Chương 5: 16 năm về trước
Đó là lời nói dối mà tớ hối hận nhất, xin lỗi nhưng tớ không còn là SuGa của cậu nữa...
____________
HoSeok xách lấy tay cầm chiếc vali nhỏ, xốc lại balo gấu rilakuma trên vai. Cậu nhóc hào hứng bước xuống khỏi khoang tàu vả chạy lại phía cửa ra của ga tàu lửa.
Hè năm nay HoSeok vào lớp 3 và ba mẹ nhóc cho nhóc đến nhà họ hàng nghỉ hè, đó là một vùng biển rất nổi tiếng.
" Ba mẹ nhanh nhanh nào, Seokie đang rất mất kiên nhẫn rồi !"- HoSeok chu chu mỏ nhỏ rồi nhíu mày như người lớn thúc giục ba mẹ đi nhanh hơn.
HoSeok cực thích nơi này luôn ấy, những chiếc tàu cá nhấp nhô trên những con sóng bạc ngoài khơi xa, những chú hải âu bay lượn theo cột buồm và có cả mấy con bồ nông, mòng biển mà cậu chỉ mới thấy trong sách giáo khoa nữa.
Và lí do lớn nhất mà cậu nhóc thích thú đến vậy có lẽ là do người bạn kì lạ mà HoSeok gặp được. Theo một cách kì lạ không kém !.
Đó là ngày thứ 3 HoSeok đến nơi này, khi mà mẹ Jung rất tự tin rằng bảo bối nhỏ của bà có thể tự chơi một mình trên bãi biển xinh đẹp này dù bà vẫn rất lo lắng. Nhóc con khẽ trấn an mẹ nhằm xin xỏ:
"HoSeok sẽ không xuống nước cũng sẽ không nghịch xa bờ đâu nên mẹ yên tâm nhé! Seokie sẽ ngoan, con chỉ đi kiếm vỏ sò thôi!"- Và đáp lại là cái gật đầu chắc nịch của mẹ cậu. HoSeok cong mắt cười và chạy đi.
Cậu bé chạy dọc bờ biển, chốc chốc lại cúi xuống nhặt lấy vài vỏ sò bỏ vào túi nhựa được bố cho, dấu chân trải dài trên nền cát ẩm và bộ đồ thủy thủ màu xanh đã hơi lấm lem cát. Cậu thích thú nhìn những con tàu lớn kê trên bờ cát cao thật cao, che mát cả một khoảng rộng.
Các cô chú đang gỡ lưới đằng xa híp mắt cười với cậu nhóc tóc nâu chạy lại giúp họ những thứ linh tinh, mái đầu nhỏ nhấp nhô sau những chiếc thuyền thúng đã cũ. Rồi lại chạy biến đi ra chỗ các tàu cá lớn của Hợp tác xã đã về bến đang phơi khô trên bãi cát.
Chợt !
"Au ui...da...".
Nhóc con ngửa cổ vừa đi vừa nhìn nên vấp phải chỗ trũng, thế là ụp mặt xuống cát. HoSeok chống tay xuống làm điểm tựa đứng lên thì mắt nhỏ đã tia đến một vật thể sống tròn tròn màu xanh mát đang nằm bất động cách cậu chừng 4 mét.
Đến gần chút nữa, HoSeok phát hiện đó hóa ra là một cậu nhóc trạc tuổi mình đang nằm ngủ ngon.
"Oa ! Đẹp quá !"- HoSeok thốt lên rồi vô thức ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé kia, bàn tay nhỏ gạt đi những sợi tóc rối trên mặt người kia, nhóc ngồi đó chăm chú nhìn rồi cười như phát ngốc cho tới khi cậu bé kia tỉnh ngủ, tuôn một tràng rủa xả rồi phủi mông bỏ đi mới chợt giật mình, HoSeok tủm tỉm cười đi về nhà mình.
Ngày hôm sau HoSeok lại đến đó và tiếp tục thấy cậu bạn kia. Và thôi không cười ngốc nữa, HoSeok nhẹ nằm cạnh bạn mình.
Những cơn gió biển mằn mặn len vào phổi làm người ta thấy thư thái và mát mẻ bởi hơi nước từ các ngọn sóng dạt vào biển mang theo những bọt nước trắng xóa nhanh vỡ tan làm HoSeok cũng thấy buồn ngủ, cậu nghịch nghịch mấy sợi tóc màu xanh bạc hà và chọt chọt đôi má mềm phúng phính của cậu bạn kế bên.
Cậu cũng rất thích nhuộm tóc nhưng chưa bao giờ thử màu nổi như thế. Chắc tại cậu không trắng trẻo như cậu bạn này chăng !?, làn da cậu ấy rất trắng và sáng nhưng lại hơi nhợt nhạt, tròn tròn mỉm mỉm rất đáng yêu nhưng thật ra lại hơi gầy đấy, lông mi rất dài, thẳng và mềm, miệng nhỏ còn hơi chu ra rất đáng yêu !, HoSeok lướt tay theo những nơi xuất hiện trong những câu nói ấy, cảm nhận những dòng điện kì lạ men theo ngón tay truyền vào tim.
