nụ cười chiến thắng nở trên khuôn mặt của anh. Hyunsuk vừa có được thứ anh muốn và điều anh mong chờ không gì khác ngoài việc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Jihoon càng sớm càng tốt. Jihoon thuộc về anh, cũng như anh là của Jihoon, sau tất cả. Vì vậy, tối nay, anh tạm cất chiếc nhẫn bạch kim vào túi trong khi đợi lấy chiếc nhẫn cặp của nó. Anh sẽ đảm bảo không có rắc rối nào từ công việc có thể phá đám cuộc hẹn với Jihoon vào ngày mai.
Chắc chắn không có gì tồi tệ có thể xảy ra chỉ trong một đêm.
-
"Chào mừng trở lại, sếp!"
Tiếng chào hồ hởi là thứ chào đón Hyunsuk sau khi chiếc taxi đưa anh tới trước cổng biệt thự của nhà Choi; một khoảng đất rộng được chia đôi, một bên là tòa nhà hình chữ nhật với những bức tường màu be cát và mái hiên bao quanh, phần còn lại dành cho khu vườn ấm cúng với đầy màu sắc của vô số loài hoa cùng với sân trong và bể bơi. Một thiết kế rất hiện đại và xa hoa cho một ngôi nhà được bao quanh bởi hàng rào đá và camera quan sát từ mọi góc.
Ban công tầng hai được thiết kế để có thể nhìn ra những con phố bên dưới. Có hai vệ sĩ mặc áo khoác da đen và đeo tai nghe đi quanh biệt thự để phát hiện bất cứ kẻ khả nghi nào. Họ trông thấy Hyunsuk ở cổng biệt thự và ngay tức thì Hyunsuk được chào đón bởi người trợ lý đáng tin cậy của mình.
"Chào, Jeongwoo!" Hyunsuk chào lại người thanh niên sôi nổi trong chiếc áo khoác sọc đỏ xanh, bên trong là áo phông trắng và quần jean khoẻ khoắn. Người thanh niên nở một nụ cười toe toét với anh, đôi mắt xếch tựa như một chú sói, để ý đến chiếc túi giấy trên tay của Hyunsuk.
"Ồ, đó là--"
"Ừ. Đây, Kimbap và sữa chuối của cậu."
"Cảm ơn nha sếp, anh là người tốt nhất!" Jeongwoo vui vẻ mở túi đồ mà Hyunsuk mua. Hyunsuk thở dài khi nhìn thấy trợ lý của mình, má phồng to khi cậu cố gắng nhai hai cuộn Kimbap cùng một lúc. Người đàn ông trẻ phớt lờ sự bất lực của sếp cậu ta mà tiếp tục tu cạn hộp sữa trong một lần.
Hyunsuk đảo mắt, dù vậy anh vẫn giữ trạng thái vui tươi khi đi ngang qua khoảng sân và vào biệt thự, biết rõ người trợ lý thân thiết của mình luôn theo sát.
"Không thể tin được người như cậu có thể trở thành trợ lý của tôi."
"À aNh bIẾt Gì cHƯa..."
"Đừng nói chuyện khi đang nhai chứ."
Hyunsuk nghe thấy một tiếng nuốt ực trước khi Jeongwoo nói tiếp. Lần này, rõ ràng và khẩn cấp hơn nhiều.
"Chủ tịch đang tìm anh."
Hyunsuk dừng bước. Anh hiện đang ở trong khu vườn của biệt thự, đứng giữa những bãi cỏ và bãi cát trắng. Ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong phòng khách bằng cửa sổ kính làm nổi bật một phần khu vườn mờ ảo.
Hyunsuk quay lại, nhìn Jeongwoo với hai tay khoanh trước ngực. Anh đang cảnh giác với người kia và vì lý do chính đáng. "Cậu đã nói gì với bà ấy?"
Jeongwoo nhún vai, "Tôi đã nói rằng sếp đang đi chịch choạch."
"Này!"
"Đùa thôi, Sếp, bình tĩnh đi." Jeongwoo nhướng mày tinh nghịch trong khi cười khúc khích.
Hyunsuk rên rỉ thành tiếng, mệt mỏi, bởi vì trời đã về đêm và người trợ lý của anh đang thử thách sự kiên nhẫn của Hyunsuk. Không có gì mới, Jeongwoo đã luôn láu cá kể cả từ ngày đầu tiên cậu ấy đề nghị phục vụ Choi.
Jeongwoo lấy từ trong túi giấy cuộn kimbap thứ ba của mình trước khi tiếp tục. "Dù gì thì tôi đã là trợ lý của anh trong bốn năm nay, nhưng thậm chí tôi còn không biết cái nhà thổ chỗ anh đi giải tỏa mỗi lần anh biến mất là ở đâu."
À phải, tới nhà thổ.
Đó là lý do dễ nhất và hợp lý nhất để đánh lừa một người như Jeongwoo, một người có nhiệm vụ là dán mắt vào Hyunsuk 24/7 ngoại trừ giờ ngủ. Vì vậy, anh luôn sử dụng lý do này, và cho đến nay, nó vẫn có tác dụng. Nhưng đối với những người khác ngoài Jeongwoo, ví dụ người đứng đầu tập đoàn Choi, việc con trai bà dành bốn tiếng chơi bời thay vì phát triển công việc kinh doanh của tập đoàn chắc chắn sẽ khiến Hyunsuk gặp rắc rối.
