Part 6
- Được rồi, Kwon... Soon...Young...
Tiếng thầy dạy vật lý kéo dài một cái hoài nghi khi thầy nhìn xuống tờ bài kiểm tra một tiết tuần rồi trên tay. Thầy kín đáo lia mắt từ trên xuống dưới một lượt, lông mày hơi nhíu lại trước khi nói hết câu:
- 8,5 điểm. Giỏi lắm.
Tiếng ồ ngạc nhiên quen thuộc lại vang lên. Khoảng một tháng nay tình trạng này diễn ra khá thường xuyên nhưng cứ mỗi khi bài kiểm tra được phát tụi trong lớp lại cứ không kìm được mà ồ ra như thế. Kwon Soonyoung chăm học, khái niệm này vẫn còn là một điều gì đó hơi khó chấp nhận với tụi trong lớp. Chuyện này có thể cảm thông được, tới cả ba mẹ nó mà còn không quen được nổi cơ mà.
Kwon Soonyoung nở nụ cười hiền lành một cách đáng ngờ khi nó cầm lấy bài kiểm tra đi về chỗ, khiến câu chuyện trông càng có vẻ mờ ám hơn. Nói thật thì cảm giác được khen ngợi cũng khá thú vị, dù thỉnh thoảng nó phải nhận mấy câu kiểu "Đến cả Soonyoung còn làm được 8 điểm mà mấy em không làm nổi sao?" từ những giáo viên vẫn chưa có lại niềm tin vào sự chăm chỉ của nó. Sao cũng được, dù sao thì mục tiêu chính của nó khi lao đầu vào học như điên dạo gần đây cũng không phải là để được nhận mấy lời khen từ thầy cô. Soonyoung lén liếc nhìn Jihoon một chút trên đường về chỗ, cậu đang cười đến cong cả mắt và đang cố giấu chuyện đó bằng cách cúi gầm mặt xuống bàn. Nụ cười khiêm tốn của nó đột nhiên trở nên toe toét và tiếng cười cợt của tụi bạn "tốt" ngồi xung quanh nó đột nhiên cũng trở nên đáng yêu lạ lùng.
Thời tiết đang dần trở nên ấm áp, hàng cây anh đào chạy dọc theo lối vào trường đang trổ hoa rực rỡ cả một khoảng trời. Tụi học sinh cũng không phải học thể dục trong nhà thi đấu mà được học ngoài sân, dưới tán cây và là nơi có nhiều chỗ lẩn khuất tạo điều kiện thuận lợi cho việc trốn tiết. Không hiểu sao dạo gần đây Soonyoung cảm thấy cuộc đời nó trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều, chắc là do có chút ảnh hưởng từ thời tiết. Nó không còn dễ cáu gắt, nói năng dịu dàng và siêng năng hơn nữa, đôi khi chính nó còn phải ngạc nhiên vì bản thân mình. Soonyoung bắt lấy bàn tay Jisoo đang đưa ra sau đó hai đứa lại bắt đầu màn bắt tay màu mè mà tụi nó mới chế ra cách đây không lâu mà ngày nào cũng phải đem ra phô diễn một lần. Jeonghan bĩu môi khinh bỉ còn Seokmin bật cười khanh khách.
Yoon Jeonghan dạo này đang trong thời kì khó ăn khó ở, không ai hiểu được tại sao. Có lẽ là do danh hiệu mỹ nam thiên thần gì đó do tụi con gái trong lớp ảo tưởng, hay ngây thơ, đặt cho giờ đã không còn sau khi bộ mặt thật của cậu chàng bại lộ. Câu chuyện trở nên gây cấn hơn nữa khi mà đối tượng tụi con gái nhắm tới tiếp theo lại là Hong Jisoo, kẻ sau khi biết mở miệng nói năng, cười đùa lại hóa thành hình ảnh chàng trai lịch lãm, dịu dàng trong mắt của mấy đứa con gái, ấy là Soonyoung nghe chúng nó bàn nhau như vậy trong lúc xếp hàng mua thức ăn trưa.
