Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Sáng hôm sau, khi anh thức dậy, điều đầu tiên anh nhìn thấy chỉ là một khoảng giường trống trơn, cô gái hôm qua đã biến đi đâu không dấu vết. Lòng hụt hẫng khó chịu con người anh, chỉ muốn gặp cô ngay lúc này. Nhớ cô lắm rồi!

Trời ngoài kia vẫn còn mưa rất to, cô mà đi ra ngoài thì rất nguy hiểm. Đường trơn, trời lạnh, xung quanh thì chỉ toàn cây lá, vắng vẻ không một bóng người, lỡ đâu đi ra ngoài lại thêm mấy thằng cờ hó nữa, chúng nó bắt vợ anh thì sao đây?

Thật không yên tâm mà!

Vùng dậy một cái, mặc nguyên bộ đồ ngủ trên người, không cần đánh răng rửa mặt gì hết, chạy tức tốc xuống luôn. Đi xuống cầu thang rồi lại suýt bị ngã, may có người đỡ. Chứ nếu không anh lại có thể viếng thăm ông Địa một chuyến.

-"Không sao chứ?"

Anh ngước nhìn, cười hề hề. Thật đúng là, sao trông cô ấy lại đáng yêu đến thế cơ chứ! Mày cau lại kìa, đôi mắt có chút bất an. Lo cho anh chứ gì? Anh biết thừa rồi.

-"Anh không sao. Em không cần phải lo lắng cho anh quá như vậy!"

-"Lo cho anh, huh? Mơ à? Tôi là tôi lo chậu hoa nhài bên cạnh kìa, tốn bao nhiêu công của tôi đấy, anh ngã vào đấy để hỏng à!"

Có một sự hớ nặng...

Cô nhìn anh một thoáng rồi quay mặt đi, nhưng bất ngờ lại bị kéo lại, không cho cơ hội chạy thoát. Anh ôm cô ép vào góc tường gần đó, ôm cô thật chặt, thật chạt, như thể nếu nới lỏng tay ra thì cả thế giới này sẽ bị diệt vong vậy.

Cô có phần hơi ngạt thở, nhưng lại cảm thấy rất dễ chịu và ấm áp. Có một thú gọi là rung động khẽ lướt qua tim cô, để lại đó sự bồi hồi, và thổn thức không nguôi. Cô cần phải tránh ra ngay lập tức bởi nếu cứ tiếp tục, cô sẽ lại yêu anh mất, lại mang theo nỗi nhớ nhung và khổ đau. Lí trí bảo cô thoát ra, nhưng con tim lại cố níu kéo.

-"Những lời hôm qua em nói với anh, em nhớ chứ?"

Cô giật thột bởi câu nói của anh.

Hôm qua... do uống quá chén với lũ bạn, với lại, thấy anh ốm yếu mơ mơ màng màng như vậy, nói thật một chút chắc anh cũng không để ý, rồi mai sẽ quên thôi, ai ngờ...

-"Tôi...tôi đâu có nói gì đâu..."

-"Thế ai bảo nhớ anh lắm anh vừa, rồi bảo yêu anh nè... trùi ui, nghe mà cảm động lắm luôn a"

-"Tại... tại hôm qua tôi ăn cơm với bạn, uống hơi quá chén nên nói linh linh."

-"Người ta thường bảo: Những gì mà người say nói, đều là thật lòng"

-"Tôi..."

Cô cứng họng luôn, chẳng biết nói sao.

-"Anh cũng nhớ em, đừng đi nữa nhé!"

Anh hơi lỏng lỏng cánh tay, nhưng lại nhanh chóng cầm hai tay của cô, mười ngón tay đan chặt. Khoảnh khắc đó, làm cho cô cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết!

Anh nhẹ nhàng đáp xuống môi cô. Từng chút mềm mại mơn trớn cánh môi nhỏ xinh. Không cuồng nhiệt, dịu dàng như vậy là đủ lắm rồi. Rồi chiếc lưỡi ranh ma của anh không nhịn được mà chui vào khoang miệng cô làm loạn.

Loại việc này, anh làm rất thành thục.

Loại việc này, không phải lần đầu tiên với cô, nhưng sao cô lại cảm thấy ngại ngùng đến như vậy?

Những động tác nhè nhẹ trên đôi môi của cô, sự run rẩy lan đi khắp cơ thể, con tim trở nên mềm nhũn và không còn kháng cự.