"Tôi nói với bà ấy rằng anh đang đi kiểm tra công việc kinh doanh mới ở Hongdae."
May thay, Jeongwoo là người đáng tin cậy trong những lúc cần thiết.
Hyunsuk thở phào nhẹ nhõm trước khi vỗ vai người đàn ông cao hơn. "Tốt, cảm ơn vì điều đó. Tôi sẽ gặp bà ấy bây giờ."
Hyunsuk định ấn ngón tay vào máy quét đặt bên ngoài phòng khách thì Jeongwoo nói thêm, "À, hãy cẩn thận, Sếp, tôi nghĩ vừa có một cuộc điện thoại chọc điên bà ấy."
Hyunsuk khịt mũi, "Cũng không phải cảnh tượng mới mẻ gì."
Rốt cuộc, khu rừng ở đây, bên trong biệt thự của nhà Choi, không bao giờ yên bình.
-
Bởi vì nơi đây có một nữ thợ săn, đang trên đường đi săn--
Nâng lên nòng súng ngắn và ghim những viên đạn chí tử vào mọi con sư tử dám thách thức cô. Rừng rậm không phải là nơi dành cho con người, dành cho một người phụ nữ - nó là nơi của những con sư tử, đàn ông, gầm rú và cắn xé nhau để tranh giành ngai vàng bằng xương và máu.
Nhưng người thợ săn mảy may quan tâm hay sợ hãi, vì cô ấy là một con người sinh ra và lớn lên dưới khí hậu khắc nghiệt của khu rừng; do đó, cô đã thích nghi và lớn lên thành một thợ săn dũng cảm. Không một cảnh cáo, giết từng con sư tử, cho đến khi những con còn lại phải cuộn tròn run rẩy dưới chân cô như đám mèo nhỏ.
Vì vậy, không lạ gì khi Hyunsuk cuối cùng cũng đến trước cửa phòng làm việc của mẹ mình và gõ vào nó; câu trả lời từ phía bên kia là một tiếng gầm--
"Mẹ kiếp!"
Hyunsuk kìm nén mong muốn khịt mũi vì phải, đó là mẹ của anh và bà ấy hiện đang không ở trong tâm trạng tốt nhất, Jeongwoo đã đúng. Sau một vài giây, anh lên tiếng. "Là con, thưa mẹ."
Có một khoảng lặng trước khi người phụ nữ bên trong cho phép Hyunsuk bước vào.
"Chào buổi tối, tình yêu, chờ một chút." Nữ thợ săn nói, hay còn được biết đến với cái tên Quý bà Choi, người đứng đầu Tập đoàn Choi, hiện đang ngồi sau một chiếc bàn họp tròn bằng đá cẩm thạch bóng bẩy vừa cho năm người.
Người phụ nữ trung niên với mái tóc dài gợn sóng màu hổ phách dường như đang trong một cuộc họp, khi sự chú ý của bà ấy tập trung vào chiếc điện thoại màu xám đặt trước mặt. Ngón tay bà nhấn vào nút tắt tiếng khi Hyunsuk gật đầu với bà và đóng cửa lại, trước khi bà mở lại loa và tiếp tục cuộc họp.
Trong khi mẹ anh bận rộn, Hyunsuk tự giải trí bằng cách quan sát tình trạng lộn xộn của căn phòng làm việc rộng rãi; giấy tờ vương vãi khắp bàn tròn và sàn gỗ. Thậm chí có những cuốn sách dày cộp được mở ra và bị bỏ rơi ở một góc nào đó của căn phòng như thể chúng bị ném vào đó một cách có chủ đích. Hyunsuk khá chắc chắn là chúng thực sự bị ném vào đó. Có lẽ đã có một cuộc họp trước đó và nó không diễn ra tốt đẹp.
Đặt giữa cánh cửa và chiếc bàn tròn là chiếc ghế sofa dài bằng len màu trắng đối diện với chiếc TV LED 32 inch gắn trên bức tường, giấy dán tường màu đen nhám không phản chiếu lại ánh sáng. Hyunsuk ngồi xuống và định lấy điều khiển thì một tiếng đập mạnh khiến anh ngạc nhiên.
Hyunsuk quay về phía tiếng động - tất nhiên đó là mẹ của anh, người hiện đang đứng trên đôi chân của mình và trông rất tức giận. Đôi môi tô màu tím thẫm của bà ấy cong lên một cách khó chịu khi bà đi vòng quanh bàn, tai vẫn đang nghe những lời được phát ra từ loa điện thoại. Đôi giày cao gót Christian Louboutin màu đen của bà phát ra tiếng lanh lảnh khi bà đi quanh; chiếc váy lụa Chanel lắc lư phải trái theo chuyển động của bà.
Cho đến khi bà dừng lại ngay tại chỗ mà bà đã ngồi trước đó.
