Nơi Nào Trong Thế Giới Xuyên Thư Cũng Có Kẻ Si Tình
Nơi Nào Trong Thế Giới Xuyên Thư Cũng Có Kẻ Si Tình
Cô xuyên thư. Hơn hai mươi năm sống trên đời, cô không hiểu vì sao mình lại xuyên vào thế giới tiểu thuyết. Cô suy nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra mình là nhân vật nào. Mãi sau này cô mới phát hiện, mình chỉ là một nhân vật trống rỗng, tự nhiên xuất hiện. May mắn thay, thế giới này chỉ là một cuốn ngôn tình bình thường. Cô không phải nữ chính, cũng chẳng phải nữ phụ độc ác, chỉ cần hoàn thành sứ mệnh của một người qua đường là được.
Cô cẩn trọng làm người qua đường được một thời gian dài, bỗng nhiên nhận ra những người xung quanh dường như trở nên hơi kỳ lạ. Ánh mắt họ nhìn cô khiến cô khó chịu một cách khó hiểu. Thật vất vả lắm mới tận dụng thời gian giải lao của tiết thể dục để tìm được một góc vắng người, tránh né những ánh nhìn bất thường kia.
“ đàn chị Lạc Lạc ,” một giọng thiếu niên trong trẻo vang lên trước mặt. Cô ngẩng đầu. Kỳ Minh đang đứng trước mặt cô. Thiếu niên ngoan ngoãn, đẹp trai, dáng người cao ráo, đi đến đâu cũng là tâm điểm. Đây chẳng phải là nam phụ sao? Sao anh ta lại ở đây?
“Chào cậu,” cô chống tay đứng dậy, vừa vặn bỏ lỡ ánh mắt si mê, nóng bỏng của thiếu niên.
Dễ thương quá, thực sự quá dễ thương. Anh đã nhìn đàn chị Lạc Lạc lâu như vậy rồi, tại sao đàn chị lại không nhìn thấy anh chứ?
Lại đến rồi, cái vẻ dính dính, lưu luyến, si mê ấy. Cô, một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, căn bản không thể phân biệt được đây là tình yêu say đắm sắp tràn ra của thiếu niên, chỉ có thể nhạy bén nhận ra sự không ổn.
“Có chuyện gì sao?” Mặt Kỳ Minh lập tức đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng cuối cùng cũng không kiềm chế được, nôn nóng nói với cô: “ anh thích đàn chị Lạc Lạc, chúng ta có thể hẹn hò không?”
“A!”
Ngay cả vẻ mặt kinh ngạc cũng đáng yêu quá… Anh sắp không nhịn được rồi. Làm ơn, xin em nhất định phải đồng ý với anh. Nếu không, anh nhất định sẽ phát điên rồi từ bỏ mọi đạo đức để chiếm hữu đàn chị.
“Nhưng mà chúng ta còn chưa thân…” Thần sắc thiếu niên lập tức lạnh đi, dọa cô ngừng nói
“Nói như vậy là đàn chị Lạc Lạc không muốn sao?” Kỳ Minh trước mặt cô hoàn toàn thay đổi bộ dạng, vẻ âm u bao trùm toàn thân, trong ánh mắt sự bướng bỉnh càng trở nên đậm đặc.
Trực giác mách bảo cô rằng Kỳ Minh hiện tại rất nguy hiểm, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm cô. Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô. Cô bị ép dán chặt vào cơ thể rắn chắc tỏa ra hơi nóng của anh, không chừa một chút kẽ hở nào. Anh điên cuồng mút lấy môi cô, cắn xé, liếm láp. Chân cô tê dại chỉ có thể dựa vào thiếu niên để đứng vững.
“Há miệng lớn một chút… Ưm… đàn chị ngoan quá.” Kỳ Minh mê đắm cắn lấy lưỡi cô. Cô bị ép ngẩng đầu để anh dễ dàng chiếm đoạt.
Sao lại thành ra thế này? Đây chẳng phải là một tiểu thuyết thuần yêu sao? Nam phụ như bị hỏng rồi vậy. Trực giác mách bảo cô rằng nếu không đồng ý với anh ta, anh ta sẽ làm ra những chuyện quá đáng hơn nữa.
Tranh thủ một khoảnh khắc hít thở, thiếu niên đang si mê ngậm lấy xương quai xanh cô, cô cất tiếng nói: “Em… đồng ý với anh.”
Kẻ đang giam cầm cô lập tức cứng đờ, sau đó là niềm vui sướng tột độ dâng lên. Bàn tay nóng bỏng của Kỳ Minh ghì chặt lấy vai cô. “ đàn chị nói thật sao?”
“Ưm…”
Anh ta mừng rỡ như điên, nhiệt liệt nhìn cô, trong mắt anh ta thậm chí có cả nước mắt.
“anh thật sự… thật sự quá hạnh phúc, đàn chị à. Anh chưa bao giờ hạnh phúc đến thế này!” Kỳ Minh dùng cánh tay dài ôm lấy cô, nói hết tình yêu của anh ta. Anh ta dịu dàng liếm láp khóe môi cô, lưỡi anh ta nạy mở đôi môi cô, ve vãn và mút lấy lưỡi cô, mềm mại một cách kỳ lạ.
Hành động Kỳ Minh đưa cô về khiến bầu không khí vốn đã quỷ dị trong lớp càng thêm xao động, bất an. Khi học bài, cô cảm thấy mình như một bia ngắm, trên đó đầy lỗ đạn.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, cô khéo léo từ chối ý muốn đưa cô về nhà của Kỳ Minh. Anh ta với vẻ mặt âm trầm đã đòi hỏi một nụ hôn thật lâu mới chịu để cô rời đi.
Cô đi trên đường về nhà, luôn cảm thấy có người đi theo phía sau, nhưng cô vừa quay đầu lại thì chẳng có gì cả.
Đoan Tuân lặng lẽ đi theo phía sau cô. Anh thật sự quá yêu cô, hận không thể ôm cô vào lòng mà cứ thế chết đi.
Hôm nay sao tan học muộn thế? Có phải bị tên phiền phức nào đó quấn lấy không? Sao có thể như vậy được? Trên thế giới này, những kẻ muốn tranh giành Lạc Lạc với anh đều đáng chết.
Anh nhìn cô cẩn thận tìm kiếm kẻ theo dõi, lòng mềm nhũn như nước. Dễ thương quá… Lạc Lạc, anh thực sự muốn nhịn không được nữa rồi. Anh không muốn cứ âm thầm lặng lẽ nhìn em nữa, anh muốn chạy đến trước mặt em, muốn hôn em, muốn đè em xuống giường mà thao em điên cuồng, làm em mang thai con của anh… Lạc Lạc, ngàn vạn lần đừng cho anh cơ hội nhé!
Cô trong sự theo dõi quỷ dị suốt dọc đường cuối cùng cũng về đến nhà. Bạch Hành đã đợi rất lâu. Anh là anh trai hơn cô 6 tuổi. Cha mẹ cô đã qua đời khi cô chưa đầy ba tuổi, từ nhỏ cô đã được anh trai chăm sóc.
“Anh về sớm thế ạ?” Cô ngoan ngoãn nói.
Bạch Hành ngồi trên ghế, anh nhìn cô cười cười: “Nhưng tối nay em gái về muộn quá, anh thực sự rất nhớ em đấy.”
Cô, người tự cho mình đang sống trong thế giới thuần yêu, căn bản không hiểu thần sắc của Bạch Hành, cho rằng anh chỉ là một người anh trai tốt bụng quan tâm em gái. Cô đi đến trước mặt anh dưới ánh mắt anh nhìn chăm chú.
“Thầy giáo có việc tìm em, nên em về muộn một lát.”
“Thế à?” Bạch Hành mỉm cười nói. Anh không dấu vết lướt mắt khắp người cô, bỗng nhiên phát hiện dấu hôn trên cổ. Nhìn kỹ môi cô tuy đã không còn rõ lắm, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra sưng đỏ.
Bàn tay anh không kiềm chế được mà siết chặt. Lửa giận lan tràn khắp toàn thân Bạch Hành. Cô bỗng nhiên bị anh ôm lấy từ sau eo, ngã vào cơ thể rắn chắc của Bạch Hành. Tay anh chậm rãi di chuyển lên cổ cô.
“Lạc Lạc, anh trai thực sự quá yêu em. Ngay cả một giây không nhìn thấy em, anh cũng sẽ đau khổ không chịu nổi.”
