Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Cam: Quốc tế thiếu nhi nên một chút ChiChi chứ hả?
                             ~
"Hàng của em khủng chứ, hyung?"

"Mày dẫn anh về nhà với mục đích gì hả thằng kia? Anh về đây." Hoseok né cái áo khoác vừa được ném tới, khúc khích. "Sao tự nhiên hỏi vậy? Đừng nói thấy nhảy thoát y nhiều tiền rồi tính đổi nghề nha?" Anh nhìn cậu đồng nghiệp, miệng cười tới mang tai.

Chuyện là sau khi rời khỏi quán cà phê, cả hai cùng về nhà Taehyung, trên đường đi cậu đã kể cho anh nghe những gì đã diễn ra tại bữa tiệc, hoặc ít nhất là nói chen vào giữa lúc anh đang thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện trên đời.

"Không phải đâu. Em có lý do." Taehyung lần nữa nhìn vào tấm gương, tập trung nghiên cứu nơi giữa hai chân; vết bẩn do màu nước ban sáng vẫn còn lờ mờ, cậu bất giác đỏ mặt khi nhớ lại sự kiện trớ trêu ấy.

Khuôn mặt của anh áp vào...

"Lý do gì? Hôm nay mới là ngày đầu tiên em đi dạy thôi, anh không nghĩ nhảy thoát y cho mấy bà cụ và đo kích thước tiểu JJ nằm trong mô tả công việc." Hoseok lắc đầu không tán thành.

"Này! Anh có khá hơn em đâu? Em nghe nói anh đã đổ cà phê nóng lên đầu khách."

"Thằng cha đó liên tục liếc nhìn chung quanh và chạm vào mũ nên anh nghĩ rằng hắn đang giấu thứ gì trên đầu. Thế nên anh mới vờ đổ nước lên đầu hắn, buộc hắn phải cởi mũ ra, ai dè hắn làm vậy là để che giấu chuyện hắn bị hói vì hắn thích Seokjin hyung."

Lần này đến lượt Taehyung lắc đầu, từ chối bình luận. Cơ mà tại sao xung quanh Seokjin lại đầy rẫy ong bướm như thế chứ?! Hết đầu hói rồi đến gã áo khoác da, rốt cuộc cậu ta là ai? Cậu chắc chắn hắn và Seokjin có quen biết qua cách họ tương tác.

Hai người đó đang hẹn hò sao? Hay cậu ta là bố của ChiChi?

Trên hồ sơ của ChiChi không có ảnh chụp về người bố nên Taehyung không thể vội kết luận, tuy nhiên, gã áo khoác da trông như một tên côn đồ và cậu cần phải tìm hiểu lai lịch của hắn càng sớm càng tốt.

Cơ mà cái áo khoác hắn mặc trông ngầu ấy chứ? Hay là mình mua một cái tương tự, biết đâu Seokjin thích kiểu người như vậy. Mình có nên đổi kiểu tóc luôn không nhỉ?

"Mày còn nghe anh nói không vậy?" Hoseok lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Taehyung.

"Hả? Anh vừa nói gì?"

"Anh hỏi em có phát hiện gì đáng ngờ ở trường học không?"

"À, hôm nay em chưa có cơ hội trò chuyện với ai cả. Trông coi bọn trẻ tốn nhiều công sức hơn em nghĩ."

Môi Hoseok rũ xuống. "Anh cũng quằn quại với máy pha cà phê và lò nướng, nhưng có vẻ việc của em rắc rối hơn anh nhiều. Mà chúng ta có thể ý kiến gì với cảnh sát trưởng vừa trắng vừa lùn đây? Cái trình độ mắng người khác như bắn rap của ổng đáng sợ hơn máy pha cà phê và bọn trẻ nhiều."

Taehyung ngồi phịch xuống sofa, buồn bã gật đầu, cảm thông cho tình cảnh cả hai đang gặp phải.

Hoseok cắn một miếng gà nướng trước khi đưa một cái cánh cho Taehyung. "Đừng ủ rũ nữa, bây giờ chúng ta nên vui vẻ ăn gà nướng được mua từ tiền tip cho màn nhãy thoát y của em. Hy vọng là các cụ bà đáng yêu kia sẽ sớm gọi dịch vụ này lần nữa."

Người nhỏ hơn bật cười đáp lại, chẳng còn hơi sức để phản bác. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra với cậu và nó chỉ mới là khởi đầu, không ai đoán được những ngày sắp tới sẽ phát sinh thêm điều gì.

