Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rơi vào thế giới nhiều giống đực, nàng bị các thú nhân cường thủ hào đoạt

Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, Allin, Joyme của acc @VyHy20 - Cỏ Bốn Lá, trang LoveTruyen.me đăng là đang reup không có sự cho phép.

Rơi vào thế giới nhiều giống đực, nàng bị các thú nhân cường thủ hào đoạt

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hang động, nàng biết hắn đã trở lại.

Thân thể phản ứng trước cả khi đầu óc kịp nhận thức, phòng bị co rúm lại thành một khối, cuộn mình trên tấm da hổ mà Pat đã tỉ mỉ chuẩn bị suốt đêm để nàng không bị lạnh.

Bên ngoài dường như còn có người khác, tiếng gầm trầm thấp của thú nhân xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn và giận dữ. Nàng sợ hãi ôm chặt lấy thân thể mình. Chỉ một lát sau, một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ bước vào, ánh mắt thoáng hiện tia đau đớn khi nhìn thấy hành động đầy bất an của nàng.

Quan sát vài ngày, Pat nhận ra nàng rất sợ hình dạng thú nhân của hắn khi ngậm con mồi, lòng không khỏi đau xót. Hắn biết đó là vì lần đầu giao hợp, hình dạng thú của hắn đã để lại bóng ma trong nàng. Vì thế, mỗi lần vào hang, hắn luôn rửa sạch máu tanh từ con mồi, hóa thành hình người dễ chấp nhận hơn để bước vào.

“Ta đã trở về.”

Giọng nói nghe lạnh lùng, cứng rắn, nhưng đó đã là thanh âm dịu dàng nhất mà Pat có thể thốt ra. Lúc này, hắn hối hận vì mình không thể như những thú nhân công hay bướm, nói ra những lời âu yếm khiến bạn lữ vui vẻ, hay ít nhất trông ôn hòa như thú nhân ăn cỏ.

Hắn là một Bạch Hổ hung dữ, uy mãnh, mạnh nhất trong đám trẻ của bộ lạc, ứng cử viên hàng đầu cho ngôi vị Hổ Vương đời kế tiếp.

Khi gặp Yên Yên, đó là kỳ động dục của hắn. Pat kiêu dũng thiện chiến, thiên phú vượt trội, là cường giả hàng đầu dù rất trẻ. Trong thế giới khan hiếm giống cái, không ít giống cái đã ngỏ ý với hắn, nhưng hắn đều từ chối.

Cho đến khi gặp nàng, trong thời điểm động dục khó chịu nhất. Đôi mắt thú đỏ rực của hắn siết chặt khi nhìn thấy nàng, lý trí hoàn toàn biến mất. Hắn mặc kệ thân thể cường tráng của mình đè lên người cô gái.

Pat không lúc nào ngừng hối hận vì đã quá thô bạo, khiến Yên Yên sợ hãi. Đến cuối, giọng nàng khản đặc vì khóc, mà hắn vẫn đắm chìm trong khoái lạc, dù kỳ động dục đã qua. Vì quá yêu thích nàng, ỷ vào việc giống cái không thể kháng cự trước giống đực, hắn đè nàng xuống hết lần này đến lần khác.

Mấy tháng trôi qua, đôi khi Yên Yên vẫn khóc. Hắn đau lòng, chỉ muốn nàng cắn hắn để trút giận. Và chỉ khi nàng ngủ, hắn mới dám đến gần, ôm nàng vào lòng, đau đớn liếm láp gương mặt nàng, dịu dàng phát ra âm thanh lộc cộc để dỗ dành.

Ngoài kia, một thanh niên ưng tộc đã ba lần đề nghị với hắn muốn kết đôi với Yên Yên. Pat cân nhắc hắn lâu rồi, một cường giả đầy triển vọng, có khả năng bay lượn trên không mà hắn không có. Khi gặp nguy hiểm, ưng tộc có thể nhanh chóng mang bạn lữ chạy trốn. Họ là bá chủ bầu trời, không ai sánh bằng.

Burr đã làm tổ trên cây gần hang, giống đực si tình, một khi yêu sẽ chuẩn bị theo đuổi bạn lữ cả đời. Trong thế giới nhiều giống đực, ít giống cái, việc chờ đợi cả đời mà không được đáp lại là chuyện thường tình.

Nhưng Burr tin mình có thể trở thành bạn lữ của nàng. Pat tuy mạnh mẽ, dũng mãnh, nhưng một mình hắn không thể bảo vệ nàng chu toàn. Một thú nhân ưng tộc là lựa chọn tốt nhất.

Đây cũng là nỗi lo của Pat. Mỗi lần đi săn, hắn luôn lo lắng cho nàng. Dù bộ lạc thú nhân canh gác nghiêm ngặt, nhưng bạn lữ không có ai bên cạnh vẫn khiến hắn bất an. Nàng quá mảnh mai, yếu ớt hơn cả những giống cái bình thường. Pat chỉ muốn thời thời khắc khắc ở bên nàng, nhưng hắn phải đi săn.

Hoặc có một cách khác, dùng da thú buộc nàng vào bụng mềm mại, ấm áp của hắn, mang nàng theo khi săn bắn. Với sức mạnh của mình, Pat đủ khả năng bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương. Nhưng nàng… sợ hắn.

Càng đừng nói đến việc để nàng chứng kiến dáng vẻ tàn nhẫn của hắn khi săn mồi, điều đó chỉ khiến nàng thêm kinh hãi. Hắn không chịu nổi. Vì vậy, Pat cần một thú nhân mạnh mẽ bảo vệ nàng khi hắn vắng mặt.

Hắn đã chọn thú nhân ưng tộc kia, nhưng mỗi lần nhìn thấy dung nhan kiều diễm của nàng, hắn lại do dự. Hắn muốn chờ thêm vài ngày, chờ nàng chấp nhận hắn thêm chút nữa. Như vậy, dù sau này nàng yêu thích bạn lữ mới, cũng sẽ không hoàn toàn quên hắn.

Pat lấy thịt đã nướng sẵn ngoài trời, bọc cẩn thận trong lá cây, mang vào hang khi nhiệt độ vừa đủ để nàng chấp nhận. Mùi thịt tươi hòa quyện với than lửa tỏa ra thơm nức. Nàng không nhịn được liếc nhìn.

Đúng lúc rơi vào đôi mắt nhạy bén của thú nhân. Pat khẽ nở nụ cười. Mấy tháng qua, hắn luôn đút nàng ăn từng miếng. Ban đầu vì nàng tuyệt thực, hắn buộc phải làm vậy. Không ngờ, điều đó vô tình khiến nàng bớt sợ hắn vào ban ngày. Thế nên, hắn vẫn tiếp tục đút nàng đến giờ.