Vẫn đứng đó, bà Choi nhắm mắt lại và hít thở sâu. Chiếc áo sơmi trắng của bà nâng lên hạ xuống dưới chiếc vòng cổ ba mảnh bằng vàng và kim cương. Khi bà mở to mắt lần nữa, Hyunsuk hy vọng bất cứ ai ở đầu dây bên kia của cuộc gọi sẵn sàng cho làn đạn tới từ Thợ săn.
"Bây giờ, anh nghe đây, đồ khốn kiếp có lớn mà không có khôn. Anh bảo gã chủ bụng phệ, mặt ngựa, cu nhỏ của anh ngưng đụ vợ hàng xóm và nhấc mông đi hoàn thành đống của nợ này vào chiều mai, muộn nhất. Nếu hợp đồng không được ký vào lúc đó, tôi sẽ đảm bảo các nhà đầu tư biết vị CEO của họ đã tham nhũng như thế nào. Để xem, bắt đầu từ vụ tham ô năm ngoái, nhỉ? Khi hắn mua chiếc du thuyền chết tiệt bằng tiền của công ty? Hay khi hắn đến Châu Âu và mua một chiếc Gucci trị giá tổng cộng 200 nghìn USD? Anh có muốn nghe thêm không, đồ khốn, vì chúng tôi có cả đống ở đây và tất cả đều dính đầy dấu răng nham nhở như chuột cống của ông chủ anh! "
Hyunsuk khẽ huýt sáo. Công bằng mà nói, nghe mẹ anh chửi đã gì đâu. Dù gì thì đây cũng là người phụ nữ đã nuôi dạy Hyunsuk, anh đã tiếp thu đủ loại hoa văn mỹ từ từ mẹ mình ngay khi anh đủ lớn để hiểu một câu hoàn chỉnh.
Nhưng đối với người nhận cuộc gọi tội nghiệp, điều đó thật đáng sợ, im lặng là câu trả lời duy nhất mà họ có thể đưa ra sau khi bà Choi xả súng.
Ngay sau đó, những người khác trong cuộc họp lên tiếng chấp thuận với yêu cầu của Chủ tịch Choi.
"Tốt. Chiều mai tại văn phòng của tôi. Rất vui được làm việc với anh." Bà Choi không lãng phí thời gian để kết thúc cuộc gọi và thở dài.
"Lũ đàn ông."
Bà nói như thể đó là một căn bệnh và Hyunsuk không thể không cười. "Xin lỗi phải thông báo với mẹ, nhưng con cũng thuộc phân loại đó."
Hyunsuk di chuyển từ ghế sofa sang ghế bên cạnh bà Choi. Người phụ nữ trở lại chỗ ngồi, thoải mái và cười khúc khích với con trai mình. "Ồ, không, con khác, con yêu. Con là con trai của mẹ. Mặc dù con có một con cặc, nhưng con không phải là một tên đầu cu như những kẻ thất bại đó."
Hyunsuk ngay lập tức rùng mình, "Mẹ, làm ơn, đừng nói về con cặc của con với con nữa, con đã 26 rồi."
"Thật sao? Thời gian trôi nhanh làm sao. Mới ngày nào, mẹ vừa ôm con vừa chĩa súng vào kẻ lừa dối con gọi là bố, và ngày hôm nay cục cưng đã trưởng thành và mất hút tại một nhà thổ nào đó."
Hyunsuk mở to mắt khi anh há hốc mồm. Mẹ anh chỉ nhếch mép trước đứa con trai đang lắp bắp của mình.
"C-- cái gì? Jeongwoo, thằng lỏi đó..."
"Ồ, không, người trợ lý đáng tin cậy của con đã không nói điều đó. Thằng bé quá trung thành với con." Bà Choi nhún vai khi mở chiếc laptop của mình, "Mẹ đoán thôi. Ổn mà, tình yêu. Khi mẹ ở độ tuổi của con, mẹ cũng đã từng quan hệ với rất nhiều người. Trong câu lạc bộ, trong xe hơi, trong bụi cây -"
"Mẹ!"
"Nghe này, mẹ không quan tâm con đụ ai hay ở đâu, cưng à, nhưng đừng nói dối mẹ. Hôm qua con đã nói rằng con sẽ đi kiểm tra công việc kinh doanh mà. Lần sau, chỉ cần nói sự thật. Con biết thái độ của mẹ với những kẻ nói dối mà, phải không?" Bà Choi nhướng mày với con trai, thách thức cậu dám bất chấp ý muốn của bà.
Tất nhiên, Hyunsuk không muốn, vì anh biết rõ về tình cảm của mẹ dành cho bố, hoặc chồng cũ của cô ấy. Hyunsuk không nhớ, anh chỉ là một đứa trẻ hai tuổi khi bị mẹ bắt gặp bố lên giường với một người phụ nữ khác - một tình nhân trong mối quan hệ cách đó một năm. Nhưng Hyunsuk không có thiện cảm hay sự thôi thúc muốn gặp lại người đã biến mất đó; có lẽ bởi vì tất cả những gì mẹ nói về bố từ khi Hyunsuk còn nhỏ, ông là một thằng khốn nạn, ai mà biết được. Bên cạnh đó, Hyunsuk không bao giờ cảm thấy cô đơn khi không có bố, không lo khi sự hiện diện của mẹ anh đã đủ lớn để lấp đầy lỗ hổng trong trái tim Hyunsuk khi còn nhỏ bằng tiếng cười huyên náo và những lời nhận xét cáu kỉnh của bà.
