Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. giận dỗi

Thu đã qua được một tuần. Yoongi cảm thấy cái lạnh ngày một rõ rệt. Anh mua thêm một chiếc khăn quàng cổ và một cái mũ len cho mình. Nhưng trong lúc mua vì thấy một cái mũ nữa trông đáng yêu quá nên anh nghĩ hay là mua về cho Hoseok.

Chỉ là vì anh thấy nó đáng yêu quá thôi!

Yoongi tự nhủ rồi đem chiếc mũ len hình mặt cười ấy bỏ vào trong túi đồ. Sau đó, anh lại thấy một chiếc áo khoác rất hợp với Hoseok, nghĩ không mua về thì phí lắm, thế là quyết định mua thêm cái áo đó cho cậu.

Về đến nhà, Hoseok thấy gói đồ để trên giường liền hỏi.

- Anh mua cái gì thế?

Yoongi đang cầm quần áo để chuẩn bị đi tắm, thấy Hoseok hỏi vậy anh không trả lời mà đi đến bên giường lôi chiếc mũ và một cái áo khoác ra đưa cho cậu.

- Cái này anh mua cho em.

Anh đưa chúng vào tay cậu rồi định đi vào phòng tắm. Đột nhiên Hoseok kéo tay anh lại rồi ôm lấy anh.

- Cảm ơn anh, Yoongi.

- Có gì đâu mà phải cảm ơn?

Hoseok chẳng nói gì cả. Cậu buông anh ra rồi nhưng vẫn giữ lấy hai vai của anh lại. Thấy cậu đang ghé mặt vào lại gần, Yoongi ngại ngùng tránh né.

- Anh, anh phải đi tắm.

Nói rồi, Yoongi chạy nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại. Anh ôm lấy ngực thở liên hồi, hai má đã nóng đỏ lên vì ngại.

Dù là hai người đã hôn nhau vào buổi tối hôm ấy, Yoongi cũng nói Hoseok có thể hôn anh nếu cậu muốn, nhưng sau đó một thời gian giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả, không có hành động gì quá thân thiết ngay cả nắm tay.

Yoongi đứng trong nhà tắm một lúc, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thấy có lỗi với Hoseok. Dù anh có mạnh miệng nói điều gì thì thực chất vẫn chỉ là một người nhút nhát trong chuyện tình cảm. Hoặc là, anh cũng chẳng biết tại sao nữa, mỗi lần Hoseok như vậy, anh cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Đến lúc ra ngoài rồi, thấy Hoseok vẫn cười tươi như không có chuyện gì thì anh yên tâm hơn một chút. Nhưng anh đâu biết Hoseok vẫn thường dùng nụ cười để che giấu tất cả phiền muộn.

-------------

Hiếm khi nào hai người mới có thời gian ở nhà với nhau nhiều như hôm nay. Cả hai cũng không làm gì đặc biệt, chỉ vu vơ tìm một bộ phim nào đó trên ti vi để xem cho đỡ chán, thi thoảng nói chuyện phiếm với nhau. Trên phim đang chiếu cảnh đôi nam nữ chính gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách, hai người khóc lóc rồi ôm lấy nhau, xem chừng vô cùng cảm động.

- Nam chính bình thường đẹp trai, thế mà khóc lên xấu quá. - Hoseok nói.

- Nữ chính tuy xinh nhưng diễn xuất đơ quá. Chỉ được cái trợn mắt lên. - Yoongi cũng bồi thêm một câu.

Sau khi ôm nhau, nam nữ chính trên phim kề mặt nhau lại hôn dưới hàng cây, giữa đường phố sáng lấp lánh. Cảnh hôn của họ diễn ra rất lâu, tưởng chừng như nửa ngày mới xong.

- Cảnh hôn có vẻ lãng mạn và chân thực ha...

- Nhưng cảnh này lâu quá? Xoay đi xoay lại chóng hết cả mặt. Chỉ có cái nhạc chèn vào là hợp.

- Đâu có đâu. Người ta chọn góc quay đẹp đấy chứ. Nhìn xem, khung cảnh lãng mạn thế kia. Nhìn người ta hôn mà trong lòng rạo rực...

Nghe đến đây, Yoongi bĩu môi quay sang nhìn Hoseok. Cậu cười trông ranh ma vô cùng, đã thế lại còn ngồi gần anh từ lúc nào.

- Em muốn hôn anh. - Cậu thì thầm.

Không để cho anh trả lời, Hoseok đã nhanh chóng vồ lấy mồi ngon trước mặt. Yoongi ban đầu định tránh thì lại thành nằm ngả ra ghế sofa. Tiếng hôn vang lên rất rõ khiến cho Yoongi đỏ bừng mặt. Hai tay anh bị cậu giữ lại, thực ra anh cũng chẳng muốn chống cự nữa. Nụ hôn của cậu quá nhanh làm anh phải hít thở vô cùng khó khăn. Hoseok hôn anh đến nghiện, như thể bao ngày qua tích tụ lại bây giờ mới được dịp xả ra. Cậu cũng không biết bản thân mình đang bị gì, nhưng thực tế cậu vẫn thường xuyên nghĩ tới chuyện sẽ hôn anh thật lâu.

