38
Khi trở lại tập luyện, Lâm Thi Đống kéo Vương Sở Khâm vào một góc với ý đồ tám chuyện, góc đó còn có Lương Tĩnh Côn, Lưu Đinh Thạc, Tiết Phi cùng Hoàng Hữu Chính, nói chung là ai nấy đột nhiên đều có chuyện muốn nói với Vương Sở Khâm
"Mấy đứa nói nhanh trước khi ông Lưu xuống" – Thầy Tiêu ra hiệu cho đội nam
"Vâng ạ" – cả hội đồng thanh
"Có chuyện gì vậy? – Vương Sở Khâm lên tiếng
"Em nghe chị Khoái Mạn nói, chị Hy Nguyệt từ hôm bị chị Sa mắng, khóc mãi không thôi, hôm nay cũng là ngày cuối chỉ ở ký túc xá" – Lâm Thi Đống kể
"Cậu xem có cần gặp người ta một lát không?" – Lưu Đinh Thạc hỏi
"Không được, anh Khâm mà làm vậy, người tiếp theo ăn mắng là anh Khâm" – Hữu Chính cản lại
Từ khi nào cái hội này lại nhiều chuyện đến vậy nhỉ, chuyện của Trương Hy Nguyệt thì liên quan gì đến hắn, hơn cả cô ta cũng là một phần lý do của việc hắn gặp tai nạn, gặp cái gì mà gặp chứ, hắn không muốn Tiểu Đậu Bao nhà hắn biết rồi buồn.
"Là ký túc xá nữ đó, làm sao em đến? Em cũng không có nhu cầu" – hắn trả lời
"Hôm đấy, chị Sa trông rất dữ dằn, em sợ tới nỗi nép sau lưng Hữu Chính không dám nói tiếng nào" – Lâm Thi Đống kể tiếp
"Nếu em sợ chị thật thì mau đi tập luyện đi, định đứng đây đến khi nào?" – Tôn Dĩnh Sa đứng chắp tay như thầy Lưu nói vọng từ phía sau
Ngoài anh Khâm thì thằng nhóc này sợ nhất là chị Sa, giờ thì hay rồi, bị chị Sa vừa phát hiện mình nói đỡ cho tình địch của chỉ vừa nghe chính miệng mình bảo chị ấy dữ dằn. Xem ra hôm nay không đại chiến 300 hiệp với Tiểu Ma Vương thì cậu không được đi ăn cơm.
"Em gái bớt giận, tụi anh đi tập đây" – Lương Tĩnh Côn xoa dịu Tôn Dĩnh Sa
Lúc cả hội tản đi về bàn bóng, chỉ còn mình Vương Sở Khâm đứng đó cùng Tôn Dĩnh Sa, nhìn cô với ánh mắt vô tội
"Đừng nhìn em như thế, không có tác dụng" – cô bắt đầu liếc hắn.
"Chị Sa, chị thương tình, anh hoàn toàn không có ý đồ gì xấu" – hắn chắp tay lại
"Có thật là ký túc xá nữ thì anh không được đến không?" – cô nheo mắt nhìn hắn
Hắn nhớ lại năm mình 20 tuổi, sau khi bị cấm thi đấu 3 tháng, hắn người không ra người, ngợm không ra ngợm, đúng nghĩa sống dưới đáy xã hội. Hắn chẳng muốn gặp ai, tự nhốt mình trong phòng, Tiết Phi kêu hắn nên ra ngoài chơi bóng rỗ, bóng đá với anh em cho khuây khỏa, hắn cũng từ chối, hắn đã rầu muốn chớt tâm trạng đâu mà chơi bời. Người hắn muốn gặp nhất là Tôn Dĩnh Sa, hắn biết cô cũng rất thất vọng về hắn, nếu gặp thật, hắn cũng không biết phải nói gì với cô, liệu cô có còn yêu hắn hay không?
Tối một hôm, sau khi hết lệnh cấm túc, hắn đi uống vài lon với đội nam, trên đường đi bộ về, ngước lên thì thấy ánh đèn trong phòng của Tôn Dĩnh Sa vẫn còn sáng, thầm nghĩ cô chưa ngủ, cũng đã 3 tháng kể từ lần gặp cuối, hắn nhớ em ấy đến phát điên nhưng lại sợ đối mặt với em ấy. Hắn lấy hết can đảm, bấm gọi vào số của Tôn Dĩnh Sa, chưa đầy 3 tiếng tít, điện thoại đã được kết nối
"Sở Khâm"
"Anh có đánh thức em không?"
"Không có, em chưa ngủ, anh đang làm gì?"
"Anh đang đứng dưới ký túc xá nữ" – rượu vào nên hắn thành thật
"Đợi em một chút, em xuống ngay"
"Đừng...anh vẫn chưa có can đảm để gặp em"
"Anh...không nhớ em sao?" – Tôn Dĩnh Sa hỏi
Làm sao hắn không nhớ cho được, hắn rất rất nhớ Tôn Dĩnh Sa, hắn rất nhớ mùi sữa tắm hương hoa dịu nhẹ trên người em ấy, hắn nhớ nụ cười như ánh mặt trời kia, hắn nhớ giọng nói trong trẻo luôn vô tình như làm nũng với hắn. Hắn nhớ lắm chứ nhưng hắn đã làm em ấy thất vọng, làm sao đối mặt với em ấy đây?
Lúc nhở ở đây, hắn cùng đám con trai chơi trò thách thức nhau, hôm đấy hắn thua nên là bị thách trèo vào khu ký túc xá nữ, đến giờ hắn vẫn nhớ rõ cách trèo vào, hắn cũng chỉ muốn ở gần Tôn Dĩnh Sa thêm một chút, tới khi dừng lại ở chân cầu thang, hắn đã nhìn thấy đôi dép Pikachu màu vàng hắn mua cho em ấy hồi đầu năm, ngước lên thì thấy Tôn Dĩnh Sa đang mặc đồ ngủ rất ấm áp nhìn hắn.
