Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 : Nhận sai

Kỷ Vân Hân hiếm có thời điểm hối hận, bởi vì mọi việc đều được cô cân nhắc kỹ lưỡng mới làm, đều phải trải qua đắn đo suy nghĩ mới ra quyết định, cho nên hầu như sẽ không có cái chuyện gì hối hận, nhưng mới vừa cùng Kỷ Hàm nói xong, chớp mắt liền hối hận rồi.

Cô không nên cùng Giản Yên nói nặng lời như vậy, không nên hoài nghi nhân phẩm của nàng, thậm chí ác ý như thế. Kết hôn ba năm, Kỷ Vân Hân mặc dù đối với Giản Yên không đủ hiểu rõ, nhưng cũng coi như là tiếp xúc qua, nên tin tưởng cách làm người của nàng mới phải, huống hồ Kỷ Tùng Lâm sớm muộn sẽ biết chuyện kết hôn, che giấu không nổi.

Kỷ Vân Hân nắm điện thoại di động đứng phía trước cửa sổ, cúi đầu xem, trên màn ảnh xuất hiện tên Giản Yên, lật lại những tin nhắn trước kia nàng ấy vì mình nhắn tới.

—— Trời lạnh, chị nhớ chú ý giữ ấm.

—— Em ra ngoài du lịch rồi, khu nhà ở không có ai, nếu như chị muốn trở về, trong tủ lạnh có sẵn rau dưa.

—— Vân Hân, ngày hôm nay trời mưa, chị đi làm sao?

—— Ngày hôm nay vẫn chưa trở lại sao? Có phải là lại đi công tác? Dạ dày chị không được tốt, nhớ tới uống nhiều một chút nước canh.

—— Em buổi sáng đến xem gia gia, ông hỏi chị đang làm gì, em nói em cũng không biết 【 Nghịch ngợm 】.

—— Vân Hân, em tặng quà cho chị, chị có thích không?

—— Kỷ Vân Hân, chúng ta ly hôn đi.

Kỷ Vân Hân cô chưa từng trả lời lại những dòng tin này, tại một ngày kia đơn độc trả lời một câu: Tốt.

Nghĩ đến Giản Yên, trước khi rời đi đôi mắt kia ửng đỏ, trái tim Kỷ Vân Hân như bị rơi xuống, mơ hồ khó chịu, cúi đầu phát cái tin nhắn:

—— Xin lỗi.

Soạn tốt hai chữ, không có ấn gửi đi, Kỷ Vân Hân nghĩ đến lại thêm vài chữ:

—— Tiểu Hàm nói cho tôi chuyện gia gia biết chúng ta ly hôn, xin lỗi, là tôi hiểu lầm em.

Tin nhắn soạn thảo xong, nhưng chậm chạp không phát đi được, Kỷ Vân Hân đối với điện thoại di động thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, đưa màn hình đóng lại, xoay người đi tới trước giường bệnh, Kỷ Hàm còn đang nghe điện thoại: "Bệnh viện, đúng, hai người đã đến? Con tới đón hai người."

Kỷ Hàm tiếp điện thoại xong ngửa đầu nói: "Là ba cùng mẹ, hai người đến bệnh viện."

Kỷ Vân Hân mở miệng: "Ra ngoài tiếp họ đi."

Kỷ Hàm đóng màn hình di động lại mang theo túi đi ra ngoài, Kỷ Vân Hân ngồi ở cái ghế lúc trước Kỷ Hàm vừa ngồi, nhìn Kỷ Tùng Lâm trên giường bệnh, hồi tưởng màn cãi nhau của hai người, Kỷ Vân Hân nhếch môi lên, khuôn mặt đường nét anh khí thẳng tắp, đuôi lông mày sắc bén, mắt lệ thêm mềm mại, cô nắm lên tay Kỷ Tùng Lâm, tinh tế tỉ mỉ nhìn Kỷ Tùng Lâm, so với cô tưởng tượng ông đã già đi rất nhiều, nếp nhăn trên trán rất sâu, khí sắc có chút nhợt nhạt, vừa phẫu thuật xong, vẫn chưa dấu hiệu chuyển tỉnh, Kỷ Vân Hân mới vừa dịch dịch góc chăn Kỷ Tùng Lâm, phát giác liền nghe âm thanh phía sau truyền đến.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành làm sao liền nằm viện?"

Là âm thanh của Đỗ Nhạn mẹ cô, Kỷ Vân Hân quay đầu, nhìn thấy Đỗ Nhạn cùng Kỷ Thủy Tuyền vội vã đi tới, cô đứng lên: "Cha, mẹ."

Đỗ Nhạn đi tới bên người Kỷ Vân Hân thả xuống túi, hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Hàm cũng không nói ra nguyên cớ, con mau nói."

