💮26💮
Ngón tay “Thích mình” dừng ở chiếc lá cao nhất, Jisoo nhìn mầm nhỏ cười ngây ngô một lúc rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại. Cô vội vàng giả bộ như chưa hề phát sinh chuyện gì, rụt vội tay về, đặt mầm nhỏ trên bàn sách để phơi nắng. Nhìn mầm nhỏ xanh tươi mơn mởn tắm dưới ánh mặt trời, tâm tình Jisoo cũng thật tốt. Cô chịu khó dọn dẹp giường, bàn đọc sách và tủ quần áo của mình, xong vẫn thấy chưa đủ, lại ngâm nga bài hát chủ động quét dọn phòng. Tận đến lúc làm xong hết, Jisoo mới thấy hơi đói bụng, liền tranh thủ ăn trưa.
Jisoo chọn giao hàng trong trường, chỉ một lát sau đã đưa đến dưới lầu. Jisoo cầm lên ăn một mình, đôi khi còn nói hai câu với mầm nhỏ. Lúc ăn được một nửa thì cửa ký túc xá bị mở ra, tiếng bước chân giẫm lên giày cao gót chậm rãi bước từ ngoài cửa vào.
Jisoo theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Irene đứng ở cửa phòng. Irene nhìn Jisoo một tay cầm đũa ăn cơm, tay còn lại đặt bên cạnh chậu cây, tầm mắt của cô ta từ cây nhỏ thuận tay Jisoo, dần dần chuyển lên trên mặt Jisoo.
“Chúc mừng cậu nhé, Jisoo.” Không đợi Jisoo mở miệng nói chuyện, Irene đã nói trước. Sau đó cô ta đi thẳng vào phòng, treo túi xách lên tường, rồi cởi áo chống nắng chuẩn bị thay quần áo.
Jisoo nhìn động tác của cô ta nhưng không nói gì.
Irene cởi quần áo xong, thấy Jisoo ngồi đó không có động tĩnh, liền xoay người nhìn cô. Cô ta nháy mắt với Jisoo: “Mọi người đều nói sau khi trở về từ công viên Gangchon Rail, cậu đã ở bên Taehyung.”
“Tôi không ở bên Taehyung.” Tâm trạng vui vẻ của Jisoo vui hoàn toàn bị phá hỏng, nặng mặt nói, “Hi vọng cậu đừng có ăn nói lung tung.”
“Cũng đâu phải tớ đồn đâu. Bình thường không thấy Taehyung xuất hiện ở trường, nhưng hai ngày nay lại thường xuyên xuất hiện ở những nơi đông người. Có rất nhiều người thấy các cậu cùng ra cùng vào trường, bí mật này đều đã truyền như bay trong nhóm nữ sinh, rất nhiều người hâm mộ cậu lắm đấy.” Irene nói, “Lúc trước không để cậu ở bên Joo won quả nhiên là đúng. Điều kiện của Taehyung tốt hơn Joo won nhiều thế, cho dù không phải bồ bịch, chỉ cần nói chuyện hợp cạ với nhau như bạn bè, cũng đã hạnh phúc lắm rồi...”
“Không để tôi ở bên Joo won?” Jisoo nhướng mày, “Không dám nhận đâu. Bạn học Joo won đâu có nhìn trúng tôi, anh ta thích ai, trong lòng cậu còn rõ hơn tôi kia mà.”
Nói xong, Jisoo còn đặc biệt nhìn thoáng qua mặt bàn trống không của Irene.
Nghĩ đến đồ trang điểm, Jisoo liền nhịn không được lại nghĩ tới chuyện Nayeon phải đến bệnh viện.
Mặc dù bây giờ đã chẩn đoán ra không phải chuyện gì lớn, phần sưng đỏ và nốt mụn trên mặt cũng sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng đối với một cô gái mà nói, nỗi sợ vì mặt bị dị ứng gần như mang tính hủy diệt. Jisoo thấy được sự lo âu và sợ hãi của Nayeon, lại nghĩ tới Bona đã nói, khi đối mặt với những câu chất vấn của Nayeon, Irene không hề có chút nào gọi là sám hối, Jisoo liền nhịn không được mà muốn nói vài lời giúp Nayeon.