Cô nghe xong vội vàng ôm lấy Bạch Hành, anh cũng thuận thế ôm chặt cô vào lòng: “Lạc Lạc rất thích anh trai.” Quả thật, với bối cảnh thân phận này, cô nhất định rất yêu người anh trai đã chăm sóc mình từ nhỏ.
Bạch Hành im lặng rất lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn sâu lên trán cô.
“Ừm… Anh trai tin em.”
Đêm khuya, Bạch Hành đi vào phòng cô, nhìn cô đang ngủ say rồi chầm chậm bước vào. Cô ngủ say, hồng hào như một cái bánh bao trắng nõn. Bạch Hành vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
“Em rốt cuộc là ai?” Tiếng thở dài trầm thấp khiến người ta sợ hãi, mang theo sự khao khát và lưu luyến si mê.
Bạch Hành căn bản không có em gái. Ngay ngày đầu tiên cô xuyên qua, anh đã nhận ra lỗ hổng của thế giới này. Thế giới này đối với anh mà nói có hay không cũng được.
Nhưng cô thì khác. Hơn hai mươi năm cuộc đời, Bạch Hành chưa bao giờ khao khát một người đến thế. Mọi thứ về cô đều khiến anh mê mẩn, từ hơi thở, hành động cho đến biểu cảm, mỗi thứ đều làm anh lưu luyến không thôi.
Thế nhưng cô lại bị một vài con sâu không rõ tên cắn phá, điều này khiến anh vô cùng tức giận. Anh không ngừng đến gần cô, nụ hôn ấm áp và dịu dàng rơi xuống. Vừa chạm vào làn da cô, anh liền không thể kiềm chế được tình yêu say đắm của mình, kiềm chế nhưng lại điên cuồng mút lấy. Mùi hương thơm ngọt làm anh mê mẩn.
Bàn tay to lớn của anh luồn vào trong váy ngủ của cô, bộ ngực đầy đặn, tròn trịa, tinh tế và non mềm bị anh nắm trọn trong tay. Anh nhẹ nhàng xoa bóp, vắt sữa khiến thịt nhũ thơm ngọt lướt qua kẽ tay anh.
Ha… A, sao mà mềm thế này!
Hình ảnh những dấu hôn trên người cô hiện lên, sự bạo ngược và điên cuồng lại một lần nữa càn quét. Động tác của anh càng trở nên mạnh mẽ, thúc vào, rút ra liên tục giữa hai đùi, kéo theo quy đầu phun ra chất nhầy. Anh đột nhiên hy vọng cô có thể tỉnh lại ngay bây giờ, như vậy anh sẽ không cần phải che giấu nữa, có thể quang minh chính đại bày tỏ tình yêu say đắm của mình dành cho cô.
sáng sớm ngày hôm sau , cô uể oải đứng dậy, cả người ê ẩm. Giữa hai chân cô đau nhức vô cùng, kiểm tra kỹ hơn thì thấy da đã bị rách. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành đứng dậy vệ sinh cá nhân. Bước xuống nhà, Bạch Hành đã chuẩn bị xong bữa sáng và chờ cô xuống.
“Anh trai, chào buổi sáng ạ!”
“Chào buổi sáng, em gái.” Cô mặc bộ đồ ngủ, trong mắt Bạch Hành, cô không khác gì một cái bánh bao non mềm, vừa mềm lại vừa ngọt. Trên tay anh vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp, đầy đặn của ngày hôm qua.
Bạch Hành hít một hơi thật sâu, tiến lên giúp cô kéo ghế ra. Mùi hương trên người cô phảng phất đến bên anh. Bạch Hành cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, chỉ khẽ vòng tay từ phía sau, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô. Bữa sáng nhanh chóng trôi qua.
Ngay khi sắp ra khỏi cửa, Bạch Hành cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được sự quyến luyến, ôm cô thật lâu. Cô không khỏi cảm thán, anh trai thật sự quá dính người.
Cô đi trên con đường nhỏ, tùy ý mở điện thoại. Màn hình hiện lên 99+ tin nhắn, tất cả đều do Kỳ Minh gửi, từ lúc cô rời đi hôm qua cho đến sáng nay.
“ đàn chị, em vừa đi là anh đã nhớ đàn chị lắm rồi!”
“Trên đường phải cẩn thận nhé, đừng để ý đến người lạ, đặc biệt là đàn ông.”
“ đàn chị, sáng mai anh sẽ qua đón đàn chị nhé.”
“ đàn chị sao không để ý đến anh? Có phải vì anh quá ồn ào không? Nhưng anh thật sự không nhịn được, anh thực sự rất nhớ đàn chị mà!”
“ đàn chị, anh nghĩ đến việc hôm nay được hôn đàn chị và trở thành bạn trai đàn chị, khiến anh hạnh phúc đến mức muốn ngất đi rồi.”
“ đàn chị về nhà rồi có thể video call không? Anh muốn nhìn đàn chị”
“Sao không để ý đến anh? Anh không phải bạn trai đàn chị sao! Đàn chị!”
“ đàn chị không phải đang lừa anh đó chứ? Đừng như vậy, anh thực sự sẽ chết mất.”
“Sao không để ý đến anh? Đàn chị đang ở cùng gã đàn ông nào? Mau trả lời anh!”
Trời ạ! Nhiều tin nhắn đến vậy! Từ những dòng tin nhắn ban đầu dịu dàng, bình thản, chúng dần trở nên đáng sợ và cố chấp. Giữa những dòng chữ lộ ra sự ỷ lại quá mức và tình yêu si mê khiến cô khó có thể chịu đựng được. Cô có chút hối hận vì ngày hôm qua đã vội vàng đồng ý với anh ta.
Quả nhiên, khi cô đến trường, Kỳ Minh đã đứng lù lù ở cổng chính với vẻ mặt âm trầm. Vừa nhìn thấy cô, anh ta đã chộp lấy cánh tay cô và kéo cô đi.
Cô bị đưa đến một nhà kho hẻo lánh. Chưa kịp phản ứng, nụ hôn sâu điên cuồng đã ập xuống, không cho phép cô từ chối. Sức lực anh ta lớn đến kinh người, như thể muốn xoa nát cô, khắc cô vào tận xương tủy. Cô sợ hãi co rúm người lại, nhưng lại bị anh ta ôm chặt hơn.
Không gian chật hẹp toát ra hơi thở ái muội. Tiếng nước bọt giao triền vang vọng. Khóe môi bị cắn đến đau điếng. Kỳ Minh đang thể hiện sự tức giận nồng đậm trong cơ thể anh ta. Cả ngày hôm qua, anh ta đã ôm điện thoại chờ đợi, nhưng đến rạng đông vẫn không nhận được hồi âm của cô.
Sự nhớ nhung khắc cốt và tình yêu điên cuồng khiến anh ta dần dần hóa điên. Anh ta đã mất đi khả năng tự chủ ngay khoảnh khắc thích cô, trở thành một kẻ bệnh hoạn từ trong thối rữa mà ra.
Anh ta đã có vô số lần muốn bất chấp ý muốn của cô mà cưỡng ép cô trở thành người của anh ta. Nhưng ánh mắt cầu xin và ánh mắt trong trẻo của cô luôn ngăn cản anh ta vào những khoảnh khắc quan trọng nhất.
Nhưng hôm nay, sự kiềm chế của anh ta càng trở nên khó khăn hơn. Sự khao khát dành cho cô cũng càng trở nên dày đặc theo thời gian trôi đi.
“ đàn chị, ngàn vạn lần đừng làm những điều khiến anh không vui, nếu không anh nhất định sẽ hoàn toàn thối rữa rồi nuốt chửng đàn chị.”
Cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy cô. Cơ thể cô chỉ có thể dựa vào cánh tay anh ta mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nụ hôn dần dần dịch chuyển xuống xương quai xanh cô, anh ta mê đắm liếm láp.
“Đừng… đừng để lại dấu vết.” Cô yếu ớt xô đẩy anh ta.
“Không thể nào, đàn chị. Anh hận không thể để toàn thân đàn chị đều không che kín dấu ấn của anh.” Giọng nói trầm thấp, đáng sợ vang lên. Cô nhìn ánh mắt tham lam, chiếm đoạt của Kỳ Minh, biết rõ nếu đến bước đó, mình căn bản bất lực, chỉ có thể cố gắng trấn an anh ta, tận lực làm anh ta thỏa mãn.