Ít nhất là cậu sẽ được gặp anh, nhiêu đó đã đủ lý do để mong đợi một ngày mới.
—————
Sĩ quan Min thình lình hắc hơi khiến chiếc mặt nạ trên mặt nhăn nhúm. "Đứa khốn nạn nào đang nói xấu mình vậy? Tốt nhất là nó không nên mắng mình lùn, nếu không mình nhất định sẽ khiến 'chim chích bông' của nó 'lùn' nhất có thể bằng con dao này!!!!"
—————
"Thả bình mực xuống Vante!" Taehyung hét lên với đứa trẻ bên trái, sau đó quay sang bên phải gào to: "Hobi, đừng trét màu lên quần áo nữa!" Rồi nhìn hai đứa trước mặt, nài nỉ: "Minmin, làm ơn mặc quần vào! BangBang, thôi 'ayo ayo' đi mà." Sau cùng là bất lực cầu xin: "Mấy đứa làm ơn hãy bình thường một phút thôi, please~~"

Hôm nay là ngày thứ hai đồng chí Kim Taehyung cải trang thành giáo viên mần non, và mới chỉ đứng lớp hai tiếng thôi mà thầy giáo Kim đã bứt muốn trụi hết tóc vì 'xì trét'. Như mọi khi, bọn trẻ xem lời cậu nói như gió thoảng qua tai, có vẻ cậu nên áp dụng biện pháp mạnh là cắt sữa chuối, chỉ cho chúng uống một lần mỗi ngày.

ChiChi đang làm tốt công việc kiểm soát các bạn cùng lớp hơn thầy Kim, cô gái nhỏ nhắn có thể bắt trước bố mình, hét vang cả phòng học to khiến bọn trẻ hoảng đến dừng hình. Bé cũng không ngừng bám lấy Taehyung, khi đỏ mặt, khi bẽn lẽn mỉm cười và cố gắng chạy theo cậu, đôi chân ngắn ngủn theo sau đôi chân dài trên mọi nẻo đường. Seokjin đã nói đúng về mức độ dính người của ChiChi, càng tệ hơn khi Kookie và Monie nghĩ rằng việc sao chép con bé rất thú vị, dẫn đến việc cả ba đứa đều bu lấy Taehyung, quấn quanh chân cậu như những chú gấu túi nhỏ.

Giờ nghỉ giải lao, bọn trẻ như bầy chim sổ lồng, chạy loăng quăng khắp sân trường. Mười lăm phút ngắn ngủi đủ để Taehyung ăn trưa trong yên bình, cậu cố gắng nhai nuốt cái sandwich nhanh nhất có thể, sợ bị làm gián đoạn bởi đám nhóc con bất cứ lúc nào.

"Hello." Một chàng trai tóc hồng xuất hiện bên cạnh Taehyung, cậu ta cười tươi, đôi mắt híp thành một đường chỉ. Cậu ta mặc chiếc áo phông màu hồng, trên ngực có in hàng chữ 'Daddy's lil monster' – cái mà chắc chắn không phải là trang phục thích hợp ở một nơi như trường mẫu giáo. "Tôi có thể ngồi đây không?"

Taehyung gật đầu.

"Nghe nói cậu cũng là người mới. Taehyung, đúng không? Tôi cũng vừa nhận việc hôm qua. Rất vui được biết cậu." Chàng trai giơ tay ra, bộ móng được sơn đen nổi bật dưới ánh nắng.

Ở khoảng cách này Taehyung mới phát hiện cậu ta đeo kính áp tròng màu xám, đánh phấn mắt và tô son. Cậu bắt tay đồng nghiệp mới sau vài giây do dự. "Cậu là ai? Sao cậu biết tên tôi?"

"Oh tôi vô ý quá. Tôi là Jimin, Park Jimin. Hiệu trưởng Namjoonie đã nói với tôi về cậu, bảo rằng cả hai chúng ta đều là người mới nên tôi muốn làm bạn với cậu." Jimin ngân nga.

"Ra vậy. Rất vui khi được biết cậu."

"Tôi phụ trách lớp Hoa thủy tiên. Cậu ở lớp Hoa hướng dương đúng không? Lớp học tập trung những đứa trẻ đáng yêu nhất mà tôi từng thấy. Chắc hẳn mỗi ngày đi dạy của cậu đều rất vui." Jimin ré lên, mắt phát sáng khi nhìn bọn nhóc đang chơi đùa ở phía xa.

"Ừ, chúng là thứ gì đó." Taehyung trả lời.

"Nhưng mà tôi rất tò mò...." Chàng trai tóc hồng đột nhiên tiến lại gần hơn, hai tay ôm lấy khuôn mặt Taehyung khiến cậu mở to mắt ngạc nhiên.

"C-Chuyện gì?" Cậu cố không tỏ ra quá căng thẳng, thân phận của cậu tuyệt đối không được để lộ.

Jimin nheo mắt nhìn Taehyung, quan sát cậu một cách cẩn thận. "Tôi không hiểu...Tại sao một anh chàng đẹp trai như cậu lại làm việc ở chỗ này. Đừng hiểu lầm tôi, OK? Ý tôi là cậu so hot, à dù không hot bằng bạn trai tôi nhưng vẫn ngon."