Jisoo nói: “Cậu không hề thấy áy náy chút nào với Nayeon à? Cậu không thích tôi, thì tạm thời xem như chúng ta quá thân, cậu ghét tôi, cho nên mới làm mấy chuyện bậy bạ ở sau lưng tôi.”
“Nhưng Nayeon ở khoa Mỹ thuật, không hề có chút quan hệ tới cậu. Mọi người đang sống chung dưới một mái nhà, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì cậu định thế nào? Cậu cho rằng sẽ giống như tôi lần trước, dễ dàng tha cho cậu vậy sao?”
“Dễ dàng tha cho tớ?” Nghe được câu nói sau cùng của Jisoo, khuôn mặt Irene hơi vặn vẹo, sau đó thì giống như nghe được một câu truyện cười vậy, “Tớ không biết cậu đang nói gì, mặt Nayeon bị dị ứng là do cậu ấy không cẩn thận, sao mấy người các cậu lại khẳng định là do tớ làm. Tớ có bản lĩnh lớn vậy luôn á, có thể biến mặt người ta thành ra như thế mà thần không biết quỷ không hay, thì tớ còn cần ở đây bị cậu chọc tức à?”
Jisoo bị dáng vẻ có lý chẳng sợ của Irene làm cho chấn động. Mặc dù trước đó đã nghe Bona kể qua một lần, Jisoo cũng đã chuẩn bị sẵn là Irene sẽ mặt dày mày dạn phủ nhận. Nhưng khi thật sự đối mặt với lời lẽ của cô ta, vẫn khiến Jisoo hơi khó chịu.
Cô nghe còn thấy tức đến thế, Nayeon là người trong cuộc, bị tức đến mức không lựa lời mà nói, thậm chí còn muốn động thủ với Irene thì cũng không thể trách được.
“Bình thường cậu và Nayeon ít khi trò chuyện với nhau, thế mà mấy ngày nay lại đột nhiên bắt đầu thảo luận dưỡng da làm đẹp với Nayeon. Nayeon dưỡng da dưới sự hướng dẫn của cậu, sao lại không liên quan đến cậu cho được đây.” Jisoo nói, “Nayeon cũng không thật sự muốn cậu phải làm gì đó, nhưng cậu làm bậy, thiếu cậu ấy một lời xin lỗi không phải sao.”
“Chứng cứ đâu?” Irene nói với Jisoo, “Muốn định tội tớ thì ít nhất phải lấy chứng cứ ra đây.”
“Chứng cứ chẳng phải đang ở trong ngăn kéo của cậu à?” Jisoo nói.
Vừa đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân. Giọng của Bona và Nayeon cũng truyền từ bên ngoài vào, loáng thoáng còn nghe được các cô ấy đang thảo luận chuyện của câu lạc bộ khiêu vũ.
Jisoo và Irene cũng nghe được tiếng động, cùng nhìn ra phía cửa.
“Lạch cạch” một tiếng, tiếng cửa túc xá bị mở truyền đến, Nayeon với Bona bước vào phòng ký túc xá.
Irene đột nhiên nói với Jisoo: “Jisoo, cậu đừng có hăm dọa tớ nữa. Mặt Nayeon bị dị ứng, tớ cũng lấy làm tiếc, nhưng ngày nào Nayeon cũng ăn tùm lum đồ, đi tùm lum nơi, chạm vào bao nhiêu vi khuẩn... Lại nói, mỹ phẩm dưỡng da cậu ấy dùng, không chỉ có những thứ tớ cho cậu ấy, còn có người khác cho cậu ấy nữa. Vậy thì kẻ tình nghi không chỉ có một mình tớ, không phải sao?”
“Cậu có ý gì?” Nayeon vừa vào phòng liền nghe Jisoo với Irene đang nói về cô ấy, thì biểu tình nhẹ nhõm vui vẻ ban nãy lập tức biến mất tăm. Cô ấy nhìn chằm chằm Irene, nói.
“Tớ nói, các cậu đều cho rằng mặt nạ của tớ hại cậu bị dị ứng, nhưng tớ thì cho rằng, thứ hại cậu bị dị ứng không chỉ có của một mình tớ. Cậu muốn nghi ngờ, thì phải nghi ngờ tất cả mới được. Chỉ nghi mình tớ, là vì nhìn tớ dễ bắt nạt hả?” Irene nói.
