Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Viên thứ nhất


"--Rắc!!"

"---Chạy đi, Yellow....."

.

"Đừng mà!!!!!"

.

"Wa a a a!!!!" Yellow bật mình dậy khỏi chiếc giường, đôi mắt màu vàng tươi che kín sự hoảng sợ.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, đây là căn phòng chữa thương mà cả đám rất thường lui tới đầy quen thuộc. Ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu lên sàn nhà, hắt lên gần nửa tấm vải đang đắp trên người cậu.

"Ô da, cậu đã tỉnh rồi" Ruti ôm một hộp gỗ đi vào, bắt gặp Yellow đang ngồi thẫn thờ ở nơi nào bèn lên tiếng.

"A, là cậu à....--Pink vẫn ổn chứ, nãy giờ tôi chả thấy anh ta đâu cả" Yellow nhún vai, thở hắt ra rồi hỏi.

Ruti hơi ngừng, chân mày khẽ nhíu lại đầy khó xử.

Cậu ta không nói. Nhưng Yellow cũng đã biết đáp án mà cậu cần.

"Có...còn sót lại gì không?" Yellow khó khăn chuyển giọng, nhưng đôi mắt chỉ còn lại thản nhiên.

"Còn được chừng này, nhóm của Betnito vừa mới gom lại lúc nãy" Rutile chìa hộp gỗ cậu đang ôm ra trước mặt Yellow, bên trong vươn vãi một vài khối mảnh vỡ màu đỏ hồng lấp lánh.

Yellow cụp mắt, không nói gì. Cậu nhìn đám mảnh vỡ rồi trầm tư thật lâu.

.

"Waa!!"

".........."

".......--Yellow?! Cậu đang làm cái gì, à không. Tại sao cậu lại nằm trên giường của tôi vậy....?" Padparadscha bất đắc dĩ nhìn Yellow - cái đứa đang nằm giả chết hù mình trên giường kia.

"Tôi nằm cạnh cậu được không?" Yellow nói từ dưới lớp gối, giọng nghe buồn buồn.

"...." Padparadscha tay cầm chăn, đôi mắt đỏ hẹp dài híp lại. Anh khẽ cười, đáp.

"Được thôi"

"......."

"........."

"Padpar này...."

"....."

"......" Yellow chẹp miệng, ngủ nhanh vậy sao??

"....tôi cảm thấy, mình thật vô dụng" Yellow nhắm mắt, trong trí nhớ bắt đầu hiện lên những khuôn mặt quen thuộc. "Những đồng bạn của tôi, đều đã bị đám Nguyệt nhân bắt đi... Chỉ duy độc, mình tôi, là vẫn còn lại...."

Người đầu tiên là Green Diamond, người anh lớn của Diamond-class. Tóc anh ấy không dài như cậu, mà hơi tựa như của Goshe, nhưng có màu xanh lục. Green hiền lắm, hiền vô cùng. Yellow vẫn còn nhớ như in những lúc bọn họ tuần tra cùng nhau trên đồi, nhớ những lúc Green mỉm cười rực rỡ, nhớ....lúc anh ấy biến thành từng mảnh vỡ, chỉ có thể dùng đôi mắt bất lực lại có chút vui mừng nhìn về phía cậu.

Không ai mong muốn đồng bạn của mình bị bắt đi, kể cả Green cũng vậy. Yellow cảm nhận được cái cảm giác may mắn đó của Green khi người bị mang đi là anh chứ không phải cậu. Nhưng Green, anh có cảm nhận được cái cảm xúc đau đớn của em khi chỉ biết bất lực nhìn anh bị mang đi?

Đó là lần đầu tiên Yellow nhìn thấy đồng bạn của cậu bị bắt, người bị bắt cũng đồng thời là người hợp tác đầu tiên của cậu. Cái cảm giác đó, khiến cho một first-class có độ cứng là 10 mỗi lần nhớ lại đều phải xuất hiện vài vết rạn lớn trên người...

Ai cũng biết, chỉ khi trái tim của Gems (Bảo Thạch) dao động mạnh, tức cảm thấy đau đớn, tức giận hay tuyệt vọng thì bọn họ mới có thể tự vỡ.

Nhưng rồi thời gian lại trôi đi, những kí ức ấy mờ nhạt dần. Gems là bất tử. Yellow lại có thêm những người bạn mới, những người đối tác mới. Những đứa em mới....

Ruby, rồi Sapphire và Pink Topaz,....

Kết cục của họ vẫn như thế, cho dù cậu đã cố. Rất cố gắng.... Để mà.....

"Rắc!"