Trong mắt hắn, bạn lữ của mình còn yếu ớt hơn cả những ấu tể mới sinh. Khi đút thịt, Pat quan sát khoang miệng nàng, nhỏ nhắn, tinh tế, yết hầu mảnh mai, khiến tim hắn nóng rực. Chẳng trách một miếng thịt nhỏ nàng cũng phải nhai nuốt rất lâu.

Mấy tháng qua, nàng dần hiểu Pat không có ý làm tổn thương mình, thậm chí mọi cử chỉ đều mang theo sự cẩn thận, lấy lòng. Chỉ là bóng ma từ lần đầu gặp gỡ quá lớn, khiến nàng vẫn căng thẳng khi ở bên hắn.

Nàng từ xã hội hiện đại xuyên không đến thế giới viễn cổ này. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là một con Bạch Hổ cường tráng, uy mãnh. Nàng nghĩ mình sẽ bị nuốt chửng, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện đáng sợ hơn gấp vạn lần. Quan niệm đạo đức hiện đại khiến nàng khó chấp nhận việc bị một con dã thú đè xuống làm chuyện đó. Thứ nóng cháy, dữ tợn đầy gai ngược xâm nhập cơ thể nàng, khiến nàng nhận ra đó là gì và gần như hét lên.

Thực ra, thú nhân đối với bạn lữ rất ôn nhu, nhưng bản tính thị huyết, cướp đoạt vẫn tiềm tàng trong xương cốt. Dù lý trí của trưởng thôn kìm nén phần nào, nhưng Pat khi ấy đang ở giai đoạn động dục khó chịu nhất, sinh ra ảo giác. Nàng giãy giụa, cự tuyệt, càng kích phát thú tính của hắn.

May mắn, mọi thứ vẫn còn có cơ hội bù đắp. Pat thoáng nhìn da thú nơi eo, để lộ vài vết đỏ tím – dấu hiệu của bạn lữ sau khi kết đôi.

Một cô gái nhỏ đáng thương nằm trong lồng ngực hung tợn của Bạch Hổ, mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu.

Pat vội kìm nén, chột dạ nhét một miếng thịt vào miệng nàng, quên rằng nàng chưa kịp nuốt miếng trước. Nàng nghẹn, mặt đỏ như con thỏ.

“Nhổ ra, mau nhổ ra!”

Pat hoảng hốt, gương mặt biến sắc, vội kẹp lấy chiếc lưỡi nhỏ chưa kịp thu lại, tay đặt bên miệng nàng, tay kia sờ lên yết hầu nàng.

Hắn không biết lúc này trông mình đáng sợ thế nào, mày nhíu chặt, mắt dán vào đôi môi hồng nhuận của nàng như muốn nuốt chửng. Nhưng kỳ lạ thay, nàng không còn sợ hãi như trước

Nàng ngoan ngoãn nhổ miếng thịt vào lòng bàn tay lớn của hắn.

“Ngoan lắm.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, yêu thương vuốt tóc nàng, lấy nước trong đút cho nàng.

Nàng uống ừng ực, khiến tim Pat lại nóng lên. Hắn muốn thân cận nàng, nhưng nhớ đến nỗi sợ của nàng, hắn kìm lại, lảng tránh nuốt miếng thịt nàng nhổ ra, chẳng nếm được vị gì.

Sau khi kết lữ, tình cảm của giống đực với bạn lữ càng sâu đậm. Pat cảm nhận được dòng cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể. Hắn lo lắng liệu mình có kìm được xúc động với Yên Yên. Vài ngày nữa, kỳ động dục lại đến. Hắn không muốn mối quan hệ vừa hòa hoãn với nàng lại đổ vỡ.

Đến ngày đó, dù phải trói mình lại, hắn cũng sẽ không đến gần nàng.

Mấy ngày qua, hắn chuẩn bị thức ăn cho vài ngày, cẩn thận xử lý thành từng miếng nhỏ nàng có thể nhai. Dù biết chỉ cần qua đêm trăng tròn, hắn sẽ kiểm soát được bản thân, nhưng hắn không dám mạo hiểm.

Khi đi ngang cây - nơi ưng thú sinh sống, Pat thoáng do dự, nhưng cuối cùng không nói gì. Hắn muốn ích kỷ thêm vài ngày, chờ kỳ động dục kết thúc, rồi để Yên Yên tự quyết định xem có muốn Burr làm bạn lữ hay không.

Đến ngày trăng tròn, từ sáng sớm, nàng đã cảm nhận điều bất thường. Pat không đi săn, nhưng giữ khoảng cách không gần không xa với nàng. Hơi thở hắn toát ra sự nôn nóng khó che giấu, ánh mắt tràn đầy khát khao khiến nàng kinh hãi. Sâu thẳm, mãnh liệt đến mức chỉ một cái nhìn cũng bị nhấn chìm trong dục vọng vô biên.

Dù từ xã hội hiện đại đến, nàng cũng nhận ra dấu hiệu động dục của thú nhân. Nhớ lại lần duy nhất giữa họ, nàng sợ hãi đến mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn hắn mang theo sự tuyệt vọng. Với Pat, nàng chẳng khác gì con kiến.

Nàng chỉ có thể im lặng chờ đợi cơn ác mộng ập đến, vì thếkhông thấy được ánh mắt đầy kìm nén của hắn. Sau khi tham lam nhìn nàng, hắn rời khỏi hang.

Đêm đen nặng nề, mọi âm thanh đều lặng im. Đến khi trăng tròn buông xuống, điều nàng tưởng tượng không xảy ra. Ánh trăng xuyên qua khe hở trên đỉnh hang, kèm theo tiếng gầm đầy đau đớn và táo bạo của thú nhân, tràn ngập ái tình không được đáp lại, khiến nàng run rẩy.

Nhưng đầu óc nàng lại tỉnh táo lạ thường.

Tại sao? Nàng không hiểu. Hắn rõ ràng chỉ cần phẩy tay là nàng sẽ ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm. Sao hắn không vào?

Nàng mò mẫm tìm đáp án, lấy hết can đảm bò lên khe hở cửa hang. Nàng thấy…

Thú nhân cao lớn bị trói chặt vào cây, dây thừng siết cơ thể đến vặn vẹo. Ánh trăng chiếu xuống, vài chỗ đã rỉ máu vì dây thít. Hắn giãy giụa muốn thoát ra, dù ở hình người nhưng như dã thú mất kiểm soát. Đôi mắt đỏ rực gầm gừ nhìn về phía hang, gân xanh nổi lên, gương mặt dữ tợn đáng sợ.

Hắn lập tức thấy nàng ở cửa hang, càng trở nên điên cuồng, thân cây rung chuyển. Nàng hoảng hốt, tưởng mình đã bị hắn nuốt chửng.