Cuộc hoan ái kéo dài gần hai phút. Kỳ Minh ôm lấy cô đang không ngừng run rẩy, kiên nhẫn chờ cô bình phục. Một tay anh ta trấn an xoa bóp nhũ hoa cô, trìu mến hôn lên thái dương cô. Tay còn lại cầm lấy điện thoại, cẩn thận xem lại video vừa rồi.
“ đàn chị đẹp quá à.” Anh ta như hiến vật quý, đưa video cho cô xem. Màn hình không ngừng phát lại những cảnh ân ái dâm mỹ của hai người. Cô nhắm chặt mắt lại.
Đợi đến khi Kỳ Minh chỉnh sửa xong cho cô, đã đến giờ tan học. Kỳ Minh nắm tay cô đi dạo trong sân trường, dẫn cô đến đủ mọi nơi để hôn môi. Cô như hoàn toàn chấp nhận số phận, mặc kệ anh ta hành động. Nụ cười của Kỳ Minh không ngừng rạng rỡ.
“ đàn chị, anh muốn hôn hôn.” Kỳ Minh dẫn cô đến bên hồ, cô ngồi trên ghế, anh ta ngồi xổm trước mặt cô.
Không đợi cô cúi đầu, Kỳ Minh đã cúi người về phía trước, ngậm lấy môi cô. Cô bị anh ta đè chặt trên ghế, chờ anh ta hôn đủ.
“ đàn chị… Ngoan quá à, ngoan quá.” Anh ta thực sự quá yêu cô, mỗi lần chạm vào cô, tình yêu dành cho cô lại sâu đậm thêm một phần.
“học trưởng Kỳ Minh ,” một giọng nói run rẩy vang lên bên tai. Kỳ Minh kiềm chế rời khỏi môi cô, bất mãn quay đầu lại. Ánh mắt âm u của anh ta, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra. Đó là nữ chính Tống Hàm.
“Chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên: “…Thầy giáo gọi anh, bảo anh đến văn phòng một lát.”
Kỳ Minh thầm mắng một tiếng, quay đầu trấn an cô đang bị dọa sợ, hôn hôn lên má cô.
“Đến giờ ăn trưa anh sẽ tìm em, đừng hòng chạy nhé… Ừm.”
Cuối cùng, anh ta không nỡ ôm cô thêm một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Cuối cùng anh ta cũng đi rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng. “ đàn chị Lạc Lạc và học trưởng Kỳ Minh là bạn trai bạn gái sao?”
Cô nhìn nữ chính bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm thán: Đây là chuyện gì vậy? Tiểu thuyết thuần yêu biến thành 18+, thiếu niên ánh dương thành biến thái yandere. Lẽ ra anh ta phải âm thầm bảo vệ nữ chính, kết quả lại dây dưa với mình.
“Ưm…” Cô im lặng cúi đầu, vừa vặn bỏ lỡ ánh mắt ghen tị và tàn nhẫn của Tống Hàm. Dựa vào cái gì chứ? Gã kia có thể hôn đàn chị một cách không kiêng dè, rõ ràng đàn chị là của cô, là cô chú ý đến đàn chị trước nhất. Những kẻ dơ bẩn, hèn hạ đó sao có thể chạm vào đàn chị chứ?
“ đàn chị, đến giờ học rồi, chúng ta về lớp đi ạ.” Giọng nói mềm mại của Tống Hàm vang lên. Thực ra, cô rất thích những cô gái nhỏ như Tống Hàm, mềm mại thơm tho ai mà chẳng thích chứ? Nhưng cô ấy là nữ chính, mình chỉ là một người qua đường, tốt nhất vẫn nên tránh xa cô ấy một chút thì hơn.
Sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, Kỳ Minh đúng giờ xuất hiện ở cửa lớp cô. Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu anh ta có thực sự đi học không.
Thời gian ở nhà ăn thực sự rất khó khăn. Ánh mắt nóng bỏng của Kỳ Minh cứ nhìn chằm chằm cô, ngang nhiên ôm cô vào lòng, giọng điệu dịu dàng cưng chiều, hận không thể cầm đũa đút cơm cho cô, nhưng bị cô kiên quyết ngăn lại.
Kỳ Minh nghiêm túc nhìn cô ăn cơm. Dưới ánh mắt anh ta, cô khó mà nuốt trôi. Nhận thấy ánh mắt anh ta dần hạ xuống, lướt đến môi cô, không biết nghĩ đến điều gì, Kỳ Minh khó nhịn nuốt nước bọt.
Anh ta đột nhiên bế cô lên, tùy ý bước vào một phòng nhỏ vắng vẻ gần đó. Cánh cửa bị khóa trái từ bên trong. Trong không gian u ám, đôi mắt anh ta sáng ngời lạ thường. “Ăn no chưa?”
“Chưa… chưa ạ.” Cô không dám ngừng hành động, sợ anh ta sẽ làm gì đó. Kỳ Minh cũng không vạch trần cô, nhìn cô hoảng loạn nuốt vội đồ ngọt. Bàn tay anh ta ấm áp, dịu dàng luồn vào trong, chính xác bao trọn bầu ngực cô.
“Ưm…”
“Sao vậy?” Kỳ Minh biết rõ mà vẫn hỏi với vẻ mỉm cười.
“Không có gì ạ…”
“Vậy đàn chị ăn tiếp đi nhé,” động tác của Kỳ Minh càng trở nên không kiêng nể gì. Anh ta linh hoạt đẩy tung áo ngực của cô, véo nắn, xoa bóp nhũ hoa cô.
Cơ thể cô càng rụt lại phía sau. Tiếng thở dốc trầm thấp, dâm đãng của thiếu niên bên cạnh thực sự khiến cô khó lòng phớt lờ. Cô đặt chiếc bánh trong tay xuống.
“Em… em ăn xong rồi.”
“Ha hả,” tiếng cười trầm thấp vang lên. Kỳ Minh không hề bận tâm cắn lên môi cô. Hơi thở của thiếu nữ hòa quyện với vị ngọt ngào của đồ ăn.
Khi cuộc hoan ái hỗn loạn kết thúc, lúc hai người bước ra, mọi người đã đi gần hết. Kỳ Minh dù không nỡ đến mấy cũng phải đưa cô về lớp.
“ đàn chị tan học phải đến tìm anh nhé, nếu không đến, anh sẽ buồn đấy.” Đôi mắt cún con vô tội nhìn chằm chằm cô. Ước gì chủ nhân cũng đơn thuần như đôi mắt này thì tốt biết mấy.
Tiết học buổi chiều lướt qua nhanh chóng. Cô nghĩ đến lời đe dọa ẩn ý của Kỳ Minh, đành phải đi về phía khu nhà học khối dưới, đến gần thì đi xuống cầu thang bên cạnh.
Mải chú tâm nhìn bậc thang, khiến cô mất tập trung, cho đến khi không còn đường đi nữa, cô mới kinh ngạc phát hiện mình đã đi nhầm đường, đến một góc chết của cầu thang. Những thiếu niên cùng tuổi với Kỳ Minh đang tụ tập ở đó, đùa giỡn vui vẻ. Nghe thấy tiếng động của cô, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn.
“Ai? Là đàn chị!”
“… đàn chị Lạc Lạc!”
“Đúng là cô ấy rồi!”
Các nam sinh ở cửa cầu thang nối tiếp nhau đứng dậy. Ánh nắng bị những thân hình cường tráng của các chàng trai che khuất, biến nơi đây thành một góc tù túng. Cô như con cừu lạc vào bầy sói, yếu ớt và bất lực. Bọn họ từ bốn phía chậm rãi tiến gần đến cô. Cô bị vây quanh, không khí căng thẳng và trầm thấp. Xung quanh, những thứ u ám đang rục rịch sắp trỗi dậy, trong mắt họ là sự tham lam bí ẩn, họ đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Bạch Lạc!” Phía sau bỗng nhiên có tiếng động. Một nam sinh cao lớn đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống.
“Lại đây.”
Cô vội vàng đẩy đám đông ra, chạy như bay đến phía sau anh ta. Những nam sinh kia dường như rất sợ hãi anh ta. Cô nghe thấy tiếng nói không cam lòng của họ:
“Xa ca.”
Xa ca? Cô có chút ấn tượng với cái tên này. Hình như là Phó Viễn, cùng lớp với Kỳ Minh, rất được yêu mến. Ngay cả các đàn chị khối trên bên cạnh cô cũng si mê anh ta.
