Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

-"Thịnh, nghe em nói, em thật sự không biết..."

Cái dáng người nhỏ bé vội vàng đuổi theo người đàn ông to lớn vào phòng

'RẦM!'

Cánh cửa bị một lực mạnh tác động, có thể làm hỏng cửa bất cứ lúc nào

-"Nghe em, em thật sự không biết anh ta mà."

-"Em không biết? Vậy tại sao Gia lại biết tên em?"

-"Có thể anh ấy nghe từ một người quen thì sao?"

-"Người quen? Nếu nghe thừ một người quen thì cũng không thể chạy tới ôm chầm lấy em như vậy, và anh ta còn biết rất rõ về em nữa. Có phải...em có điều giấu anh?"

-"Anh đang nghĩ gì vậy?"

-"Anh..."

-"Anh không tin tưởng em? Anh nghĩ em có bí mật gì sao?"

-"..."

-"Anh yêu em, nhưng chỉ vì một lời nói mà anh có thể nghi ngờ em sao?"

-"..."

-"Em thật sự thất vọng về anh..."

Một giọt nước từ khóe mắt rơi xuống nền đất lạnh. Cô bước đi, để lại anh một mình giữa bao ân hận có, thắc mắc có, và...đau!

Chỉ vì một lời nói, anh có thể nghi ngờ người con gái của mình thế sao? Anh không tin tưởng cô, hay không tin tưởng chính bản thân mình? Anh sai rồi, sai thật rồi...

Cô bước đi, nước mắt không ngừng rơi, tim không ngừng đau. Anh không tin cô! Yêu nhau đã một thời gian dài, cũng đã là vợ chồng, anh vẫn không hiểu cô sao? Sao chỉ vì một câu mà anh lại nghĩ như vậy?

-"Cô gái, em đi đâu đây?"

Gia đứng dựa lưng vào cột, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt điển trai, vẻ đẹp nam tính ánh lên rõ ràng

-"Vũ Cát Tường..."

-"Dạ?"

-"Tôi không nghĩ em là người dễ dàng quên như vậy đâu."

-"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu?"

-"Còn giả bộ? Chẳng phải đêm hôm đó, em là người câu dẫn tôi hay sao?"

-"Xin lỗi nhưng tôi chưa từng gặp anh trước đây."

-"Nhưng tôi thì có đấy!"

Gia nhìn cô, một ánh mắt không thể bí ẩn hơn. Tường lạnh hết xương sống. Rốt cuộc hắn có quen hệ gì? Tại sao hắn lại quen cô? Tại sao hắn có thể thốt ra những lời lẽ như vậy?

Một mớ bòng bong rối lên trong đầu cô.

-"Hai đứa làm gì ở đây vậy?"

Cô Huyền đi qua, hỏi

-"Dạ...cô..."

-"Không có gì đâu mẹ, chỉ là mấy câu chuyện trước kia thôi mà."

Người đàn ông đó lên tiếng

-"Ừ, vậy thôi, hai đứa nói chuyện tiếp đi, mẹ đi ra ngoài một chút."

-"Cô đi đâu vậy ạ?"

-"Cô đi thăm ông bị ốm, có thể tối nay cô sẽ không về."

-"Vậy ạ? Mẹ cho con theo nữa."

-"Ừ, cũng được."

Gia bước theo bà, không quên để lại cho cô một cái nháy mắt thâm hiểm.

---

Tường vào trong bếp làm bữa trưa. 

Mở tủ lạnh, cô khẽ thở dài. 

Tủ lạnh thì không thiếu thứ gì, khổ nỗi, cô không biết nấu ăn. 

Thôi thì liều vậy, nếu không thì lẽ hai người nhịn đói?

À, hai người...

Cát Linh đi diễn rồi, có hai người thôi...người kia ở tịt trên phòng, không xuống, người này thì đang loay hoa loay hoay với chỗ bát đũa, thức ăn.

'CHOANG!'

Tiếng vỡ vang khắp căn nhà, đánh thức ai đó.

Cô cúi xuống nhặt mảnh vỡ

-"Á..."

Lúc nào cũng vậy, cứ cầm mảnh sành là bị chảy máu. Có người nào thế không hả trời?

Và đấy, có cha nào thèm để ý mà xuống giúp người ta đâu, đau quá à, vậy mà một ánh mắt cũng chả thèm ngó xuống. Thôi thì người ta cũng không tin tưởng mình, người ta đâu quan tâm đến mình nữa, cố gắng làm gì, để rốt cục thu lại chỉ là con số 0.

Vết thương sâu, máu chảy mỗi lúc một nhiều. Những lúc thế này thì không thấy hộp y tế đâu cả. 

Chán. Mệt. Đau

Chả thèm băng với cả bó gì nữa, cô cứ thế lủi thà lủi thủi lên phòng.

Mà lên phòng cũng không yên, nhớ ra là trong đó có người ấy, không vào nữa.

Quay gót sang phòng trống bên cạnh, chợt một cánh tay quen thuộc nhưng lạnh buốt nắm lấy cổ tay cô.

Người gì đâu mà khỏe dữ, nắm tay rõ đau. Đây là bóp chứ đâu phải nắm?

Đã vậy, cố giằng tay ra thì lại bị quát, rõ khổ.

Người đó cầm thuốc sát trùng và băng cá nhân. Từng giọt máu đỏ tanh nồng nhanh chóng lọt vào khuôn miệng nhỏ nhắn của anh.

Anh sau khi băng bó vết thương cho cô thì vớ lấy điện thoại gọi cơm hộp.

Lần đầu tiên trong đời cô thấy một tên tổng tài giàu có lại đi mua cơm hộp! Người gì đâu mà...

Nói vậy, chứ lúc cơm hộp đến, có người đói quá ăn như điên.

Tối đó, vẫn trường hợp tương tự. Cô Huyền chăm ông nên không về, Gia không về, Cát Linh cũng biệt tăm. 

Vẫn ôm cục giận trong lòng nên cô chẳng thèm ngủ với tên đáng ghét, ôm chăn gối sang phòng trống ngủ. Phòng ngủ thì chỉ có một chiếc giường nhỏ, chăn không, đệm không.

Có lẽ, ông trời không còn thương hại con người đáng thương tội nghiệp này nữa rồi. Trời đã nóng, ngủ một mình đã sợ rồi, lại còn cúp điện, sau đó thì giông bão nỗi đùng đùng.

Cô cố chấp, sợ thế nào thì sợ, hãi thế nào cũng được, nhưng nhất quyết không sang phòng bên cạnh.

Chớp rạch nhang trời, sấm kêu đùng đùng.

Phòng thì tối.

Hãi. Cô đơn. Lạnh lẽo.

Có người òa khóc.

Rồi cánh cửa đó 'két' một tiếng. Người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào, bế con Mèo con đang co rúm người lại vì sợ về phòng.

Đặt cô trên chiếc giường lớn, ôm cô vào lòng, mồm lẩm bẩm trách móc. Cô không nghe rõ nhưng có vẻ anh trách cô vô tình thì phải.

'ĐÙNG!'

Chiếc sấm vang trời. Cô theo phản xạ ông người bên cạnh, thật chặt. Anh khẽ cười, nhỏ nhẹ thốt lên

-"Anh xin lỗi, anh sai rồi."

------------

Em xin nghỉ một thời gian nhé, tại em còn ôn thi. Cuộc thi lần này rất quen trọng nên em phải cố gắng mới được!

Cảm ơn mn, hãy tiếp tục ủng hộ truyện nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com