2⃣4⃣
___
Chín mươi phút cực hình trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc được trả tự do. Yoongi thu dọn xong sách vở, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Cậu lục lọi bộ não thiên tài, kết quả chẳng nhận ra đây là số thằng cha nào.
Số điện thoại không lưu, còn lâu Yoongi mới nhớ nổi.
Cậu cất điện thoại lại vào túi, khoác balo lên vai.
Hoseok ngồi bên cạnh ung dung cười, hắn không cần nhìn cũng đoán được ai gọi tới.
"Cười ngu ở đấy làm gì? Có đi thư viện không?"
"Đi chứ đi chứ!" Hoseok vội túm hết đống sách trên bàn quẳng vào balo rồi chạy theo sau.
Bước chân khỏi giảng đường vài bước đã đụng độ ngay người không muốn gặp nhất. Trong lòng hắn ngán ngẩm nhưng vẫn vui vẻ khác vai Yoongi như chẳng có chuyện gì.
"Yoongi."
Nghe cái tiếng gọi kìa, chỉ muốn bịt tai Yoongi ngay lập tức. Hoseok bất đắc dĩ huých nhẹ cánh tay cậu, hất cằm về hướng Park Taesung đứng.
"Sao em không nghe điện thoại của anh?"
Yoongi nhìn người đàn ông cao ráo gọn gàng trước mặt, vài giây sau quay sang hỏi Hoseok: "Người quen của cậu à?"
Cả Hoseok và Park Taesung đều tròn mắt há miệng.
Nhịn cười suýt chút nội thương, Hoseok lắc đầu tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Không phải người quen của tớ. Mà là người quen của cậu đấy."
Yoongi ngờ vực, tất nhiên cậu tin hắn. Có điều...sao chẳng chút kí ức gì về cái vị này nhỉ?
"Không quen."
Sắc mặt Park Taesung đen kịt, không tin nổi những gì vừa nghe, nhẫn nại giải thích: "Chúng ta đã gặp nhau ở cổng trường hôm trước, anh là tiền bối Park Taesung đây."
"À..." Yoongi khẽ mím môi. "Chào tiền bối."
Thực sự mà nói, sáng hôm đó ngoài cảm giác nóng rực khi vô tình va phải ngực Hoseok, cậu chẳng nhớ cái gì nữa cả.
"Như đã hẹn, anh tới đón em đến gặp bạn anh."
"Hẹn?" Tới lượt Yoongi ngạc nhiên mở to mắt. Cậu hẹn anh lúc nào chứ?
"Tối qua--"
Cảm thấy mọi việc có nguy cơ bị bại lộ, Jung Hoseok vội vàng chen vào một câu: "Yoonie không nhớ sao? Dạo này cậu áp lực học hành nhiều quá đây mà."
Cảm thấy lời hắn nói có lí, gần đây cậu rất hay quên, ví dụ như chuyện mở khoá điện thoại hay chuyện đã từng gặp tiền bối Park ở cổng trường.
"Xin lỗi tiền bối, em quên mất." Cậu áy náy cúi đầu.
"Không sao, vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?" Park Taesung đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Anh luôn nghĩ về nó và khao khát có thời gian riêng với Yoongi tới mức sắp phát điên.
Jung Hoseok đứng một bên vẻ mặt cực kì tủi thân, mặc dù người nhắn tin với Park Taesung tối qua là hắn, người cố tình dụ anh đến đây là hắn, người mè nheo đòi Yoongi đi thư viện ôn bài cũng vẫn là hắn.
"Yoonie đừng lo cho tớ, tớ tự ôn bài cũng được. Không sao hết nha!" Giọng hơi run, giống như đang phải khổ sở kìm nén.
Bộ dạng hắn lúc này khiến trái tim Yoongi mềm nhũn, làm sao cậu bỏ hắn nổi đây?
"Tiền bối, em xin lỗi. Đột nhiên nhớ ra tụi em sắp có bài thi quan trọng, em cũng hứa với Hoseok cùng ôn luyện. Thật xin lỗi anh..."
Park Taesung thở nhẹ một hơi, nở nụ cười nhã nhặn đáp: "Không sao đâu, việc học quan trọng hơn. Cái này anh hiểu rõ lắm nè, anh từng là sinh viên trường này mà."
Nghe xong câu trả lời, Yoongi thấy yên tâm hơn rồi, không ngờ tiền bối lại rộng lượng và tốt bụng như thế. Phút chốc hảo cảm đối với anh tăng lên kha khá.
Bộ dạng bẽn lẽn cúi đầu gì kia?
Jung Hoseok bực bội vò nhăn vạt áo, chỉ muốn ngay lập tức thu nhỏ Yoongi đem cất giấu, không cho ai nhìn hay chạm vào.
"Vậy em đi trước nhé, tạm biệt tiền bối." Yoongi lễ phép cúi chào rồi dắt tay cái người đang xị mặt hướng thẳng về thư viện trường.
"Tạm biệt Yoongi, anh sẽ nhắn tin cho em sau."
"Vâng."
Nhắn cái quần!
