30
Sau khi Tôn Dĩnh Sa xuất viện, nơi cô đến không phải là ký túc xá mà là nhà của cô cùng Vương Sở Khâm, cùng hơn nửa năm mới quay lại nơi này, trong lòng cô có chút xúc động. Căn nhà vẫn như lúc trước khi cô rời đi, Vương Sở Khâm đã đem hết những gì ở ký túc xá cũng như những món cô gửi nhờ ở nhà ba mẹ dọn về đây hết. Chiếc ly màu xanh của hắn đã lại có bạn đồng hành là chiếc ly màu vàng của cô, trên giường lại có hai chiếc gối, chiếc màn ở ô cửa sổ kia một lần nữa lại được kéo lên, cuối cùng cũng có thể ngồi ở đây ngắm công viên ở khu nội đô rồi.
Vừa vào, vẫn là thói quen đó, hắn thay giày xong sẽ thay luôn cho cô, cô mỉm cười vui vẻ, mọi thứ lại trở lại như cũ, nỗi buồn mấy tháng đầu cũng đã trôi tuột đi mất, không đọng lại chút gì.
"Tuần sau em có thể đến Cục tập lại nhưng chú ý là tập nhẹ thôi, biết chưa?" – Vương Sở Khâm nhắc nhở.
"Tuân lệnh" – Tôn Dĩnh Sa làm tay chào kiểu quân đội
"Tiểu Đậu Bao" – hắn gọi
"Sao thế?" – cô nghiêng đầu nhìn hắn
"Tiểu Đậu Bao" – hắn lại gọi
"Em đây" – cô tiến lại gần hắn hơn
"Tiểu Đậu Bao" – hắn tiếp tục gọi
"Em ở đây mà, sao anh cứ gọi mà không nói gì thế" – cô thắc mắc
"Anh yêu em" – vòng tay hắn xiết chặt theo từng chữ hắn nói ra
Vương Sở Khâm tiến lại ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự kiên định, hắn cảm thấy ôm cô thế nào, bao lâu cũng không đủ. Từ nay, giữa hai người chỉ sẽ toàn những ký ức vui vẻ mà thôi, hắn tin nhất định là như vậy. Hắn rồi sẽ cùng mèo nhỏ thực hiện hết những gì đã ấp ủ, đi du lịch cùng nhau, nắm tay đi dạo đêm hoặc lớn hơn là chính thức trở thành người nhà của nhau, chính thức bắt đầu gia đình nhỏ của hai người.
Tôn Dĩnh Sa hoàn toàn không bị bất ngờ bởi cái ôm này, lúc hắn không nhớ cô là ai, hai người cũng từng ôm nhau nhiều lần nhưng lần này khác, hắn gọi cô là Tiểu Đậu Bao, cái biệt danh cô yêu thích biết bao, cái biệt danh cô mong mỏi được nghe từ miệng hắn. Được hắn ôm vào lòng, cảm nhận nhịp tim của nhau, cô hoàn toàn thả lỏng, chỉ cần là Vương Sở Khâm, cô sẽ luôn được chở che, yêu thương và làm nũng, chỉ có Vương Sở Khâm mới được phép thấy những lúc cô yếu đuối nhất, vì hắn sẽ không phán xét cô, hắn sẽ bao bọc những khoảnh khắc đó bằng tình yêu, chỉ có hắn, chỉ một mình Vương Sở Khâm.
"Em cũng yêu anh, Vương Sở Khâm" – Tôn Dĩnh Sa dùng giọng mũi đáp lại
Ngày Tôn Dĩnh Sa quay lại tập luyện, tuyển cũng chào mừng cô như lúc chào đón Vương Sở Khâm, cô bật cười vì hành động này của mọi người nhưng lại vô cùng biết ơn họ, vì họ luôn dành sự quan tâm cho cô, rất chân thành và ấm áp.
"Thằng bé nhớ hết thật rồi à" – Coco hỏi thăm
"Dạ, may mắn là anh ấy nhớ lại rồi, tuy vẫn chưa biết vì sao hôm ấy lại bất giác chạy ra đường nhưng mà con có nói anh ấy không cần nhớ chuyện đó, cũng không quan trọng nữa"
"Cũng đúng, hiện tại như vậy là ổn" – Coco xoa đầu cô
"Ngọc Hòa với Trần Kỳ có lên tuyển 1 được không thầy?"