Kỷ Vân Hân hai tay chắp ở sau lưng, giọng nói mát lạnh: "Con cùng Giản Yên ly hôn."

Dù cho Đỗ Nhạn cùng Kỷ Thủy Tuyền đã biết trước vẫn là không khỏi kinh ngạc vài giây, Đỗ Nhạn hỏi tiếp: "Tại sao ly hôn? Hai người các con làm sao?"

Kỷ Vân Hân đưa mắt: "Giản Yên đề nghị trước."

"Yên Yên đề nghị." Đỗ Nhạn ngoài cười nhưng trong không cười: "Thái độ của con như vậy, Yên Yên có thể theo con hơn ba năm, đều đã là người rộng lượng, con cũng không suy nghĩ một chút chính mình đối với con bé thế nào ? Lạnh bạo lực, không giao lưu, không ở cùng một chỗ, con làm cho con bé chịu đựng sống ba năm, làm sao, hiện tại ly hôn còn oán hận người trong nhà?"

Kỷ Vân Hân lông mày nhíu lại, cô thực sự không hiểu nổi tại sao tất cả mọi người bên cạnh mình đều đứng về phía Giản Yên bên kia, rõ ràng đoạn hôn nhân này, người bị hại là cô, không phải sao?

Là Kỷ Vân Hân cô bị ép bức kết hôn, không trâu bắt chó đi cày ( ép buộc làm việc mà người đó không đủ khả năng, làm khó ), cùng Giản Yên chung một chỗ.Liền bởi vì Giản Yên yêu thích chính mình, cho nên liền muốn cô ấy cùng mình kết hôn? Trước đó, cô thậm chí không có tiếp xúc tốt cùng Giản Yên, căn bản liền đối với lẫn nhau không biết!

Cô là làm không nổi, lạnh bạo lực tuy rằng không phải cố ý, thế nhưng đó có thể lại là biện pháp chống đỡ duy nhất .

Kỷ Thủy Tuyền vẫn không có hé răng nửa lời, đợi hai mẹ con bên kia không nói lời nào nữa mới chính mình nói: "Được rồi, hiện tại đều đã ly hôn, còn nói những chuyện này có ý nghĩa gì đây? Yên Yên hiện tại ở bên kia sao?"

Trước ngay cả ông liền không quá tán thành chuyện Kỷ Tùng Lâm ép duyên, thế nhưng Kỷ Vân Hân nhiều năm như vậy cũng không có người yêu thích, cũng nghĩ, có lẽ là tình cảm trì độn, không có thông suốt, có thể Giản Yên đối với cô có sự khác biệt, ai ngờ sau khi kết hôn vẫn thế như cũ, sớm biết như vậy, lúc trước liền không nên tán thành quyết định của lão gia tử!
Khổ thân cho hai đứa nhỏ.

Kỷ Vân Hân trả lời: "Cô ấy rời khỏi biệt thự, con cũng không biết đi đâu."

"Con!" Đỗ Nhạn vừa mới chuẩn bị trách cứ, liền nghe đến người trên giường bệnh phát ra âm thanh, mọi người vội vàng quay đầu, Kỷ Tùng Lâm từ từ mở mắt, ánh đèn chói loá làm ông hơi nhíu mày, dùng tay che đỡ ánh sáng, Đỗ Nhạn cùng Kỷ Thủy Tuyền đi tới bên cạnh, hô: "Ba."

Kỷ Tùng Lâm thanh âm tại phòng bệnh trầm thấp vang lên: "Đều đến rồi."

Đỗ Nhạn ngồi ở trước giường bệnh: "Ba thế nào rồi? Có còn hay không nơi nào không thoải mái?"

Kỷ Tùng Lâm ánh mắt từ trên mặt bà di chuyển đến Kỷ Vân Hân, lắc đầu: "Không có."

"Nhạn Tử a, con cùng Thủy Tuyền đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói cùng Vân Hân."

Đỗ Nhạn liếc mắt qua Kỷ Vân Hân, dùng ánh mắt ra hiệu đừng có tiếp tục chọc gia gia tức giận, Kỷ Vân Hân hai tay chắp ở sau lưng, sống lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, nghiêng mặt căng thẳng, môi hơi mím lại, đợi Đỗ Nhạn cùng Kỷ Thủy Tuyền kéo theo Kỷ Hàm rời khỏi đây, sau mới hô lên: "Gia gia."

"Ngồi." Kỷ Tùng Lâm mới vừa trãi qua phẫu thuật, hơi động vết thương liền đau, cái trán rịn lên tầng mồ hôi mỏng, Kỷ Vân Hân thấy thế từ bên cạnh rút ra khăn giấy đi qua giúp ông lau đi, thuận thế ngồi ở trước giường bệnh.