Quả thật, anh ta có tư chất để được người khác theo đuổi. Khuôn mặt góc cạnh sắc sảo toát lên vẻ anh khí bức người, lông mày rậm, mũi cao thẳng. Cô, người tự nhận đã gặp vô số soái ca, cũng phải kinh ngạc một phen.
Anh ta kéo tay cô dẫn đi. Cô nhìn bóng lưng anh ta, sao có thể cao đến vậy chứ? Rõ ràng nhỏ hơn cô mà lại cao hơn cô cả một cái đầu, vai rộng lưng mỏng, nằm giữa cảm giác thiếu niên và sự trưởng thành.
Trái tim cô không kiểm soát được mà đập loạn xạ, mặt cũng đỏ bừng, bàn tay bị anh ta nắm chặt nóng bỏng như bị bỏng, cảm giác như giây tiếp theo sẽ bốc cháy.
Anh ta tìm một phòng học trống, đưa cô đến trước bàn học, rồi không nói không rằng bế cô lên để cô ngồi trên đó. Bàn tay to lớn của anh ta tùy ý chống hai bên bàn, vây cô trong vòng tay anh ta. Cơ thể hơi khom lại, cô bị bao phủ dưới bóng anh ta.
“Phó… Phó Viễn.”
“Em còn nhớ anh à?” Giọng nói trầm thấp bất ngờ như một ly rượu mạnh mê hoặc cô, như lời thì thầm của một người tình.
“A…”
“Biết ngay là em không nhớ mà, đồ ngốc.” Tiếng cười ẩn chứa sự cưng chiều vang lên, mặt cô càng nóng hơn.
Cô không biết nên đặt ánh mắt vào đâu, là cơ thể săn chắc giấu dưới áo hoodie của anh ta, hay là nửa cánh tay rắn chắc đang lộ ra, hay là đôi mắt say đắm lòng người kia.
Khoảnh khắc đối diện với anh ta, cả người cô như bị điện giật, tê dại không thôi, ánh mắt dần trở nên dính dấp, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Nhiệt độ không khí tăng cao, không biết ai là người bắt đầu, giây tiếp theo hai người gần như điên cuồng hôn nhau.
Đoan Tuân như thường lệ canh gác trong xe, chờ đợi bảo bối của mình. Điều này đã ăn sâu vào cuộc sống anh ta, quan trọng như việc ăn cơm vậy.
Nhưng mỗi ngày đều chờ cô, cô không chỉ về muộn hôm qua mà hôm nay thậm chí còn muộn gần hai tiếng. Anh ta gắt gao nhìn thẳng vào con đường mà cô nhất định phải đi qua để về nhà.
Anh ta nhìn thấy cô và một nam sinh cao lớn quấn quýt, ôm hôn nồng nhiệt. Nụ cười cô ngọt ngào đến lạ, chưa từng hiện ra trước mặt anh, thậm chí hai người còn dừng lại ôm hôn mãnh liệt, môi cô bị hôn đến đỏ bừng, giống như một con mèo ngoan ngoãn, dịu dàng và mê người.
Đoan Tuân lập tức phát điên, giận dữ bước xuống xe. Chiếc ly trên tay bị rơi vỡ tan tành. Lý trí còn sót lại đang cố gắng hết sức kiềm chế hành động của anh ta.
“Không được, chưa đến lúc! Không thể! Không thể dọa cô ấy sợ!”
Nhưng tại sao chứ? Tại sao cô lại để người khác chạm vào? Rõ ràng cô phải thuộc về anh mới đúng!
Đoan Tuân bị những giọng nói lặp đi lặp lại trong đầu dày vò. Nhìn bức tranh hai người ngọt ngào ôm nhau, anh ta chỉ cảm thấy tim mình như muốn nát ra.
Anh ta nắm chặt tay, kiềm nén sự bạo ngược trong cơ thể, nhìn bóng dáng hai người quấn quýt.
“Là em ép anh, đừng trách anh.” Ánh mắt âm u của anh ta tràn đầy ý chí chiếm hữu cô bằng mọi giá. Anh ta không muốn nhẫn nhịn nữa, cô nhất định sẽ thuộc về anh ta.
Cô dừng lại rất lâu trong vòng tay không nỡ rời của Phó Viễn, rồi mới từng bước một ngoảnh đầu trở về nhà. Vừa mở cửa, Bạch Hành đã đứng ở đó với vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy tức giận.
“Em đi đâu vậy?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Cô lúc này mới trở lại hiện thực. Ký ức tái hiện, cô là một người xuyên thư qua đường, đây là anh trai cô, cô thậm chí còn có một người bạn trai và còn muốn cùng anh ta về nhà…
Cô bực mình chậc một tiếng, nhưng không hề hối hận. Sự xuất hiện của Phó Viễn đã cứu rỗi cô. Mặc dù cô không thuộc về thế giới này, nhưng đây thực sự là những gì cô đang tự mình trải qua. Cô muốn sống vui vẻ, dù chỉ là trong một thế giới ảo. Cô muốn chia tay với Kỳ Minh, và ở bên Phó Viễn, người cô thực sự thích.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô đột nhiên nảy sinh một sự dũng cảm. Nhìn Bạch Hành đang đứng trước mặt với vẻ mặt âm trầm, điều cô cần nhất lúc này chính là sự ủng hộ của người nhà.
“Anh trai, em thích một bạn nam.” Cô không biết nên giải thích tình hình hiện tại như thế nào, chỉ có thể nói kết luận trước. Nhưng không ngờ, Bạch Hành trước mặt như bị lời nói của cô đánh úp, biểu cảm đứng hình rất lâu không động đậy.
Tại sao? Mới một ngày không gặp mà em lại thích người khác? Rõ ràng là anh đã thích em trước mà, đúng không?
Cô dần cảm nhận được bầu không khí quỷ dị. Nụ cười trên mặt cô đông cứng lại. Anh trai… Anh ấy làm sao vậy? Thật đáng sợ quá, như thể… như thể muốn ăn thịt cô vậy. Bản năng tránh né nguy hiểm khiến cô vô thức lùi lại phía sau, điều này ngay lập tức kích thích Bạch Hành đang đứng bên bờ vực sụp đổ.
Giây tiếp theo, cánh tay cô bị anh ta ghì chặt. Cô sợ hãi run rẩy: “Anh trai? Anh trai anh làm sao vậy… Đừng như vậy, em sợ quá.” Giọng nói cô đã vô thức nức nở.
Bạch Hành mạnh mẽ lôi cô vào nhà. Cô vùng vẫy không có kết quả, bị gã thanh niên đè vào cánh cửa. Tầm mắt cô lập tức bị thân hình Bạch Hành lấp đầy.
“…Anh trai… Ưm…”
Không đợi cô nói xong, nụ hôn trừng phạt thô bạo đã hạ xuống. Nói là hôn thì thà nói là cắn xé còn hơn. Bạch Hành trút hết sự tức giận và đau buồn trong lòng. Cô cũng hoàn toàn choáng váng trước hành động của anh ta.
Hai người họ chẳng phải là anh em sao? Đây là đang làm gì thế này!
Những nụ hôn dữ dội của gã thanh niên khiến cô không thể thở được, chỉ có thể bị trói chặt trong vòng tay anh ta mà chịu đựng dục vọng của anh ta. Bên tai cô là tiếng thở dài trầm thấp, đáng sợ và thỏa mãn của anh ta.
Cuối cùng, anh ta cũng có thể đường hoàng chạm vào cô, chứ không phải chỉ thể hiện tình yêu khi cô ngủ say. Cảm giác quá đỗi tuyệt vời khiến anh ta không khỏi cảm thán, tại sao không giam cầm cô sớm hơn chứ?
Thân hình cường tráng, mạnh mẽ dễ dàng áp chế cô. Cô bị ném lên giường, quần áo bị xé nát vương vãi trên nền đất. Hai người rất nhanh đã trần trụi đối diện nhau. Thân hình yêu kiều, động lòng người của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt Bạch Hành.
Gần như ngay lập tức, anh ta mất kiểm soát. Nụ hôn thô bạo nhưng mạnh mẽ hạ xuống. Ngực anh ta ghì chặt lấy núm vú cô, cảm giác thịt da ấm áp càng khiến động tác của gã thanh niên thêm dồn dập.
Anh ta khao khát chiếm hữu cô. Dương vật to lớn không biết từ khi nào đã đặt lên âm hộ cô. Cô vùng vẫy khóc thét: “Em không muốn… Anh trai… Cầu xin anh! Cầu xin anh a a a a!”
