6
phía trên của cửa tiệm có gắn cái chuông nhỏ, mỗi khi có người vào thì sẽ kêu lên.
"anh seokjin, em tới rồi"
seokjin đang đứng ở quầy thu ngân đã nhìn thấy em trước lúc em bước vào đây, hai tay đang làm việc cũng ngưng lại để nói chuyện với em. anh thấy sắc mặt của em thiếu sức sống hơn cả mấy lần trước, em ấy lại chịu trận nữa rồi.
"em sao thế? sắc mặt em trông không ổn tẹo nào, em đã ăn gì chưa?" seokjin biết rõ người em này thường xuyên bỏ bữa sáng lắm, như này là lại không ăn rồi.
"em chưa, em có thể nằm nghỉ chút không anh?"
"được chứ nhưng mà em ăn gì đi, anh có đem theo cơm hay là em muốn ăn bánh?"
"em dậy rồi sẽ ăn thôi hiong" em nói xong thì đi thẳng vào trong để lại người anh thở dài vì sự bướng bỉnh của mình nhưng thật sự bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi, không thèm ăn cũng không đói.
khi mà em tỉnh dậy thì cũng đã 6:27, còn hơi chóng mặt nhưng không muốn ngủ thêm nữa, rửa mặt cho tỉnh táo để ra ngoài. em thấy cửa tiệm đang đông khách thì cũng một tay vào phụ với seokjin. cả hai làm chút rồi khách cũng ít dần, bánh cũng vơi đi không ít, hôm nay lại là một ngày đắt khách.
"em nên ăn rồi" anh không nói không rằng mà đưa thẳng phần cơm cho yoongi, ý ép em phải ăn.
"em không có đói luôn hiong" em đẩy phần cơm ra xa, hiện tại em không muốn ăn cái gì cả, bao tử của em không muốn tiếp nhận bất kì thực phẩm nào.
"ôi trời, cả ngày nay em có ăn gì đâu chứ"
seokjin bất lực đỡ trán, đứa nhỏ này muốn hành hạ bản thân mình tới bao giờ đây, nó không xót nhưng người làm anh này xót chết rồi.
em cũng chỉ có thể cười xòa rồi đứng lên đi một vòng quanh tiệm, mắt em dừng lại ngay phần bánh được đặt tên 'Opera', lớp sốt chocolate phía trên mặt của nó làm em cảm thấy sẽ rất ngon miệng. seokjin quan sát em từ nãy tới giờ thấy vậy liền nhanh chân đi tới mở nắp lấy ra cho em hai miếng.
"này, ăn đi, em ăn hết càng tốt"
"một cái là đủ rồi ạ" anh ấy đưa em hai miếng nhưng nó to lắm, chỉ nhận một miếng rồi miếng còn lại thì đẩy về hướng anh.
"không được, bắt buộc" seokjin lần này không thể nhượng bộ, nếu như không ăn hết thì có khi em nó bị xỉu giữa đường luôn không chừng.
em cũng chỉ đành nghe theo seokjin mà nhận lấy hai miếng bánh, đem lại chỗ quầy thu ngân mà ngồi ăn. bánh ngọt và chút vị đắng của chocolate thật sự rất hợp với nhau, em mở to đôi mắt, ngon quá.
đang định hỏi seokjin về công thức của món này thì có khách vào, nhanh chóng cất bánh qua một bên rồi cúi đầu chào kèm theo câu nói quen thuộc.
"tiệm bánh moon xin chào quý khách"
"chào cậu, cậu làm thêm ở đây sao?"
giọng nói này.....hình như em nghe rồi.
"tổng giám đốc?!"
là jung hoseok.
lúc này seokjin cũng vừa từ trong bếp đi ra, thấy cái người mà lâu lâu lại xuất hiện trên báo đài thì không khỏi trố mắt bất ngờ.
hắn nhìn một vòng quanh tiệm, bé nhỏ xinh xinh, có ánh đèn vàng làm cho không gian nơi này trở nên ấm áp hơn và ngập tràn hương bánh.
"cậu yoongi có thể tư vấn cho tôi loại bánh nào phù hợp để thăm bệnh không?"
"à được"
em bước nhanh ra rồi đi kế bên hắn, nếu là thăm bệnh thì phải là bánh ít ngọt, giới thiệu cho hắn hai loại bánh đối với em là thích hợp nhất. người bên cạnh không hiểu tí kiến thức gì về loại thực phẩm này nên cũng chỉ ù ù cạc cạc nghe theo.
"nãy tôi thấy cậu đang ăn, bánh gì thế?" trước khi vào đây thì hắn đã nhìn thấy em từ lúc bước xuống xe rồi, đây là tiệm bánh mà bạn hắn giới thiệu, bảo là của anh họ mở. thầm cảm thán sao trái đất tròn ghê, bạn hắn là em họ của chủ tiệm và nhân viên mới của công ty cũng là nhân viên tại đây.
"à, là loại này ạ" em di chuyển nhanh qua khay bánh 'Opera' kia.
"lấy cho tôi loại này và loại ít đường nãy cậu nói đi" ít đường là cho bạn, còn này thì là cho bản thân hắn.
"được ạ" tay em thoăn thoắt lấy khay gỗ vuông bên cạnh rồi gắp từng loại bánh theo ý hắn nói, lấy xong thì đem lại chỗ kia để đóng gói và thanh toán.