Mỹ phẩm dưỡng da của Nayeon, ngoại trừ đồ cô ấy tự mua, thì còn lại cũng chỉ có Irene với Jisoo tặng.
Tất cả đồ mỹ phẩm dưỡng da của Jisoo đều là mua chính hãng, thậm chí ba người các cô còn thường xuyên đi mua cùng nhau, mà của Irene thì lại không rõ, nên Nayeon đương nhiên sẽ không nghi ngờ Jisoo.
Tuy Irene không chỉ đích danh Jisoo, nhưng bây giờ đã ám chỉ rõ ràng như thế, người ở đây tất nhiên đều nghe hiểu.
Jisoo càng bị tức đến cười.
Mới hai ngày trước, Irene còn dùng mỹ phẩm dưỡng da cô mua, hiện tại đồ đều đã bị cô cầm về vứt đi, nên quay đầu liền nói đồ cô mua có vấn đề.
Jisoo đương nhiên chẳng sợ loại chuyện ngấm ngầm vu oan. Cô nói thẳng: “Đồ mỹ phẩm dưỡng da tôi mua tất cả đều là hàng chính hãng, thành phần bên trong mỹ phẩm cũng được viết rõ ràng. Nếu đã nghi ngờ như thế, tôi có thể lấy mấy món tôi tặng cho Nayeon, bây giờ chúng ta đến cửa hàng chính hãng để kiểm tra thật giả luôn. Irene, cậu đi không?”
“Kiểm tra thật giả cũng vô dụng, cho dù là hàng chính hãng thì thế nào, Nayeon dùng không hợp, chính hãng cũng khiến người ta bị dị ứng lên mụn như thường.” Irene nói xong liền xoay người đi đến trước bàn mình. Dưới cái nhìn chằm chằm của ba người, cô ta thản nhiên, “Muốn kiểm tra thì đến bệnh viện mà kiểm tra nguyên nhân dị ứng.”
Nói xong, Irene lấy chìa khóa từ dưới gối, cắm vào khóa ngăn kéo, chuẩn bị mở ra.
Không ngờ Irene thế mà lại thẳng thắn như vậy, Jisoo và Nayeon, Bona cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào động tác của cô ta.
Chìa khoá chuyển động, ngăn kéo được mở ra. Irene kéo ngăn kéo ra dưới cái nhìn chăm chú của ba người, sau đó lại chậm rãi đóng lại, quay đầu cười như không cười nhìn Jisoo.
“Lấy mặt nạ ra luôn đi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện luôn.” Jisoo bị cô ta nhìn liền không thoải mái, nói.
Nhưng Irene không hề động đậy.
Nayeon thấy Irene chậm rì rì, cố làm ra vẻ bí ẩn, thì thật sự không đợi được nữa liền trực tiếp bước một bước xông lên, lại lần nữa kéo ngăn kéo Irene đã đóng lại ra.
Sau khi thấy bên trong ngăn kéo, Nayeon sững sờ, một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Jisoo cũng đi lên, tập trung nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong ngăn kéo rỗng tuếch, chẳng có món mỹ phẩm dưỡng da nào.
“Mặt nạ của cậu đâu!” Nayeon lấy lại tinh thần, tăng âm lượng hỏi.
“Sao mà tớ biết được, mấy ngày nay tớ không về túc xá.” Irene thả tay nói, “À, đúng rồi, lúc tớ vừa về, có thấy Jisoo đang quét dọn phòng đấy...”
Irene vừa dứt lời, hai người còn lại lúc này mới chú ý tới, căn phòng quả thật đã từng được quét dọn.
Bụi trên cửa kính, sàn nhà sáng bóng vừa được lau, còn có... thùng rác đã bị dọn sạch sẽ.
“Tôi thấy phòng hơi bẩn, mới tiện tay dọn dẹp một chút. Tôi đã đi vứt túi rác, nhưng bây giờ hẳn vẫn còn trong thùng rác. Nếu cậu nghi ngờ tôi, thì hiện tại có thể ra đó tìm lại với tôi.” Jisoo không ngờ cô chỉ quét dọn ký túc xá, lại có thể bị Irene giội nước bẩn lên như thế, thì lập tức nói.