Mãi đến khi cô mệt đến nỗi ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi, anh ta mới miễn cưỡng thỏa mãn, lao đến và phóng ra tinh dịch nóng bỏng, đặc quánh vào âm hộ cô, tưới đẫm tử cung chưa từng được chạm đến của cô, tràn đầy…
Tỉnh lại sau đó, cô lần đầu tiên suy nghĩ về thế giới này: Kỳ Minh bệnh hoạn, anh trai hắc hóa, và việc bị người khác theo dõi mọi lúc mọi nơi khi đi trên đường. Rốt cuộc đây là nơi nào…
“Chào mừng ngài.”
Tiếng nói bất ngờ vang lên khiến cô giật mình. Cô nhìn quanh hỏi: “Ai đang nói chuyện vậy?”
“Tôi là hệ thống của ngài, ký chủ.”
Cô lúc này mới nhận ra âm thanh phát ra từ xung quanh mình: “Hệ thống?”
“Đúng vậy, vì lỗi trong công việc của chúng tôi, thế giới này đã sụp đổ. Thiết lập thế giới thuần yêu ban đầu đã biến thành thiết lập thế giới si tình bệnh hoạn.”
“…Tôi không muốn nghe những chuyện này, tôi chỉ muốn về nhà.”
Hệ thống im lặng một lát.
“Chỉ cần ngài hỗ trợ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, đưa các nam chủ về đúng vị trí của họ, ngài có thể về nhà.”
“Phải làm thế nào?”
“Có được lời xin lỗi chân thành và tinh dịch của mỗi nam chủ.”
Cô thực sự cảm thấy thế giới này đang đùa giỡn với mình. Lời xin lỗi chân thành thì cô hiểu, nhưng tinh dịch là cái yêu cầu quái quỷ gì vậy?
“Về nhà chỉ có một phương pháp này.” Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở.
Tay cô nắm chặt rồi lại buông ra: “…Được, tôi đồng ý với cậu.”
“Hiển thị: Đã thu thập được tinh dịch của Bạch Hành. Còn thiếu lời xin lỗi chân thành. Hy vọng ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong, dù cô có gọi thế nào, đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên có tiếng động. Bạch Hành đã trở về. Cô vội vàng quay lưng nằm xuống. Tiếng bước chân dần rõ ràng. Bạch Hành bước vào phòng, đóng cửa lại rồi khóa trái.
Cô cảm nhận được giường lún xuống, anh ta ngồi xuống. Bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. Cô nghe thấy giọng nói kìm nén của anh ta: “Xin lỗi Lạc Lạc, là anh trai đã quá mạnh tay.”
Nhưng sau đó, giọng điệu ẩn chứa sự thỏa mãn và si mê lại một lần nữa vang lên: “Nhưng anh trai không hối hận.”
Anh ta ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ đi, anh trai sẽ vĩnh viễn ở bên em.”
Cô bị Bạch Hành giam cầm. Cuộc sống hàng ngày của cô chỉ còn lại những cuộc ân ái không ngừng nghỉ. Bạch Hành si mê ôm cô vào lòng, chiếm hữu cô từng khoảnh khắc.
Anh ta chính là một kẻ xấu xa từ trong ra ngoài. Rõ ràng cô đã thảm đến vậy, rõ ràng anh ta đã có được nhiều đến thế, nhưng anh ta vẫn không thỏa mãn, ngày nào cũng tham lam muốn khao khát được nhiều hơn từ cô…
Đêm khuya tĩnh mịch, người đàn ông nằm trên người cô cuối cùng cũng miễn cưỡng thỏa mãn, dừng những động tác dữ dội. Cứ thế, với đầy vết tích trên người, anh ta chiếm hữu và ôm chặt cô vào lòng mà ngủ say.
Cô từ từ mở mắt. Ánh trăng chiếu vào đôi đồng tử đen láy của cô. Cô biết, đã đến lúc bắt đầu kế hoạch của mình.
Cô bắt đầu giả vờ vô thức đáp lại khi Bạch Hành hôn cô, và cố ý quyến rũ, rên rỉ khi Bạch Hành thao cô. Cô đang diễn một vai diễn, một người dần dần buông thả bản thân.
Quả nhiên, Bạch Hành đã bị cô lừa. Thực ra, kỹ thuật diễn của cô căn bản không tinh vi đến mức đó, nhưng thứ Bạch Hành muốn chẳng phải là điều này sao? Anh ta tin tưởng điều đó không chút nghi ngờ.
“Anh trai…” Cô run rẩy ôm lấy cổ Bạch Hành, tựa vào vòng tay ấm áp, rộng lớn của anh.
Bàn tay to lớn của Bạch Hành ôm lấy eo và gáy cô. Anh ta đã hoàn toàn mất kiểm soát. Dù cô em gái yếu ớt của anh có cầu xin thế nào, hạ thân anh ta vẫn tiếp tục những động tác mãnh liệt.
Đến khi cuộc hoan ái hỗn loạn kết thúc, cô đã mệt đến mức không nói nên lời, lặng lẽ nằm trên chiếc giường lớn dâm mĩ. Những nụ hôn tinh tế, chứa đầy tình cảm của gã thanh niên rơi xuống. Ánh trăng mờ ảo chiếu lên thân hình trần trụi, trơn bóng của cô.
Bạch Hành đau lòng nhìn những vết bầm tím dày đặc trên người cô. Anh ta thực sự là một tên khốn nạn. Rõ ràng thấy em gái mình ngày một tiều tụy, nhưng trong lòng lại luôn ôm hy vọng rằng thái độ cô không ngừng mềm mỏng có phải là vì muốn chấp nhận anh ta không?
Anh ta ghì chặt thân hình cô, khóa cô vào lòng. Vào khoảnh khắc cô sắp ngất đi, anh ta muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại kìm nén.
Cơ thể cô ngày một suy yếu. Bạch Hành bất đắc dĩ giảm bớt số lần hoan ái. Anh ta không còn nhốt cô trong phòng nữa, mà nắm chặt tay cô đưa cô ra ngoài đi dạo.
Ánh nắng và không khí đã lâu không được cảm nhận khiến trên mặt cô cuối cùng cũng nở nụ cười. Bạch Hành nhìn cô với nụ cười dịu dàng, không thể kiểm soát mà cương cứng lên. Anh ta vội vàng quay người đi.
Bạch Hành, anh đúng là đồ cặn bã!
Cô đương nhiên không bỏ qua hành động của anh ta, chỉ là cô không muốn để ý. Cô đã quá lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, phải thật quý trọng khoảng thời gian ít ỏi này.
Góc áo cô bỗng nhiên bị nắm chặt. Bên cạnh vang lên tiếng thở dốc quen thuộc, dính dấp. Cô quay người sang nhìn Bạch Hành với khuôn mặt đỏ bừng. Sự cương cứng to lớn đã khó có thể che giấu. Cô ngoan ngoãn để anh ta dẫn về. Không cần nói, cô cũng biết điều đang chờ đợi mình sẽ là một cuộc ân ái dài dằng dặc…
Mãi cho đến một lần cô ngất xỉu trong phòng. Thời gian dài bị giam cầm, tâm trạng không phấn chấn, cùng với những cuộc ân ái cường độ cao trên cơ thể, Bạch Hành mới nhận ra cơ thể cô đã kém đến cực điểm. Anh ta nhìn cô đang ngủ say, trong lòng cuối cùng cũng bắt đầu nảy sinh ý niệm hối hận. Không nặng nề, nhưng đủ để khiến anh ta nghẹt thở.
Thời gian cô tỉnh táo rất ít. Mỗi lần tỉnh lại, cô đều thấy vẻ mặt tiều tụy của Bạch Hành. Anh ta không còn giam giữ cô nữa, mà thường xuyên đưa cô ra ngoài. Dù vậy, vẫn khó có thể cứu vớt cơ thể rách nát của cô.
Hôm nay là một ngày thời tiết tươi sáng. Cô được anh ta đẩy đến dưới một gốc cây lớn, lặng lẽ nhìn biển rộng lớn. Cô bỗng nhiên lên tiếng:
“Anh trai, anh có nhớ em từng nói em có người mình thích không?”
“…Nhớ.” Dù đã lâu như vậy, vị đắng chát và sự ghen tị lúc đó vẫn rõ ràng như in. Anh ta không muốn nghe về những chuyện này, lảng tránh đi giúp cô lấy nước.