Đến lúc này, sao nàng không hiểu mục đích của Pat?

Cảm xúc phức tạp trào dâng. Nàng làm điều mà chính mình cũng không dám tin.

Nàng bước ra khỏi hang, từng bước tiến về phía hắn.

Nàng không yêu Pat. Dù khoảnh khắc ấy có chút động lòng, nhưng không đủ để nàng yêu một thú nhân.

Nàng chỉ bị dọa sợ, sợ hãi bởi tình cảm mãnh liệt, đáng sợ ấy. Nàng không dám nghĩ nếu một ngày hắn không chịu nổi tình yêu không được đáp lại, hắn sẽ thế nào. Dù lý trí bảo rằng Pat sẽ không làm gì, nàng vẫn nghẹt thở vì suy đoán đó.

Sau đó, nàng ôm chặt lồng ngực hắn, mất ngủ.

Từ sau đêm trăng tròn, mỗi ngày nàng đều ngủ trong vòng tay ấm áp của Pat.

Đêm đó, Pat chinh phục cơ thể nàng, khiến giờ đây dù đầu óc tỉnh táo, cơ thể nàng vẫn tự động thần phục hắn. Pat cũng nhận ra điều này.

Hắn bắt đầu cố ý hoặc vô tình kiểm soát nàng. Dù vẫn đối tốt, thậm chí càng yêu thương, hắn không còn kiềm chế số lần giao phối, kể cả ngoài kỳ động dục.

Ngoài giao phối, Pat thích nhất là rửa sạch cơ thể nàng, hóa thú dùng lưỡi mềm nhẹ liếm láp gương mặt, cánh tay, lồng ngực nàng…

Thú nhân ưng tộc đã bị hắn bỏ qua. Pat đắm mình trong thế giới “yêu nhau” với nàng, cho đến khi nàng bị cướp đi trong lúc hắn đi săn. Hắn mới hối hận vì sự bất cẩn và cảm tính của mình. Yên Yên xinh đẹp, ngoan ngoãn như vậy, sẽ có vô số mãnh thú muốn kết đôi với nàng.

Dù giống cái khan hiếm khiến mỗi giống cái thường có ba đến năm bạn lữ, bề ngoài hòa hợp, nhưng sâu trong bản năng, thú nhân vẫn khao khát độc chiếm bạn lữ. Chỉ cần có cơ hội, họ sẽ dùng cả sinh mệnh để giành lấy nàng hoàn toàn.

Bạch Hổ đứng bên vách núi, hướng ánh trăng gào thét đau thương. Yên Yên của hắn, rốt cuộc đang ở đâu?

Thần trí dần tỉnh, nàng ngửi thấy mùi tanh ẩm đặc trưng trong hang động, đá sền sệt ướt át lấp lóe ánh sáng mờ nhạt. Nàng hoảng hốt nhìn mọi thứ trước mặt.

“Tỉnh rồi.”

Trong tầm mắt xuất hiện một con hồ ly, bộ lông đỏ rực như máu nổi bật giữa hang động u ám, tựa như quý công tử lạc vào vũng bùn. Đôi mắt sắc bén của hắn không kiêng dè quét từ trên xuống dưới nàng.

“Đừng dọa nàng.”

Theo tiếng nói, nàng nhìn sang bên trái, nơi một nam nhân bỗng xuất hiện từ lúc nào. Gương mặt tuấn mỹ tái nhợt nửa ẩn trong bóng tối, thân trên trần trụi lộ cơ bắp săn chắc, nhưng phần dưới lại là một chiếc đuôi rắn đen khổng lồ, thô tráng đến rợn người. Nàng không kìm được co rúm lại.

“Được thôi.”

Từ phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp, khàn khàn. Một con hổ thú cường tráng bước vào tầm mắt, rắn chắc không kém gì Pat, chỉ là vết sẹo dài trên mặt khiến vẻ anh tuấn trở nên âm u, đáng sợ.

Trực giác mách bảo nàng những thú nhân này không như Pat và bộ lạc của hắn, nơi giống cái được trân trọng như báu vật. Họ giống những dã thú chưa được khai hóa, tràn đầy nguy hiểm.

“Monn, ngươi tìm được tiểu giống cái này ở đâu? Mùi hương trên người nàng, đúng là bạn lữ cấp vương thú.”

Hổ thú lạnh lùng đáp: “Bờ nước.”

“Thật to gan, để một tiểu giống cái xinh đẹp như vậy ở bờ nước. May mà ngươi gặp là Monn, nếu không nàng đã thành đồ chơi của đám thú nhân lưu lạc.”

thú nhân Hồ ly  nói như đau lòng, nhưng đôi mắt sắc bén của hắn chẳng có chút thương xót, thậm chí còn lộ ra tia hưng phấn.

“Chúng ta khác gì đám thú nhân lưu lạc  đó?”

Xà thú im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. Nàng không kìm được liếc nhìn chiếc đuôi rắn khủng khiếp khiến nàng nghẹt thở.

“Ai, Zevi, khác chứ, đương nhiên là khác! Chúng ta đâu như đám thú nhân lưu lạc , thấy tiểu gia hỏa này là lập tức giao phối. Chúng ta cho nàng uống nước, đắp da thú, còn canh chừng nàng. Chúng ta là những con thú tốt lành biết bao!”

Zevi cười khẩy, không thèm để ý.

thú nhân Hồ ly  lại chuyển ánh mắt sang nàng, như không thấy vẻ sợ hãi run rẩy của nàng. Hắn nhìn nàng như nhìn con mồi, bóng dáng nàng phản chiếu trong mắt hắn, càng lúc càng lớn dần khi hắn tiến gần.

Khi nàng nghĩ mình sẽ chết dưới hàm hồ ly, một tiếng gầm hổ chấn động vang lên bên tai. Mở mắt, nàng thấy một mảng vàng rực. Monn đứng chắn trước nàng, thân hình khổng lồ che kín nàng.

Hồ ly bất ngờ bị cắn, đau đớn nhăn mũi, mắt lóe lên hung quang đáng sợ, nhưng chậm rãi lùi lại vài bước.

Monn là kẻ mạnh nhất trong bọn họ, hắn không đấu lại.

“Sao vậy, luyến tiếc à? Ngươi quên giống cái đã đối xử với ngươi thế nào rồi sao? Chúng đều giống nhau, ngoan độc, âm hiểm.”

Hồ ly bỗng bùng nổ, mặt mày dữ tợn, nhắm vào vết sẹo trên mặt hổ thú mà đâm chọc. Nhưng dù hắn nói gì, Monn vẫn bất động, như ngọn núi chắn trước nàng. Trong hoàn cảnh xa lạ, nàng theo bản năng ỷ lại vào hổ thú này, vì hắn bảo vệ nàng, và vì hắn cùng giống loài với bạn lữ của nàng.