Vì vậy, Hyunsuk gật đầu và tuân theo như một chú mèo con ngoan ngoãn. "Vâng thưa mẹ. Thứ lỗi cho con."
"Tốt." Bà Choi đưa mắt nhìn lại màn hình máy tính xách tay của mình trước khi nói thêm, "Dù sao thì, chúng ta đang gặp rắc rối ở Itaewon. Mẹ hy vọng không có cái nhà thổ nào đợi con vào ngày mai?"
Hyunsuk khịt mũi trước khi trả lời, "Không, mẹ. Có chuyện gì vậy?"
"Ông Yoon nói rằng những người đàn ông Nhật Bản đã rình rập tại hộp đêm của họ, Magnum. Cho đến nay, họ không làm gì khác ngoài việc ngồi đó và gọi một ít Whisky. Nhưng điều này khiến mẹ và ông Yoon không khỏi lo lắng."
Hyunsuk cau mày, "Có phải Watanabe không? Con nhớ họ có một hộp đêm ngầm cách Magnum không xa."
"Có thể. Con trai cả của ông Yoon nói rằng cậu ấy chỉ nhớ có một người Nhật trong nhóm mà cậu ta nhận ra là người của Watanabe. Những người khác, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây."
Bà Choi chống hai tay lên bàn và nhìn Hyunsuk. Không giống như vài giây trước, giờ bà ấy trông sắc sảo chết người. "Với tư cách là đối tác kinh doanh của họ, chúng ta nên giúp đỡ nhà Yoon. Magnum cũng là của chúng ta. Vì vậy, hãy kiểm tra nó vào ngày mai, tình yêu. Ngay cả khi mọi chuyện chẳng có gì, vẫn tốt hơn nếu có sự minh bạch rõ ràng giữa người trong tập đoàn Choi nói chung và với Gia tộc Watanabe. Họ là đối tác kinh doanh ở nước ngoài của chúng ta với các thỏa thuận tại Nhật. Mẹ muốn mọi gia đình dưới trướng chúng ta tin tưởng họ."
Hyunsuk hiểu được sự cấp bách, chính anh là người đã đến Nhật để bàn bạc về thương vụ này. "Đúng vậy thưa mẹ. Con sẽ tới đó đầu tiên vào sáng mai."
Người thợ săn mỉm cười, ấm áp và hiền hậu, chỉ dành riêng cho con trai mình. "Tốt. Vậy thôi. Đi tắm và nghỉ ngơi đi, tình yêu."
Bà Choi phẩy tay với Hyunsuk và hướng mắt về máy tính xách tay của mình, đang gõ một email liên quan đến cuộc gọi hội nghị trước đó. Nhưng con trai cô ấy có điều gì đó trong tâm trí của mình khi anh không di chuyển, mà chỉ đơn giản là đứng yên và nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
"Mẹ, trước khi đi..."
"Hừm? Làm sao vậy?" Người phụ nữ không để mắt đến anh, quá tập trung vào màn hình.
"Đó là về Gia tộc Watanabe. Cụ thể là việc kinh doanh với họ."
"Nói đi."
"Thỏa thuận chỉ dành cho các quán bar ở Itaewon và Kyoto, đúng không? Ý con là, đó là những gì con đã thảo luận với họ vào tháng trước khi con ở nước ngoài."
"Phải, tình yêu. Có gì sai trong thỏa thuận sao?"
"Không có gì sai, nhưng..." Hyunsuk bặm môi trong khi cân nhắc những lời tiếp theo của mình một cách cẩn thận. Anh ấy không muốn chọc tức Thợ săn của tập đoàn Choi nhưng anh phải điều tra việc này, vì tương lai của anh với Jihoon.
Vì vậy, anh nói nhẹ nhàng. "Thỏa thuận chỉ dành cho việc quản lí các quán bar, phải không? Không phải cho thứ gì khác? Một cái gì đó, ví dụ, một tòa nhà ở Gangnam."
Nhưng dù giọng điệu của Hyunsuk nhẹ nhàng đến đâu, thì nội dung vẫn khiến mẹ anh ngừng làm việc. Bà Choi dừng lại, trước khi từ từ nâng cằm lên để đối diện với Hyunsuk. Bà tỏ ra bình tĩnh, nhưng Hyunsuk cho rằng đó là bầu trời quang trước cơn bão.
Khóe môi tím của bà Choi nhếch lên, có phần thích thú. "Điều con hỏi dựa trên cơ sở nào?"
"Tin đồn thôi mẹ. Trên đường phố. Con chỉ muốn xác nhận điều này với mẹ. Như mẹ đã nói, mẹ ghét những kẻ dối trá, giống như bố. Và con là con của mẹ, nên con cũng giống như mẹ." Hyunsuk nói một cách tinh nghịch, nhưng có thể thấy sự tự tin và nghiêm túc toát ra từ người thừa kế của Choi. Anh đáp lại cái nhìn xuyên thấu của mẹ mình một cách kiên định, không sợ hãi.