“Anh trai còn chưa hỏi người em thích là ai đâu.” Bạch Hành đột nhiên có dự cảm không lành, quay người lại. Cô nhìn anh ta với nụ cười đau khổ.
Trong lòng Bạch Hành đột nhiên có một phỏng đoán cực kỳ kinh hoàng. Anh ta nhìn thần sắc của cô, hồi tưởng lại thái độ mềm mỏng trước đây của cô và vẻ thất vọng của cô khi anh ta làm những chuyện đó. Không cần cô nói nhiều, anh ta đã ngẩng đầu nhìn cô.
Dưới vẻ cam chịu của cô, cuối cùng anh ta cũng nghe thấy Bạch Hành run rẩy mở lời, mang theo sự hối hận nồng đậm:
“Anh xin lỗi… anh xin lỗi…”
Cô nhìn thấy anh ta vùng vẫy bước đến bên mình. Ngay lúc anh ta sắp chạm vào cô, một vệt sáng trắng đột nhiên xuất hiện, anh ta biến mất trước mắt cô.
“…Đương nhiên không phải anh.”
“Nam chủ đầu tiên đã về vị trí, mời ký chủ tiếp tục cố gắng.” Giọng nói lạnh băng vang lên.
Cô đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài quá lâu. Cô trở về nơi ở ban đầu, tìm thấy chiếc điện thoại bị Bạch Hành cất đi. Mở lên, dày đặc đều là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Cô nhớ đến Kỳ Minh. Anh ta là người cô cần giải quyết cấp bách, nếu không, nhiệm vụ của những người khác sẽ rất khó thực hiện tiếp.
Cô gửi tin nhắn cho anh ta: “anh ở đâu, có thể đến nhà em được không?”
Giây tiếp theo, cô nhận được hồi âm: “Đợi anh.”
Cô sửa soạn xong xuôi, mở cửa rồi ngồi trên ghế sô pha. Bên ngoài cửa có tiếng bước chân. Cô đứng dậy, ngay khoảnh khắc Kỳ Minh đẩy cửa bước vào, cô liền nhào vào lòng anh ta, ôm chặt lấy anh ta.
Kỳ Minh quả nhiên kinh ngạc trước hành động của cô. Anh ta đã rất lâu không nhìn thấy cô. Anh ta đã đến nhà cô tìm, nhưng chỉ thấy anh trai cô, và cũng chỉ duy nhất lần đó. Kể từ sau đó, mọi tin tức liên quan đến cô đều biến mất.
Những ngày đêm dài đằng đẵng nhớ nhung cô khiến anh ta không ngừng theo dõi chặt chẽ mọi thông tin về cô. Cuối cùng, anh ta cũng chờ được.
“Em sợ lắm… Em thực sự rất sợ, em muốn nói với anh trai chuyện chúng ta ở bên nhau, nhưng anh ấy lại như biến thành một người khác, đưa em đến một nơi khác rồi nhốt em trong phòng…” Cô hết lòng trút bầu tâm sự, sự ủy khuất của mình vào lòng bạn trai. Quả nhiên, Kỳ Minh ôm chặt cô hơn.
“Ngoan, ngoan, không sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Anh sẽ luôn ở bên Lạc Lạc.” Anh ta thế mà lại si mê vẻ ỷ lại, bất lực đáng xấu hổ của cô khi cô đang cần được an ủi, thậm chí còn có phản ứng.
Cô phớt lờ cơ thể anh ta đang ngày càng cứng đờ. Vừa đúng lúc, nhân cơ hội này hoàn thành một trong những điều kiện. Tay cô rất cẩn thận khiêu khích, vuốt ve trên người anh ta. Quả nhiên, anh ta ôm cô ngày càng chặt.
“Anh… anh sẽ không chê em chứ?” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt, thảm thương và động lòng người.
“Đương nhiên là không rồi.” Giọng anh ta đã khàn đặc.
“Vậy anh hôn em được không…” Kỳ Minh như thể đã chờ đợi cô nói những lời này từ lâu. Anh ta lập tức hôn lên môi cô.
Sự xa cách lâu ngày khiến anh ta cắn xé, mút lấy mạnh mẽ, hết lòng dùng những nụ hôn nóng bỏng để bày tỏ sự nhớ nhung và tình yêu dành cho cô. Cơ thể cô bị giam cầm chặt cứng. Việc cô biến mất đã mang lại cho anh ta một kích thích rất lớn, khiến anh ta không còn cảm giác an toàn, chỉ có thể thông qua sự trói buộc để xác nhận sự tồn tại của cô.
Cô bị anh ta bế ngang lên, vừa hôn vừa đưa cô về phía phòng ngủ. Cửa phòng được anh ta mở ra. Cô được đặt nhẹ nhàng lên giường. Thân hình cao lớn của anh ta đè nặng lên cô, say đắm, cuồng dại quấn lấy lưỡi cô. Cô bình tĩnh nhìn anh ta đang mê loạn.
Mãi cho đến tối, anh ta mới thỏa mãn rời khỏi cơ thể cô, dịu dàng làm sạch cho cô, như thể kẻ mất kiểm soát vừa rồi không tồn tại, lại trở về dáng vẻ của một người bạn trai tốt kia.
Kỳ Minh, sau khi mất rồi tìm lại được cô, càng giữ cô chặt hơn. So với Bạch Hành, anh ta chỉ có hơn chứ không kém, ánh mắt nhiệt liệt không ngừng dõi theo cô, những nụ hôn dính dáp như thủy triều bao vây cô.
Cô không thể không nhẹ nhàng ngăn lại. Khi Kỳ Minh kích động ôm cô mút hôn, thân hình cô run rẩy yếu ớt: “Chậm một chút… Chậm một chút đi mà!!” Cô bị ép quỳ trên bàn, cơ thể chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Giữa hai chân cô, nơi chi chít những dấu ấn, dâm dịch và chất dịch trắng đục tí tách chảy xuống. Kỳ Minh đang bóp eo cô mà thúc vào, rút ra liên tục.
Việc lấy tinh dịch thì rất dễ dàng, nhưng để anh ta thật lòng xin lỗi lại là một nan đề. Kỳ Minh giống như một lỗi hệ thống của thế giới này, không có đạo đức, liêm sỉ, đúng sai phải trái. Trong đầu anh ta, ngoài việc thao cô ra thì không có ý tưởng nào khác.
“Có muốn sửa đổi điều kiện công lược không?” Giọng nam lạnh băng khiến cô run lên bần bật, hạ thân vô thức siết chặt.
“Hô! Đàn chị, thả lỏng một chút, muốn kẹp chết dương vật anh à!” Dương vật thô to khó khăn di chuyển trong cửa huyệt nhỏ, vừa đau lại vừa sướng.
“Có muốn sửa đổi một trong các điều kiện công lược không?”
Muốn! Cô thầm nói trong lòng. Để Kỳ Minh thật lòng xin lỗi thực sự quá khó khăn, cô không muốn cả đời này không về được nhà.
“Sửa đổi một trong các điều kiện thành ký chủ sinh hạ hai người con.”
Như thường lệ, hệ thống sau khi nhắc nhở xong liền biến mất, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không trả lời.
Điều kiện mang thai này thực sự dễ dàng hơn rất nhiều so với trước đây. Với vẻ thực tủy tri vị của Kỳ Minh thì việc mang thai chỉ là sớm muộn. Hơn nữa, cô còn cố ý dụ dỗ, nên một tháng sau cô đã có thai.
Kỳ Minh ôm cô vui sướng hôn môi, cô cũng kích động không thôi.
Vài tháng đầu thai kỳ rất vất vả, ăn vào là nôn ra, khiến Kỳ Minh sầu não gầy đi mười mấy cân. Anh ta thậm chí còn muốn bỏ đứa bé trong bụng, nhưng bị cô kiên quyết ngăn lại.
May mắn thay, giữa thai kỳ mọi chuyện tốt đẹp hơn, Kỳ Minh cũng cuối cùng buông lòng.
Mông thịt tròn trịa của cô lúc nào cũng cám dỗ anh ta, vú cũng vì mang thai mà lớn hơn không ít, cả người cô tỏa ra mùi hương ngọt ngào mê người. Kỳ Minh bị cám dỗ đến ngứa ngáy trong lòng, không kiên trì được mấy ngày đã kéo cô lên giường.