Hậu quả của tất cả mấy chuyện này là bộ mặt cau có thường trực của Yoon Jeonghan và tình trạng một đám con gái líu ríu xúm lại quanh bàn tụi nó mỗi giờ ra chơi để nhờ Jisoo chỉ bài. Jisoo thể hiện rất tốt hình tượng một thằng cha ga lăng, lúc nào cũng nở trên môi nụ cười nhẹ nhàng khó đoán, điềm đạm chỉ bài cho các bạn nữ, góp phần châm thêm dầu cho đám cháy âm thầm trong mắt Yoon Jeonghan.
Hôm nay trông đặc biệt nghiêm trọng, có đến năm đứa kéo đến một lúc mà Jisoo không có vẻ gì thiếu kiên nhẫn cứ dùng cái giọng đều đều chậm rãi của nó ân cần giảng cho từng đứa một, không hề nhận ra cái nhìn sắc như dao của Jeonghan đang hướng về phía mình. Sau một hồi chịu đựng, tụi con gái dường như hết cái gì để hỏi đang cười ngượng ngùng cảm ơn với vẻ mặt như Jisoo mới cứu nó thoát chết trong gang tất. Một tràng cười vui vẻ vang lên rồi cả bọn lui đi, để lại mùi nước hoa thoang thoảng.
Hong Jisoo vô tư vương vai, không hề nhận thấy điều gì bất thường trong không khí trong khi Soonyoung cứ liên tục đánh mắt qua lại giữa hai đứa ngồi trước, bên cạnh là Lee Seokmin đã ngủ từ lúc nào. Jisoo hồn nhiên cất giọng:
- Hôm nay tụi mình thay đồ xuống sân sớm tí đi, thời tiết đang đẹp thế này...- sau đó hướng ánh mắt mong chờ nhìn từ Jeonghan sang Soonyoung.
Jeonghan liếc qua Jisoo, sau đó buồn bực đeo earphone vào tai, không thèm trả lời.
Jisoo từ từ đưa mắt xuống bàn dưới theo thói quen, bỏ qua tên Seokmin đang nằm ngủ say mê, hướng đôi mắt mông lung nhìn Soonyoung cầu cứu.
Soonyoung vốn định giả vờ quay đi, nó không nghĩ vướng vào một Yoon Jeonghan đang cáu là ý tưởng hay ho, nhưng ánh mắt bơ vơ lạc lối của Jisoo khiến nó mủi lòng, sau cùng dành ghé sát vào tai Jisoo, thì thầm:
- Do cậu được tụi con gái để ý quá đó.
Jisoo chật vật xoay người, lí rí trả lời:
- Có sao đâu, chỉ là hỏi bài mà, cậu ấy sao phải giận?
Soonyoung nhún vai, thật lòng hi vọng là earphone của Jeonghan đang hoạt động tốt:
- Ai biết, có khi cậu ấy thấy khó chịu thôi, hồi trước cậu ấy được thích nhiều hơn mà, bây giờ...
Jeonghan đột nhiên đập bàn cái rầm rồi đứng dậy, cùng lúc cái đầu bù xù của Seokmin ngẩng lên ngơ ngác. Có vẻ như earphone cậu ấy đã hoạt động không tốt lắm. Jeonghan tháo earphone ra rồi hùng hục bước ra khỏi bàn, không thèm nhìn qua tui nó một cái.
- ... tự nhiên lại thích cậu hơn. - Soonyoung lí nhí nói hết câu trong khi cả ba đứa vẫn đơ người nhìn theo Jeonghan.
- Hả? Có ai thích Jisoo hả? - Câu nói của Soonyoung qua lỗ tai của thằng nhóc Seokmin còn mơ màng biến tướng ra thành như vậy và được phóng đại lên với âm lượng gấp năm lần. Soonyoung và Jisoo đều vô thức hít sâu một hơi khi Jeonghan dừng chân ở đầu dãy bài, hơi quay đầu lại liếc chúng nó qua khóe mắt rồi bước thẳng ra khỏi lớp.