"Vậy sao cậu lại chọn làm việc ở đây?" Taehyung vặn lại.

"Chà, tôi đang cần việc gấp và tình cờ trường học cũng đang thiếu người, bên cạnh đó tôi thật sự thích trẻ con nên cứ thế mà ứng tuyển thôi."

"Tôi cũng thích trẻ con, đó là lý do vì sao tôi chọn công việc này." Taehyung đáp một cách hờ hững.

"Nhưng tôi thấy không phải vậy. Tôi đã theo dõi cậu...có vẻ như cậu đang gặp chuyện khó nói."

Theo dõi mình? Tại sao?

"Cái g—"

Rinnnggggg. Chuông vào học ngắt lời Taehyung, Jimin lập tức đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt bạn mới rồi chạy đi mất.

Taehyung trở lại lớp học, tiếp tục vật lộn với đám tiểu yêu cho đến hết giờ. Tuy nhiên những gì chàng trai tóc hồng kia nói vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cậu.

Mặt trời xuống núi, báo hiệu thầy giáo Kim đã hoàn thành tốt một ngày mà không sứt mẻ miếng da thịt nào.

ChiChi đề nghị giúp thầy Kim dọn dẹp đồ chơi rồi cùng thầy đi ra cổng trường, vui vẻ chạy đến chỗ Seokjin đang đứng đợi. Anh vẫn đẹp như mọi khi, mặc dù cậu rất muốn dùng những từ hoa mỹ nhất để khen ngợi anh nhưng có lẽ một câu hỏi thăm sẽ phải phép hơn.

"Ahhhhhh babbyyyyy!" Tóc hồng từ đâu xuất hiện, cậu ta chạy nhanh qua chỗ ba người, về phía chàng trai đang đứng tựa vào xe máy gần đó và nhảy vào lòng hắn rồi hai người họ...hôn nhau?!

Một cách ướt át và ồn ào trước cổng trường.

Taehyung ngó qua Seokjin và ChiChi, con bé có vẻ bối rối còn Seokjin thì trông rất tức giận, dường như anh sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đột ngột, Seokjin hét lên. "Thôi ngay!!!"

Jimin dứt khỏi nụ hôn và liếc nhìn sang, cậu nhảy xuống khỏi người bạn trai – người mà trùng hợp là anh chàng áo khoác da đã xuất hiện ở quán cà phê đêm qua.

"Jinnie? Ôi tôi không thấy anh ở đó. Bất ngờ quá đi mất."

"Ngưng ngay con sứa Busan kia. Cậu đã thấy tôi đứng ngay đây từ xa. Tôi không quan tâm các cậu đang làm gì nhưng hãy để dành nó khi về nhà. Ở đây là trường học, không phải túp lều để hai cậu hú hí."

"Hnnngg...anh không thể trách tôi được. Tôi thật sự rất nhớ thỏ con của tôi." Jimin quay sang bám lấy Jungkook. "Anh nhớ em nhiều lắm, babe~~" Và hai người tiếp tục hôn nhau.

Seokjin thở hắt ra, chuyển sự chú ý về phía con gái. "Đi thôi, ChiChi. Taehyung, cảm ơn vì đã chăm sóc con bé. Ngày mai gặp lại." Anh nở nụ cười gượng gạo.

Taehyung đưa cho anh balo của ChiChi. "Uh...anh biết họ hả?" Cậu hỏi.

"Ừ....là người yêu cũ của tôi." Giọng anh nhẹ tênh.

"...ChiChi?"

Seokjin tròn mắt nhìn Taehyung, sợ rằng con gái sẽ nghe được cuộc hội thoại của họ.

Taehyung gật đầu, thầm hiểu gã áo khoác da thật sự là bố của ChiChi, người bố mà anh luôn giấu diếm con gái, cũng là người bố đang thân mặt với chàng trai khác trước mặt cha con anh.

Seokjin nắm tay ChiChi và quay người rời đi. Bé con mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt thầy Kim. Seokjin cũng vậy, nhưng nụ cười không chạm đáy mắt.

Ngay lúc này, Taehyung nghĩ mình nên làm gì đó, cậu không biết chính xác đó là gì nhưng mà cậu nhất định phải làm gì đó. "Seokjin!! Chờ đã!" Cậu gọi và anh quay lại, kéo theo sự chú ý của hai chàng trai bên kia.

"Huh?"

"Ừm..." Cậu không thích nhìn anh buồn, chỉ muốn thấy anh cười, muốn nghe giọng cười vui tai của anh lần nữa. "Chúng ta...Chúng ta hẹn hò đi!"

Mắt ChiChi sáng lên.

Cặp đôi ở bên cạnh dừng lại, im lặng nhìn chằm chằm vào Taehyung.

Seokjin tròn mắt kinh ngạc, đôi đồng tử nâu sắc giờ đã hết muộn phiền.

"Chúng ta hẹn hò đi. Ngay bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #taejin#vjin