Irene khẽ gật đầu: “Ồ... dù sao thì lúc tớ ra ngoài, đồ của tớ đã được tớ khóa trong ngăn kéo. Tớ đi cả ngày không về, chìa khoá thì để trong gối đầu của tớ, tớ cũng chẳng biết gì cả.”
Nayeon trừng Irene, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Lúc Irene để mỹ phẩm dưỡng da ở ngăn kéo, mọi người đều nhìn thấy. Cô ta đi cả ngày không về, mọi người cũng đều biết.
Vậy mặt nạ đâu, có thể bị ai đó lén lút động tay động chân?
Ký túc xá bỗng nhiên yên tĩnh lại, vẻ mặt của người trong cuộc là Nayeon thì không ngừng biến ảo, gần như đã nghĩ đến vô số khả năng.
Biết rất rõ tất cả rất có thể là do Irene cố ý sắp đặt, nhưng Nayeon lại suy nghĩ nhiều. Dáng vẻ không sợ hãi của Irene bây giờ, tác phong chênh lệch với ngày trước rất xa, chẳng lẽ thật sự không có liên quan tới cậu ta?
Phát giác nụ cười mềm mỏng vẫn treo trên mặt Irene khi nhìn mình, chồng lên nụ cười của Irene lúc ngồi sau rèm giường hôm cô ấy ngồi trên ghế nhìn thấy.
Nayeon rùng mình một cái, lập tức cắt ngang suy nghĩ của mình.
Chắc chắn Irene đã hại cô ấy, chỉ là hiện tại không tìm thấy chứng cứ...
Không có chứng cứ, Irene không thừa nhận, cô ấy lại chẳng nghĩ ra cách gì, đành im lặng tự nuốt quả đắng. Cô ấy sẽ phải chịu đựng khuôn mặt sưng đỏ và những nốt mụn, chầm chậm trong suốt quá trình điều trị.
Vừa nghĩ tới đó, lại nhìn ngăn kéo không còn sót lại bất kỳ thứ gì, Nayeon yên lặng lui về sau một bước. Tâm tư loạn như trời tối, vậy mà cô ấy tạm thời không biết nên làm thế nào.
Bona đi lên trước, nhéo nhéo vào tay Nayeon, muốn để cô ấy bình tĩnh hơn. Jisoo nhìn nụ cười đã tính trước mọi việc trên mặt Irene, lập tức rõ ràng. Irene biến mất một ngày một đêm mới về, tất nhiên đã chuẩn bị cho chu toàn.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, liên tiếp mích lòng với hai người Jisoo và Nayeon, Bona cũng liên tục có ác cảm với cô ta. Nếu không có gì bất ngờ, Irene sợ là không thể sống nổi ở cái phòng này, sớm muộn gì cũng đứng trước vận mệnh bị xa lánh.
Vậy nên nếu muốn thay đổi tất cả, thì biện pháp tốt nhất là cố ý lừa bịp, châm ngòi ly gián, tạo ra nghi ngờ và tranh chấp, khiến nội bộ ba người Jisoo xảy ra mâu thuẫn.
Hiện tại tâm tư của Nayeon đang rối bời, nên chẳng quan tâm mà đã hoàn toàn căm ghét Irene. Chờ thêm mấy ngày nữa, mặt Nayeon đỡ hơn, Nayeon muốn lôi chuyện cũ ra thì đã không còn đơn giản nữa, vì dù sao hiện tại chứng cứ quan trọng nhất đã biến mất rồi...
Nghĩ đến đây, Jisoo bỗng nhớ ra điều gì: “Thật ra muốn chứng minh ai đã lấy mặt nạ đi, cũng không khó lắm đâu.”
Nayeon và Bona nhìn về phía Jisoo.
Jisoo nói với Irene: “Dựa theo lời cậu nói, thì người lấy mặt nạ đi là người khả nghi nhất. Vậy chỉ cần tìm ra ai đã lấy mặt nạ đi, liền có thể chắc chắn là người đó, đúng không?”
Irene thu ánh mắt đắc ý lại, nhìn Jisoo không nói lời nào.
Jisoo thấp giọng nở nụ cười: “Irene này, chắc cậu quên rồi nhỉ. Lúc nhập học có tên biến thái lẻn vào ký túc xá nữ, nên hiện tại mỗi tầng đều lắp camera giám sát. Từ lúc mặt nạ bị mất đến bây giờ vẫn chưa đến hai ngày, hẳn là ghi chép giám sát vẫn còn thôi. Chỉ cần đến xem qua, chẳng phải biết ngay là ai rồi sao?”