---
- Ai biểu cậu nhiệt tình quá làm gì Jisoo, cậu ấy cáu cũng phải.
- Jeonghan mà giận thì sẽ giận dai kinh khủng cho coi, nhớ cái hồi mà tớ lỡ nốc hết lốc sữa chua của cậu ấy...
- Nhưng cậu ấy có thích ai trong đám con gái sao? Hôm trước còn từ chối thẳng thừng khi Yujin lớp các cậu mời sữa dâu cơ mà?
- Là vì cậu ấy ghét sữa dâu, đồ ngốc!
Một đám con trai túm tụm lại bàn tán đầy vẻ mờ ám thay vì rèn luyện thân thể không khác gì cái chợ, bao gồm cả Lee Jihoon vì bị Seokmin lôi đến và Choi Seungcheol vì bám theo Jihoon, thêm cả nhân vật Mingyu lớp bên cạnh trong truyền thuyết mà Seokmin hay nhắc đến. Trong khi cả đám bàn bạc sôi nổi thì nhân vật thứ chính là Hong Jisoo ngồi ủ dột một góc, mặt não nề thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Yoon Jeonghan ở cách đó một đoạn, đang đi đi lại lại dưới tán cây anh đào, mặt đằng đằng sát khí.
Soonyoung tới vuốt lưng Jisoo đầy vẻ thông cảm, cậu ấy lo lắng thế cũng đúng thôi, dựa trên kinh nghiệm từ mấy trò trả thù quái đản do Jeonghan nghĩ ra trong quá khứ đã được áp dụng lên vài thằng trong lớp (nạn nhân đầu tiên là Lee Seokmin vì đã dám uống hết sữa chua). Nó trấn an Jisoo:
- Cậu ấy thân với cậu như vậy chắc sẽ nương tay một chút, sẽ không như lần cho xì dầu vào lon coca...
- ... hay bỏ bọ xít vào giày - Seokmin thêm vào.
- ... hay đâm thủng lốp xe - Seungcheol nói nốt.
Jisoo thở dài thườn thượt, lầm bầm:
- Tớ đâu có sợ trả thù, tớ chỉ không muốn cậu ấy giận thôi...
Cả đám im lặng mặc niệm một phút cho Jisoo tốt tính.
- Yoon Jeonghan đúng là... vì một đám con gái mà nỡ ra tay với bạn bè bao năm như thế.
- Mới có nửa năm chứ mấy - Là thằng nhóc Mingyu đính chính.
- Đó không phải là trọng điểm!
Trong khi cả đám lại đang nháo nhào cãi vả thì Jihoon, người từ nãy đến giờ im lặng không nói một lời, đột nhiên thờ hắt ra, trông có vẻ vô cùng bức xúc.
- Các cậu bị ngốc thật à? Các cậu thực sự nghĩ cậu ấy cáu vì đám con gái đấy à?
- Ừ, thật vậy mà? - Cả đám nhún vai với vẻ hiển nhiên vô cùng. - Chứ sao mới đúng?
- Phải là ngược lại mới đúng!
- Ngược lại? Vậy là tụi con gái cáu vì Jeonghan?
- Im đi Mingyu! - Seungcheol nạt.
Jihoon thở dài bất lực, cậu đưa tay xoa xoa đầu, mày cau tít lại nhưng không hiểu sao lại trông đáng yêu vô cùng.
- Cậu ấy cáu là vì Jisoo, vì cậu ấy không thích Jisoo chơi thân với bạn khác! Trước giờ cậu ấy thân nhất với Jisoo mà, nên bây giờ Jisoo được nhiều bạn khác chú ý, lại còn bỏ lơ cậu ấy, nên sẽ cảm thấy rất bất an, khó chịu và Jisoo lại ngốc nghếch không chịu hiểu ra nên cậu ấy cáu.
- À...