“Đủ rồi, Said.”

Said phẫn nộ nhìn Monn, cuối cùng liếc nàng một cái thật sâu, rồi kéo theo vết thương rỉ máu rời đi.

Cái nhìn ấy trở thành cơn ác mộng của nàng. Dù sau đó hồ ly trở lại như chưa từng có chuyện gì, nàng vẫn không quên nỗi đau kề cận cái chết.

Ban ngày, hai người sẽ đi săn, để lại một người trông nàng trong hang. Nàng sợ nhất là Said, thích nhất là Monn. Còn Zevi, dù hắn rất ôn nhu, thậm chí cẩn thận hơn cả Pat, nhưng mỗi lần thấy chiếc đuôi rắn đen thô to, nỗi sợ sinh lý khiến nàng không dám đến gần dù hắn dịu dàng thế nào.

Tiếp theo là giao phối – lý do họ bắt nàng về. Nhờ Pat, nàng đã không còn kháng cự chuyện tình ái với thú nhân. Hơn nữa, để sống sót, nàng không thể từ chối yêu cầu của họ.

Với Pat, chỉ là kích thước không tương xứng và sức bền khiến nàng kiệt sức. Với Said, nàng bị hắn bẻ thành đủ tư thế nhục nhã. Dù lệ rơi cầu xin, cũng không nhận được chút đồng tình từ hồ ly. Hắn như một kẻ điên, sao có thể đau lòng cho ai?

Còn với Zevi, nàng thực sự kinh hãi. Đến ngày giao phối với hắn, mọi chuẩn bị tâm lý của nàng sụp đổ khi thấy chiếc đuôi rắn ngo ngoe và hai thú khí dữ tợn ẩn dưới lớp vảy. Nàng quên mất nguyên tắc không được chọc giận họ, bản năng thúc đẩy nàng bỏ chạy.

Zevi, vốn luôn nghe lời nàng, khi đối mặt với giao phối như biến thành người khác. Đuôi rắn gào thét, nhanh chóng quấn lấy eo nàng, tàn nhẫn kéo nàng trở lại.

Nàng kêu gào thảm thiết, nhưng chẳng ai đến cứu.

Chiếc đuôi rắn lạnh lẽo, dính nhớp quấn chặt từng vòng, siết đến nghẹt thở, khiến giọng nàng dần tắt lịm.

Chẳng bao lâu, hang động tràn ngập hơi thở ái muội của giao phối. Mùi thơm ngọt của giống cái bị mùi động dục nồng nặc của xà thú nuốt chửng.

Said nhìn chằm chằm cửa hang, sau một lúc lâu nở nụ cười khó hiểu.

“Đồ bẩn thỉu, mùi huân chết người.”

Sau lần đó, tinh thần nàng suy sụp rất lâu. Mãi sau, nàng mới nhận ra sự kỳ lạ ở Said. Hắn không còn nhìn nàng bằng ánh mắt ác liệt, thay vào đó là sự chuyên chú sâu thẳm, khiến nàng hơi sợ.

Đến một ngày, hắn và Zevi đánh nhau, nàng mới hoảng hốt hiểu ra lý do thay đổi của hắn.

“Đừng tưởng ta không biết. Ngươi chẳng phải luôn không hứng thú với giống cái sao? Sao trước mặt nàng lại cứ giữ nửa hình thú? À, ta biết rồi! Sợ dọa nàng, đúng không? Rốt cuộc ngươi cũng biết hình thú của mình ghê tởm, có giống cái nào thích đâu.”

Hồ ly xinh đẹp được trời ưu ái không chút nương tay với đối thủ cạnh tranh.

Đồng tử xà thú chợt dựng đứng, giây sau, đuôi rắn thô to quấn lấy cổ hồ ly, siết chặt với tốc độ không thể nhìn rõ.

Nàng không dám nhìn tiếp, hoảng loạn rời đi.

Hai người hoàn toàn cắt đứt. Giờ đây, họ không muốn đối phương ở gần nàng. Monn trở thành kẻ được lợi nhất. Vì chuyện xảy ra ở bộ lạc trước, Monn chán ghét giống cái đến cực điểm, nên họ yên tâm giao nàng cho hắn.

Nhưng họ không ngờ nàng mang thai. Qua hơi thở, các thú nhân xác định nàng mang thai cọp con.

“Ngươi định làm gì?”

Zevi kinh ngạc nhìn Monn thu dọn đồ đạc, toàn là quần áo của giống cái.

“Ngươi muốn mang Yên Yên đi?!”

Monn không đáp.

“Ngươi chẳng phải bị giống cái tổn thương sao…”

Sao lại chán ghét giống cái? Vì thế họ mới yên tâm giao Yên Yên cho hắn. Vậy mà hắn khiến nàng mang thai, giờ còn muốn bỏ họ để độc chiếm nàng.

Thấy mọi chuyện bại lộ, Monn không che giấu nữa. Thân hình nam nhân đứng thẳng, cơ thể đầy vết sẹo – huy chương của cường giả.

“Ta khi nào nói mình bị giống cái tổn thương?”

“Ngươi…”

Zevi không tin nổi nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt, như không còn nhận ra hắn.

“Đó chỉ là suy đoán của các ngươi. Ta chưa bao giờ là thú nhân lưu lạc . Giờ có bạn lữ yêu thích, ta đương nhiên muốn đưa nàng đến nơi thích hợp để chăm sóc.”

“Từ đầu… ngươi đã không định cùng chung, đúng không?”

Monn im lặng. Zevi tuyệt vọng. Said đi săn chưa về, một mình hắn không thể đấu lại Monn. Nếu Monn muốn đưa nàng đi, hắn không thể ngăn cản.

Vậy hắn sẽ không bao giờ gặp lại Yên Yên.

Nàng vốn đã sợ chiếc đuôi của hắn. Nếu ở bộ lạc, hắn chẳng có tư cách gặp nàng, huống chi sở hữu nàng.

Không được, hắn tuyệt đối không thể mất nàng.

Ánh mắt xà thú kiên định. Hắn còn một cách cuối cùng. Hắn sẽ mãi mãi ở bên Yên Yên.

