§17§ WANT... MORE
Tung bông các ụp pa hết sức t-uyệt vời!!! Mam không biết quyến rũ thật sự là như thế nào, nhưng chỉ trước màn hình mà kêu gào, tay chân co lại thì chắc là nó.!! ^^ . MV, lyric, full album, fashion, concept, skin of bangtan so ực ực...........vu vu èn vi vi.
••••†††••••‡†††††††††‡••••†††••••
̣- Em về rồi!
- Ừ.
- Sao anh lại ngồi thừ ra ghế thế kia?
Trời chuyển tối cũng lúc Taehyung đi làm về, vào trong nhà thấy anh chừng ngồi yên, chừng cắn ngón tay mà làm lạ đến hỏi.
- «tháo áo khoác» Phát hiện ra vụ gì mới hở anh?
- « mắt trừng mày nhăn»
- Sao không trả lời em?
- Ay... « không nhìn vẫn nhăn»
- «Ngồi cạnh» Sao? nói em nghe với chứ!
- Hai sss«thở dài»
- Không nói thì thôi! Hì hì «lôi điện thoại ra nghịch»
- Im lặng đi!
- Anh không có chuyện gì thì thôi! Đợi em chơi game rồi mới mở miệng!«dẩu môi»
- Tắm đi!
- Không thích! Anh nói chuyện của anh trướ́c rồi em đi.
- Nhiều chuyện!
- Anh không nói đừng trách em!
-« ngạc nhiên» Chú định làm gì?
- Anh không nói thật sao?
- Không«lắc đầu»
- Thì... như trước đây... Hi ong~ hi ong~ nói Tae nghe nha! Pác chả(tiếng ngoài hành tinh)« tay đặt má» Hiiii ong~~~
- Aaaa chắc chết mất!« ôm đầu, co gối, lăn qua lăn lại»
- Anh mắc gì vậy? Thôi! Không nói thì thôi! Hì hì«vẫn nghịch điện thoại».
- « dừng lăn, bật ngồi dậy, tóc xù xù» Tim anh bị gì thế này?
- Tim anh có như tim em bây giờ không?« nhìn điện thoại cười cười»
- Anh sắp chết rồi Taehyung!
- Em cũng vậy, sắp chết rồi đây!
- Chú coi anh thử xem. «run run, ngồi im, mắt nhìn thẳng»
- « vẫn dính điện thoại» So xem anh với em thật là đang giống nhau lần nữa chứ?
- Tay chú đâu, sao anh khó thở vậy nè!
- «đưa tay cho anh» U... Ô... hô hô... Anh của em sao vậy kìa?«rời điện thoại nhìn anh»
- «từ từ quay qua nhìn lại» Còn chú?« chạm lên ngực»
= Chúng ta... « giật bắn người, cả hai đứng dậy dịch ra xa»
- Anh Hoseok? Anh... anh... Không phải như vậy chứ?
- Cái... cái gì?
- Anh thi... thí... thích em hả?
- Không có rõ ràng tim... tim của chú đập cũng có khác anh đâu!
- Hở? Khoan! Chuyện của anh chính là vậy sao? Anh đang yê...
- Ngậm lại!
- Ưm.
-Ngồi xuống anh nói!
- Ng... ngồi... em ngồi rồi.
- Anh cấm! CẤM không bao giờ nói vậy với anh. Không bao giờ được nghĩ, đoán, thậm chí khẳng định điều đó. Anh ghét nó!
- Ư...«cúi cúi»...Sẽ không!
- Được rồi chuyện gì thực sự quan trọng anh sẽ nói với chú! Tắm đi, anh ra hâ... hâm lại canh.
Hai anh em đứng nhìn nhau một hồi cho lắng xuống bầu không khí có mùi nặng nề, theo lời anh mà xoay lưng mỗi người một phía làm việc của mình.