"cảm ơn quý khách"
hắn từ nãy tới giờ không nói thêm câu nào, thanh toán xong thì đi nhanh ra xe. yoongi cũng lấy làm khó hiểu, người này khi thì nói nhiều đến kinh ngạc khi thì im lặng khiến người khác không thể hiểu được.
"này này này, cậu ta đẹp thật đó" seokjin từ lúc người kia bước vào thì như hóa thành fan cuồng, cứ nhìn theo mãi thôi.
"đừng nói là anh thích nha" em cười đùa nói với seokjin, chính mình thì ăn tiếp cái bánh đang dang dở.
"không thích nhưng mà cậu ta đẹp trai quá" nhìn trên tv hay sách báo cũng thấy hắn đẹp, tới khi được nhìn trực tiếp rồi thì còn choáng ngộp hơn, quả thật rất đẹp. từ góc mặt, thân hình và kể cả giọng nói cũng khiến người cùng giới điêu đứng vì quá hoàn hảo.
em nghe xong cũng cười cười, đẹp thật, không biết phải khen bao nhiêu lần mới xứng với cái nhan sắc đó nữa.
chưa gì đã tới giờ phải đóng cửa, tự nhiên hôm nay em muốn ngủ lại đây ghê nhưng không được vì seokjin sẽ không cho.
_____
tay cầm nắm cửa lại chần chừ, hôm nay ông ấy như thế nào nhỉ? em hơi mệt.
"giờ mới chịu vác xác về nhà sao? tao tưởng mày đã chết ở đâu đó ngoài đường rồi chứ"
giọng nói này lần nào nghe cũng khiến em rợn người, những câu rủa chết chóc như này không phải lần đầu nghe thấy nhưng lần nào nó cũng làm em cảm thấy khó tin vì đó là phát ra từ chính ba ruột của em.
"...."
"đứng đó làm gì, mày muốn để tao ra tận đó sao?"
"k-không ạ"
em cứ ngỡ nay ba em sẽ không đánh em nhưng có vẻ em đã sai rồi, đặt bánh và balo vào một góc nhưng có hơi lo lắng, hôm nay có thể cầu xin ông ấy tha cho em không?
"b-ba, hôm nay con....hơi mệt, n-ngày mai được....không ạ?"
người đàn ông kia có chút không tin vào những gì mình vừa nghe, nó đang nói cái gì?
"mày nói cái gì? loại như mày cũng được quyền nói chuyện trong nhà này sao?"
em đi tới trước mặt ông ấy, quỳ xuống rồi dập đầu cầu xin, tới bây giờ lưng em vẫn còn đau nếu chịu thêm nữa thì có thể ngày mai em sẽ chết mất.
từ nhỏ em vốn dễ bị bệnh, tới khi chịu những trận đòn và đỉnh điểm là lúc ở đại học sức khỏe em yếu càng yếu, ngay thời điểm hiện tại cũng chả khá hơn là bao. kể cả một người khỏe mạnh sống thử cuộc sống của em trong vòng một tháng thôi thì ít nhiều gì cũng bị suy nhược thôi.
"ba, con xin ba, tha cho con hôm nay thôi mà ba" em hơi rưng rưng nước mắt ôm lấy chân người đàn ông kia nhưng vẫn phải nén lại không được để bất kì giọt nào được rơi xuống, ông ấy ghét nhất nhìn em khóc.
người kia thở hắt ra một hơi, chân hất em ra xa, tức tối vì không được xả cơn tức, đi lại chiếc ghế vẫn hay ngồi rồi không vừa ý cầm lấy đồ gạc tàn thuốc làm bằng đá chọi thẳng vào đầu em.
em cảm thấy choáng váng, đau lắm, nhưng có thể làm gì hơn ngoài chịu đựng.
"mẹ mày, ngày mai tao giết mày, thằng súc sinh, cút cho khuất mắt tao"
như vậy chắc không sao đâu, chắc ông ấy tha cho em rồi. nhanh tay vơ lấy đồ của mình rồi đi lên phòng.
khi cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc nước mắt em thi nhau lăn xuống đôi gò má nhợt nhạt của mình, em có lau nó nhưng nó cứ còn mãi, nó không nghe theo em, nước mắt của em nó không chịu dừng lại. chắc có lẽ nó cũng thấy uất ức thay cho cuộc đời bi thương của em nên mới thay nhau giúp em giải tỏa một phần tổn thương.
em hoàn toàn không đáng phải chịu đựng những thứ này, chuyện của người lớn gây ra thì người nhỏ phải chịu hậu quả sao? em ước gì mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời này, nếu như không muốn nhìn thấy em thì có thể vứt bỏ em, hà cớ sao phải giữ lại em rồi tra tấn em mỗi ngày?
khóc một hồi rồi cũng thấm mệt, em lê thân mình lên cái giường cũ kĩ kia. cái bánh anh seokjin cho em cũng chưa ăn, không còn chút sức lực nào nữa, giờ em chỉ muốn ngủ một giấc, mong là khi em dậy bánh vẫn còn ăn được.
ʚ♡⃛ɞ(ू•ᴗ•ू❁)
22:37 27/12/2023
để hình của ảnh để mng hình dung ra hình tượng của ảnh nò, đẹp j mà đẹp dữ lun akkkkkkk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com