“Ngô, ân ~ ha a, a, a…”

Trong sơn động trống trải vang vọng tiếng rên rỉ uyển chuyển, hòa lẫn với hơi thở trầm đục đầy dục vọng của thú nhân. Thân thể trắng ngần của nàng, đầy dấu vết dâm mỹ đắm chìm trong giao hợp, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Cửa động bị một tảng đá lớn chặn kín. Mùa mưa đến, kỳ động dục bùng nổ, hổ thú đã ba ngày không ra ngoài săn mồi. Con mồi săn được trước đó đủ để hắn tích trữ sức mạnh. Hình người, hình thú luân phiên thay đổi, tấm da thú mềm mại dùng để bảo vệ thân thể yếu ớt của nàng gần như bị mài rách. Bàn tay gân guốc, đẫm mồ hôi của hắn nắm lấy bình thuốc chỉ còn vài ngụm, lại ép nàng uống. Đó là thứ nước thuốc động dục lấy từ thú bò cạp. Loài bò cạp hung tợn trong giao phối, để khiến giống cái ngoan ngoãn, chúng liên tục ép bạn lữ uống thuốc này trong kỳ động dục.

Monn không ép nàng uống quá nhiều, vì cơ thể nàng quá mảnh mai. Cái huyệt hồng hào của nàng miễn cưỡng nuốt trọn thú căn của hắn đã là giới hạn. Khi nghe nàng nức nở, hắn giữ cằm nàng, hôn mạnh lên đôi môi nhỏ vài cái, rồi đổ vài ngụm thuốc vào. Thứ thuốc này cũng có tác dụng với giống đực, nhưng hắn không uống, chỉ dành để ép nàng uống.

Nhìn thân thể nàng thấm đẫm mồ hôi, vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta kinh hãi khi nuốt trọn thứ đồ vật của hắn. Mỗi lần hắn đâm vào, nàng run rẩy kêu lên một tiếng. Cái miệng cung kiều nộn bị chọc đến tột đỉnh, Monn cảm nhận thú căn của mình trong nàng, vừa mềm vừa lầy lội. Thịt mềm trong cơ thể nàng lấy lòng thứ đồ vật to lớn, ngoan ngoãn hơn cả tiểu chủ nhân của nó.

Lại qua một hồi lâu, tiếng nàng trở nên mỏng manh, mơ hồ. Hổ thú mới kìm nén rút khỏi thân thể nàng. Ánh mắt thiếu nữ tan rã, cánh tay vô lực trượt xuống, cái bụng trắng như tuyết lộ ra trong không khí.

Sau một thời gian dài giao phối, Monn cũng cần bổ sung năng lượng. Hắn ôm thân thể xụi lơ của nàng, đi nướng thịt.

Rời xa hai người khác, hổ thú không còn che giấu dục vọng chiếm hữu nàng. Một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến hắn cảnh giác, rồi vội vã mang nàng rời đi. Hắn vốn là chiến binh mạnh nhất bộ lạc, nhưng trong một lần thiên tai, bộ lạc phải di cư. Vì tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, lại không hiểu rõ cách bảo vệ giống cái mảnh mai, Monn sơ suất khiến một giống cái mang thai ngã xuống vực sâu. Bạn lữ của nàng ta đánh hắn đến hấp hối, rồi cùng rời đi theo nàng ta.

Hắn bị trục xuất khỏi bộ lạc. Hình ảnh ấy trở thành cơn ác mộng cả đời hắn, khiến hắn sinh ra ý muốn bảo vệ bạn lữ mình yêu đến mức bệnh hoạn. Hắn không dám nghĩ nếu nàng gặp chuyện, hắn sẽ ra sao. Hắn muốn ngăn chặn mọi nguy cơ có thể làm nàng tổn thương.

Thịt phải nhai nát mới đút cho nàng, tránh để nàng bị sặc trong cái yết hầu nhỏ hẹp. Khi đi săn, hắn giấu nàng trong một cái hốc bí mật, dùng đá che kín. Nhưng nỗi sợ hãi khiến hắn thường bỏ dở cuộc săn, điên cuồng chạy về ôm nàng thật chặt. Sau này, hắn làm một cái túi da thú, nhốt nàng trong đó, dù điều này khiến hắn săn được ít mồi hơn.

Thịt nướng tỏa hương thơm khiến người thèm nhỏ dãi. Monn cách một lúc lại đút nàng vài miếng. Có lúc nàng ăn được, có lúc nàng quay đầu đi. Hắn không ép, bàn tay to lớn luôn vững vàng đặt trên bụng nàng.

Còn hai tuần nữa, nàng sẽ sinh. Hắn phải đảm bảo ngày đó vạn sự an toàn.

Bỗng trên trời vang lên tiếng kêu của ưng, sắc nhọn át cả mây trời. Hổ thú lập tức quay đầu nhìn về cửa động, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác. Có lẽ hắn nghĩ quá nhiều. Bạn lữ trước đây của nàng là con hổ, không mạnh bằng hắn. Nếu chúng đến gần, hắn chắc chắn phát hiện. Con ưng này có lẽ chỉ vô tình bay ngang.

Đáng tiếc cơ thể nàng không chịu nổi việc di chuyển lần nữa. Sau khi nàng sinh cọp con, hắn sẽ đưa nàng đến nơi không ai tìm thấy.

---

Một con hùng ưng cường tráng đáp xuống đất, hóa thành một thanh niên tuấn lãng cao lớn. Đôi mắt thâm trầm lóe lên kích động khó nhận ra.

“Tìm được rồi.”

“Ở sơn động gần đây. Con hổ thú bên nàng rất cảnh giác, không rời nàng một khắc.”

Đáp lại là một tiếng “ừ” ngắn gọn. Trong động trống trải, ba con thú lớn tụ tập. Hồ thú và xà thú đứng hai bên, nghe tin mà lộ vẻ vui mừng. Ở giữa là hổ vương mới Pat. Để tìm nàng, hắn dốc toàn lực đánh bại hổ vương đời trước, nhưng vì thế mà hôn mê nửa tháng. Khi tỉnh lại, hơi thở của nàng đã mờ nhạt.

Giống đực mất bạn lữ sẽ trở nên điên loạn, đau đớn tột cùng. Ngay cả một kẻ mạnh như Pat cũng không chịu nổi, gần như mất đi ý chí sống. Chỉ nhờ ý nghĩ tìm được nàng, hắn mới kéo dài hơi tàn. Nhưng mỗi ngày sống, tuyệt vọng trong hắn lại sâu thêm một phần.

Cho đến khi Said và Zevi tìm đến, hắn mới có tin tức về nàng.

“Nhưng… nàng sắp lâm bồn. Đợi nàng sinh xong rồi hành động, đừng làm nàng sợ…”

Chưa nói hết, hổ thú đột nhiên cong người, tư thế sẵn sàng tấn công. Xà thú và hồ ly cảm nhận nguy cơ tử thần, vội tránh né, nhưng vẫn chậm một bước. Đuôi rắn thon dài bị hổ thú cắn trúng, rách một vết máu đầm đìa.

Xà thú gào lên thê thảm, giãy giụa trong đau đớn, máu tươi loang khắp. Pat căng cứng cơ thể, gầm gừ lạnh lẽo, đôi mắt đỏ rực mất lý trí, hóa thành dã thú thực thụ.