Cậu nhóc kia vươn tay khẽ cục cựa làm HoSeok vội rụt tay lại nhưng má lại nhanh chóng ửng đỏ vì cánh tay trắng ngần của ai kia đang quàng qua người mình kéo cả cậu ta sát vào HoSeok thật gần.
Cậu bé tóc xanh ôm HoSeok ngủ !
Da cậu ấy cực mềm dù cách một lớp áo, trên người lại thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ thanh mát mà hơi cay cay.
Là bạc hà - thứ thảo mộc mà HoSeok chả thích thú cho mấy nhưng lại chợt làm nhóc yêu thích đến lạ.
***
Mấy hôm nay ba mẹ của YoonGi cứ cãi nhau mãi thôi!. Bảo là đi nghỉ hè ở nhà dì nhưng cứ như là tránh mọi người để cãi nhau cho tiện vậy, YoonGi thấy khó chịu.
Nhóc chợt nhớ tới cậu bạn kì lạ nhóc gặp được mấy hôm nay, cái thằng phá đám hay ngịch ngợm lúc YoonGi đang ngủ ấy làm cậu phải ôm chặt để cậu ta thôi làm loạn nữa.
"Cậu ta đâu rồi nhỉ !?"- YoonGi chắp tay sau đầu ngả xuống nền cát, miệng lầm bầm thắc mắc.
Và bằng một cách kì diệu nào đó, cậu ta biết nhà của YoonGi, còn hay rủ nhóc mỗi sáng ra biển ngắm bình binh dù nhóc tóc xanh mở mắt không lên, hay quá lười để leo lên mỏm đá nhô ra bờ biển mà cả hai tìm ra vào tuần trước.
" Quào, thằng nhóc Hobi có vẻ bận quá nhỉ, hay tại nó chán rồi ?. Còn lớn giọng bảo cái tên J-Hope rởm đời ấy là mang tới hy vọng và niềm vui nữa chứ !"- YoonGi càm ràm và nhắm mắt chuẩn bị đánh giấc - " Đang chán muốn chết đây, sao không thấy bản mặt đâu cả !".
2 ngày nay YoonGi không thấy cậu bạn "J-Hope" của mình đâu, những giấc ngủ chập chờn dưới thân con tàu cá cũng không còn. Nó khó ngủ và đầy mộng mị...
...
Lại thêm một ngày nữa ba mẹ Min cãi nhau, YoonGi không biết chuyện gì đang xảy ra cho tới khi mẹ cậu nắm áo tống cậu ra khỏi nhà và không ngừng chửi rủa. Cậu bé lao ra bờ biển và cắm đầu chạy mả không hề biết đằng sau cũng có một bóng nhỏ gắng sức chạy theo.
Cậu leo lên mỏm đá quen thuộc đang nhô ra biển, dưới chân nó là các bọt nước bắn tung tóe vì sóng đập vào dữ dội.
Hôm nay biển động mạnh.
YoonGi cởi giày rồi hướng phía biển lao xuống, nước muối mặn chát nhưng tuyệt nhiên không phãi nước mắt, YoonGi không hề khóc mặc dù cậu rất sợ.
Chẳng hiểu sao bản thân lại cởi giày ra, YoonGi tự thấy thắc mắc như kiểu đó là 1 cách cầu cứu vậy, và chỉ 1 người biết đôi giày đó là của ai, cũng chỉ có 1 người hiểu điều YoonGi muốn nói...
Mọi thứ thật khó hiểu và chẳng hiểu sao lúc nước biển dần đè cậu xuống, cậu chợt nhớ tới một người...
...Hobi...
.
..
...
Khi YoonGi tỉnh táo lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ, mùi thuốc khử trùng khô khốc xộc vào mũi khiến nhóc bật ho. Kim truyền nước ghim vào da đau đớn kế bên một miếng băng gạt to cuốn lấy mu bàn tay nhóc.
Và bên cạnh là một cái đầu tóc nâu nhỏ cùng với gương mặt thật quen 2 ngày cậu không thấy. YoonGi gọi khẽ khi bàn tay nhỏ nắm lấy tay cậu hơi cục cựa.
"Ho..Hobi.."
HoSeok lập tức bật dậy và vô thức gọi ngay.
"SuGa...SuGa, cậu tỉnh rồi, làm tớ lo quá. Cậu thật hư, dám bỏ tớ như thế nữa tớ sẽ ghét cậu suốt đời!".
Lời nói giận dữ xen lẫn vui mừng làm tim YoonGi thật ấm áp. Nhóc bảo HoSeok lên giường cùng nằm thay vì gục đầu ở thành giường như thế và cả hai nhanh chóng ngủ ngay khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, YoonGi mân mê chiếc móc khóa áo khoác hình chữ G cậu giật từ áo HoSeok ra lúc nãy. Móc nó vào sợi dây chuyền cậu đang đeo, cậu nhanh chóng ngủ vì bị cậu bạn tóc nâu mắng, một giấc ngủ thật ngon dù ở nơi chẳng hề thích hợp.
YoonGi tự nhủ sẽ tặng sợi dây chuyền này vào ngày hai đứa chia tay xa xa nào đó.
Chỉ không ngờ ngày đó chỉ cách bây giờ một tuần ngắn ngủi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com