Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nữ sinh bị cưỡng đoạt x giáo sư mặt ngoài ôn nhu nhưng thực chất điên cuồng

Nữ sinh bị cưỡng đoạt x giáo sư mặt ngoài ôn nhu nhưng thực chất điên cuồng

Phòng học công khai của Đại học A hôm nay chật kín không còn chỗ trống. Người giảng bài là Cố Ngạn – học giả nghiên cứu khoa học danh tiếng lẫy lừng trong nước, thiên tài hiếm có trăm năm. Anh từng là giáo sư trẻ nhất trường, nhưng từ vài năm trước, sau khi kết hôn, anh hiếm khi lên lớp. Lần này, chính hiệu trưởng tha thiết mời, anh mới miễn cưỡng đồng ý.

Cố Ngạn cẩn thận ôm cô vợ đang mang thai vào phòng nghỉ, động tác tràn đầy ôn nhu, săn sóc. Anh đỡ cô ngồi xuống, quỳ trước mặt cô. Ánh nắng chiếu lên hai người, tạo nên khung cảnh ấm áp, lãng mạn khó tả. Nhưng chỉ cô biết, Cố Ngạn chẳng qua sợ cô bỏ trốn.

Dù biệt thự của họ đầy camera giám sát, mọi ngóc ngách đều gắn xích, dù anh dùng quyền thế chiếm đoạt cô, làm tình ngày đêm khiến cô mang thai, dù ép cô uống thuốc khiến cơ thể bủn rủn, khó cử động, anh vẫn không yên tâm.

Cố Ngạn si mê nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt tóc mai trên trán cô. Tình yêu của anh đan xen dục vọng khủng khiếp, sâu không thấy đáy. Cô không cảm thấy hạnh phúc, chỉ thấy ghê tởm và sợ hãi. Cô không yêu anh. Với cô, anh chỉ là một gã cầm thú cướp đoạt cô. Nhưng cô quá mệt mỏi. Những gì trải qua khiến cô hiểu mình không thể đấu lại anh. Cô chỉ biết chết lặng, giả vờ ngoan ngoãn để làm hài lòng gã điên này, dù chỉ là tạm thời.

Điện thoại Cố Ngạn rung không ngừng. Cả hai biết đã đến giờ, nhưng anh chẳng hề thay đổi sắc mặt. Chậm rãi đứng dậy, anh cúi xuống, môi ôn nhu chạm vào môi cô. Ban đầu chỉ là mút nhẹ, tạo âm thanh tư tư, nhưng dần dần mất khống chế. Nụ hôn mạnh bạo hơn, tay anh siết chặt sau gáy cô, không cho phép cô lùi bước.

Ngay trước khi cô ngạt thở, anh buông ra. Cô dựa vào ngực anh, thở hổn hển, gương mặt bị anh hôn dày đặc. Bạo ngược trong lòng Cố Ngạn dâng trào. Mọi thứ khiến anh phải rời xa cô đều đáng bị xóa bỏ. Anh lấy xích từ túi, thành thạo trói tay cô, hôn sâu vài cái rồi mới rời đi.

Vừa ra khỏi văn phòng, anh bắt gặp một học sinh lén lút. Anh lạnh lùng bảo chương trình học đã bắt đầu. Ngoài cô, anh chẳng kiên nhẫn với ai. Khóa chặt văn phòng, đảm bảo không thể mở, anh bước vào lớp học.

Mọi người trong lớp trân trọng cơ hội hiếm có này. Cố Ngạn không hổ là thiên tài, chỉ một câu ngắn cũng đủ khiến người nghe thu được lợi ích không nhỏ. Giọng anh lạnh lùng vang lên, nhưng tâm trí đã không còn ở bài giảng. Ngay khi rời cô, anh đã bắt đầu nhớ cô. Chỉ hơn mười phút, anh không chịu nổi khát khao trở về bên tiểu kiều thê. Nhìn đồng hồ, anh nói: “Bây giờ thảo luận nhóm.” Ném lại vài câu, anh vội vã rời lớp.