Hắn đã sớm nên nghĩ tới. Nàng bị cướp đi mà vẫn sống, lại qua hai tháng, hai thú nhân tìm đến hắn. Những kẻ đó đã làm gì nàng khi hắn vắng mặt, hắn biết rõ. Dù vậy, khi nghe nàng mang thai, cơn giận vẫn khiến hắn muốn xé tan lũ thú nhân ấy.

Lũ thú nhân lưu lạc vốn khinh ghét giống cái. Nàng đã chịu bao đau đớn, bao tội lỗi dưới tay chúng, thậm chí mang thai con của chúng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm nàng, để mãi mãi không rời xa.

Mặt trời lặn, tiếng đánh nhau trong động ngừng lại. Xà thú và hồ ly đầy thương tích nằm trong vũng máu, thở hổn hển. Hổ thú phẫn nộ bước ra mép vực, ánh trăng treo cao gửi gắm nỗi nhớ nhung bạn lữ.

Tiếng bước chân vang lên phía sau.

“ ngươi không quên lời hứa với ta chứ?”

Pat lóe lên tia âm u trong mắt.

“Nhớ rõ. Khi nàng trở về, để thân thể hồi phục, ta sẽ cho ngươi kết lữ với nàng.”

Tìm lại nàng, Burr là trợ thủ không thể thiếu. Trước đây, Pat từng nghĩ để Burr ở lại trông nàng khi hắn đi săn, nên cũng không khó chấp nhận. Nhưng hai kẻ lưu lạc kia là cái thá gì, dám dùng tung tích nàng để ép hắn cho chúng làm bạn lữ của nàng. Đáng giận là hắn không thể không đồng ý, vì đó là cách duy nhất tìm được nàng.

Huống chi, hai kẻ đó đã kết lữ với nàng, hơi thở trên người nàng nồng nặc đến mức khiến hắn ghen tức. Hắn chỉ có thể phát tiết lòng đố kỵ bằng cách khác.

“Họ đang làm gì?”

Pat sốt ruột hỏi ưng thú đang tiến tới. Nàng mảnh mai thế, mang thai có khó chịu không, có ăn được không… Đáng chết, hắn nên giết con hổ thú kia. Hắn ta làm sao chăm sóc nổi nàng! Pat mải nghĩ, không thấy sắc mặt âm trầm của Burr. Ưng thú lạnh lùng nhìn Pat nôn nóng, tàn nhẫn nói:

“Giao phối. Chúng không ngừng nghỉ giao phối.”

Không thể chỉ mình hắn đau khổ.

Hổ thú chợt khựng lại, như thể một thế kỷ trôi qua mới lấy lại cảm xúc. Cơn giận dữ thiêu đốt thân thể và linh hồn hắn. Hắn đấm mạnh vào vách đá.

“Sắp lâm bồn, vài ngày cũng không đợi được sao? Hắn xem nàng là cái gì!”

“Sau khi nàng sinh con, lập tức đưa nàng đi. Ta không chờ nổi một khắc!”

---

Việc sinh nhãi con không đau đớn, gần như không nguy hiểm, nhưng Monn vẫn không dám lơ là. Đây là thai đầu của hắn và nàng, là bảo vật quý giá nhất nàng trao cho hắn.

Cửa động chỉ chừa khe hở cho không khí lưu thông. Đến giữa trưa, nàng bắt đầu chuyển dạ. Tổng cộng bốn ấu tể, sinh ra gần như không tốn sức. Gương mặt lạnh lùng quanh năm của Monn cuối cùng lộ niềm vui. Hắn ôm bạn lữ kiệt sức, dịu dàng an ủi.

“Nhãi con… nhãi con…”

“Trước nghỉ ngơi, lát nữa cho nàng xem nhãi con.”

Monn phớt lờ cảm giác bất an, như một người cha tốt, đắp da hổ cho ấu tể mới sinh.

“Được, nàng ngủ một giấc đã…”

Sinh nở khiến nàng mệt mỏi, chẳng mấy chốc nàng chìm vào giấc ngủ. Monn nhìn sắc trời, định săn vài con thú gần đó. Linh cảm khiến hắn không dám rời nàng quá xa.

Nhưng ngay khi hổ thú vừa rời đi, ưng thú đáp xuống cửa động, cẩn thận bước vào, dùng da thú bọc nàng và ấu tể, chuẩn bị mang đi. Như cảm nhận điều gì, hắn vội vỗ cánh bay lên, tránh được đòn tấn công toàn lực của hổ thú.

Monn trên đường cảm thấy bất an, vội quay lại. Thấy bạn lữ và ấu tể bị ưng thú mang đi, hắn như muốn rách cả mắt. Burr vỗ cánh nhanh chóng, nhưng vẫn để hắn bắt được một ấu tể.

“A! Nhãi con!”

Burr nhìn xuống, giãy giụa một lúc rồi dứt khoát bay lên, không màng nhiều, tăng tốc bỏ lại cành lá bay tứ tung và tiếng gào đau đớn của hổ thú.

Ưng thú là vua trời, hổ thú dù dốc toàn lực cũng dần mất dấu. Burr nhanh chóng trở về động. Pat đang chờ, vội vã nhận nàng, không thèm nhìn ấu tể, ôm chặt nàng như muốn hòa vào xương thịt.

“Yên Yên… Yên Yên của ta…”

Nhận ra nàng giãy giụa, Pat vội trấn an.

“Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta về nhà ngay!”

Nói xong, không để ý ai khác, hắn hóa thú hình, đặt nàng lên lưng, chạy về bộ lạc.

Mấy tháng không về, bộ lạc đông thêm nhiều. Hùng thú thấy Pat đều tỏ ý kính trọng. Hổ thú chạy điên cuồng về động, đặt nàng lên giường da hổ. Trong bóng tối, đôi mắt thú là ánh sáng duy nhất, ẩn chứa cảm xúc khó đoán. Hắn hít sâu, cố nói nhẹ nhàng, để không lộ vẻ điên cuồng.

“Yên Yên, nàng thế nào… Nghe ta, sinh nhãi con không tốn nhiều sức, chúng ta… giao phối được không?”

Nàng giãy giụa dữ dội. Pat lập tức tăng lực.

“Trên người nàng không có hơi thở của ta! Yên Yên ngoan, nghe lời, chỉ một lần thôi!”

“Nhãi con… nhãi con…”

Hổ thú bỗng bùng nổ, mắt đỏ ngầu: “Nàng yêu con của hắn đến vậy sao? Nếu không có hắn, cha của con nàng phải là ta! Là ta!!”

Cánh tay ôm nàng cứng như thép, siết chặt đến mức nàng khó thở. Pat không đợi được, hắn cần giao phối ngay để xác nhận nàng vẫn ở đây.

