Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Ở bên nhau từ mùa thu qua đến mùa đông buốt giá, Hoshi vẫn thấy thương cậu người yêu bé nhỏ của mình da diết. Nay mùa đông cũng sắp qua, tối nay, dạ hội đón mừng năm mới của trường. Anh thật sự không muốn đi nhưng bạn bè cứ rủ rê lôi kéo, kết quả là bây giờ anh đang lên quần áo chuẩn bị đi.

Jihoon buồn bã ngồi trên giường ngắm nhìn người con trai của mình, anh cũng không nỡ nên đi lại nắm lấy bàn tay cậu. Khẽ nói, "Tui sẽ về sớm đón năm mới với ông mà, đừng làm mặt này, tui không muốn đi mất".
"Ông đi về sớm đó, tui ở nhà một mình buồn lắm" Những ngón tay thon dài của cậu luồn vào khoảng trống trong tay anh, hai bàn nay nắm với nhau chặt chẽ không muốn tách rời.
Một tay còn lại của Hoshi đưa lên vuốt gò má phúng phính của cậu, "Sao ông càng ngày càng đáng yêu vậy? Thật đó, rất nhiều luôn. Tui cứ muốn nhìn cả ngày luôn á."

"Tại vì ông thích tui nên mới thấy tui vậy hơn đó, haishh, đi sớm về sớm đi" Jihoon đứng lên chỉnh lại cà vạt cho Hoshi, xong rồi cậu còn dặn rất nhiều điều, còn bảo, "Ông dạo này cứ bệnh suốt, không được uống rượu đó biết không?".
"Tui uống một chút thôi, tui đi nhé?" Hoshi hôn nhẹ vào má cậu, Jihoon mỉm cười vẫy tay tạm biệt anh. Nụ cười dứt hẳn sau khi anh đóng cửa lại, cậu buồn bã khi phải đón năm mới một mình như thế, không có anh căn phòng này nhàm chán hẳn.

Cả ngày cậu chỉ có thể đợi anh về vào buổi chiều tối, được nói chuyện vui đùa với anh, như thế cũng đủ khiến cậu thấy vui vẻ rồi. Nhưng quan trọng là sau buổi dạ hội này sẽ là một kì nghỉ đông, anh phải về nhà chứ không thể tiếp tục ở lại Seoul được. Chỉ cần nghĩ đến điều này cậu đã không chịu nỗi rồi.

Không có anh cậu còn biết làm điều gì khác nữa? Khi anh đã xâm nhập vào cuộc sống cậu, chiếm lấy quỹ thời gian của cậu và làm cho nó có hình bóng của anh. Sau đó anh đi mất để lại một quỹ thời gian trống rỗng, nhìn mọi nơi trong nhà đều thấy bóng dáng của anh, tiếng anh nói cười chọc ghẹo.

Đợi chờ, điều này thật đáng sợ!.

Jihoon buồn bã nhắm chặt mắt mình lại rồi nằm xuống giường, cậu phải tập làm quen không có anh bên cạnh, trở về cuộc sống cô đơn của mình như trước đây.

Sân vận động của trường được đội văn nghệ chuẩn bị thành một sảnh dự tiệc sang trọng, dải lụa xanh đỏ tỉ mỉ treo đan xen làm cho không khí cũng tươi vui hơn. Tiếng nhạc nhè nhẹ của cô nữ sinh đang trình diễn trên sân khấu làm Hoshi dừng chân lại, tiếng thật trong trẻo biết bao.

Anh thấy lũ bạn của mình nên đi lại đó, chúng rót cho anh một ly rượu trái cây nhẹ của trường chuẩn bị, cả bọn rôm rả nói chuyện nhưng lòng Hoshi chỉ nghĩ về cậu trai đang cô đơn ở nhà.

*"Ông có thể có cả ngàn người bạn, còn tui, chỉ có thể làm bạn với ông thôi."*

Bất giác lại thở dài, chỉ muốn có mặt một lúc rồi chuồn về với người thương kia, cậu ấy đã cô đơn biết bao. Thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, anh muốn cùng cậu đón nó.

"Làm gì mà thất thần vậy?" Mingyu hỏi. Hoshi bỗng chốc hoàn hồn, anh ho hai cái rồi mới nói, "Không có, tại lạnh quá."

"Nhìn mày có vẻ yếu lắm đó Hoshi, có uống thuốc chưa?" Jun cau mày nhìn gương mặt vì lạnh mà trắng bệch của Hoshi, rõ ràng trong sân vận động có nhiều người, không có vẻ lạnh đến nỗi thế.

Hoshi lắc đầu, "Chưa mua, bệnh vặt đó mà. Mùa đông là tao lại bị"

Seung Cheol mặc một bộ đồ màu tím nhạt, rất hợp với không khí đầm ấm nơi đây. Cậu đi lại phía anh mời anh cùng nhảy với mình. Hoshi định không đồng ý nhưng đám bạn anh lại hò hét bảo đồng ý, rốt cuộc để Seung Cheol không mất mặt anh đồng ý cùng cậu đi ra sàn.