Họ nhìn chằm chằm vào nhau cho đến khi bà Choi nở một nụ cười toe toét và tiếp tục soạn email. "Chậc chậc. Thật là. Nhưng đó chỉ là tin đồn mà thôi, tình yêu. Chúng ta không đến Gangnam, đó là khu vực của Park."
"Chính xác, mẹ. Trừ khi mẹ muốn hợp tác với họ."
Nó như thể một sợi dây bị kéo căng và cuối cùng cũng đứt lìa; khi câu nói thứ hai thoát ra khỏi miệng Hyunsuk, tư thế của bà Choi trở nên cứng nhắc. Những ngón tay được cắt tỉa cẩn thận của bà đóng băng trên bàn phím khi bà di chuyển và liếc nhìn con trai một cách nguy hiểm.
"Với lão già hợm hĩnh, đáng khinh đó? Tôi thà ăn cứt."
Đó là phản ứng trong dự đoán; Hyunsuk thậm chí có thể kể lại từ ký ức về việc mẹ anh đã nguyền rủa Gia tộc Park bao nhiêu lần cho đến bảy thế hệ sau. Nhưng chú sư tử non đã tự rèn luyện mình trước những cái nhìn trừng trừng và tiếng gầm gừ của thợ săn. Rốt cuộc thì anh có một ước mơ cần thực hiện.
Vì vậy, Hyunsuk cầu xin, "Ít nhất mẹ cũng sẽ thử một lần chứ, mẹ? Đã nhiều năm rồi..."
"Kể từ khi người đàn ông thiểu não đó đã phá hủy hộp đêm đầu tiên mà mẹ con quản lý bằng một đội quân búa tạ chỉ vì một tin đồn vô căn cứ cho rằng người của ta đã phá đám khách hàng của lão?" Bà Choi nhanh chóng cao giọng, tức giận.
Với đôi lông mày sắc lẻm và vẻ mặt cau có, bà trừng trừng nhìn Hyunsuk như một thợ săn đang cân nhắc mục tiêu tiếp theo cho nòng súng của mình. Hyunsuk khẽ nuốt nước bọt, trong sâu thẳm cảm thấy khó chịu, mặc dù anh đang cố hết sức để không thể hiện nó hoặc sự nao núng khi Thợ săn gầm gừ nhiều hơn ở âm vực cao hơn trước.
"Lần đó ông ngoại của con tức giận đến mức nào? Ông ấy đổ lỗi cho mẹ chỉ vì mẹ là một người phụ nữ đứng trong công việc kinh doanh do nam giới thống trị! Nói rằng tôi còn không thể kiểm soát người đàn ông của mình và đồ khốn kiếp! Ông ấy bắt tôi phải đền bù cho tất cả thiệt hại từ chính túi của mình, con rõ mà. Tất cả chỉ vì tên khốn đó." Bà Choi tặc lưỡi và nhìn đi chỗ khác trong giây lát, có thể cay đắng khi nhớ lại những ngày còn trẻ của mình trước khi quay lại với Hyunsuk, "Nghe này, Kẻ săn mồi nhà Park chẳng qua là một lão già, kẻ nên cần vấp hòn đá nào đó và chết ngắc trên phố đi cho rồi. Và chưa nói tới cách nhận thức của họ, hoạt động theo lối gia tộc cũ rích. Park thật ngốc và cổ hủ, cưng à, họ coi mọi người như kẻ thù. Mong cái mông nhăn nheo của lão ta chết đi cho đời tươi đẹp, đụ cả nhà lão!"
Hyunsuk đứng hình trước sự bộc phát của mẹ mình.
Chẳng bao lâu, sự im lặng bao trùm không khí giữa sư tử con và Thợ săn. Hyunsuk đang suy tính về hành động tiếp theo của mình, vì anh vẫn chưa xác nhận được việc lô đất. Anh liếc trộm một, hai cái về phía mẹ, người đã quay lại với bàn phím nhưng vẫn mím chặt đôi môi tím thẫm tỏ vẻ khó chịu.
Sau một lúc nữa, Hyunsuk hắng giọng và nói với giọng trầm. "Mẹ."
"Im đi, cưng, mẹ không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về Park từ miệng con nữa." Nhưng bà Choi đã nhanh chóng chặn anh một lần nữa.
Hyunsuk cố gắng lần cuối. "Được rồi. Nhưng điều đó có nghĩa là tập đoàn Choi không động tới Gangnam, phải không ạ?"
Một lần nữa, bà Choi ngừng cử động, đứng yên và đơn giản nhìn Hyunsuk. Tuy nhiên, lần này, Hyunsuk không thể phân biệt được biểu cảm của bà - không tức giận cũng không thất vọng, nhưng bà ấy cũng không bình tĩnh. Thợ săn đang suy nghĩ, sâu thẳm giữa những bánh răng tích tắc bên trong tâm trí, và điều đó càng khơi dậy sự tò mò của Hyunsuk.