Xong rồi, bao nhiêu cố gắng của hắn tránh mặt Tôn Dĩnh Sa coi như đổ sông đổ bể
"Anh thật sự không nhớ em chút nào sao?" – Tôn Dĩnh Sa trực tiếp hỏi hắn
Hắn không trả lời mà nhanh tay kéo Tôn Dĩnh Sa vào lòng, tham lam hít hà mùi hương khiến hắn nhớ mong suốt 3 tháng qua, em ấy cũng đáp lại hắn bằng một cái ôm thật chặt, thật sự nhớ nhau quá rồi.
"Vương Sở Khâm, anh nghe cho kỹ, đối với em, anh là giỏi nhất, anh là tuyệt vời nhất, không ai có thể so sánh với anh, anh trai của em vô cùng xuất sắc, anh không được nghi ngờ bản thân mình, em không hề thất vọng về anh, và cả...em rất nhớ anh"
"Cám ơn em, Tiểu Đậu Bao, sự động viên của em là món quà tinh thần lớn nhất đối với anh, anh hứa anh sẽ nỗ lực hơn nữa, cố gắng hơn nữa để cùng đứng trên bục vinh quang với em"
"Anh cũng nhớ em rất nhiều" – Vương Sở Khâm hôn nhẹ lên trán của cô
.
Vương Sở Khâm phì cười trước độ xù lông của mèo nhỏ nhà mình, làm gì cũng thấy đáng yêu, khi ghen cũng đáng yêu luôn.
"Ký túc xá nữ do có em nên anh mới đến, không có em ở đấy, thì anh đến làm gì?"
"Coi như anh ngoan ngoãn"
"Vậy chị Sa có thưởng gì cho anh không?" – Vương Sở Khâm cười tươi
"Tối nay sẽ chiên đùi gà cho anh ăn" – Tôn Dĩnh Sa xoa đầu hắn
"Không được, chiên đồ nếu không cẩn thận sẽ dễ phỏng, tối nay anh sẽ làm"
"Em đâu phải con nít, em vừa mới được mẹ dạy làm món đó, anh có thể để em thể hiện một chút không?"
"Được, vậy anh sẽ phụ em, cần gì cứ sai bảo"
Hắn biết từ 1 tháng đổ lại đây, tối nào em ấy cũng video call với mẹ để học một số món đơn giản, khi mẹ em ấy nấu ăn mẹ sẽ quay phim lại, em ấy sẽ chăm chú xem và ghi chú, mặc dù sẽ không thuận tiện bằng học trực tiếp nhưng em ấy cũng không thể đi lên đi xuống Hà Bắc mỗi ngày. Không những học từ mẹ em ấy mà còn học từ mẹ của hắn, uh thì nhà hắn ở Bắc Kinh nhưng vì tập bóng cũng đến tối mới về, em ấy cũng không thể làm phiền ba mẹ hắn nghỉ ngơi. Hắn thật sự không muốn thấy mèo nhỏ đã vất vả tập luyện mà còn phải vất vả chăm sóc hắn
Nhưng vì biết rõ em ấy một khi đã quyết định sẽ không ai thay đổi được, thay vì ngăn cản, hắn sẽ ở cạnh hỗ trợ em ấy khi cần, nếu không ổn hắn sẽ bế em ấy nhốt vào phòng ngủ, đợi hắn nấu xong thì mới được đi ra. Hắn tính hết rồi nhưng tối nào em ấy cũng hoàn thành bữa tối cho hắn, có hơi lâu so với khi hắn làm nhưng mà được ăn những món Tiểu Đậu Bao dùng hết tâm tư tình cảm làm cho hắn ăn, hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hiện tại, trên Weibo của hắn sẽ có một mục riêng dành cho những bữa cơm nhà mà Tôn Dĩnh Sa nấu cho hắn ăn, mặt hắn sĩ lên tới tận trời rồi.
Có một hôm em ấy nấu ăn nhưng quên canh lửa thế là món gà hầm khoai tây cháy đen một cục, Vương Sở Khâm thì không có ở nhà nên chỉ có thể cập nhật tình hình qua Weibo
Tiêu đề: Anh @Vương Sở Khâm ơi, nhà mình phải mua nồi mới rồi *mặt khóc*
Vương Sở Khâm chuyển tiếp: Này, sao tay em lại dán băng keo cá nhân thế kia????
.
[HOT SEARCH] – TÔN DĨNH SA BIẾN GÀ HẦM KHOAI TÂY THÀNH MÓN GÀ HẦM BÓNG ĐÊM – BẠO ĐỎ
[HOT SEARCH] – BĂNG KEO CÁ NHÂN HÌNH PIKACHU CỦA TÔN DĨNH SA – BẠO
[+3000; -23] – Biết vì sao Sa Sa lại chọn Vương Sở Khâm không? Chúng ta không giống nhau, bạn và tôi nhìn nồi gà hầm của em ấy còn Vương Sở Khâm thì phát hiện em ấy bị thương.
[+2857; -45] – Quan trọng không phải mua nồi mới, quan trọng là tại sao em lại bị thương?
[+2553; -77] – Anh Khâm chắc sẽ đổi luôn bộ dao kéo trong nhà mất *mặt khóc cười*
[+1635; -65] – Không sao đâu Sa Sa, lần sau nấu lại chắc chắn thành công
[+1083; -11] – Em gái giỏi lắm rồi, đừng buồn nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com