Irene biến sắc, lập tức nhớ ra chuyện này.
Hiện tại việc lắp camera giám sát rất phổ biến, mọi người đều đã thành thói quen, căn bản ít khi chú ý tới nó. Thường ngày không có việc lớn gì, ai lại đi xem camera giám sát, nhưng nếu đi xem thật...
Irene suy nghĩ cực nhanh, thấy ba người đều nhìn mình chằm chằm, thì không thể làm gì khác hơn liền nói: “Được thôi, xem thì xem, chỉ có điều, cậu khẳng định dì quản sinh sẽ chịu cho các cậu xem camera giám sát sao?”
Irene có quan hệ tốt với quản sinh, đây là chuyện mà toàn ký túc xá đều biết.
Không chỉ có chuyện dì quản sinh thường xuyên mở cửa giúp Irene, mà kể cả bảo vệ của trường cũng có quan hệ không tệ với Irene. Muốn xem camera giám sát, phải là quản sinh dẫn các cô đến phòng bảo vệ mới được.
“Vậy thì phải xem, chúng ta muốn xem cái gì kìa.” Jisoo nói như đã tính trước, “Ví dụ như mặt dây chuyền đáng tiền gì đó, cậu nói phòng bảo vệ có cho chúng ta xem camera giám sát không?”
Không biết Irene nghĩ tới điều gì, vậy mà lại thay đổi sắc mặt.
“Tùy cậu thôi, cậu xem được rồi thì thông báo cho tớ.” Nói xong, Irene vậy mà không thèm quan tâm nữa. Cô ta trực tiếp xông ra khỏi ký túc xá ngay tại chỗ, vội vàng hấp tấp mở cửa ra liền chạy luôn.
Không ai có thể ngờ cô ta lại chạy trối chết như thế. Cửa ký túc xá nhanh chóng bị đóng lại, tiếng bước chân hoảng hốt giẫm lên giày cao gót đi xa. Ký túc xá yên lặng hai giây, Jisoo và Nayeon, Bona cũng rơi vào trạng thái im lặng.
“Cậu ta có tật giật mình hả?” Bona thấy lạ nên nói, “Chạy thì làm được gì, chỗ camera giám sát bên kia, cho dù cậu ta có quan hệ tốt với bảo vệ đi nữa, cũng không thể nhờ bảo vệ xóa camera giám sát được mà.”
“Không biết nữa... cứ cảm thấy là lạ ấy.” Jisoo cũng nghi hoặc nói.
“Jisoo... xin lỗi nhé...” Nayeon nhìn cửa túc xá đóng chặt, quay đầu nói xin lỗi với Jisoo.
Jisoo nhìn vẻ áy náy trên mặt Nayeon, lập tức hiểu rõ cô ấy đang suy nghĩ gì.
Irene vừa nói xấu cô, Nayeon lại bị Irene làm cho phân tâm nên chưa kịp phản bác Irene ngay, thiếu chút còn cho Irene thừa cơ hội.
Chẳng qua Jisoo cũng tự hiểu, bản thân Nayeon là người bị hại nên hiện tại cảm xúc đang bất ổn. Irene lại là cao thủ đùa bỡn lòng người, một chiêu đánh bất ngờ hôm nay, còn khiến Jisoo suýt nữa bị hù, huống chi là Nayeon.
“Lỗi phải cái gì, người nên nói xin lỗi là Irene kìa.” Jisoo lập tức nói.
Nayeon thấy Jisoo thực sự không trách mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nghĩ đến sự khó ưa và dáng vẻ sợ mất mật của Irene, vội vàng nói: “Nhìn Irene như bị hù chết vậy, nhất định là có tật giật mình rồi. Bây giờ bọn mình lập tức đi xem camera giám sát, sau đó bắt cậu ta tại chỗ, thế nào!”
Trong mắt Bona cũng dấy lên hi vọng, nhưng mấy giây sau, lại ảm đạm xuống.
“Sao nữa?” Thấy Jisoo và Bona đều không nói lời nào, Nayeon nghi hoặc nói.