Nhưng khi anh định hỏi thêm, một đoạn nhạc chuông vang lên.
Là của mẹ. Theo phản xạ, mắt Hyunsuk chuyển sang chiếc điện thoại thông minh đang rung gần máy tính xách tay của bà Choi và bắt gặp ID người gọi.
Một cái tên được viết bằng tiếng Nhật, không có ảnh đại diện.
Khi đó, mẹ anh rời điện thoại ra khỏi tầm nhìn của Hyunsuk để đưa nó gần tai bà. "Con rời đi được không, tình yêu? Mẹ có một cuộc điện thoại cần nhận. Chúng ta sẽ nói chuyện rõ hơn vào buổi tối ngày mai."
Hyunsuk sẽ nói dối nếu anh không cảm thấy thất vọng nhưng anh sẽ nhớ từng chi tiết nhỏ mà mẹ đã thể hiện trong suốt cuộc nói chuyện của họ, cùng với ID người gọi bí ẩn, và sắp xếp lại các mảnh ghép sau đó. Có lẽ một đêm ngon giấc cũng sẽ giúp ích cho việc đó.
Vì vậy, Hyunsuk đứng lên và gật đầu. "Vâng. Mẹ ngủ ngon."
"Chúc tình yêu ngủ ngon." Bà Choi trả lời.
Cô ấy không bắt máy kể cả khi Hyunsuk ra khỏi phòng. Giữa những kẽ hở của cánh cửa đang được đóng lại, Hyunsuk sau đó bắt gặp khung cảnh Thợ săn chào người gọi bằng những tiếng thì thầm trầm thấp bằng tiếng nước ngoài.
-
Có một bóng đen từ khóe mắt của Hyunsuk.
Hyunsuk quay đầu lại ngay lập tức, nhưng bóng người còn nhanh hơn.
Nó đi rồi--
Chỉ có khung cảnh của một con phố nhộn nhịp tại Itaewon bên ngoài Magnum đang nằm trước mặt anh. Mới 11 giờ chiều nhưng Hyunsuk đã rất căng thẳng vì bóng đen đó đã theo anh suốt mấy ngày nay, bất cứ khi nào anh ở một mình. Bước chân của bóng đen không ai nghe thấy, thân ảnh không thể nhìn thấy, nhưng ngày hôm qua là lần gần nhất Hyunsuk cảm nhận được người theo đuổi bí ẩn.
Trong hành lang của căn hộ chung cư lụp xụp ở khu phố Jungnim, vài phút trước khi Jihoon đến, Hyunsuk thoáng thấy thân ảnh của bóng đen - cao, mảnh khảnh và rắn chắn, là một người đàn ông. Có thể do hành lang chật chội nên cái bóng không còn chỗ để chạy trốn tự do như trước nữa, nhưng khi Hyunsuk sải bước với khẩu súng đã lên đạn, cái bóng đó đi vào một căn phòng trống và biến mất như một ảo thuật gia.
Hyunsuk thề rằng lần này anh sẽ bắt được kẻ theo đuổi mình khi mắt anh đảo sang trái, tìm kiếm giữa các quán ăn và người đi đường xem có ai khả nghi cho đến khi--
"Sếp!"
Hyunsuk nhảy khỏi vị trí của mình. "Ah!!"
Đó là Jeongwoo, đứng sau người thừa kế của Choi một cách hồn nhiên như thể cậu không vừa dọa cho Hyunsuk sợ chết khiếp.
Người trợ lý trẻ tuổi cười khẩy. "Wow, ngầu ghê, Sếp, anh suýt khiến tôi làm đổ cà phê của anh."
"Đừng-- đừng làm tôi giật mình như vậy!" Hyunsuk thất vọng hét lên trước khi thở dài, "Tôi thề, tôi không bao giờ có thể nghe thấy tiếng bước chân của cậu."
"Tôi có thể nói gì đây? Tôi là một ninja." Jeongwoo nhún vai khi đưa cà phê cho Hyunsuk. "Nè, sếp."
"Cảm ơn. Chà, cũng đúng, cậu sinh ra ở Tokyo mà." Hyunsuk nhấp một ngụm cà phê và nhận ra Jeongwoo đang nhìn chằm chằm vào mình. Cụ thể là về phía bàn tay đang nắm chiếc cốc, cụ thể hơn là về phía chiếc nhẫn bạch kim mà Hyunsuk lơ đãng đeo sau khi tắm sáng nay. Nó gần giống như một phần cơ thể của anh bây giờ, Hyunsuk quên rằng nó được trao bởi đối thủ của tập đoàn. Cảm ơn Chúa, hình khắc ở bề mặt bên trong.
Là một người tinh ý, Jeongwoo nhận xét. "Chiếc nhẫn đẹp đó, Sếp. Mới mua hả?"
"Ừ, ừ." Hyunsuk hắng giọng và nhanh chóng chuyển chủ đề. "Jeongwoo-ya, cậu vào trước đi. Tìm Jaehyuk. Tôi có cuộc điện thoại phải xử lý trước."
"Okie dokie, Sếp."
