|3| Good
Trên chiếc BMW đen sang trọng, Seunghoon và Jinwoo bon bon chạy dài trên con đường đậm chất âm hưởng đô thị. Họ sẽ vượt qua nơi này để trở về quê hương thanh bình, tìm đến một sự cứu rỗi trước vô vàn bận rộn nơi đất khách, giải toả u sầu mà người ta vẫn thường hay nói chỉ có nơi thân thuộc nhất mới khiến ta yên bình. Đường đi nhỏ nhẻ ăm ắp những bông cỏ lau nhẹ nhàng nghiêng ngả theo gió tựa như điểm nhấn của một buổi sáng vội vàng dấy lên những cái đẹp. Con đường êm ả dành lại cho con người ta chút thời gian mơ hồ suy ngẫm lại quá khứ và hiện tại. Ánh nắng chẳng buồn gắt gao, hiu hắt chỉ xin được len lỏi giữa áng đồng quê hiền lành.
Kim Jinwoo lạc quan đến lạ, Lee Seunghoon hấp tấp níu lại hai ba giây của mảnh đời tấp nập để lạc đến chốn thảnh thơi của quê hương tao nhã, thực chất phác.
- Sắp đến nơi chưa vậy ?
- Đợi chút đi, rẽ trái hai lần nữa là tới nơi rồi.
Jinwoo xoay gương mặt hoa mỹ về phía cửa kính, anh vô cớ mỉm cười hé lộ hàm răng trắng bắp, ẩn sâu bên trong là tâm trạng vui vẻ đến không tưởng. Lee Seunghoon cắm USB với mong muốn thêm chút âm nhạc hoà hưởng cùng hắn.
- Baby you in ma air ~
Seunghoon khởi xướng tạo không khí giảm đi sự ngượng ngùng và khoảng cách giữa hắn và anh
- Baby you are ma... air ~ Không ngờ em cũng nghe bài này đó!
Jinwoo cũng hùa theo hắn, kết hợp đầu cuối nhịp nhàng, chưa bao giờ ca khúc này lãng mạn đến thế.
***
Họ rảo bước trên con đường hẹp ở một ngõ nhỏ, con đường ấy ngập tràn ánh sáng và hoa lá cây vườn. Seunghoon càng thêm tò mò về ngôi nhà của bà ngoại Jinwoo, nhanh chân theo sau chỉ dẫn để được tới nơi. Hai người dừng bước ở căn nhà cuối hẻm. Jinwoo đẩy cổng dẫn Seunghoon vào. Anh gọi tên bà mấy lần liên tiếp nhưng không có ai trả lời.
Anh lo lắng cởi giày chạy vào trong nhà tìm kiếm bà, nỗi lo sợ nơm nớp cứ át lên trông lòng anh. Seunghoon cố gắng chạy đi tìm bà giúp Jinwoo. Hai người cuống cuồng chạy lên lầu trên, hy vọng rằng bà đang ở đó. Anh vội vã mở cửa phòng bà ra.
- Bà... bà đang làm gì vậy ?
- Jinwoo của bà, con về rồi sao ? Lại đây với bà.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lo lắng chạy đến bên bà, quỳ xuống nghe bà nói. Seunghoon im lặng đứng bên mé cửa chăm chăm nhìn vào họ. Quả thực nếu chỉ đánh giá Jinwoo qua lần đầu gặp thì sai lầm phải biết.
- Bà nội, con đã nói mẹ phải ở nhà với bà rồi mà mẹ vẫn không chịu sao ?
- Jinwoo...không có đâu, tại bà nói mẹ con cứ việc đi làm đi đó, xưởng không có người quản lý thì nhân viên ổn định sao được! Với cả, bà đâu có sao, bà đang tìm hộp cúc áo thôi con.
- Bà nói xem, trí nhớ bà càng ngày càng kém đi thế này, con để bà ở nhà một mình...không yên tâm được.
Anh tới gần tủ gỗ đựng quần áo, mau chóng mở cánh cửa tủ ra, bao nhiêu năm vẫn vậy, hộp cúc áo ấy vẫn mãi luôn nằm trong ngăn để găng tay của bà. Jinwoo thở dài, anh đau lòng chạy đến nên bà đưa món đồ bấy lâu nay đã sờn cũ. Bản thân đứa cháu này giờ chỉ có thể hứa với bà sẽ về thăm bà nhiều hơn thôi...
~~~~
Anh đỡ bà xuống từng bậc thang nhỏ. Seunghoon vẫn không nói lời nào, lẳng lẳng chứng kiến tấm chân tình của con người mềm yếu kia dành cho người bà đã già và trí nhớ cũng chẳng còn minh mẫn như trước. Hắn mân man các ngón tay , đi theo sau một cách trật tự. Bà nội Jinwoo xuống bậc thang cuối cùng, lập tức quay lại ra phía sau, bà đã cảm nhận được sự xuất hiện của một người khác không phải hai bà cháu bà ở trong ngôi nhà này. Bà bất ngờ quay về phía sau lưng mình để dò xét.
- Ah ~ con chào bà.
- Trời, ai mà đẹp trai quá vậy hả ? Bạn cháu đúng không Jinwoo ?
- Cái đó... em ấy là phó tổng ở công ty con bà ah.
- Quý hoá quá, cháu đến chỗ này có phải là bất tiện lắm không ?
- Không có đâu ah, cháu thấy ổn mà, mong rằng bà không thấy phiền là được ạ.