Đè bạn lữ khóc nức nở xuống, hắn vội vàng banh chân nàng, không thèm nhìn kỹ cái huyệt hồng hào, rút thú căn ra, đâm thẳng vào

“Nhãi con…”

“Câm miệng! Nàng còn dám gọi tên kẻ khác, ta sẽ làm chết nàng, tin không?”

Nàng sợ đến mặt trắng bệch. Pat bỗng khóc.

“Xin lỗi, Yên Yên, xin lỗi. Ta khốn nạn, không bảo vệ nàng, để nàng bị chúng cướp đi…”

Như kẻ điên loạn, nhưng chẳng mấy chốc hắn ngừng khóc, dồn toàn lực đâm đẩy. Nàng run rẩy, ánh mắt tan rã, mất đi ánh sáng. Hơi thở trở thành điều xa xỉ. Hai chân vô lực quấn quanh eo hắn, chảy xuống da hổ, run rẩy theo từng nhịp thúc. Ngón chân đỏ bất thường, cuộn chặt.

Cho đến khi nàng ngất đi.

---

“Yên Yên…”

Nàng bỗng căng cứng, vội bò vào lòng Burr như cầu xin. Thấy nàng hoảng sợ, Pat đau đớn cúi đầu, kìm nén nước mắt nhục nhã.

“Yên Yên, nàng mang thai, phải ăn uống cẩn thận.”

Hắn chưa nói, giai đoạn đầu thai kỳ cần giao phối để duy trì sức khỏe. Nhưng giờ… Hắn hít sâu.

“Đêm nay… nàng đến với hắn ta.”

Từng chữ như bị ép ra, Pat không dám ở lại, sợ không kìm được mà cướp nàng từ tay ưng thú.

Rõ ràng nàng đã về, mang cả con hắn, vậy mà hắn làm hỏng tất cả. Đang định rời đi, xà thú xuất hiện ở cửa động.

“Monn đến. Hắn ta… mang cả cọp con.”

Mắt thú nhân nheo lại.

Ngoài bộ lạc, từ khi nàng xuất hiện, mắt Monn không rời nàng một khắc.

“Nhãi con… Ô ô nhãi con…”

Như nghe tiếng mẹ, cọp con yếu ớt kêu khẽ, cơ thể nhỏ bé trong bàn tay cha như sẽ vỡ vụn nếu bóp mạnh. Nàng gần như ngất đi.

Pat giận dữ ném cọp con lên người nàng: “Ba con trong bụng chưa đủ sao? Còn quản con đó làm gì!”

Nhưng nàng chỉ chăm chăm nhìn cọp con trong tay Monn, nhỏ bé bị cha nó bóp đến đỏ tím. Nàng bỗng nắm tay Pat, sức mạnh kinh người.

“Cầu ngươi… Cầu, cầu ngươi…”

Monn đắc thắng nhìn bạn lữ tan vỡ trong tay kẻ khác. Bộ dạng đau đớn của hổ thú trẻ khiến hắn khoái trá. Cọp con trong tay là lợi thế duy nhất, và cũng là lợi thế mạnh nhất của hắn.

Cuối cùng, hắn bước chân như kẻ thắng, tiến đến cái gia đình này, ôm trọn bạn lữ yếu ớt chỉ lo cho con vào lòng, với tư thế chiếm hữu tuyệt đối.

Nàng rơi lệ vuốt ve cọp con suy yếu. Ánh mắt Monn chỉ có nàng, lưu luyến liếm láp tóc, gò má, vai nàng, như tình nhân thân mật nhất.

Nhìn xem, đây là ấu tể của hắn và bạn lữ hắn yêu nhất.

Nhiều người trong một gia đình, quan hệ khó đạt được hài hòa, nhất là khi bạn lữ của nàng là thú nhân, với dục vọng chiếm hữu gấp mười mấy lần loài người. Chúng chỉ vì thế giới thiếu giống cái mà thỏa hiệp với tình yêu dành cho nàng.

“Ầm… Píp… Lộc cộc…”

Khi Burr bước vào, hai cọp con đang bú sữa, thân mình tròn vo áp vào lồng ngực ấm áp của mẹ, tưng tức cắn núm vú. Nam nhân nuốt nước miếng, ánh mắt ôn nhu nhìn gương mặt ửng hồng của nàng. Thân thể gầy gò nổi lên cái bụng trắng ngần, thỉnh thoảng lộ ra núm vú hồng diễm, còn thấm sữa tươi. Nàng tựa vào lồng ngực nóng bỏng đẫm mồ hôi, được bạn lữ cường tráng ôm chặt.

Pat bất đắc dĩ liếc Burr, hổ thú miễn cưỡng đè nén bất mãn vì bị tách khỏi bạn lữ. Hơi thở thô nặng chưa dịu đi, mang theo dục vọng đậm đặc. Thú căn đặt trong huyệt nộn hồng còn ngọ nguậy, côn thịt ướt át bừng bừng nhảy lên. Mùi động dục nồng nặc lan tỏa trong không khí. Burr hiểu, đây lại là một lần giao phối bị gián đoạn.

“Thôi được, lũ nhãi con này sáng nay mới ăn, cần phải cho bú nhiều thế sao?”

Pat nhịn không được càu nhàu. Bàn tay to không ngừng vuốt ve vùng eo mềm mại của nàng, vội vàng khơi gợi. Cái huyệt môi son khiến mắt hắn đỏ rực, lúc khép lúc mở, phì nộn đến cực điểm. Khiến hắn chỉ muốn bất chấp mà đâm vào.

Nếu là vài tuần trước, hắn đã làm thế.

Gia đình này chẳng hề hài hòa. Mỗi thú nhân đều mang tình yêu bất thường với nàng. Chỉ cần bắt được nàng, bất kể lúc nào, nơi đâu, kéo váy da thú của nàng xuống, đâm côn thịt vào là chuyện thường tình. Thậm chí, có lúc nàng cả ngày chỉ giao phối với những bạn lữ khác nhau.

Bản tính dâm đãng của thú nhân, tràn ngập ái dục với nàng, dù nàng đang mang thai, cũng không ngăn được chúng động dục mọi lúc mọi nơi. Trên người nàng chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Thú nhân ghen ghét dấu vết của kẻ khác để lại, mỗi lần giao phối đều liếm láp, phủ kín dấu ấn của mình. Chỉ khi nàng giải quyết nhu cầu sinh lý, chúng mới miễn cưỡng rút côn thịt ra, còn bắt nàng đỡ bụng, từ cái miệng nhỏ hồng nộn tiểu ra nước để chúng xem.