Cô đang nghỉ ngơi thì tiếng mở khóa làm cô giật mình. Giây sau, Cố Ngạn mang theo hơi lạnh xộc vào, không nói lời nào, hôn lấy cô. Nụ hôn gấp gáp thể hiện nỗi nhớ nhung của anh.

Ai ngờ được thiên tài Cố Ngạn lại bỏ lớp để làm tình với tiểu kiều thê?

Anh vừa hôn cô kịch liệt vừa cởi thắt lưng. Côn thịt xanh tím, chỉ nửa ngày không vào huyệt cô đã rỉ chất nhầy. Sau vài nụ hôn sâu, anh gần như mất kiểm soát, ấn đầu cô xuống háng.

Dương vật được khoang miệng ướt át bao bọc, Cố Ngạn ngửa đầu rên rỉ đầy khoái cảm. Vật to lớn khiến khóe miệng cô muốn rách, nhũ thịt mềm mại bị tay anh xoa nắn. Anh đưa đẩy không nhanh, nhưng mỗi lần đều đâm sâu vào yết hầu.

Ba mươi phút sau, anh trở lại lớp, khóe mắt còn vương sắc hồng chưa tan. Anh kết thúc bài giảng như vũ bão, chẳng màng học sinh đuổi theo. Anh muốn đưa tiểu kiều thê về nhà, bởi nơi này gợi lại những ký ức không vui.

Ngôi nhà họ sống xa nội thành. Cô được anh ôm vào lòng, hôn môi. Tấm chắn xung quanh giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng của cô, giúp cô tự lừa mình, bỏ qua âm thanh môi răng quấn quýt.

Trong thai kỳ, cô thường bị trướng sữa. Khi sinh con đầu, quan hệ giữa cô và anh căng như dây đàn. Anh cố tỏ ra ôn nhu trước mặt cô, nhưng không được, anh liên trở nên tàn nhẫn. Anh ép cô để anh xoa sữa, cô mắng anh vô liêm sỉ, phản kháng không cho chạm. Cuối cùng, cô bị anh trói, núm vú bị bịt kín không cho sữa chảy, đến khi cô sụp đổ xin tha, anh mới buông.

Về nhà, cô con gái ba tuổi đã tỉnh. Đứa trẻ trưởng thành trước tuổi, từ nhỏ sống với ông bà, hiếm khi đến đây. Cô bé sớm nhận ra cha mẹ mình khác biệt. Mẹ mãi thuộc về cha, ngay cả con gái cũng không thể tranh giành.

Cố Ngạn chẳng có chút tình cảm với đứa trẻ, với anh, nó chỉ là công cụ trói buộc cô. Lần mang thai này cũng vì cô từng không an phận, anh ngừng thuốc tránh thai để cô có thai.

Cô hiểu ngay, anh còn ghê tởm hơn cô tưởng. Mọi hành động của cô đều không thoát khỏi giám sát. Dù sống chung một mái nhà, anh vẫn kiểm tra từng đoạn video theo dõi.

Cô từ bỏ ý định chạy trốn, đặc biệt khi mang thai lần này, cô dị thường ngoan ngoãn. Không dám ôm con gái nhiều, cô chỉ hôn lên gương mặt mềm mại của bé.

Mẹ Cố Ngạn đến. Cô giao con gái cho bà. Mẹ Cố nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Hai ông bà không quản nổi quyết định của con trai, biết cô chịu thiệt, nhưng chẳng thể làm gì. Giờ có hai đứa con, e rằng anh càng khó buông tay.

“con khỏe chứ?” Mẹ Cố hỏi.

“Khỏe ạ.” Cô đáp.

Mẹ Cố định nói thêm, nhưng Cố Ngạn bước tới, ôm cô vào lòng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn lộ rõ ý đuổi khách: “Mẹ, cô ấy yếu, không chịu được gió. Mẹ đưa cháu về trước đi.”