Anh thì tiến đến căn bếp, nhìn xung quanh, trong đầu lại đang chao lựa từng dãy suy nghĩ phân tích, từng lượt từng lượt, từ hình ảnh đến âm thanh hiện lên trong não bộ. " Jimin", suy nghĩ của anh đang xoay quanh cậu. Anh có lẽ đang vô thức chuyển hướng mục đích khi bên cạnh cậu, thứ mà không thể nào xuất hiện trong toan tính của anh. Tình cảm! Anh biết nó chứ, hình như hình ảnh về cậu đã chạm vào nó trong anh, thật nguy hiểm! Gợi lại sẽ làm anh nhớ đến...
Anh là không thể chấp nhận, cảm xúc không phải ấy chợt phá hủy anh, thất bại sẽ đến không đúng lúc. Dẹp tất cả đi, điều cần...chính là mọi thứ phải trở lại bình thường,
Với thuộc tính vốn có, thông minh, hiểu chuyện lại không chút lo toan, Taehyung không phiền lòng anh hơn nữa rời bước đi tắm nhưng lại chẳng dứt khỏi màn hình điện tử. Có gì trong điện thoại?
#Nhớ lại.
- Đừng dừng trước công ty.
- Không đâu anh sẽ...
- Dừng xe được rồi!
- Áaa... đừng bấu dừng rồi!
- «xuống xe, đi bộ hướng công ty»
- «rút điện thoại» Jungkook à!
- «Vẫn đi»
- Jungkook em làm rơi đồ này!
- «xoay người ra sau»
- Tách... Tách... Tách.« hạ điện thoại» hình như anh nhìn lầm, không có gì cả. Tạm biệt.« đạp xe»
- «đơ»?? Anh ta... «nhăn mặt, bước đi»
#nhiêu đó thôi!
Ra là mấy tấm ảnh quý giá, góc ảnh xoay ra sau là tuyệt phẩm của một con người dung mỹ như Jungkook. Anh ta cười, dường hài lòng hạnh phúc với bàn tay chụp ảnh nghệ thuật của mình. Taehyung sau đó: tắm, ăn, ngủ, nghỉ đều bất ly thân với chùm ảnh bất động trong điện thoại.
- JOEN JUNGKOOKIE!«ôm ôm chiếc phone»
-«mở toạc cửa phòng» Taehyung, đi thôi!
-------------------------------------------------------------
Cùng là buổi tối nhưng lúc này cần một chút ánh sáng dẫn lối nào đó tại một ngôi nhà. Mặt đường ở đối diện nhà là ngã tư, bên cạnh phải là một con đường om om xuyên suốt xuống dọc hai bên là đất trống, khác xa với ba tuyến đường còn lại, nhà, xe, đèn đóm huyên náo. Con đường lẻ bóng đó, nơi Namjoon được gặp chủ nhân của ngôi nhà.
- Seokjin à! Anh đang ở đâu, trời tối lắm rồi!
- Cảm ơn bác nhiều! Bác về cẩn thận ạ.
- Seokjin!«lết lết»
- Namjoon à! Cậu đang ra ngoài này sao?«chống gậy»
- Anh nói tiếp đi tôi đang đến chỗ anh đây!
- Namjoon đứng yên một chỗ đi!
- Gì cơ?
- Một... hai... ba... Oà. Có sáng không?
- «chói, dần dần mới mở được mắt» ...Hợ... anh sửa điện rồi sao?
- Ừ, để cậu đỡ thấy bất tiện.
- Tôi làm phiền anh quá phải không Seokjin!
- Namjoon à! Không. «quơ quạng chống gậy mò đến»
Giọng nói Namjoon có phần chậm nhịp buồn bã làm Seokjin một nỗi không yên hoảng loạn tìm đến. Jin theo thanh giọng của Namjoon men đến, chạm được vào người rồi, lẩy bẩy lực tay chậm giật sờ lên khuôn mặt Namjoon phía trước. Không nếp nhăn nào, Jin yên được một phần rồi chợt tìm đến bàn tay, cái nắm của hai người chặt lại, có chút như tính níu giữ, Seokjin cất lời.
- Không... tất cả đều làm cho cậu, không phiền gì cả, chả tí gì là quá sức với tôi, đừng lo cho tôi.