Cái bụng tròn vo mang lại cảm giác mới lạ đặc biệt. Thịt non hồng hào ướt át, nhiều nước, bị dương vật to lớn của gã học sinh cấp ba thao đến phụt nước tí tách, thậm chí còn làm ra tiếng lộp bộp. Đùi trắng nõn đặt trên vai thiếu niên, dương vật không theo quy luật nào, cực nhanh kích thích, hận không thể ở mãi bên trong.
Ai bảo ngày thường cô vẫn luôn dụ dỗ anh ta? Ngực đầy đặn và mông thịt cong vểnh lúc nào cũng đập vào mắt anh ta. Đàn chị vốn dĩ nên bị anh ta làm, giờ mang thai cũng chỉ có thể trách đàn chị thôi.
“Để đàn chị vĩnh viễn mang thai được không? Sinh một đứa rồi lại hoài một đứa khác, vĩnh viễn bụng to bị anh làm, đàn chị vui sướng lắm đúng không? Cái huyệt nhỏ dâm đãng đều hút chặt rồi.”
Cuối thai kỳ, Kỳ Minh đối với cô hữu cầu tất ứng, mỗi ngày giúp cô mát xa chân tay. Đêm khuya, sau khi ôm cô ngủ, anh ta lại xem những cuốn sách về đỡ đẻ và phục hồi sau sinh.
Ngày cận kề sinh nở, cô kiên quyết từ chối Kỳ Minh vào cùng cô trong phòng sinh. Khi ca phẫu thuật bắt đầu, hệ thống đã chuẩn bị sẵn thuốc và cho cô uống. Em bé thuận lợi chào đời mà cô không cảm thấy một chút đau đớn nào. Đó là một bé trai bụ bẫm.
Chờ đến khi đẩy ra khỏi phòng mổ, Kỳ Minh đã không thấy đâu. Ngay khoảnh khắc cô sinh hạ đứa bé, anh ta đã bị hệ thống triệu hồi về thế giới ban đầu.
Giờ chỉ còn thiếu một người, đó chính là nam chủ nguyên tác của thế giới này – Phó Viễn.
Khi Phó Viễn vội vã đến nơi, nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, hốc mắt anh ta lập tức ngấn lệ. Anh ta run rẩy bước về phía cô: “Anh xin lỗi… Là anh đã đến muộn.”
“Điều kiện một đã đạt thành.”
Phó Viễn căn bản không thể tin nổi cô đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở, bị người ta giam cầm rồi lại sinh hạ con của kẻ giam cầm, những ngày tháng đau khổ như vậy đã trải qua gần một năm.
Anh ta cẩn thận ôm cô vào lòng: “Có đau không…”
Cô không trả lời anh ta mà chỉ tựa vào lòng anh ta, mặc cho anh ta ôm lấy cánh tay cô ngày càng chặt hơn: “Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con, yên tâm đi, em có thể dựa vào anh.”
Phó Viễn vừa mới vào đại học, anh ta thuê một căn phòng ở bên ngoài. Sau khi cô xuất viện, cô và em bé được đưa về đây. Anh ta rất thích hợp làm cha, mọi chuyện liên quan đến đứa trẻ anh ta đều có thể lo liệu rõ ràng, cô căn bản không cần bận tâm.
Ngay sau khi sinh con, Phó Viễn để em bé không làm ồn đến cô, đều là ru cô ngủ trước, sau đó mới đi nằm nghiêng ngủ. Mấy tháng sau, tinh thần cô trông khá hơn nhiều, Phó Viễn liền chuyển về phòng ngủ chính ngủ cùng cô, nhưng mối quan hệ của hai người vẫn dậm chân tại chỗ. Mặc dù mọi người xung quanh đều mặc định Phó Viễn là chồng cô, là cha của đứa bé, nhưng hai người vẫn chưa ngủ cùng phòng.
Vào thời điểm cuối cùng của nhiệm vụ, cô cảm thấy luyến tiếc Phó Viễn. Cô không muốn rời đi nhanh như vậy.
Em bé lớn rất nhanh, đã có thể bò khắp nơi. Em bé rất đáng yêu, mỗi ngày quấn lấy cô đòi bú sữa, nhưng mỗi lần đều bị Phó Viễn bế đi cho bú sữa bột.
Thật vất vả mới dỗ được tiểu tổ tông ngủ, Phó Viễn rót cho cô một ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cảm ơn.”
“Giữa chúng ta còn khách sáo gì chứ?” Anh ta sảng khoái cười.
“Việc học có bận không?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Hai người đồng thời mở miệng. Lời nói của Phó Viễn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô. Nhưng nhìn vẻ mong chờ của anh ta, cô lại không đành lòng, im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng hạ quyết tâm trong vẻ mặt ngày càng ảm đạm của Phó Viễn:
“Được.”
Tốc độ của Cục Dân Chính rất nhanh, chỉ vài người là đến lượt họ. Con dấu đóng xuống, hai người trở thành vợ chồng hợp pháp.
Em bé được đưa đến nhà cha mẹ Phó Viễn. Họ vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của con trai.
Trở về nhà, Phó Viễn đang mò mẫm công tắc, giây tiếp theo, thân hình mềm mại không xương của cô dán lên, khiến anh ta cứng đờ tại chỗ.
Cô chậm rãi di chuyển vào lòng anh ta. Trong đêm đen, đôi mắt anh ta sáng ngời kinh người. Cô kiễng mũi chân hôn lên môi anh ta.
Gã thanh niên lập tức phản ứng lại, ngay lập tức đảo khách thành chủ, ôm eo cô ghì sát vào cơ thể anh ta. Nụ hôn mạnh mẽ hạ xuống. Nụ hôn này anh ta đã chờ quá lâu, đến nỗi vừa có được liền như một thằng nhóc lông bông, cô đẩy anh ta ra, giọng điệu yếu ớt trách móc anh ta quá mạnh tay. Phó Viễn lúc này mới nhịn xuống sự động tình cuồn cuộn ập đến, dịu dàng cẩn thận hôn khắp mọi nơi. Cô cũng động tình không thôi. Sau khi sinh con, đã khoảng một năm cô không có làm tình, cơ thể nhạy cảm và yếu ớt không chịu nổi sự trêu chọc.
Trước khi cực khoái đến, cô ghì chặt cổ anh ta, kịch liệt hôn anh ta. Dương vật càng thúc càng mạnh mẽ. Bọt mép tụ lại ở âm hộ. Khi tinh dịch bắn vào, cô nghe thấy anh ta nói: “Anh yêu em.”
Ánh sáng trắng lóe lên, Phó Viễn biến mất trước mặt cô. Âm hộ không còn bị lấp đầy, vô lực mở ra, chất trắng đục theo đó từ từ chảy ra, tụ lại thành một vũng nước nhỏ. Cô vẫn giữ nguyên tư thế giao hoan, thất thần nằm đó.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Hệ thống cho cô thời gian xử lý những công việc ở thế giới này. Cô cuối cùng hôn tạm biệt em bé một cái, đưa bé đến gia đình nhận nuôi đáng tin cậy đã tìm sẵn. Sau đó, cô không vướng bận rời khỏi thế giới này
Trở lại thế giới hiện thực, cô khôi phục cuộc sống bình yên, nhưng trải nghiệm lần này đã để lại không ít di chứng. Nửa đêm, cô thường xuyên bị ác mộng đánh thức, nhìn thấy con nhà người ta thì ngẩn người, đi trên đường luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình…
Nỗi sợ hãi trong lòng khiến cô kiệt sức, dứt khoát nghỉ việc và đi du lịch, coi như là để giải sầu.
Đêm đến, tiệc lửa trại kết thúc, cô trở về phòng. Gió biển mát lạnh thổi vào khiến cô sảng khoái dễ chịu, thả lỏng thân tâm định đi ngủ.
“Ký chủ… chú ý… khẩn cấp—— rút lui… đã sụp đổ.”
Giọng nam lạnh băng đã biến mất rất lâu giờ lại vang lên, mang theo sự chật vật, hoảng loạn tột độ. Chưa kịp phản ứng, xung quanh cô lại một lần nữa trở về yên tĩnh. Căn phòng u ám đang ấp ủ một cơn lốc xoáy và cuồng phong. Những thứ khủng khiếp, mất kiểm soát đang rục rịch.
Đó là sự khao khát, dục vọng ẩm ướt, dính dáp. Những ngày tháng hỗn loạn tột độ như thủy triều nuốt chửng cô.