"Đừng lo lắng, hai đứa đều ly hôn rồi, ta còn có thể làm cái gì." Kỷ Tùng Lâm nói xong thở hổn hển: "Thế nhưng ta muốn nói cho con biết, ta cho phép con cùng Yên Yên kết hôn, không phải là bởi vì ta có tiếc nuối."

Kỷ Tùng Lâm cùng Giản gia quan hệ, hồi xưa đồng lứa muốn tìm hiểu đến bà nội Giản Yên, Kỷ gia mấy đời kinh doanh, đến thời Kỷ Tùng Lâm đã có chút thành tựu, hồi còn trẻ hành động theo cảm tình, muốn chính mình làm ra cái thành tựu, không muốn dựa dẫm vào cây đại thụ Kỷ gia này, vì lẽ đó ngày xưa tìm tới vài đối tác mở công ty, trong đó có một người, chính là bà nội Giản Yên.

Bà nội Giản Yên là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm chuyện gì đều rất chín chắn gọn gàng, đối với tình cảm cũng như thế, bà ấy yêu thích Kỷ Tùng Lâm, cũng thẳng thắn biểu lộ, bà thông minh, quả cảm, xinh đẹp, minh diễm, nữ nhân như vậy, ai có thể không thích? Kỷ Tùng Lâm cùng bà ấy cũng thuận lợi nói đến tiếng yêu, thế nhưng Kỷ gia bên này lại bắt đầu cho ông tìm đối tượng thích hợp.

Tiếc thay Kỷ Tùng Lâm bên này, cha mẹ vẫn là rất cổ hủ, chú ý môn đăng hộ đối, vì lẽ đó bọn họ không đồng ý người xuất thân bình thường như bà nội Giản Yên, liền như vậy, đánh gãy đôi uyên ương, thành công để cho hai người tách ra, thế nhưng sau đó Kỷ Tùng Lâm trong lúc vô tình lại cùng bà nội Giản Yên gặp lại nhau, đồng thời còn nhận ba Giản Yên làm con nuôi.

"Tai nạn xe cộ lần kia, ta hiện tại khi đó, là hai người kia che chở, mới không có bị thương." Kỷ Tùng Lâm âm thanh trầm thấp: "Nhưng hai người bọn họ lại không."

"Vân Hân, ta biết những câu nói này, con đã nghe rất nhiều lần, đã sớm thiếu kiên nhẫn, ta thừa nhận, ta cho phép con cùng Yên Yên kết hôn, có một chút tâm tư là muốn con chăm sóc Yên Yên, thế nhưng cũng có thiện ý, vì muốn tốt cho con."

"Yên Yên là một đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ này còn yêu thích con, con lại không có người thích, làm sao liền không thể thử qua một lần đây?" Kỷ Vân Hân nghe được câu chuyện này, lời lẽ này đã không biết bao lần vẫn không có cảm thấy phiền chán, cô trước đây vẫn chán ghét Kỷ Tùng Lâm dùng tình cảm như vậy buộc chặt chính mình, bởi vì cha mẹ Giản Yên cứu ông mà rời đi, cho nên liền muốn ép buộc cô cùng Giản Yên kết hôn, chăm sóc nàng ấy cả đời, điều này khiến cô phi thường chống cự. Kỷ Vân Hân cô thấy chuyện tình cảm nên là để mình tự chủ, không nên có người khác nhúng tay vào, phương thức báo đáp có rất nhiều loại, không cần thiết nhất định phải kết hôn, cho dù kết hôn, cũng muốn hiểu rõ lẫn nhau, không phải vội vàng quyết định, cho nên đối với chuyện này vẫn phi thường bài xích.

Nhưng bây giờ thật sự ly hôn, nhìn Giản Yên đối với chính mình lạnh nhạt cực điểm, lại cảm thấy mất mát, nản lòng.

Tình cảm con người đúng là phi thường phức tạp.

Kỷ Vân Hân mở miệng: "Gia gia. . ."

"Quên đi, việc đã đến nước này, các con đều ly hôn rồi, minh chứng rõ ràng, Yên Yên đối với con đã tuyệt vọng rồi, hai đứa sau này cứ dựa theo đường mình muốn đi thì đi thôi." Kỷ Tùng Lâm nặng nề thở dài: "Ta không tiếp tục hỏi đến nữa."

Ông không tiếp tục hỏi đến, không lại cưỡng bức Kỷ Vân Hân nữa, không lại cho cô áp lực nữa, gánh nặng trên vai mang theo ba năm, chớp mắt liền bị thả xuống, cô nên cảm thấy vô cùng dễ chịu, nên từ đáy lòng mà cao hứng, nhưng trên khuôn mặt ấy nửa điểm vui mừng cũng không lộ ra, Kỷ Tùng Lâm nhìn sắc mặt Vân Hân nói: "Đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Kỷ Vân Hân rũ mắt, tiếng nói mát lạnh vang lên: "Gia gia, xin lỗi."