-"Thịnh...chúng ta kết thúc rồi..."

Cô định rời đi, nhưng Thịnh lại cố tình ép cô lại lần nữa, đẩy cô vào tình thế bối rối.

-"Ai bảo chúng ta kết thúc?"

-"Chúng ta đã ly hôn, không còn quan hệ nào nữa, với lại anh cũng đã có Cát Linh rồi, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm."

-"Chẳng sao cả, hai cô tình nhân, anh cân hết."

-"Anh không thể làm thế!"

-"Sao nào? Hay em muốn làm vợ bé?"

-"Anh...!"

Cô bực dọc, trái đất này thật vô phúc khi chất chứa loại đàn ông như vậy.

Tường nhìn cái điệu cười cợt kia, trong lòng điên không để đâu cho hết.

-"Chà chà, thơm quá, sáng nay em định cho anh ăn gì đây."

-"Chỉ có mì gói thôi, không ăn thì thôi."

-"Ăn chứ ăn chứ!"

Anh bê nồi mì tôm trên bếp xuống, lấy đôi bát và hai đôi đũa, còn rất lịch sự lấy mì cho cô ăn nữa.

Ăn xong, anh dọn bát cho cô, rửa đũa rửa chén thành thạo.

-"Anh ăn xong có thể đi rồi."

-"Trời đang mưa, em nỡ lòng nào..."

-"Thế tạnh mưa rồi đi."

Cô lạnh lùng quay gót, chợt có người ôm chầm lấy người cô, đè xuống sô pha.

-"Vợ anh mấy hôm nay gầy quá nè, phải ăn nhiều vào chứ, ăn mỗi mỳ gói như vậy là không được đâu."

-"Ai... ai vợ anh cơ chứ? Mà... mà tôi ăn gì liên quan đến anh à?"

-"Anh là chồng, anh phải có trách nhiệm."

-"Chúng ta kết thúc rồi."

-"Ai bảo em vậy?"

-"Chúng ta..."

-"Anh hỏi ai bảo em vậy?"

-"Chẳng phải chúng ta li hôn rồi sao?"

-"Em tin nó?"

Có khẽ gật, anh cười lớn

-"Cô ngốc này, chỉ là giả."

-"Hả?"

-"Chỉ là giấy li hôn giả, vậy em cũng tin."

Cô ngớ người, chẳng biết nói sao, vậy anh và cô...

-"Anh... anh lừa em!"

Anh mặc kệ cô nói cái gì, chăm chú vào đôi môi của mình mà lượn lờ từ trên xuống dưới

-"Anh đâu có dại mà vứt kim cương đi được!"

-"Sao anh không bảo cho em biết? Em cũng có thể giúp anh mà."

-"Nếu anh nói, em sẽ mềm lòng vì Cát Linh là em gái em, như vậy kế hoạch sẽ không được hoành thành tốt."

Anh vừa nói, bàn tay ma quái hết tìm nơi đồi núi lại tìm đến nơi rậm rạp, làm cô không tài nào tập trung mà hỏi rõ những vẫn đề đã xảy ra trong thời gian qua.

-"Anh có thể ngoan ngoãn một chút được không?"

-"Nói gì lát nói đi, anh đang đói, không ăn em sẽ chết mất."

-"Anh làm sao đấy? Vừa làm hết nửa nồi mì nhà người ta rồi kêu đói, bụng anh là bụng gì vậy."

-"Chỗ nãy có vẻ chật chội."

Anh ra vẻ đăm chiêu, tay sờ sờ cằm, mắt nhìn cô không thể mờ ám hơn được nữa. Con mắt đó, luôn là nỗi ám ảnh của cô.

-"Anh tự dưng muốn ăn mèo."

-"Mèo hả, ở gần đây có nè, em ra mua cho anh nhé!"

Cô giả bộ làm ngơ, nhất quyết không thể suy nghĩ như thế được, giờ chưa phải là lúc, với lại chỉ mới biết được sự thật, chuyện làm hòa... không thể theo cách này được!

Anh nhìn cô mặt bối rối thẹn thùng, má nhuộm đỏ hồng quyến rũ thế kia, ai mà nhịn cho được cơ chứ!

Anh một phát liền nhấc bổng cô lên phòng ngủ, ném thân bé nhỏ xuống giường...

(Vế sau mọi người tự nghĩ nè!***)

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com