Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 34 - Cuộc Hẹn Ở Nơi Cũ


Soonyoung ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa kính, chỗ họ từng ngồi vào mùa đông năm trước.

Quán vẫn vậy.
Vẫn tiếng chuông nhỏ vang lên mỗi lần cửa mở.
Vẫn mùi bánh nướng thoảng qua trong làn gió lạnh đầu mùa.
Vẫn ánh đèn vàng hắt xuống, khiến gương mặt ai cũng trở nên ấm áp hơn thường ngày.

Anh đến sớm mười lăm phút.
Không phải vì háo hức, mà vì... lo.
Lo rằng, nếu cô đến mà không thấy anh,
thì cô sẽ quay đi – như chưa từng có cuộc hẹn.

Anh vuốt thẳng tay áo lần thứ ba.
Nhìn vào điện thoại lần thứ năm.
Tin nhắn cuối của cô vẫn nằm đó –

"Người chọn sai topping năm xưa, có còn nhớ vị trà đen mình từng uống cùng nhau không?"
Cô không nói rõ sẽ đến.
Không nói rõ là "gặp nhau nhé".
Chỉ là một dòng chữ nhẹ nhàng –
nhưng khiến anh suốt cả đêm trằn trọc,
và sáng nay chọn chiếc áo hoodie màu be –
vì cô từng nói anh mặc màu này "nhìn hiền hơn, dễ được tha thứ".

9 phút trôi qua.
Người bước vào là một cặp đôi.

Rồi 2 người bạn trẻ.
Rồi một cô gái đi một mình, nhưng không phải cô.

Tim anh đập chậm lại.

Cho đến khi...

Cánh cửa mở.
Tiếng chuông vang lên.
Và Ji An bước vào – chậm rãi, hơi rụt rè... nhưng mắt nhìn thẳng về phía anh.

Cô vẫn vậy.
Tóc cột cao.
Áo khoác dài, tay giữ điện thoại.
Ánh mắt có chút lạnh, nhưng trong sâu vẫn là thứ dịu dàng khiến anh nhớ da diết.

Anh đứng dậy theo phản xạ.
— "Ji An..."

Cô khẽ gật đầu, ngồi xuống.
Không cười, không trách.
Chỉ là sự im lặng giữa hai người không còn đau như trước nữa –
mà là thứ im lặng cần có khi người ta không muốn đánh mất nhau thêm một lần nào nữa.

Anh gọi giúp cô một ly trà đen – như mọi lần.
Và một lát bánh nhân mới mà anh đã thử vài hôm trước,
chỉ vì... "nghe nói nó ngọt như em lúc không cáu."

Khi món được mang ra, anh không đùa, không cố phá vỡ không khí.
Chỉ lặng lẽ đẩy dĩa về phía cô.

— "Anh không biết nói gì cho đủ.
 Cũng không dám xin em tha thứ ngay.
 Chỉ là... anh vẫn nhớ hết.
 Những lần em nhăn mày vì anh chọn sai món.
 Những chiều mưa tụi mình ngồi đây, chỉ để im lặng nhìn người ta đi ngang."

Anh ngẩng đầu nhìn cô.

— "Anh vẫn nhớ. Và vẫn muốn tiếp tục – nếu em còn chỗ cho anh trong cuộc sống em."

Ji An không nói gì ngay.
Cô cầm ly trà lên, thổi nhẹ.
Nhấp một ngụm, rồi thở ra:

— "Vị vẫn vậy."
— "Ừ?"
— "Vẫn đậm. Vẫn hơi đắng ban đầu. Nhưng sau đó... là ngọt."

Cô nhìn thẳng vào anh –
ánh mắt không còn lạnh, mà là một vùng trời nhiều mây – sắp có nắng.

— "Như anh vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com