Điệu nhạc vui tươi bỗng dưng lại chuyển thành khúc nhạc lãng mạn, các cặp đôi bắt đầu nắm chặt tay nhau, có người dựa hẳn đầu vào vai bạn đôi âu yếm. Hoshi hơi ngượng ngùng nên cũng chỉ cười cười, nhìn các cô gái ăn mặc lộng lẫy vui đùa ở đây anh lại càng thương người yêu của mình hơn.

Cậu chết khi tuổi đời còn quá trẻ, buổi tiệc này cậu không thể xúng xính quần áo mà chỉ có thể ở nhà đợi anh về. Cậu ấy chỉ có anh, duy nhất một mình anh, cảm giác khi là tất cả của ai đó vừa tuyệt vời lại vừa là gánh nặng. Anh muốn về nhà ngay lập tức, nhạc vừa hết anh lại ho sặc sụa giả vờ như mình chịu không nỗi rồi.

"Cậu sao vậy? Bệnh còn ra đây làm gì.. Đi về nghỉ sớm đi" Seung Cheol lo lắng sờ trán Hoshi nhưng anh bước một bước về sau tránh né cậu, "Không sao, chắc là tui về nghỉ sớm đây, chóng mặt quá."

Hoshi cười trừ rồi tạm biệt đám bạn mình để ra về, đứng ở đây thêm một lúc nữa chắc anh sẽ điên lên mất. Nỗi nhớ trong anh cứ cồn cào làm bước chân anh vội vã hơn nữa. Băng qua cổng liên thông hai khu kí túc xá, trường học anh đi lên lầu. Từng bước chân cũng vội vã hơn, luồn hơi ấm trong phổi thở ra tạo thành làn khói trắng ảo diệu.

Mở cửa, anh nhìn quanh một lượt nhưng không thấy người yêu của mình ở đâu cả. Hoshi đóng cửa phòng lại rồi đi vào trong, "Jihoon à, tui về rồi nè".

"Hm? Tui đang nằm ở đây nè" Jihoon nhìn ngước lên người đang đứng ở cửa, mỉm cười thật tươi, "Về rồi á? Sao không ở lại chơi thêm một lúc?."

"Tui nhớ ông, muốn về với ông thôi" Hoshi đi lại gần chỗ Jihoon đang nằm, anh vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu nhẹ nhàng. Tình yêu đôi khi chẳng cần nói ra bất kì câu nào, yên lặng nhưng họ vẫn biết được mình cần nhau đến đâu.

Jihoon nhích lên một tí gối đầu lên đùi Hoshi, người cậu mềm mại như áng mây, anh cứ yêu thương ngắm nhìn mãi mà không biết chán. Cả hai cứ yên lặng ngồi bên nhau như thế, Hoshi ngồi dựa đầu vào thành giường trong khi Jihoon đang gối đầu trên đùi anh. Ngồi một lúc Hoshi ngủ quên lúc nào không biết, Jihoon ngước lên đã thấy đôi mắt anh nhắm nghiền rồi.

Cậu ngồi dậy đỡ anh xuống giường nhưng vừa chạm vào người Hoshi đã thức dậy ngay, "Tui ngủ quên à?". Xong rồi lại ho thật nhiều làm Jihoon lo lắng vô cùng, cậu cau mày mắng, "Tui bảo ông mặc ấm hơn mà không chịu nghe lời gì cả. Giờ thì bệnh rồi đó."

"Tui biết rồi, tui biết rồi" Hoshi cười khì, tiếng hoan hô vang lên thật to làm anh biết khoảng khắc giao mùa đã đến. Giờ là lúc mọi người đang hân hoan chào đón năm mới. Jihoon đang định mắng thêm cũng mỉm cười vui vẻ, "Năm mới rồi".

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Hoshi tìm môi Jihoon tặng cậu một nụ hôn vào năm mới, "Mở đầu bằng nụ hôn, cả năm nay sẽ tràn ngập nụ hôn luôn."

"Ya!" - Jihoon đẩy anh ra để đi ra cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài, trên bầu trời đen thẫm nổi lên từng vệt sáng, nở rộ như đóa hoa xuân rồi tàn lụi ngay lúc đó. Đẹp nhưng lại tàn thật chóng vánh, cậu im lặng ôm lấy người bạn trai của mình. Anh hôn vào trán cậu nhẹ nhàng, bàn tay đặt ở eo cậu siết chặt cậu trong lòng ngực mình.

Tình yêu này... Bắt đầu đã là sai lầm, kết cuộc cũng chỉ là sai lầm.