Bất đắc dĩ, mẹ Cố đành mang cháu gái rời đi.

Cô ngồi ăn món Cố Ngạn nấu, biết anh đang đợi cô ăn xong. Dù cố ý kéo dài, cô vẫn phải ăn hết. Anh bế ngang cô, hôn gấp gáp, mang cô vào phòng ngủ. Trên giường còn dấu vết sáng nay. Thân hình cao lớn đè cô, mải mê  hôn môi cô.

Cuộc làm tình kéo dài vài giờ mới kết thúc. Lượt tinh dịch cuối bắn ra, dục vọng của Cố Ngạn chỉ tạm thỏa mãn, nhưng chẳng bao giờ ngừng.

Năm tháng sau, cô sinh một bé trai trắng trẻo, khỏe mạnh. Đứa trẻ chỉ ở với mẹ vài tháng trước khi bị cha chê phiền, gửi về nhà ông bà. Sữa thừa của cô, ban đêm đều vào bụng Cố Ngạn.

Mười mấy năm sau, Cố Nhiên đã trưởng thành. Nhờ thân phận của cha, cô làm việc tại đài phát thanh, bận rộn, hiếm khi gặp mẹ. Em trai Cố Trầm cũng mất tăm, chẳng biết làm gì.

Một ngày, đang làm việc, Cố Nhiên nhận được điện thoại. Vội đến biệt thự, đám cháy đã được dập tắt, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy không còn dấu hiệu sự sống.

Cố Nhiên không buồn. Cô vốn chẳng có tình cảm với cha, chỉ thương mẹ. Dù biết cha chắc chắn bảo vệ mẹ khi lửa bùng lên, cô vẫn đau lòng. Họ chết cùng nhau, coi như cha toại nguyện. Cô hy vọng kiếp sau mẹ đừng gặp cha.

Lo hậu sự xong, Cố Nhiên trở lại cuộc sống. Vài tháng sau, cô nhận ra đã lâu không liên lạc với Cố Trầm – người thân duy nhất còn lại. Cô mua ít hoa quả, lái xe đến chỗ em trai. Nhưng khi vào nhà, cô thấy mẹ mình, trong vòng tay Cố Trầm… tay cậu đặt ở…

Hoa quả rơi xuống đất. Cô kinh hãi. Cố Trầm đã thấy cô, chẳng chút ngạc nhiên, chỉ kiên nhẫn dỗ dành mẹ. Khi mẹ bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng ôm mẹ vào phòng ngủ.

Khi ra ngoài, Cố Nhiên đã trấn tĩnh.

“Đám cháy là do em làm?” Cô khẳng định.

“Đúng vậy.” Cố Trầm đáp.

“ bà ấy là mẹ em, em biết chứ?”

“Em biết.” Cố Trầm nhìn thẳng cô, mắt đen kích động. “Em luôn biết em yêu mẹ, em muốn mẹ.”

Cuộc nói chuyện tan rã trong căng thẳng. Cố Nhiên không chấp nhận được em trai phạm luân lý. Cô hẹn Cố Trầm ra ngoài, định vào nhà đưa mẹ đi. Nhưng dù đã lên xe, cô vẫn bị Cố Trầm đuổi kịp, chặn lại.

Cậu kéo mẹ vào lòng như báu vật: “ chị cẩn thận, chị sắp làm cô rồi.”

“Em loạn luân, em biết không?” Cô quát.

“Loạn luân? Em và mẹ vốn nên thế. Mẹ phải là của em! Còn chị, đồ trong nhà chị giấu kỹ đi, đừng để người khác phát hiện.”

Cố Nhiên tái mặt: “Chỉ là vài món đồ chơi…”

Cố Trầm cắt lời: “Em có thứ em muốn. Chị có đam mê của chị. Em không can thiệp chị, chị cũng đừng quấy rầy em và mẹ.”

“ bọn em sẽ rất hạnh phúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com