Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bẫy Liên Hoàn

Một tối nọ, khi cả hai đang ngồi xem TV, Khải đột nhiên nói vu vơ:

Hồi cấp ba, anh thích nhất là học trong thư viện. Em thì sao?

Hân tim đập mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên:

Tôi á? Tôi không thích thư viện lắm... Chỉ lên đó khi cần mượn sách thôi.

Khải nhìn cô, cười nhẹ:

Ừm. Vậy chắc em cũng không nhớ từng "tỏ tình" với ai trong thư viện nhỉ?

Hân cắn răng, nhưng vẫn cười vô cùng tự nhiên:

Hả? Tôi á? Tỏ tình trong thư viện? Đừng đùa, tôi còn chưa có mối tình nào thời cấp ba!

Vậy à? - Khải nhướng mày, một thoáng thất vọng thoáng qua mắt anh.

Hân thầm thở phào. May quá, qua cửa!

Sau vài lần thử hỏi trực tiếp nhưng Hân đều bình tĩnh trả lời cực kỳ hợp lý, Khải dần nhận ra:

Nếu cứ tiếp tục hỏi, cô ấy sẽ né mình mãi.

Vậy nên anh quyết định dừng dò hỏi, không nhắc đến chuyện quá khứ nữa.

Nhưng... điều đó không có nghĩa là anh từ bỏ.

Thay vào đó, anh chuyển sang một kế hoạch mới:

Khiến cô quen với sự hiện diện của mình, dần bớt né tránh.

Tạo ra những tình huống buộc cô phải chủ động tiếp xúc với anh.

Chờ xem liệu có lúc nào cô sơ hở, để lộ rằng cô nhớ ra anh hay không.

Và thế là... cuộc sống chung chính thức bước sang một giai đoạn mới.

---

Cuộc Sống Chung - Từ Né Tránh Thành Quen Thuộc

Trước đây, mỗi lần vào bếp Hân đều tránh mặt.

Nhưng bây giờ... Khải tự tay nấu ăn mỗi sáng.

Một hôm, khi Hân vừa lén lút định ra ngoài ăn, Khải bất ngờ kéo ghế ra, nhìn cô cười:

Anh có nấu phần của em rồi. Ngồi xuống đi.

Hân đơ một giây, định kiếm cớ nhưng...

"Anh nấu xong hết rồi, em ra ngoài ăn cũng phí lắm."

"Đồ ăn ngoài không tốt bằng đồ nhà nấu đâu."

"Anh thử nghiệm công thức mới, cần người nếm thử."

Cô: "..."

Cuối cùng vẫn phải ngồi xuống ăn cùng.

Và thế là... từ một bữa, thành hai bữa, thành thói quen.

Hân không nhận ra rằng mình đã bớt né tránh anh hơn trước.

Hân vẫn cố giữ khoảng cách, nhưng... đời không như là mơ.

Hân cần đổi bóng đèn, Khải giúp.

Máy giặt hỏng, Khải sửa.

Mèo nhà hàng xóm nhảy vào phòng cô, Khải bắt giúp.

Điện thoại cô rơi dưới gầm sofa, Khải lấy hộ.

Ban đầu, mỗi lần Khải giúp, Hân đều vội nói cảm ơn rồi chạy đi.

Nhưng dần dần, cô không còn quá để ý nữa.

Cứ như vậy, hai người sống chung mà không còn cảm giác gượng gạo như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com