Trong căn phòng tối om hiu quạnh, cạnh chiếc giường đá là một chiếc ghế gỗ nho nhỏ. Bên trên là một chiếc bát nước chứa những con sứa đang bắt đầu phát sáng, hắt lên chiếc chăn mỏng rồi in lên vách tường một cái bóng đen khổng lồ.

"Được rồi, đừng khóc nữa...." Padparadscha thở dài ôm lấy Yellow, kéo cậu vào lồng ngực của mình mà nhẹ nhàng an ủi. "Chúng ta sẽ tìm lại được bọn họ mà..."

Cậu biết rõ lắm, cái thói quen tìm người ngủ chung khi có tâm sự của Yellow. Người này, nhìn qua thì có vẻ rất lạc quan vui vẻ, nhưng đôi khi cặp mắt cụp đó lại toát ra một sự cô đơn bi thống đến phát buồn. Yellow Diamond là một bảo thạch rất mạnh mẽ, lại đáng tin cậy. Bởi thế phần lớn bảo thạch đều sẽ vui vẻ gọi cậu một tiếng "aniki" (anh lớn) hay nũng nịu bằng cách gọi thân mật như "onii-chan" vậy. Yellow cũng vì thế mà trở nên vô cùng có trách nhiệm, cậu quan tâm và chăm sóc tất cả mọi người.

"Để trở nên càng mạnh, cậu phải học được cách điềm tĩnh và thận trọng. Cậu đã quá nôn nóng và đánh mất đi sự bình tĩnh ở bản thân đấy, Yellow..."

"......"

"--Vậy sao...." Yellow lẩm bẩm. Cậu đã quá....nôn nóng sao?

"Mà, dạo này tôi cũng sắp không được rồi" Padparadscha khẽ cười. "Đám bảo thạch trên người tôi lại sắp mất tác dụng, có thể tôi sẽ ngủ thêm một thời gian đây..."

"--Lần này nhanh thế?" Yellow chợt ngẩng đầu, đối diện cặp mắt hẹp dài của Padparadsche. Cách lần trước chỉ mới được hơn bốn trăm năm....

"Padpar, cơ thể của cậu...." Yellow buồn bã rũ mắt, bờ mi dày màu vàng tươi nhìn về phía trước ngực của Padparadsche.

"Biết sao được, Inclusion của tôi có hơi khó tính mà~" Padparadsche cười, nhìn có chút nghịch ngợm.

"Ruti lại sẽ cuống quít lên đây" Yellow thở dài, tựa đầu lên mái tóc xoăn màu đỏ rực của người đối diện.

Thiếu sót của Padparadsche, đến cả thầy cũng chưa tìm ra cách giải quyết triệt để. Thời gian để cậu hoạt động bây giờ còn khá dài, nhưng sau này đâu? Cậu ta sẽ còn có thể tiếp tục được như hiện tại sao? Yellow chìm vào trong nỗi lo lắng, thiếp đi từ lúc nào không hay...

.

"Yoii, buổi sáng tốt lành Padparrr!!! Thức dậy nào!!"

Yellow bị đánh thức bởi tiếng ồn ào cùng việc chiếc chăn trên người bị xốc lên một cách bất ngờ.

"Yellow??!" Giọng nói của Rutile cao thêm cả vài Hz khi nhìn thấy một mái đầu vàng chóe trong chăn.

"Chào buổi sáng, Ruti...." Yellow ngáp một cái rõ to, lèm bèm đáp.

"Lại đi cọ giường người khác, cậu thật là.... Oiii, Padpar, dậy đi nào!! Padparrrr!!!" Ruti đã quá quen với việc Yellow đi chiếm giường đối tác của mình, cậu trực tiếp không nhìn đứa bên cạnh, bắt đầu xốc Padpar lên.

Padparadsche mắt vẫn nhắm nghiền, khóe môi bảo trì một độ cong nhẹ nhàng như thể cậu đang mơ thấy điều gì đó vô cùng tốt đẹp.

Không riêng gì Rutile, đến cả Yellow cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường ở người bạn của mình. Cả hai liếc nhìn nhau, rồi mới nhẹ nhàng lắc lấy bờ vai của Padparadscha.

"....Padparadscha?"

------------------------------------------------------------------------------------
Một phút lầm lỡ và giờ chúng ta đã ở đây.

Houseki no kuni, một bộ manga có tuổi thọ cũng khá dài đã ra anime với phần CG 3D vô cùng bắt mắt đã chiếu mù trái tim Sâu :"3333

Dự là sẽ rất lâu mới có chap, Sâu up lên cho đỡ thèm thôi :33333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com