- Ha... Namjoon à! Vết thương của cậu sắp lành miệng hết rồi đúng không? Đã một thời gian, nó không dài nếu... nếu đến bây giờ cả người thân hay chuyện trở về nhà cậu vẫn chưa nghĩ đến. Vậy... vậy... ở với tôi thì như thế nào? Ở... ở lại đây với tôi... được... được không?
- ........ «im lặng»
- Hơ hhh «gật gật» Tôi hiểu rồi, Namjoon... cũng sẽ ngại m..mắt của tôi... tất nhiên rồi không sao! Chắc là có lý do của cậu... ha... tôi xin lỗi! Cậu sẽ khỏi sớm thôi!«buông tay»
- Tôi ... sẽ nghĩ lại. Chà... Đúng ha có ánh sáng như vậy thật tốt. mấy bữa trước tôi bắt anh phải đi ngủ sớm bây giờ thì không cần nữa. Cảm ơn anh nha Seokjin!
- Không có gì...
- Kệ có điện hay không, tôi lỡ quen rồi hôm nay vẫn muốn đi ngủ sớm! Để coi... «đi đến chỗ công tắc» tắt đèn. Đi ngủ.
- Bữa tối thì sao?
- Anh cứ việc ăn tôi ngủ trước!
---------------------------------------------------------------
Tiếng giày vang trên khu hanh lang của một chàng trai vẻ ngoài chải chuốt ăn mặc lịch lãm, bước đi và dừng lại trước một cánh cửa. Cậu chàng đưa tay lên run run không dám bấm chuông nhà, cậu ấy là đang nghĩ gì chứ? Lấy bình tĩnh, dũng cảm, ngón tay tốn lực cũng nhấn xong nút phát ra âm thanh cho người bên trong biết.
-«Tạch, không nhìn ai bên ngoài , mở to cửa» Cứ mang vào bên trong đi.«mặc áo veste»
- Anh đang chờ ai à?
-«quay lại, to mắt» Ơ... Jungkook!
- Ưm... em đến để... anh đang chuẩn bị đúng không? Đi cùng em nhé!
- Jungkook à! «đến ôm ôm» Anh nhớ em đến phát bệnh luôn rồi nè!«đưa tay lên trán chỉ chỉ»
- «hùa theo» Sao vậy cà! Em không bên cạnh có vài ngày mà không chăm sóc bản thân rồi!«đưa tay chạm trán cậu»
- « ngưng lại, tách ra» Ha ha, ô tay em sao vậy?
- Ha... «gãi đầu, nhìn bàn tay»... Không sao a, chỉ xước xíu thôi!
- «im một lúc» À...Chúng ta như vậy... tốt đúng không Jungkook?
- Hạnh phúc lắm! Cứ mãi là người anh và là bạn tốt nhất của em nha! Như thế này em vui lắm, tưởng anh...
- Tưởng gì chứ! Nhớ đó, anh là tốt nhất đấy! Thương thương«bẹo má Jungkook» Đi thôi nào.
Jungkook đến đón Jimin bởi cả hai đều được mời đến tiệc thường niên của tập đoàn đối tác. Trong thời gian bên nhau, việc đi chung giữa hai người đến những sự kiện lớn là không ít, phải nói hầu hết đều kè kè nhau. Vài năm trước trên danh người yêu, ai nấy cũng có chút thẹn thẹn, quan tâm nhau dịu dàng. Còn giờ đây..., hai anh em hình như hợp làm bạn nhau hơn, coi người nọ làm bằng hữu rồi, không trầm lắng gì hết, trên xe sôi nổi tám chuyện, rồi còn chọc nhau về mấy chuyện nhạy cảm xảy ra với cả hai. Chỉ thấy buồn cười, trong tâm của Jungkook lẫn Jimin không lấy gì là tiếc với khoảng thời gian trước kia, họ cảm thấy rất ổn với quan hệ hiện giờ, còn thân thiết hơn cả, ai cũng hiểu ai mà bộc lộ lời khuyên hữu ích.