"Hai đứa nó đậu rồi, thầy Dương của con rất hài lòng, đội viên tuyển Bắc Kinh đặt kỳ vọng cũng chắc suất vào tuyển 1 rồi, Long đội cũng cười khoái chí"
"CÔ MÀ CÒN TẬP NHƯ THẾ NÀY NỮA THÌ ĐI VỀ ĐI"
Tiếng hét phát ra từ phía sân tập của tuyển nữ làm ngắt quãng câu chuyện của hai thầy trò, quay qua thì thấy Hy Nguyệt đang bị huấn luyện viên mắng. Gần đây có quá nhiều chuyện phải lo và phải làm nên cô cũng không theo dõi Hy Nguyệt, mặc dù lòng đã quyết không để ý đến nhưng dù sao cũng là đội viên chủ chốt cần bồi dưỡng, Tôn Dĩnh Sa cũng không thể tiếp tục xem cô ta như vô hình.
"Hy Nguyệt sao thế?" – cô tiến lại hỏi Khoái Mạn
"Ở giải nội bộ, cô ấy để thua, dừng lại ở top 4, sau đó thì tâm trạng có chút không ổn định"
"Cô ấy để thua ai vậy?"
"Huệ Trạch"
Nghe thấy tên mình, Huệ Trạch dừng lại động tác đang làm tiến đến tiếp chuyện với hai người chị của mình, không biết có phải mình đã làm sai gì không.
"Giỏi lắm" – Tôn Dĩnh Sa khen cô
Huệ Trạch mở to mắt ra nhìn Tôn Dĩnh Sa, dường như không tin vào những gì mình nghe được
"Gì đâu mà ngạc nhiên, em đánh thắng thì chị khen, đánh thua thì chị động viên, trước giờ vẫn vậy mà"
"Cám ơn chị Sa, em sẽ tiếp tục cố gắng"
Hai giải WTT liên tiếp, Hy Nguyệt đều là Á Quân, giải nội bộ lại chỉ dừng ở top4, với nhiều người, Quán Quân mới là sự khẳng định lớn nhất, còn Á Quân thì là sự thất bại rồi, đã tiến vào chung kết, ai mà không ai mong mình sẽ là Quán quân, ai cũng cố gắng hết mình để dành lấy danh hiệu cao quý đó, cảm giác này Tôn Dĩnh Sa là người hiểu rõ nhất, vì cũng có một giai đoạn cô trải qua cảm giác này.
"Thầy Phan nổi tiếng khó tính, gần đây Hy Nguyệt đúng thảm" – Khoái Mạn cảm thán
"Chị cũng bắt đầu thương xót cô ấy rồi ư?" – Lâm Thi Đống xuất hiện
"Không được ah? Dù sao cũng là bạn đánh đôi nữ với chị mà" – Khoái Mạn liếc xéo
Sau khi thầy Phan rời khỏi phòng, lúc quay người lại, Hy Nguyệt thấy Tôn Dĩnh Sa đang nhìn mình, cảm giác còn khó chịu hơn lúc nãy bị huấn luyện viên khiển trách. Trong mắt Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa có gì mà cô không có chứ, tại sao lúc nào cũng chậm một bước, tại sao lúc nào cũng ở phía sau Tôn Dĩnh Sa? Không muốn để bản thân thảm hại hơn nữa, Hy Nguyệt gọi Khoái Mạn qua tập luyện đánh đôi với mình, hiện tại chỉ có thể đâm đầu vào tập luyện, phải lấy lại tinh thần nhanh nhất có thể, cô sẽ không để mình chịu thua như vậy, vẫn còn cách lật ngược tình thế.
Hôm nay Vương Sở Khâm không vội quay lại Cục thể thao, việc hắn rút khỏi giải nội bộ là việc bất khả kháng, tuy nhiên hắn vẫn phải về báo cáo với tuyển cũng như hỗ trợ tuyển trong việc bồi dưỡng, hỗ trợ các đội viên khác. Hắn hiện giờ còn là Giáo viên chính thức của Đài Tiên Nông, cho nên những cuộc họp thế này, hắn bắt buộc phải tham gia.