Người trong cuộc mù mờ về tương lai, nhưng tình yêu thì vẫn đâm chồi nảy lộc, nó bén rễ vào tận sâu trong tâm hồn hai người. Rễ của nó len lỏi vào trong tim, chặt chẽ bám lấy, anh nghĩ nếu một ngày mình dứt ra có lẽ anh sẽ chết đi mất. Anh thật sự đã để tâm cậu trai này quá nhiều, đã yêu thương quá sâu.

Jihoon ngây thơ ở bên anh bây giờ cũng trở nên u sầu hơn, cậu ôm lấy anh nhưng tâm hồn cậu đang ở đâu mất. Chỉ cần nghĩ vài ngày nữa chỉ còn mình cậu trong hiu quạnh cậu lại thở dài. Muốn anh ở lại nhưng lại chẳng dám nói, bởi gia đình của anh cũng quan trọng với anh rất nhiều. Cậu không thể ích kỉ giữ anh bên mình như thế được.

"Tự nhiên tui lại sợ quá, rồi chuyện bọn mình sẽ đi đến đâu Hoshi?." Jihoon nhìn Hoshi, anh im lặng không trả lời câu hỏi của cậu. Bởi bản thân anh cũng không biết câu trả lời, chỉ biết mù quáng mà yêu, chẳng hề nghĩ đến tương lai của mình. Mà nếu anh có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được.

Cậu cũng im lặng theo anh, tình yêu này như một màn sương dày dặc. Cả hai lạc vào trong, huơ tay xua đuổi đi đám mây mờ kia nhưng chẳng được. Kết quả là lạc trong đó, ngàn kiếp không thể siêu sinh.

Bỗng dưng trong lòng Jihoon lại lo sợ, nỗi sợ đó len lỏi lên mắt cậu làm cậu khóc nức nở. Vùi đầu vào ngực Hoshi, tay cậu nắm lấy áo anh bật khóc.

"Sao vậy? Tự nhiên khóc vậy?" Hoshi nâng mặt cậu lên lau đi nước mắt trên mặt cậu. Jihoon vẫn còn rấm rức khóc, mặc cho bàn tay khô ráp của anh run run lau đi nước mắt của mình, cậu vẫn khóc để anh lo lắng cho cậu.

Một cái ôm siết chặt hơn, cậu muốn ôm cho thỏa những ngày xa nhau sắp tới. Cậu sẽ nhớ anh rất nhiều!.

Đến ngày Hoshi đi về quê cậu không khóc, chỉ yên lặng cùng anh xếp đồ vào giỏ, cậu lấy thêm cho anh một quyển truyện để anh coi lúc đi đường nhưng Hoshi để nó lại, anh nói, "Ông giữ lại coi đi, tui có mua thêm nhiều cho ông.. Tui chẳng muốn đi chút nào."

"Đi một tháng rồi lại về thôi, tui đợi ông được mà. Chỉ cần biết ở đây có người nhớ ông lắm là được" Cậu vẫn cúi đầu xếp đồ mặc cho những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, muốn khóc nhưng lại chẳng dám làm Hoshi lo lắng cho mình.

Quyến luyến một lúc cả hai cũng chia tay nhau, trước khi đi anh trao cho cậu một nụ hôn nồng nàn, kéo dài dường như chẳng muốn dừng lại nữa. Quyết định là sáng sẽ về quê nhưng lại dây dưa đến tận chiều, Hoshi khẽ ôm đầu vì choáng váng, có lẽ anh đã dùng sức quá nhiều với cậu trai đang nằm kia.

Anh vuốt ve gương mặt của cậu, bàn tay trượt nhẹ nhàng xuống cổ rồi lại xuống xương quai xanh. Jihoon không mở mắt dậy, cậu giữ tay anh lại mỉm cười, "Thôi đi đi, đi sớm về sớm nhé?".

"Tui muốn một lần nữa!" Hoshi lại chun chun môi mình giả vờ tiến lại gần cậu, nhưng đầu anh đau, vai cổ cũng đau nhức vô cùng. Cơn ho ập đến làm anh phải tránh qua một bên ho sặc sụa, "Nhớ choàng thêm áo ấm, ông cứ làm tui lo thôi à". Jihoon vỗ vỗ vai anh để anh dịu bớt cơn ho.

Nhưng Jihoon nói vậy cũng không làm cậu bớt lo lắng, cậu đứng lên đi lấy áo khoác rồi khăn choàng che chắn cho anh cẩn thận. Buổi chiều, trời lạnh nhưng lòng Jihoon còn lạnh hơn, cậu đứng yên nhìn anh đi khỏi cậu. Cảm giác cô đơn làm cậu đau đớn đến nghẹt thở.

Hoshi ngồi trên xe nhìn đường phố đang dần bị bỏ lại, cảnh vật để lại đây như để cả trái tim anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com