- Ôi trời ơi, đâu có như vậy được, bà rất muốn gặp bạn của Jinwoo mà, cháu lại đẹp trai, ngoan ngoãn như vậy thì càng phải tiếp đón tốt chứ. Lại đây ngồi uống trà đi.
Seunghoon vô tình rơi vào trạng thái ngại ngùng khó tả. Bà cứ xoa đầu rồi vỗ vỗ nhẹ vào đôi bàn tay ửng đỏ của hắn cũng đang được bà nắm trọn lấy. Cảm giác này chưa từng ấm áp đến vậy, gia đình là một khái niệm đẹp đẽ vô hình trong tâm trí hắn, bởi lẽ đã quá quá lâu rồi, hắn chưa qua Úc thăm bố mẹ. Kim Jinwoo thực quá may mắn, phía sau hình ảnh phiên dịch viên bận rộn là cả một vòng tay yêu thương, chân thành của ngừoi thân. Seunghoon đúng là có hơi buồn...
***
Jinwoo bê chậu nước lớn ra để rửa đống cải thảo kia. Hôm nay anh về nhà cũng một phần bởi bà gọi điện từ đêm hôm trước, nói rằng muốn Jinwoo về nhà phụ làm kim chi. Seunghoon không ngần ngại đeo tạp dề màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Ngừoi đàn ông này vốn dĩ rất có hứng thú với việc nội trợ nên đã hăng hái muốn giúp đỡ bà. Jinwoo ngồi rửa cải thảo kĩ lưỡng, đôi mắt vô thức chĩa thẳng vào phó tổng đang thái sợi cà rốt và hành tây. Anh chăm chăm nhìn góc nghiêng ngạo mạn của hắn, cánh tay mạnh mẽ cầm con dao sắc không khỏi thu hút ánh nhìn. Nếu nói không đẹp thì sẽ là nói dối...
Seunghoon bất chợt nhắm tịt mắt lại, lớp áo sơ mi mỏng bị hắn áp nhẹ vào đôi mắt, hình như là do hành tây. Jinwoo vội vàng đứng dậy, rửa tay sạch rồi lau khô bằng khăn. Anh mau chóng lấy từ trong nhà khăn ướt và kính tròn gọng sắt mang ra ngoài. Jinwoo hạ thấp ngừoi xuống, tay phải lấy giấy đáp nhẹ vài lần vào mắt cho hắn rồi lấy kính đeo vào.
- Làm gì vậy ?
- Mắt như thế này sao làm tiếp được, đeo kính của anh vào đi.
- Tôi không sao mà.
- Đừng nhiều lời nữa, vẫn đẹp trai lắm!
Jinwoo bật cười nhìn Seunghoon, nhưng rồi dần dần chậm lại và cuối cùng là tắt hẳn. Đôi mắt qua lớp kính kia cuả Seunghoon đang nhìn cậu. Vẫn không rời đi. Họ cứ nhìn nhau như vậy, ngại ngùng bao trùm không khí xung quanh hai gương mặt thanh tú này. Sao lại nhìn anh lạ lùng vậy Seunghoon...
Hắn thực ra cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa nhưng đôi mắt không cho phép hắn rời khỏi Jinwoo, chết tiệt.
Chỉ cho đến khi bà hỏi Jinwoo đã rửa xong cải thảo chưa thì họ mới giật mình mà dừng lại. Vừa rồi gọi là gì ? Dao động hay tò mò ? Lúc đó, hắn đã nhận ra một điều mà trước đây chưa bao giờ cảm nhận được, mắt của Jinwoo rất đẹp, con ngừoi ta vẫn luôn ngợi ca đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, quả nhiên không sai. Nhưng còn hơn cả thế, nhìn vào nó, Seunghoon thấy bình yên đến lạ, chẳng còn chút ưu phiền. Trước giờ hắn vẫn luôn tự màng coi công việc là ngừoi bạn duy nhất. Nhưng hình như linh cảm của hắn đã chạy đi theo một hướng đi mới mẻ nào đó khiến hắn còn muốn ở bên phiên dịch viên của mình hơn cả công việc nữa.
- Cháu làm giỏi quá!
Bà chạy ra cùng túi bột ớt lớn, vui vẻ trước hai đứa nhỏ đang chăm chỉ giúp làm bà làm kim chi. Jinwoo hiếm khi mới dẫn bạn đến nhà chơi, mà cũng hiếm khi bà mới lại được nhìn đứa cháu nhỏ cười nhiều như vậy. Thực tốt quá rồi! Jinwoo và Seunghoon rôm rả trêu chọc nhau, có đời nào phó tổng với nhân viên lại gần gũi theo cách này không ? Sếp Lee dù một mặt rất ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn của bà để làm, sau lưng thì vài ba giây lại quay ra phá đám Jinwoo.
- Nói đi, có phó tổng nào như Lee Seunghoon tôi đây lại tới nhà nhân viên cấp dứoi giúp việc nội trợ không hả ?
- Không phải em tự mình đòi đi cùng anh hay sao ?
- Dù gì về sau cũng phải đối xử với tôi cho tử tế vào đó.
- Yah Lee Seunghoon, em đúng là phó tổng bá đạo nhất từ trước đến giờ mà anh từng gặp đấy!
- Và nay mai cũng vậy, chỉ được phép gặp tôi thôi.
_______
*Có lỗi chính tả thì cứ nói cho au biết nha TvT*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com