Jeongwoo chào vui vẻ trước khi bước vào hộp đêm. Sau khi chắc chắn rằng anh đang ở một mình, Hyunsuk nhanh chóng lấy điện thoại và gọi cho Jihoon. Cậu đã không nhắn tin cho anh kể từ khi họ chia tay vào đêm qua nhưng Hyunsuk nhớ đã yêu cầu một buổi gặp mặt khác khi họ ở cùng nhau vào tối qua. Anh chắc chắn Red của anh có thể dành cho anh một hoặc hai tiếng tối nay.
Tuy nhiên - vị hôn thê của anh không bắt máy.
Hyunsuk cau mày trước khi thử lại. Kết quả tương tự. Hyunsuk băn khoăn không biết Jihoon đang ở giữa cuộc họp hay công việc gì, vì vậy sau một lúc, anh quyết định nhắn tin cho người kia về cuộc gặp ở địa điểm thường lệ trước khi bước vào Magnum.
-
Nụ cười ấm áp của cậu con trai cả nhà họ Yoon chính là thứ chào đón Hyunsuk khi anh bước chân vào Magnum.
"Hyunsuk-hyung, chào mừng. Xin hãy đi theo tôi."
Tên cậu ta là Yoon Jaehyuk, không lớn hơn Jeongwoo bao nhiêu tuổi nếu Hyunsuk không nhầm, khi cậu ấy hướng dẫn Hyunsuk và Jeongwoo vào bên trong.
Magnum là một hộp đêm thời thượng với thiết kế nội thất theo phong cách cổ điển hướng tới một nhóm khách hàng nhất định, những người thích tụ tập thành nhóm nhỏ và thưởng thức nhạc hip-hop, R&B, funk thay vì những quán bar to với nhạc điện tử sôi động ồn ào.
Hộp đêm có hai tầng, tầng đầu tiên dành cho sàn nhảy và sân khấu DJ, tầng thứ hai dành cho quầy bar. Thay vì đèn LED và pháo hoa, tầng 2 có không khí se lạnh hơn. Các bức tường được phủ bằng tranh tường của các nghệ sĩ địa phương, và có máy trò chơi điện tử và bàn bi-a nếu khách hàng muốn thả mình theo điệu nhạc trong khi chơi một vài trò chơi nhỏ. Hyunsuk từ chối đề nghị ngồi tại quầy bar từ Jaehyuk và đề xuất một ván bi-a.
Sau khi Jaehyuk giải thích sự lo lắng của mình, Hyunsuk thu lại cây cơ của mình và tóm tắt những gì anh nghe được vừa rồi và từ đêm qua.
"Được rồi, hãy để tôi sắp xếp lại. Chỉ có một Watanabe mà cậu nhận ra trong khi những người khác thì không, hoặc cậu chưa từng nhìn thấy chúng trước đây, nhưng tất cả đều nói chuyện bằng tiếng Nhật khi ở đây."
"Vâng, Hyunsuk-hyung. Các nhân viên đã nghe thấy khi đang phục vụ đồ uống cho họ."
"Được rồi, hãy nói cho tôi biết chúng trông như thế nào. Người Watanabe trước đã." Hyunsuk nói khi cúi xuống mặt bàn và đặt cây cơ của mình để nhắm vào quả bóng số bảy.
"Anh ấy có mái tóc vàng bạch kim, nước da trắng tái, khá gầy. Ừm, em nghĩ anh ấy thấp hơn em một chút? Tuy nhiên, em chỉ nhìn từ xa. À, anh ta cũng có khuôn mặt người máy, anh biết đấy, giống như rất khắc kỷ, không có chút cảm xúc nào trong suốt thời gian anh ấy ở đây. Thậm chí không một nụ cười mỉm. Nhưng đó là lý do tại sao anh ta rất dễ nhận ra, em đã thấy anh ta xung quanh Orange, hộp đêm ngầm cách đây một dãy nhà. "
Quả bóng số bảy đi vào lỗ. Jeongwoo, người đang đứng gác ở một góc của bàn bi-a, giơ ngón tay cái lên cho sếp mình. Hyunsuk mỉm cười tự hào trước khi nhìn Jaehyuk. "Và nó thuộc sở hữu của Watanabe."
Jaehyuk gật đầu, "Vâng, em nghĩ anh ấy là nhân viên ở đó."
"Ra vậy. Jeongwoo-ya, chúng ta sẽ đến đó thăm một chút sau chuyện này."
"Luôn sẵn sàng, Sếp." Bây giờ người trợ lý trẻ tuổi giơ hai ngón tay cái lên làm Hyunsuk khịt mũi.
"Được rồi. Còn những người Nhật khác thì sao? Có ai đáng nghi không?"
Jaehyuk không trả lời ngay. Cậu con trai có vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lúc trước khi nói lại. "Không phải là họ trông đáng ngờ, hyung, giống như-- họ đã đến đây vài lần, đúng không? Và luôn là cùng một nhóm người. Trong số họ, có một anh chàng này và cậu ấy luôn ngồi hoặc đứng ở trung tâm của nhóm. Những người đàn ông khác sẽ vây quanh cậu ta, bao gồm cả anh chàng người máy. Gần như cậu ta là ông chủ hoặc khách quý của họ, tôi thực sự không thể biết được."
