Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bị chiếm đoạt mẹ x con kế nghiệp cha

Bị chiếm đoạt mẹ x  con kế nghiệp cha

Tần Thần ngước nhìn gác mái, nơi được coi là cấm địa trong nhà, chỉ có cha cậu mới được phép bước vào. Cậu mơ hồ nhớ rằng nơi đó giam giữ một người – mẹ cậu.

“Nhìn gì thế?” Giọng nói trầm thấp, uy nghiêm của cha vang lên phía sau.

“Cha.” Tần Thần xoay người, cung kính chào cha.

Tần Dục nhìn người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú và hiên ngang trước mặt. Đó là con trai anh, từ nhỏ đã luôn xuất sắc, nhưng anh chưa từng dành cho cậu dù chỉ một chút tình thương của một người cha. Trong tâm trí Tần Dục, chỉ có hình bóng của người phụ nữ trên gác mái – mẹ của Tần Thần, cũng là vợ anh.

Tần Dục năm nay gần năm mươi. Ba mươi năm trước, tại một triển lãm, anh gặp cô – một thiếu nữ vừa hoàn thành kỳ thi đại học và đang đi du ngoạn. Từ khoảnh khắc ấy, anh đã quyết tâm rằng cô phải thuộc về anh. Anh giăng bẫy, giam giữ cô bên cạnh mình.

Khi đứa con ra đời, Tần Dục muốn gửi cậu đi xa. Sự quan tâm quá mức của cô dành cho con khiến anh bất mãn. Nhưng cô, như một chú thú nhỏ, ôm chặt lấy đứa bé trong tã lót, không để bất kỳ ai chạm vào dù chỉ một chút.

Lần đó, Tần Dục tức đến điên người. Cô bị trói trên giường, bị anh hành hạ hồi lâu. Sau đó, mỗi khi nhìn thấy anh, cô không kìm được mà run rẩy.

Khi đứa trẻ lớn lên, sự gắn bó quá mức của cậu với cô, cùng sự dịu dàng cô dành cho con, đều khiến Tần Dục ghen đến phát cuồng. Anh không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy sự chú ý của cô, kể cả con trai mình.

Cô bị nhốt trên gác mái, ngày qua ngày, người duy nhất cô được gặp là Tần Dục. Mỗi ngày, anh đưa cô ra ngoài từ cửa hông để hít thở không khí một chút, rồi lại đưa cô trở về gác mái, đè cô xuống để thỏa mãn dục vọng và tình yêu bệnh hoạn của mình.

Hơn hai mươi năm qua, số lần cô được gặp con trai đếm trên đầu ngón tay. Có một ngày, nhân lúc Tần Dục đi họp xa, cô trộm được chìa khóa, mở cửa gác mái. Trên cầu thang, cô tình cờ gặp Tần Thần. Đôi mắt cô lập tức ngập nước – cô đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trưởng thành của con.

Cuộc sống giam cầm nhiều năm khiến thần trí cô dần mờ mịt. Cô chỉ còn nhớ mơ hồ rằng Tần Thần là người vô cùng quan trọng với mình. Run rẩy bước tới, cô thấy đôi mắt đen láy của Tần Thần nhìn mình. Cô nghe cậu gọi: “Mẹ.”

Nhưng đúng lúc đó, Tần Dục bất ngờ trở về. Nhìn cô, anh cười lạnh.

Cô bị lôi trở lại gác mái, còn Tần Thần bị nhốt lại. Chưa kịp nói gì, Tần Dục đã nắm lấy chân cô, cởi khóa quần, đẩy dương vật vào trong âm hộ cô

Tần Dục lấy ra một chiếc điều khiển từ xa. Một màn hình lớn hiện ra, chiếu cảnh tượng kinh hoàng: lần đầu tiên anh cưỡng đoạt cô. Tiếng kêu gào bất lực của cô hòa cùng tiếng rên rỉ thô bạo của anh và âm thanh va chạm dữ dội tạo nên một bức tranh khủng khiếp. Hơn hai mươi năm trôi qua, anh vẫn chiếm đoạt cô như thế. Kết quả này khiến anh vô cùng hài lòng. Với anh, cô chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi.

Tần Thần lặng lẽ nhìn chằm chằm gác mái. Những âm thanh ái muội và tiếng khóc yếu ớt của người phụ nữ văng vẳng bên tai cậu.

Là con trai Tần Dục, từ nhỏ cậu đã được dạy phải noi gương cha, kế thừa sự nghiệp của cha, trở thành một trưởng quan. Nhưng hôm nay, Tần Thần chợt hiểu rằng thứ cậu muốn kế thừa không dừng lại ở đó.

Khi Tần Dục mở cửa gác mái, cô đang nghỉ ngơi. Đêm qua, anh đã làm quá lâu, khiến cô vẫn còn mơ màng. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn. Tần Thần đứng ở cửa, lưng quay về phía ánh sáng.