Jung Hoseok nghiến răng. Hắn coi như đã chơi vị tiền bối kia một lần, nhưng Park Taesung bám dai hơn hắn nghĩ.
Được thôi, vậy thì đấu tới cùng. Hắn không tin Yoongi bị anh ta cướp mất khỏi tay mình.
"Sao thế? Vẫn còn ủ rũ cái gì?"
"Tại...tại tớ mà cậu phải bỏ cuộc hẹn với tiền bối. Tớ thấy áy náy không được sao?" Hoseok cúi gằm mặt, vừa nói vừa dụi mắt.
Yoongi bật cười, chọt chọt má hắn: "Giờ đã thấy Yoongi hyung tốt với cậu thế nào chưa? Nhanh lên không trưa đến nơi rồi! Bớt nghĩ vớ vẩn đi."
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé, Hoseok mỉm cười. Thực sự hắn đã luôn ở sau sự bao bọc che chở của Yoongi mà trưởng thành. Hồi nhỏ hắn chỉ là đứa trẻ nhút nhát hay khóc nhè, bị bạn bè bắt nạt cũng không biết phản kháng, đều do Yoongi thay hắn trừng trị đám xấu xa đó.
So với hắn, Yoongi rất giỏi đánh nhau, thậm chí bây giờ trường cấp ba ngày trước bọn họ học vẫn còn lưu truyền huyền thoại một chấp hai mươi của Yoongi. Nhưng vị này có chút kì lạ, chưa từng hẹn hò với ai, nhiều người trêu đùa rằng lão đại hổ báo cáo chồn hình như không thích con gái.
Hờ hờ, hắn bấy giờ rốt cuộc hiểu ra. Yoongi ấy à, nam hay nữ đều không thích, chỉ thích một mình Jung Hoseok thôi.
Nếu bây giờ hắn vội vã tiến tới, Yoongi sẽ cho là hắn không thực lòng. Nhưng đợi lâu thì không đủ kiên nhẫn.
Mệt não quá!
Bọn họ chọn góc khuất yên tĩnh trong thư viện. Hoseok lấy tay hất hất cuốn luật thuế dày như kinh thư lăn vài vòng trên bàn khiến Yoongi phát bực.
"Ôn bài đi ơ hay!"
"Nó khó quá ý!"
"Đọc hiểu ý chính thôi!"
"Đọc không hiểu tiếng mẹ đẻ luôn này."
"...."
Yoongi xé tờ giấy nháp ném thẳng vào mặt hắn, thấp giọng đe doạ: "Trượt môn này thì tự uống thuốc độc kết liễu cuộc đời ha."
Hoseok bĩu môi, bất đắc dĩ mở luật ra lẩm nhẩm đọc. Hắn ngoan ngoãn, Yoongi cũng yên tâm, nhớ tới lời tiền bối Park, cậu định lấy điện thoại để kiểm tra tin nhắn.
Chết mẹ!
Bằng vận tốc quả táo rớt xuống đầu Newton, hắn đứng bật dậy bay tới, cố để cho hai chân vấp vào nhau. Kết quả thành đâm thẳng người Yoongi, rầm một cái, cả hai ngã uỵch ra đất.
Môi hắn còn quệt ngang qua má bánh bao trắng trắng mềm mềm của Yoongi.
Gì...gì đây???
Mặt cậu đỏ như quả cà chua chín, vài tiếng pháo hoa nổ bùm bùm trong đầu.
Sợ mình đè chết ngạt cậu, hắn luyến tiếc nhấc cơ thể dậy, đồng thời đỡ Yoongi. May mà kịp dùng tay che gáy giúp cậu, không là lớn chuyện rồi.
Người không sao, còn điện thoại thì tèo. Màn hình vỡ tới 7749 đường ngang dọc, Yoongi khóc không thành tiếng.
"Cậu phát điên hả? Lao tới làm gì!?"
"Tớ muốn lấy cuốn từ điển ở chỗ cậu..." Giọng Hoseok nhỏ như muỗi kêu.
Yoongi hừ lạnh, ngồi lại lên ghế.
"Để tớ mang điện thoại đi sửa giúp Yoonie nha?"
"Ờ."
"Min đại nhân, tớ xin lỗi. Mời cậu ăn kem nhé?"
"Thêm trà sữa và macaron nữa."
"Tuân lệnh!"
Vì bọn họ gây tiếng động lớn quá, trước khi bị quản lí tới tận nơi trách phạt, chuồn trước thì hơn.
Tạm thời loại bỏ được nỗi lo. Trong khi Yoongi bận ăn kem, hắn thì mải nghĩ xem có nên mua luôn cái điện thoại khác cho Yoongi không? Hay là hối lộ anh chủ quán, sửa xong thì xoá hết dữ liệu đi nhỉ?
Xoá luôn số vị tiền bối kia.
"Định cắn nát môi hả? Đã nói không sao, ăn kem không chảy hết giờ!"
Yoongi tập trung ánh mắt vào đôi môi hắn, khung cảnh ban nãy ở thư viện vụt qua. Cậu xấu hổ đẩy nhanh tốc độ ăn, kiên quyết không nhìn nữa.
Trời nóng quá! Nóng hết cả mặt!
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com