“ đàn chị, chúng ta tìm đàn chị đã lâu rồi đấy.” Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên. Cô bị ai đó ôm từ phía sau. Vòng ôm rõ ràng nóng rực như lửa, nhưng lại khiến cô lập tức như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
Thiếu niên vẫn giữ vẻ tinh xảo đó, nhưng sự điên cuồng nồng đậm trong mắt anh ta lại khiến anh ta giống như Thiên thần sa ngã trong thần thoại, tàn nhẫn và đáng sợ. Kỳ Minh không biết vì sao lại rời xa cô. Xung quanh chỉ còn sự hư vô, bóng tối bồng bềnh. Thời gian dường như ngưng đọng. Nỗi nhớ và lo lắng dày vò đạt đến đỉnh điểm sau khi anh ta thoát ra. Nhưng khi chợt nhận ra đây chỉ là một cuộc công lược đã hoàn toàn sa đọa, anh ta quyết tìm cho bằng được cô, không bao giờ để cô có khả năng rời đi nữa.
Cô dồn hết sức lực toàn thân cũng không thể thoát khỏi vòng ôm của anh ta. Trong bóng đêm, lại có một tiếng nói khác vang lên. Bạch Hành với nụ cười quỷ dị từ từ bước về phía cô: “Nhẹ một chút, đừng làm Lạc Lạc đau.”
Cô không hề cảm thấy anh ta đang thương xót mình. Dù sao thì sự hận ý trong mắt anh ta gần như đã tràn ra ngoài, nhưng lại lẫn với tình yêu, trông vừa mạnh mẽ lại vừa bi thảm.
“Lạc Lạc, khi anh trai tỉnh lại em đã không còn thấy tăm hơi đâu. Chỉ có anh trai một mình trải qua vô số đêm tối, em có biết anh sợ hãi đến nhường nào không?” Bạch Hành kéo cô ra khỏi vòng tay Kỳ Minh, thì thầm ve vuốt bên tai cô như người tình.
Hành động của hai người vừa mạnh mẽ lại vừa chuyên chế. Bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cô, nhất định sẽ không. Cô phải rời đi, nhất định phải.
Cô dồn hết sức bình sinh vùng thoát ra, hoảng loạn chạy về phía cửa. Bạch Hành không đuổi theo, chỉ nhìn cô bỏ trốn với vẻ thích thú.
Hoảng loạn không chọn đường, cô va phải một người. Cô vội vàng xin lỗi rồi định rời đi, nhưng anh ta lại nắm lấy tay cô. Ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Phó Viễn. Mặt cô lập tức tươi rói, nhưng khi chạm vào biểu cảm của anh ta, nụ cười đông cứng lại.
Anh ta chưa bao giờ nhìn cô như vậy. Đó là ánh mắt như thế nào, đau đớn đến mức cô gần như muốn bật khóc. Đôi mắt đen như mực vừa lạnh băng lại vừa nóng bỏng, mâu thuẫn đến tột cùng.
“Lạc Lạc, đã lâu không gặp.” Giọng anh ta đã không còn trong trẻo như trước, thay vào đó là sự khàn khàn và trầm thấp. “Nhìn thấy anh không vui sao? Nhưng anh vui lắm, vì vừa nhìn thấy em là anh lại sống dậy.”
Phó Viễn thốt ra những lời âu yếm gần như đáng sợ. Sau khi nhìn sâu vào cô, anh ta cúi xuống hôn cô. Đôi môi lạnh băng nhưng lại mạnh mẽ như trước, chỉ lát sau đã trở nên nóng bỏng. Cô bị anh ta bế lên. Có lẽ vì sự tin tưởng, cô không phản kháng.
Bị anh ta hôn đến thần hồn điên đảo, mãi đến khi một cơ thể nam tính cường tráng dán vào phía sau, cô mới phản ứng lại, giãy giụa né tránh những nụ hôn đang rơi xuống từ phía sau.
“ đàn chị thực sự quá bất công , Phó Viễn được mà anh lại không được sao?” Những lời này giống như tảng đá lớn ném vào mặt hồ yên tĩnh. Cô nhìn về phía Phó Viễn, nhưng anh ta lại như không nghe thấy, chỉ chuyên chú hôn môi cô. Sau khi bị cô từ chối cũng không giận, lại mút lấy cổ cô. Trong lòng cô dần dâng lên một phỏng đoán khiến người ta nghẹt thở.
Người phụ nữ yếu ớt bị hai cơ thể nam tính cao lớn, vạm vỡ bao vây, một trước một sau, như con mồi bị dã thú nhìn chằm chằm, bất lực và nhỏ bé. Những nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống khắp cơ thể cô. Dây áo tuột xuống, để lộ bầu ngực hồng hào, mê người dưới ánh trăng bị Phó Viễn tham lam ngậm lấy. Tay Kỳ Minh luồn vào trong lớp vải mềm mại, nắm lấy bên ngực còn lại, thực hiện động tác ép nắn như muốn vắt sữa.
“ đàn chị, bảo bối của chúng ta đâu rồi?” Lực nắm lấy núm vú đột nhiên tăng thêm, khiến cô bật ra tiếng rên rỉ quyến rũ: “Thật là lạnh lùng quá, ngay cả bảo bối cũng từ bỏ. Nhưng không sao, chúng ta sẽ còn có bảo bối, sẽ có rất nhiều bảo bối.” Hạ thân anh ta kiên quyết, đầy ẩn ý, va chạm vào mông thịt cô. Phía trước, Phó Viễn cũng đang thúc động cái bụng nhỏ săn chắc của mình vào giữa hai chân cô qua lớp vải.
Sâu trong hòn đảo nhỏ có một căn phòng bí mật. Ở giữa đặt một chiếc lồng giam lớn, bên trong trải đầy đệm mềm mại. Một người phụ nữ trần trụi, bụng bầu lớn đang nằm trên đó. Thần sắc người phụ nữ rõ ràng là đã bị làm hỏng rồi. Trên đôi đùi trắng nõn, tinh dịch mà những người đàn ông sáng nay đã bắn vào đang chảy ra.
Bạch Hành với nụ cười thỏa mãn ngồi xổm xuống. Thời gian dài bị huấn luyện khiến người phụ nữ vừa nghe tiếng dây lưng cởi bỏ, hoa huyệt liền vô thức tiết ra dâm dịch. Cô nhìn về phía người đàn ông.
Bạch Hành một tay đặt trên dương vật, vẫy vẫy tay với người phụ nữ, lấy chiếc bánh kem mua về đặt sang một bên. Đôi mắt người phụ nữ lập tức sáng lên: “Lạc Lạc, có muốn ăn bánh kem không? Đến đây với anh trai.” Người phụ nữ quả nhiên bò về phía anh ta. Cái bụng bầu lớn hạn chế hành động, khiến cô di chuyển chậm chạp. Chất lỏng từ nơi sâu nhất trong hoa huyệt cũng theo đó tí tách chảy ra.
“Đúng vậy, đúng rồi, đến đây với anh trai. Lạc Lạc giỏi quá.” Người phụ nữ cuối cùng cũng bò đến trước mặt Bạch Hành. “Tự mình banh ra để anh trai đưa vào được không?”
Cô nghe hiểu lời Bạch Hành nói, cô nghiêng người ra sau, hai chân mở rộng, lộ ra cửa huyệt lầy lội, dơ bẩn. Cô cố gắng dùng tay nhỏ banh rộng ra. Bạch Hành si mê nhìn tác phẩm anh ta đã tạo nên trên người cô, từ từ đẩy dương vật vào. Cảm giác khít khao, tê dại khiến anh ta phát ra tiếng rên thỏa mãn, ngay sau đó liền va chạm dữ dội.
Cô cầm lấy bánh kem, ăn một cách ngon lành, mặc kệ Bạch Hành đang kích thích trên người mình. Thực ra, anh ta cũng không cần cô đáp lại. Anh ta đã giống như một con chó đực động dục mất kiểm soát, ấn vào bụng cô mà đâm loạn xạ, cho đến khi cô ăn xong bánh kem, anh ta vẫn chưa xong việc. Chất lỏng từ chỗ giao hợp bắn tung tóe khắp nơi, cái huyệt nhỏ đáng thương bị dương vật to lớn làm cho không ra hình dạng gì nữa.
Khi hai người kia trở về, họ gia nhập vào cuộc hỗn loạn dâm mĩ này. Mãi đến đêm khuya mới có dấu hiệu dừng lại…
Cuối cùng, cô thực sự như Kỳ Minh đã nói, vĩnh viễn đều mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com