Cô bò dậy khỏi chăn, dây áo trượt xuống, để lộ bờ vai đầy vết đỏ. Tần Thần bước tới, bất ngờ ôm chặt lấy cô, đầu áp vào bụng cô – nơi đã từng mang thai cậu. Cô luống cuống, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu: “Mẹ.”

Như có thứ gì đâm vào ngực, cô mất đi mọi cảm xúc, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt trào dâng từ đáy lòng, không thể kìm nén. Cô ôm lấy cậu, muốn dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cậu.

“Mẹ, mẹ hôn con được không? Con khó chịu quá.” Gương mặt tuấn tú của Tần Thần đỏ ửng. Cậu yếu ớt gọi cô , đôi môi đẹp đẽ khép mở, chờ đợi sự dịu dàng mà cô dành cho cậu. Không kìm được, cô cúi xuống, chạm môi vào môi cậu. Cậu ngoan ngoãn, không động đậy, để cô cọ xát. Khi cô rời môi, cậu không đuổi theo cắn xé, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ỷ lại. Cô hào phóng tiếp tục hôn cậu.

Tần Thần tận hưởng tình yêu trọn vẹn từ người đã sinh ra mình. Cô đẹp đẽ mà yếu ớt, nhỏ bé đến mức chỉ một bàn tay cậu cũng có thể giam giữ cô trong lòng.

Ánh mắt cậu chuyển xuống ngực cô, rời khỏi đôi môi đỏ. “Mẹ, mẹ chưa từng cho con bú. Con cái nhà khác đều được uống sữa mẹ, nhưng con chưa từng được uống một lần.” Sau khi sinh, mọi giọt sữa của cô đều bị Tần Dục chiếm đoạt. Thương cậu, cô vội vàng kéo áo, để lộ bầu ngực căng đầy dấu vết trước mặt cậu.

Cậu cẩn thận đưa lưỡi chạm vào núm vú. Dục vọng lập tức lan khắp cơ thể cô. Dưới sự dạy dỗ nhiều năm của Tần Dục , cơ thể cô trở nên nhạy cảm đến mức không thể kiểm soát, âm hộ đã bắt đầu rỉ nước.

Cậu để lại dấu vết của hai người khắp ngôi nhà: bồn tắm, cầu thang, tấm thảm, thậm chí trước bức ảnh của cha cậu. Cậu ôm cô, người run rẩy vì kích thích, kiêu hãnh khoe với cha rằng con đã kế nghiệp cha.

Trong phòng thăm hỏi nhà giam, Tần Thần nhìn cha, mỉm cười nhạt: “Cha ở đây thế nào?”

“Mẹ con đâu?” Tần Dục chưa bao giờ quan tâm bất cứ điều gì ngoài cô. Dù biết mọi chuyện lần này là do con trai mình sắp đặt, anh vẫn không bận tâm. Anh chỉ quan tâm cô. “Đưa mẹ con vào đây,” anh nói, muốn cô luôn ở bên mình.

Tần Thần cười: “Mẹ giờ chắc không đến được.”

Tần Dục nhíu mày. Tần Thần lấy từ trong lòng ra một bức ảnh. Trong đó là người phụ nữ cậu ngày đêm nhớ nhung, nằm nghiêng yên bình trên giường, đôi tay ôm lấy bụng nhỏ. Tần Dục lập tức hiểu chuyện. Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Thần.

“Mẹ mang thai, mới hai tháng, đang cần cẩn thận,” Tần Thần nói, giọng điệu của kẻ chiến thắng. Tần Dục sững sờ, rồi điên cuồng đập cửa sổ thăm hỏi.

“Đáng thương thật, cha. Nếu thêm một tháng nữa, có lẽ là của cha. Tiếc quá…” Tần Thần lắc đầu, đứng dậy dưới ánh mắt phẫn nộ của cha.

“con phải về chăm mẹ đây. Giờ mẹ ngủ trưa cũng cần com bên cạnh, không thì không ngủ được. Mẹ thật là nhõng nhẽo,” Tần Thần thích thú cảm nhận cơn giận dữ của cha.

Tần Dục gào lên: “Mày nghĩ mày có thể kiềm chế để không giết đứa bé đó sao? Thừa nhận đi, mày cũng giống tao!”

“con sẽ không giống cha đâu. Con sẽ không cướp đoạt như cha. Con sẽ yêu thương đứa bé này, để nó biết nó là kết tinh tình yêu của cha mẹ. Con và mẹ sẽ trở thành câu chuyện tình yêu khiến mọi người ngưỡng mộ. Còn cha, cứ ở đây cả đời mà khao khát mẹ đi.” Nói xong, Tần Thần xoay người rời đi, mặc kệ tiếng gào của kẻ thất bại.

Cậu còn phải nhanh chóng về để hôn mẹ, rồi nói với cô: “Con yêu mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com