- «mở cửa xe phía cậu» Năm nay họ làm ăn được, khách đến đông thật anh à!
- «Bước ra» Một là thành công, hai là thất bại. Chọn họ chúng ta kiếm lời cũng không ít.
- Khoát tay em nè« chìa cùi chỏ tay»
- Họ khác, chúng ta giờ cũng khác. Năm nay... Khoát vai đi.
- Ai da~ Jimin một khúc của em «khoát lên» chỗ _để_tay.
- Em... Không đùa nữa «giựt xuống» Anh vào trước.
- Sao vậy... Khoát vai cùng nhau vào nào! Anh Jimin.
Cậu nhột trong người, kém có bao nhiêu mà mà... Thật thì coi như ra đề nghị sai lầm trong tất cả những đề nghị thông minh trên thương trường. Đi trước nhưng khi vào trong cả hai chưa lúc nào khuất mắt nhau, sau hết những lời phát biểu quan trọng của buổi tiệc, ngoại giao là phần cậu cùng Jungkook mới phải bắt buộc có mặt tại đây, tất cả đều là lợi cho công việc.
# Lẽ đương nhiên: hiểu thì ủng hộ.^^
# Chỗ Jungkook
- Oh! My International Play boy . Jungkook!
- Yeah! You must be kidding me. Hi « bắt tay»
# Chỗ Jimin.
- Chim Chim.
- Aw~ TONY TONY« dang tay...»
- I miss you so much Chim Chim.«ôm»
- Me too.
- Wait, my phone ring. Sorry I'll comeback.[mam: Không phải anh mà nhà bangtan chúng em comeback rồi!!!!!]
- No problems.
- Tony hả anh?
- Chứ ai nữa, năm nay được gặp lại Tony!«cười toe toét»
- Chúng ta... là Tony...
- Để sau đi. A chào ngài...
•••••• •••••• •••••• •••••• •••••• •••••• •••••• •••••• •••••• ••••••
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
°
<<<>>>Hôm nay thật sự đặc biệt, ngay sau đây là tiết mục góp vui của hai vị thiếu gia, không những đồng hành cùng các dự án của chúng tôi họ còn mang đến món quà ý nghĩa trong lần tham dự đầu tiên này. Nếu quan tâm mời quý vị hãy hướng lên sân khấu và cho họ một chàng pháo tay.<<<>>>
°
°
••••• •••••< Bật nhạc lên các bạn... máu mồ hôi và nước mắt ý, chuẩn bị xong hết rồi thì đọc tiếp, "vũ công" nhảy bài này thì sẹt si xách si nói chung là quyến rũ biết mấy. Phần của "anh" ý... cam(trên mấy show cơ) lia vào đâu đo đó... oy oy cả những kỹ thuật búng rồi lết trên sàn nữa oy oy. T..uyệt vời.> ••••• •••••
°
°
•••NAE PI TTAM NUNMUL•••
°
°
- Jungkook... JUNGkook... «hét vào tai» JUNGKOOK À!
- GÌ VẬY ANH!
- EM NHÌN GÌ GIỮ VẬY? «nhìn lên sân khấu» Anh anh anh ta là?
- ANH NÓI TO LÊN.
- ANH TA LÀ TỐI HÔM ĐÓ?
- «Gật đầu»
- NHẢY ĐẸP QUÁ!
- ANH À!...
- Kia là....
- ANH NÓI CÁI GÌ?
-«lắc đầu, xua tay» KHÔNG! EM ĐI ĐÂU ĐẤY JUNGKOOK? CHỜ ANH.«đi theo, lẩm bẩm một mình» anh chàng bên cạnh là Ho... Không thể nào?
- Park tổng à! Có cả Jeon tổng ở đây sao?
= Chào ngài!
- Chà đồng thanh quá, đừng chối nữa, lúc nào cũng vậy. Hai cậu là... đang quen nhau đúng không« xoa xoa bụng bự, nheo mắt nhìn cả hai thăm dò»
= «nhìn nhau, quay ra» KHÔNG PHẢI ĐÂU THƯA NGÀI!