Thông tin khiến Hyunsuk phải khựng lại. Anh lùi lại một bước khỏi bàn bi-a và đối mặt với Jaehyuk, nhíu mày. "Thật thú vị. Cậu còn nhớ cậu ta trông như thế nào không?"
"Không thể quên được cậu ấy, hyung. Cậu ta rất đẹp trai, gần giống như một người mẫu trong trên bìa tạp chí của Nhật Bản. Cao, tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt hững hờ lười biếng, cậu ấy gần như không có biểu cảm gì, giống như anh chàng người máy, và luôn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và đeo găng tay. Và cậu ta không bao giờ uống gì."
"Không bao giờ? Nhưng họ đã gọi rượu?"
"Cho những người khác, cậu ta thì không. Cậu ấy chỉ nhìn xung quanh hàng giờ trước khi họ rời đi. Gần giống như đang tìm kiếm một ai đó."
Hyunsuk cau mày sâu hơn, cố gắng tìm ra khả năng danh tính của người Nhật bí ẩn, hoặc mục đích của cậu ta khi đến đây. Nhưng tất nhiên, anh chưa nghĩ được ai. Các manh mối hiện không đủ. Vì vậy, hành động tốt nhất lúc này là hỏi bất kỳ Watanabe nào hiện đang có mặt ở Orange.
Hyunsuk đặt cây cơ lên bàn, sẵn sàng rời đi. "Còn điều gì có thể chia sẻ không, Jaehyuk-ah?"
"Chỉ có vậy thôi, hyung. Em có thể in hóa đơn đồ uống của họ nhưng em nghĩ không có ích gì. Tất cả chỉ là rượu và khoai tây chiên thôi."
Hyunsuk cười khúc khích, "Ừ, tôi nghĩ như vậy là đủ rồi. Được rồi, đã đến lúc chúng ta đi rồi."
Jaehyuk và một vài nhân viên hộ tống họ đến cửa trước, nơi cậu ấy cúi đầu và nở nụ cười rộng với lòng biết ơn. "Cảm ơn anh rất nhiều, Hyunsuk-hyung. Nhà Yoon thực sự cảm kích và thậm chí thực sự bị sốc khi chính người thừa kế của Choi đã giúp đỡ gia đình như thế này, mặc dù điều này có thể không có gì nghiêm trọng nhưng--"
"Ồ, im đi, Jaehyuk-ah. Cậu biết cách hoạt động của chúng ta như thế nào mà." Hyunsuk tươi cười đáp lại, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé. "Gia đình Yoon là một thành viên của tập đoàn, điều đó khiến cậu cũng trở thành gia đình của tôi. Chúng ta là những người anh em. Mặc dù cậu đẹp trai hơn tôi."
"A, hyung, anh đã nịnh em rồi." Chàng trai trẻ trông có vẻ bẽn lẽn nhưng vẫn cúi đầu trước Hyunsuk.
Người đàn ông nhỏ hơn siết chặt vai cậu ta, trấn an người kia. "Thư giãn đi, tôi sẽ đảm bảo rằng không có việc gì nghiêm trọng. Chúng ta chỉ muốn hòa bình, sau tất cả."
"Vâng, hyung. Em gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến anh. Hãy đến thăm Magnum một lần nữa để uống một hoặc hai ly, chúng sẽ được tính vào quán."
"Tôi sẽ giữ lời hứa với cậu về điều đó." Hyunsuk cười toe toét trước khi rời khỏi hiện trường.
Con sư tử con bước trở lại đường phố Itaewon với người trợ lý thân cận của mình bên cạnh và một hàng nhân viên của Magnum đang cúi đầu trước tấm lưng mạnh mẽ của nó.
Điểm đến tiếp theo; Orange.
-
Chú thích:
1. Bản gốc tác giả ghi fiancée, có thể là hôn phu hoặc hôn thê, tôi dịch chung là hôn thê cho gọn.
2. Nhẫn của Hyunsuk (nguyên mẫu: C De Cartier Wedding Band)
3. Biệt thự nhà Choi (nguyên mẫu: Eaves House / JOHO Architecture)
4. Magnum (nguyên mẫu: Faust club tại Itaewon)
Lảm nhảm cùng người dịch:
Bà Choi vẫn rất slayyyy như lần đầu mình đọc chương này. Vừa dịch mấy câu chửi vừa ngồi cười.
Mình rất thích cách ông Park gọi con là my cubs, còn bà Choi gọi con là love. Hai cách gọi thể hiện rõ tính cách của hai người. Ông Park kiểu nghiêm nghị đầy khí thế áp đảo, luôn tự hào với những đứa con của mình nhưng luôn dạy chúng bằng nỗi sợ. Trong khi bà Choi là sự mạnh mẽ của người phụ nữ đơn thân tự đứng trong thế giới không dành cho phụ nữ, nhưng sự nhạy cảm và thân mật với con mình luôn ở đó.
Tiện thể, cover lần này có hint cho chương sau, ai đoán không nè?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com