Kỷ Tùng Lâm lắc đầu: "Con không nợ ta lời xin lỗi, con nên cùng Yên Yên nói một câu xin lỗi."

Kỷ Vân Hân bờ môi khẽ động, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi phòng bệnh, bên ngoài Đỗ Nhạn cùng Kỷ Thủy Tuyền ngồi ở trên ghế dài, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đi ra, vội vàng đứng dậy: "Gia gia con thế nào?"

"Cũng còn tốt." Kỷ Vân Hân nói: "Phẫu thuật rất thành công, không có cái gì quá đáng lo, tĩnh dưỡng một tuần liền có thể về nhà."

Đỗ Nhạn vuốt ngực một cái: "Vậy thì tốt, đem chúng ta đều hù chết."

Kỷ Thủy Tuyền nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Nếu không có chuyện gì hai đứa đi về trước, ba và mẹ các con ở lại chăm sóc gia gia ."

Kỷ Hàm đứng bên cạnh người Đỗ Nhạn, kéo cánh tay: "Mẹ, người không cùng chúng con về nhà sao?"

Đỗ Nhạn quay đầu: "Nghe lời, trước tiên cùng chị con trở về, sáng mai còn phải đi làm đây."

Kỷ Hàm lầm bầm hai câu gật đầu, Kỷ Vân Hân lên tiếng: "Đi thôi."

Hai người mới vừa đi không quá hai bước, Đỗ Nhạn liền hô: "Đợi lát."

Bà từ trong túi rút hai cái hộp đồ vật đưa cho Kỷ Vân Hân: " Lễ vật cho hai đứa, mỗi đứa một cái."
Kỷ Vân Hân cầm lễ vật ngơ ngác một chút.

Kỷ gia là không có thói quen mua lễ vật ở ngoài mang về, sau khi Giản Yên gả tới mới có, nàng trước đây mỗi lần ra ngoài du lịch, đều sẽ mang các loại lễ vật tặng người Kỷ gia, lâu dần, mọi người trong nhà cũng thường xuyên mang lễ vật về, hiện tại thói quen vẫn cứ thế tiếp tục, thế nhưng Giản Yên không còn ở Kỷ gia nữa.

Đỗ Nhạn thấy Kỷ Vân Hân cầm lễ vật không lên tiếng, không giống ngày trước kịch liệt từ chối bà liền mở miệng hỏi: "Đang suy nghĩ đến Yên Yên?"

Kỷ Vân Hân cầm lễ vật cũng không quay đầu lại, trả lời: "Không có."

Kỷ Hàm vội vàng đi tới.

Hai người đi càng ngày càng xa, tình cờ trò chuyện có thanh âm truyền đến.

"Chị, có phải là đối với chị dâu thật sự không có chút nào lưu tâm a?"

"Chị, hiện tại có hay không hối hận a?"

"Có phải hiện tại cùng Lê Vi Khanh một chỗ?"

Kỷ Vân Hân nghe được vấn đề này đưa mắt nhìn Kỷ Hàm, giải thích: "Tiểu Hàm, Vi Khanh chỉ là bằng hữu của tôi."

"Bằng hữu a." Kỷ Hàm biết Kỷ Vân Hân có sao nói vậy, tuyệt không nói dối, liền yên tâm, hai người lên xe, ngồi ở buồng lái sau Kỷ Vân Hân, Kỷ Vân Hân không có phát động cơ, trái lại cầm điện thoại di động xem, Kỷ Hàm nghiêng đầu: "Xem cái gì vậy?"

"Không có gì." Kỷ Vân Hân để điện thoại di động xuống, phát động động cơ, quá vài giây đều không có đi, đem tin nhắn biên soạn tốt lăn qua lăn lại xem, cuối cùng xóa đi, bên người Kỷ Hàm mang đai an toàn, nghiêng người sang đụng tới cô, mới vừa nhấn một chữ liền như thế phát tin nhắn ra ngoài.

Giản Yên đang xem kịch bản, nghe tới âm thanh điện thoại cúi đầu xem, WeChat Kỷ Vân Hân hiển thị tin nhắn, nàng mở ra:

—— Đối

Cái quỷ gì? Nàng nhíu mày không nhúc nhích, hoài nghi Kỷ Vân Hân phát tin nhắn sai đến.

Sau đó một cái tin nhắn lại phát tới : Lão bà, xin lỗi, chị sai rồi.

Giản Yên xoa mắt, dùng sức trừng mắt trên màn hình, trong đầu xuất hiện ba cái dấu chấm hỏi: ? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com