"Sa Sa không sao rồi chứ?" – Mã Long hỏi hắn
"Cô ấy ổn rồi, hôm nay quay lại tuyển nhưng em có nói thầy Coco đừng cho cô ấy tập luyện nhiều quá"
"Thế hai đứa tính khi nào công bố chính thức đây?"
"Haha, khi em cầu hôn cô ấy thành công"
Mã Long chợt nhớ lại trước kia, thằng em này của hắn, cầu hôn hai lần đều thất bại, ah mà cũng không tính là thất bại, chỉ là Sa Sa chưa sẵn sàng nên bảo Sở Khâm chờ thêm, chờ tới thời điểm này chắc là được rồi. Anh cũng đã sẵn sàng hỗ trợ thằng em đem kiệu xuống Hà Bắc đón người.
"Anh Long, anh Khâm" – người bước vào là Hoàng Hữu Chính
"Huệ Trạch đến chưa?" – Mã Long hỏi
"Em ấy đang chạy sang ạ, sáng nay do có bài tập với chị Khoái Mạn nên giờ mới sang được"
"Viên Viên, Thịnh Đức, hai đứa ngồi đi"
Vương Sở Khâm nhìn qua 2 đôi viên mới vừa có tên trong danh sách từ tuyển 2 lên tuyển 1 của tuyển quốc gia, hắn cảm thán, mắt nhìn người của anh Long vẫn rất chuẩn xác. Hai đứa nhóc này là lứa sau được anh Long đặt ngôi sao hy vọng, lứa trước là Huệ Trạch và Hữu Chính, trước nữa là hắn, hắn không phải mèo khen mèo dài đuôi nhưng với những gì hắn đã đạt được thì phải khen anh Long một chút, còn về hắn, hắn cảm thấy tự hào vì đã không phụ lòng anh Long.
"Chị Sa, em vào họp với anh Long đây, chỉ ở đây một mình được chứ?"
"Chị đâu có phải trẻ con, chị còn quen thuộc với nơi này hơn em đó" – Tôn Dĩnh Sa nở nụ cười
Sau khi họp sơ qua với mọi người về kế hoạch phát triển sắp tới, Mã Long cũng muốn Vương Sở Khâm để ý đến Viên Viên cùng Thịnh Đức một chút, dù là đàn anh cùng tuyển Bắc Kinh hay là tiền bối trong tuyển quốc gia, trách nhiệm này Vương Sở Khâm gánh là cái chắc. Nhưng hắn lại không thấy phiền, hắn hiểu trách nhiệm của mình hiện tại, hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ anh Long cũng như tuyển quốc gia, đây là mục tiêu sắp tới của hắn mà.
Vừa bước ra ngoài, hắn nhìn thấy một bóng hình được bao trọn bởi một chiếc áo phao xanh trắng, nhìn vô cùng ấm áp. Bóng hình đó đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế đá, đung đưa chân của mình theo nhịp nhạc trong đầu, khi có người đến, nhận ra mình, sẽ lại ngoan ngoãn ký tên, chụp hình, mỉm cười và nói cám ơn.
"Tiểu Đậu Bao" – hắn gọi lớn
"Anh ơi" – mèo nhỏ vui vẻ đáp lại, đứng lên chạy về phía hắn
.
[HOT SEARCH] – TÔN DĨNH SA ĐẾN ĐÀI TIÊN NÔNG ĂN TRƯA CÙNG VƯƠNG SỞ KHÂM – BẠO ĐỎ
.
p/s: Ban đầu tính chỉ viết tầm 30 chương vậy mà giờ tới chương 30 rồi nhưng vẫn chưa khai thác hết ý muốn viết. Cám ơn các bạn đã ủng hộ câu chuyện này, rất cám ơn mọi người đã vote cho truyện, cám ơn mọi người yêu thương Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa. Mình chỉ viết hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của bản thân, nếu có chỗ nào chưa hay, mong mọi người bỏ qua, vui vẻ, vui vẻ nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com