- Không cần chối mạnh dạn như vậy.«nghiêng ra sau»
- Xin lỗi ngài Do (họ của ngài ấy) thật sự không phải« chạm chạm cánh tay»
- Ái chà, tôi không có ý gì đâu, ngoài công việc ra tôi cũng quan tâm đến chuyện tình cảm của các cậu một chút, không phiền chứ?
- Điều ngài quan tâm cũng giống như cánh báo chí vậy, không phiền chi.
- Tôi biết rồi, ra là các cậu vẫn độc thân.
- Không phải, em ấy... là của tôi!
- Tae... Taehyung...!
- «che mặt, nói nhỏ vào tai Taehyung» Chú em đang làm gì vậy, không phải bây giờ.
- «thì thầm lại» Không phải ở kia sao, hôm nay nhiêu đó thôi! Em chọn đầu nâu, anh đầu xám khói đi.
- A chào hai cậu, là mấy chàng trai vừa rồi biểu diễn sao?
- Rất hân hạnh! Ông rất nổi tiếng lần đầu gặp ngài, tôi là Taehyung.
- Còn tôi là... J- Hope «bắt tay»
- Cậu thơm đấy!
- Sẵn tiện. Em ấy là của tôi. Xin phép.
Cúi đầu trước người đàn ông trung niên anh dài bước nắm lấy tay cậu kéo ra giữa sảnh nơi tổ chức buổi tiệc. Cùng lúc một bản nhạc mới được bật lên, ánh đèn nào đó đã rọi đến cặp đôi làm điểm nhấn, quay cậu đối diện anh hướng tai thốt lời nhẹ nhàng mặc cậu đang không hiểu dẫn dắt cậu làm theo.
- Xin lỗi trước nhưng... tôi không thể cưỡng lại sự nồng nàn hấp dẫn khó dứt như Whiskey từ em được!
- Ho... Hoseok... là anh đúng không?
- Có người giống tôi sao? Hay em đã say? Tôi là J- Hope. Còn em?«vòng tay kéo eo cậu nhập sát người»
- Không là Hoseo...
- Suỵt «ngón trỏ đặt lên môi cậu» Tôi thật muốn làm nhiều điều, từ khi nhìn thấy em, tất cả đều là chiếm hữu. Đừng nhắc ai, tôi không quen người đó đâu. Muốn nhiều thứ nhưng... là lần đầu gặp, hãy nhảy với tôi bản nhạc cuối này. Sau điệu nhảy cuối sao mong ta còn được gặp lại. Cuối cùng em là...?
- Park Jimin.
- Cảm ơn, tôi sẽ nhớ thật lâu bởi cũng muốn... là biết nhiều về em.«nhếch môi»
Tiếng nhạc dần mở to hơn đến nỗi không còn nghe ai nói chuyện. Anh ta không phải Hoseok, nếu Hoseok chịu tháo mắt kính sẽ đẹp như vậy?
J- Hope nhìn cậu không liên miên như Hoseok, chốc nhìn mặt cậu lại quét lên thân thể song nhắm mắt mà cảm nhận âm nhạc, thế nên cậu được một dịp trúng tim đen đập thùng thục trong lồng ngực. Giọng nói J- Hope ấm áp hơn Hoseok, gia thế lẫn thần thái khác hẳn Hoseok, quyến rũ cậu chỉ trong một phút giây, không muốn rời xa anh bằng cách nghĩ gặp phải một tên điên khùng. Là người giống người, chắc chắn vậy, J- Hope muốn cùng cậu nhảy đến phút chót, nắm chặt lấy bàn tay cậu mà không buông. Cậu biết mê một người rồi, không rời mắt được khỏi anh. Thật may anh không nhìn vào mắt cậu, sẽ ngượng đến muốn trốn mất, nếu vậy thì tiếc thay rằng chẳng thể ở lâu hơn với anh được.
------------------------------10/2016
Máu... Pi... Tay Jungkook.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com