Vừa lúc đó thì Jisoo đột nhiên dứng bật dậy rồi chạy vụt đi. Cả đám nhìn theo bóng lưng cậu đuổi theo Jeonghan đang đi ra phía sau khu nhà thi đấu trống vắng, rồi đồng loạt đứng dậy bám theo sau.
Năm thằng con trai đè đầu cỡi cổ nhau nép vào góc tường bên của nhà thi đấu, nhìn ra sân sau vắng tanh. Yoon Jeonghan đã đi được một đoạn thì Jisoo mới đuổi theo kịp, đưa tay chụp lấy vai Jeonghan, thở hồng hộc dù nó mới chạy có một đoạn chút xíu. Jisoo khuẩn khoản:
- Xin lỗi cậu Jeonghan à, đừng như thế nữa mà.
Jeonghan quay sang xem xét Jisoo như đang đánh giá xem nó thành tâm cỡ nào, sau cùng thì Jisoo không qua vòng, Jeonghan phủi tay Jisoo ra khỏi vai, lạnh lùng nói:
- Cậu mà cũng biết lỗi nữa à.
Nói xong liền bỏ đi một nước để Jisoo đứng đờ ra ngây ngốc một hồi.
- Ôi cái thằng ngu ngốc phải đuổi theo chứ. - Seungcheol rít lên khe khẽ bên trên đầu nó. Rồi không biết có phải thần giao cách cảm gì không mà Jisoo như chợt bừng tỉnh rồi đuổi theo Jeonghan thật. Lúc Jisoo lần hai bắt kịp Jeonghan thì tụi nó đã ở quá xa không thể nghe được chúng nó đang nói cái gì, chỉ thấy lần này Jisoo đổi chiến thuật, không còn mềm mại dịu dàng nữa mà nắm cánh tay Jeonghan lẳng qua một phát, để Jeonghan xoay người lại, sau đó choàng tay qua vai Jeonghan kéo sát cậu ấy vào người mình, khiến mặt Jeonghan vùi vào hõm cổ Jisoo. Lúc này mặt cả hai đều đang cúi xuống nên không nhìn ra chúng nó đang nói gì, nhưng rõ ràng Jisoo có thì thầm gì đó, sau đó, trước năm cái miệng đang há ra của năm thằng, Jeonghan đột nhiên choàng tay mình qua eo Jisoo, rồi hai đứa để y như vậy kéo nhau đi về hướng bên kia của tòa nhà.
- Trời ơi... - có tiếng đứa nào đó sững sờ thốt ra bên dưới nó, mà Soonyoung thì đang quá kinh hoàng không đủ tỉnh táo nhận ra là đứa nào. Phải mất một lúc sau cả đám mới tỉnh hồn, sau đó là một tràng rống rít hết sức phấn khích, trông chả khác gì một đám fan girl lần đầu trông thấy thần tượng.
- Cậu có thấy không, thấy cảnh choàng tay không?
- Tớ không có mù, cảm ơn đã hỏi thăm.
- Lần đầu tiên luôn đó trời ơi, cảm giác y như coi phim 3D vậy.
- Sao tự nhiên tui lại đỏ mặt vậy trời. Bối rối bối rối.
- Hong Jisoo thật đáng sợ, thế mà trước giờ cứ tưởng nó hiền cơ đấy.
Rồi giai đoạn tiếp theo là một tràng cười như điên dại của tụi nó khi Seokmin với Mingyu bắt đầu diễn lại cảnh tượng lúc nãy với bộ mặt nhập tâm của mình. Soonyoung ôm bụng cười rũ rượi, sau đó như một thói quen mà liếc qua Jihoon xem cậu ấy phản ứng thế nào, để rồi nụ cười từ từ héo dần đi. Bởi Jihoon hoàn toàn không cười chút nào hết, cậu chỉ đứng nhìn mông lung theo hướng đi của Jisoo và Jeonghan ban nãy, dù hiện giờ hai đứa đã đi khuất rồi, ánh mắt thẫn thờ, thậm chí là buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com