“Có lẽ... hơi khó đấy...” Jisoo nhỏ giọng nói.
“Mặt nạ của Irene hôm đó là mặt nạ Nhật Bản, đóng gói rất nhỏ, cậu quên rồi à. Tuy rằng mặt nạ chiếm không gian hơn mỹ phẩm dưỡng da một chút xíu, nhưng nếu đặt trong túi xách để mang đi thì tuyệt đối không khó.” Bona nói: “Phản ứng này của Irene, chắc hẳn là đã từng về phòng, hơn nữa còn mang mặt nạ đi. Nhưng cậu ta sẽ không ngốc đến mức trực tiếp cầm mặt nạ trên tay, để camera giám sát quay lại cảnh cậu ta cầm mặt nạ đâu, cho nên bọn mình không có chứng cứ trực tiếp.”
Jisoo cũng đành bổ sung: “Mà cho dù có thật sự quay được cảnh Irene cầm mặt nạ đi, thì cũng vô dụng thôi. Không biết cậu ta đã giấu mặt nạ ở đâu, nên bọn mình không thể chứng minh là cậu ta làm.”
Bona khẽ gật đầu, nhìn Nayeon muốn nói lại thôi.
Còn một chuyện chưa nói chính là, mặc dù mặt Nayeon bị dị ứng rất thảm, nhưng thật ra triệu chứng lại không được tính là nghiêm trọng. Chuyện này muốn điều tra sẽ vô cùng phiền phức, cứ xem như cuối cùng cũng may mắn tìm được mặt nạ mang đi kiểm tra, thì lúc chờ có kết quả kiểm tra, nói không chừng mặt Nayeon cũng đã tốt lên rồi. Muốn mượn chuyện này để xử phạt Irene sẽ rất khó, không thể cho cô ta một bài học cả đời khó quên được.
Ban đầu là Nayeon quấn lấy Irene muốn học dưỡng da, điểm này không chỉ phòng ngủ các cô, mà cả những người khác nhất định cũng đều biết. Cuối cùng rất có khả năng sự chú ý của chuyện này, thậm chí còn không giật gân bằng chuyện Jisoo lật mặt Irene.
Thấy Nayeon nản lòng, Bona và Jisoo vội vàng chửi Irene ngay.
Dáng vẻ chạy đi vội vội vàng vàng của Irene ban nãy, thật sự khiến người ta kinh ngạc, dáng vẻ chật vật đó cũng thoáng an ủi Nayeon được một chút. Bona vừa nói vừa vung tay: “Xem lần sau cậu ta còn vác mặt về không.”
“Có thể sẽ tìm dì quản sinh để đổi phòng túc xá đấy.” Jisoo nói. Cô nghĩ thầm, nếu Irene có thể tự mình biết mình như thế, thì thật không thể tốt hơn.
“Đổi phòng túc xá khá là phiền phức đó, hình như còn phải được sự đồng ý ở chỗ giáo viên chủ nhiệm nữa.” Nayeon nói, “Dì quản sinh đồng ý cũng vô dụng thôi.”
“Irene quan hệ tốt như vậy, không chừng sẽ tìm người khác để nói giúp cậu ta cũng nên?” Bona nói.
Jisoo lắc đầu: “Giáo viên chủ nhiệm lớp Irene là bạn tốt của thầy Lee Kwangsoo. Thầy Lee Kwangsoo, nghe bao giờ chưa?”
Mặc dù khác khoa, nhưng dù hai bạn này học khoa Mỹ thuật, nhưng cũng từng nghe qua đại danh của Lee Kwangsoo.
Bona và Nayeon rối rít gật đầu. Bona bật cười nói: “Vậy đoán chừng Irene chỉ có mời Taehyung giúp nói tốt, thì mới có thể thành công.”
Nói đến Taehyung, trọng tâm câu chuyện rốt cuộc cũng dần thay đổi. Lúc này Bona và Nayeon mới nhớ ra là sáng nay Jisoo bị giáo viên gọi tới văn phòng uống trà.
Nghĩ đến chuyện ban sáng, Jisoo liền nhịn không được bắt đầu cười há há.
Bona và Nayeon thấy cô chỉ mãi cười, nửa ngày cũng không chịu nói một câu, thì gấp muốn chết, luôn miệng thúc giục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com