Yoongi cảm thấy nụ hôn đã quá lâu và Hoseok bắt đầu có những hành động khác lạ. Cậu đã buông một tay của anh ra, di chuyển đến ngực anh khẽ xoa. Khi ấy, Yoongi đã giật mình có hơi hoảng sợ. Cậu rời nụ hôn xuống cổ anh, đó cũng là lúc Yoongi cố gắng hít thật nhiều không khí vào lồng ngực. Rồi bất chợt anh cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào đùi mình, đến khi nhận thức được đó là thứ gì, Yoongi hốt hoảng đẩy cậu ra.

- Không được!

Hoseok bị anh cự tuyệt trở nên ngỡ ngàng. Cậu mở to mắt nhìn anh chằm chằm không nói được lời nào. Rồi cậu bình tĩnh lại hơn, nói với anh.

- Xin lỗi anh. Em không cố ý...

Gương mặt cậu buồn bã và ủy khuất vô cùng. Cậu nhìn anh vừa có chút đáng thương lại vừa có chút tức giận. Trong phút chốc, Yoongi cảm thấy mình thực sự đã làm tổn thương cậu. Hoseok đi vào nhà tắm, để lại Yoongi ngồi trên ghế với đầu tóc hơi rối loạn. Không khí trở nên u ám, chỉ có tiếng ti vi vẫn vang lên đều đều trong không gian tĩnh lặng.

-----------

- Hoseok. Em ngủ chưa?

Yoongi nói khẽ. Hoseok ban đầu định sẽ ngó lơ, nhưng rồi cậu vẫn quyết định đáp lại.

- Anh mau ngủ đi. Mai còn dậy đi làm.

Hoseok trả lời, vẫn quay lưng lại với Yoongi. Anh chỉ dám nằm im nhìn cậu. Thấy cậu vẫn trả lời mình thì thở dài. Ít ra cậu chắc cũng không giận anh đến mức chiến tranh lạnh.

- Hoseok, thực sự xin lỗi em...

Hoseok ngăn để bản thân không thở mạnh ra một cái. Cậu cố gắng dìm nỗi tức giận và buồn đau xuống, bình tĩnh nói với anh.

- Anh không cần xin lỗi. Em không để bụng gì hết. Mau ngủ đi.

Yoongi định nói vài ba câu nữa với cậu nhưng cuối cùng lại thôi. Hoseok thấy im lặng, cứ nghĩ rằng anh đã ngủ rồi. Còn cậu thì chẳng thể ngủ yên.

-------------

Sáng nay Hoseok đi làm từ rất sớm. Lúc Yoongi dậy thì đã chẳng thấy cậu đâu. Chỉ có bữa sáng trên bàn cậu để phần cho anh. Yoongi thấy vậy thì thở dài. Biểu hiện của cậu như vậy, chứng tỏ là còn giận anh rồi.

Nghĩ vậy anh lại buồn đến mức chẳng ăn nổi. Để lại bữa sáng của cậu ở đó, Yoongi cứ thể để cái bụng rỗng tuếch đến công ty.

Hoseok đã nhảy liên tục suốt cả tiếng đồng hồ. Học viên nào nhìn cậu cũng nhận ra Hoseok đang tức giận hay gặp chuyện buồn nào đó, không dám hé răng hay làm sai động tác nào. Những lúc như này tốt nhất không được làm gì quá phận, nếu Hoseok mà có mệt quá thì đưa cho cậu chai nước rồi thôi.

Hoseok mệt mỏi ngồi bệp xuống sàn nhà. Cậu nhìn mình trong gương, trông lúc này cậu dữ dằn vô cùng, nhưng cũng có phần thảm hại. Đầu tóc bị mồ hôi làm cho bết lại. Đầu gối đã rất ê ẩm. Cậu mệt mỏi nằm ra sàn nhà. Giờ mọi người đã về hết. Chỉ còn mình Hoseok ở trong phòng tập đối diện với 3 bản thể của mình trong gương. Hiện tại cậu không muốn về nhà vì vẫn còn giận Yoongi. Mặt khác lại có chút nhớ anh, lo lắng không biết anh đã về nhà chưa, có ăn uống đầy đủ không.

Cuối cùng Hoseok cũng quyết định về nhà. Nhưng ở nhà chẳng có lấy một bóng người. Trên bếp bữa sáng cậu để lại cho anh vẫn y nguyên hiện trạng. Như vậy là anh chưa về nhà, cũng không thèm ăn bữa sáng. Thực sự Hoseok không biết tâm tư của anh như nào. Anh lúc nào cũng mang bộ mặt bình thản, ban đầu cậu thấy đáng yêu lắm thì bây giờ lại cảm thấy hơi khó chịu, vì anh chẳng thể hiện ra điều gì cả, rất khó nắm bắt.

11h đêm và Hoseok vẫn nằm một mình trên chiếc giường của hai người. Yoongi vẫn chưa về. Cậu đành nhấc máy gọi điện cho anh.

"Tối nay anh sẽ ngủ lại công ty. Em ngủ trước đi."

"Ừ. Nhớ đừng làm việc quá sức."

Tắt điện thoại đi rồi, Hoseok liền ném mạnh nó xuống giường. Sao Min Yoongi lại đáng ghét như vậy? Sao anh ấy luôn luôn bình thản trước tất cả mọi chuyện đã xảy ra?

Vậy mà sao Hoseok vẫn yêu Min Yoongi?

Hoseok yêu Yoongi thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com