Said, con hồ ly kia, thậm chí đuổi theo liếm nàng. Lưỡi dày cộp không khách khí cọ xát niệu đạo, khiến nàng mất kiểm soát sinh lý, tuyệt vọng xấu hổ phun cả lên mặt nó. Sau đó, nàng bị con hồ ly chơi đùa ngăn lại, thân thể bị kích thích mãnh liệt.

Khi ăn, chúng tranh nhau đút nàng, vì điều đó quyết định ai được nhét dương vật vào tiểu huyệt của nàng trong khoảng thời gian ấy. Ban đầu chỉ có con hồ ly dục vọng nặng làm thế, sau là Monn, Pat… Cuối cùng, cả bọn đều tham gia. Không làm, chẳng khác nào để kẻ khác chiếm tiện nghi. Chỉ khổ nàng, bụng căng to vì cự vật, miệng cũng bị nhét đầy.

Yết hầu nàng luôn vương mùi tinh dịch. Ngay cả trong giấc mộng, nàng cũng bị banh chân, để chúng nhét vào cơ thể nàng. Rõ ràng không phải kỳ động dục, nhưng trong động vẫn vang lên tiếng giao hợp không ngừng nghỉ.

Chúng chưa bao giờ nghĩ nàng có thích hay không. Cái miệng nhỏ bên dưới gắt gao cắn côn thịt, sảng khoái đến tê dại da đầu, lúc nào cũng tiết ra hương ngọt dụ dỗ. Nàng đáng lẽ phải ở trong động, bị thao liên tục.

Cho đến khi nàng khóc, gào thét ủy khuất, chúng mới nhận ra nàng không thích. Không thích bị ép giao phối mọi lúc mọi nơi; không thích chưa tỉnh đã bị thao mở mắt; không thích vừa sinh con lại bị thao đến mang thai. Nàng vốn không thuộc về thế giới này, nhưng lại có liên hệ sâu sắc nhất với nó.

Sau đó, chúng mới kiềm chế bản tính, vì nàng mà miễn cưỡng đè nén, dù hiệu quả chẳng đáng là bao.

Đút xong nhãi con, chúng bị cha lớn thẳng tay ném đi. May mà da dày thịt béo, lộc cộc lăn đến chân Burr. Lũ nhỏ mơ màng bám lấy đôi chân cứng rắn của nam nhân. Trong động nhanh chóng vang lên tiếng dâm mỹ ái muội. Burr chỉ thấy đôi chân thon run rẩy hai bên thân thể rộng lớn.

Hắn lặng lẽ lui ra.

Mặt trời ngả tây, bóng dáng chạy điên cuồng từ xa dần rõ. Khi đến gần động, Monn hóa thành hình người, thân thể kiện tráng rực rỡ dưới hoàng hôn.

Burr dù là kẻ hòa hợp nhất với hắn trong đám thú, cũng chẳng cho sắc mặt tốt. Monn không bận tâm, liếc lũ cọp con quấn quýt dưới đất.

“Yên Yên đâu?”

“Trong động.”

“Nàng một mình?”

Burr ném cho Monn ánh mắt “ngươi nghĩ sao”. Con hổ thú này ngoài đánh nhau giỏi, lúc khác như kẻ thiểu năng.

“Cùng kẻ khác.”

Quả nhiên, sắc mặt Monn âm trầm, cười khẩy, nhưng không định vào.

Thời gian trôi chậm, ngột ngạt. Burr đã quen, nhưng Monn, kẻ từng độc chiếm nàng, rõ ràng chưa quen. Dù ở hình thú, ánh mắt u ám vẫn lộ rõ, gắt gao nhìn cửa động. Tiếng kêu nhu nhược thuận theo của nàng vang lên.

Hắn có thể hình dung nàng bị nửa dỗ nửa ép banh chân, lộ ra thịt mềm đỏ tươi phì nộn, chỉ cần tách nhẹ là thấy cái lỗ nhỏ đen nhánh sâu thẳm. Cảm giác đâm vào đó khiến hắn chết cũng cam lòng.

Monn đột nhiên đứng dậy, hóa hình người.

“Ngươi định làm gì?” Burr cảnh giác nhìn hắn.

“Vào thao nàng. Sao? Muốn cùng?”

Mặt nam nhân chẳng lộ hỉ nộ.

“Ngươi quên chuyện trước kia…”

“Sợ gì?” Monn liếc hắn.

“Nàng mơ hồ, chẳng nhớ gì.”

---

Khi hồ ly trở về, cảm nhận không khí khác thường, vội bước vào động. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn cứng đờ.

Hình ảnh dâm loạn sắc tình đập vào mặt, khiến mắt hắn đỏ rực không kiềm chế. Sự chênh lệch hình thể đáng sợ, chỉ nhìn cũng cảm nhận được ái dục si mê khủng khiếp, chẳng kiêng dè đùa bỡn.

“Các ngươi…” Phản ứng lại, Said đầu tiên là phẫn nộ, nhưng đột nhiên im lặng.

Nơi giao hợp, hai lỗ nhỏ hoảng sợ nuốt cự vật của hổ thú. Côn thịt đỏ tím dữ tợn căng huyệt đến cực hạn chưa từng có, vẫn tham lam xâm nhập sâu hơn. Dịch đục sệt dính trên đùi, văng ra theo từng nhịp chống đối, khiến yết hầu người ta khô khốc. Nàng khóc dữ dội, nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.

Môi đỏ mềm mại ngậm côn thịt của Burr, hắn sảng khoái đến không giữ nổi hình dạng, ấn đầu nàng di chuyển, nước miếng lấp lánh chảy xuống.

“…Nàng còn mang thai!”

Said nhìn cổ trắng ngọc của nàng, giọng khàn đặc, khuyên chúng, nhưng như khuyên chính mình.

Chẳng ai để ý. Monn đột nhiên tăng tốc, côn thịt đâm từ sau như đóng đinh, mạnh mẽ khiến nàng đong đưa dữ dội. Nhưng vì Pat đè phía trước, chỉ thấy da thịt gợn sóng.

Said cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, cuối cùng bước tới.

Kì ngủ đông kết thúc, Zevi ngày đêm chạy về, gấp gáp quấn lấy nàng. Hai côn thịt cắm trọn vào, nam nhân thở dài sảng khoái. Sau khi tiết dục, hắn mới miễn cưỡng tỉnh táo, nhận ra nàng quá ngoan ngoãn.

Nàng dịu dàng nằm trong lòng, từ đùi quấn lên vòng đuôi rắn đen kịt, như búp bê vải vô cảm, ngay cả sợ hãi cũng không có.

Bên cạnh, da thú bọc ấu tể mới sinh. Chỉ chúng mới khiến nàng phản ứng. Zevi thoáng ghen, nhưng may chỉ chút ít.

Hắn si mê hôn khóe môi đỏ bừng của nàng, lại hết lần này đến lần khác quấn lấy không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com