Bức thư thứ hai
Dùng bữa xong, cụ Dumbledore gọi Harry tới văn phòng của ông. Harry không nhiều lời, cậu trực tiếp đưa lá thư cho thầy hiệu trưởng. Hiệu trưởng Dumbledore nhíu mày, đọc lướt qua bức thư.
"Trò đây là muốn làm cái gì, Tom?" ông khẽ lầm bầm.
Harry lẳng lặng nhìn cụ, cuối cùng cậu cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
"Voldermort có ý gì khi viết trong bức thư về sự giống nhau giữa con và hắn, giữa Cứu Thế Chủ và Chúa tể Hắc ám?"
Đôi mắt xanh của cụ Dumbledore như vừa lóe lên một ý nghĩ gì đó rất khủng khiếp.
"Harry, thành thật mà nói, thầy không biết. Nếu có mối liên hệ nào khác ngoài vết sẹo tia chớp hắn gây ra cho con, thì thầy cũng không thể biết về những liên kết đó. Thầy cũng không biết Voldemort muốn gì ở con, thức này một chút cũng không giống tác phong của hắn. Nếu con có nhận được thêm lá thư nào khác từ Voldermort, lập tức nói cho thầy biết. "
Harry giống như một đứa trẻ ngoan, gật gật đầu, lấy lại phong thư cho vào túi áo chùng và rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Hiện tại đang là tiết Độc Dược của giáo sư Snape, cậu phải nhanh lên. Khi Harry đến được phòng học Độc Dược thì đã có chút muộn, cậu lặng lẽ tiến về chỗ ngồi.
"Ồ, quý ngài Potter đã đến dự lớp học nhỏ bé này của ta, thật lấy làm vinh hạnh. Để xem. Trò đến trễ mười phút, trừ nhà Gryffindor năm điểm."
"Thưa giáo sư, con vừa ở trong văn phòng thầy Dumbledore, và ---"
"Ta không quan tâm đến việc trò vừa ở đâu, hay trò vừa có một cuộc nói chuyện với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai."
Đôi mắt đen của Snape nhìn Harry, chầm chậm nói.
"Chỉ vì trò đã nhận được thư từ Chúa tể Hắc ám không có nghĩa là trò có một vị trí đặc biệt. Trò và những người khác không có gì khác biệt, và học sinh phải đến đúng giờ. Chấm dứt đề tài này ở đây. Bây giờ mời mở sách của trò đến trang 114."
"Đương nhiên là thầy đúng rồi." Harry gầm gừ.
"Trò có ý kiến gì không, Potter?"
"Không có gì, thưa giáo sư."
Harry ghét bỏ nói rồi vùi đầu vào sách giáo khoa, bảo trì yên tĩnh, không chú ý tới biểu tình tò mò của các học sinh còn lại.
"Này Potter, chờ một chút!" Ai đó đã nắm lấy vai Harry và ngăn cậu rời đi. Đó là Malfoy. Có thể dễ dàng nhận thấy rõ sự phấn khích trên đôi má ửng hồng của cậu trai đáng ghét nhà Slytherin.
"Lá thư kia thực sự là của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai gửi đến?"
Harry - đang có một cảm giác vi diệu - Potter thở dài đứng lên, Hermione đảo mắt khi nghe câu hỏi của Malfoy. Ron, cậu chàng chỉ đứng một bên khoanh tay, lựa chọn giữ im lặng.
"Đúng vậy, không sai. Và? Bây giờ mày muốn biết cái gì nào công tử Malfoy? Mày chắc hẳn đang nghĩ rằng tao đang rất sợ hãi khi động vào cùng một tờ giấy với người kia ha?"
"Ồ, đừng kiêu ngạo như vậy Potter. Người kia muốn gì?"
"Mày có nghĩ rằng tao sẽ chia sẻ với mày điều đó không?" Harry ngạc nhiên cười.
"Điều này chẳng phải rất thú vị sao. Vậy người kia đã viết gì cho mày?" Malfoy nghiêm túc gật đầu.
"Malfoy, mày thật phiền phức. Chúa tể Hắc ám đã cầu hôn tôi. Lễ đính hôn sẽ được công bố vào tuần sau."
Tức giận, cậu lao qua lũ Slytherin và bước nhanh về phía cầu thang. Hermione và Ron nhanh chóng đi theo. Không có gì chuyện thú vị gì xảy ra trong phần còn lại của ngày hôm đấy. Những học sinh khác thì thầm sau lưng cậu và đưa ra những phỏng đoán điên rồ nhất mà họ có thể nghĩ tới. Toàn bộ trường học đắm chìm vào những cuộc thảo luận về bức thư kỳ lạ kia.
Sự việc cứ như vậy mà lắng xuống?
Thư hồi âm của Voldermort đến vào sáng hôm sau đã phá hỏng tất cả. Harry cảm thấy trái tim cậu hẵng một nhịp khi mở phong thư xanh lục này.
*************************************************
Harry thân mến,
Có vẻ như ngươi rất vui khi nhận được lá thư của ta. Điều đó nâng cao lòng tự tôn của ta một cách đáng kinh ngạc.
Vết sẹo của cậu thế nào rồi? Ta hy vọng ta không quá thường xuyên quấy rầy cái đầu đáng thương của Cứu Thế Chủ, nhưng ta không thể dừng việc trừng phạt thuộc hạ của ta lại.
Ngươi có nghĩ rằng: Harry Potter có thể đánh bại Voldemort một lần nữa?
Ta không muốn tiếp tục gia tăng thêm chiến thắng cho ngươi nhưng ta muốn nghe ý kiến của ngươi về chủ đề này.
Tử Thần Thực Tử đã báo cho ta biết tinh thần của ngươi đang không ổn định --- trong kỳ nghỉ hè Chúa Cứu Thế rất xa cách những người bạn của mình và hầu như không nói chuyện với ai.
Cậu bé cũng thường mơ thấy ác mộng. Nó mang lại cảm giác tội lỗi cho cậu bé?
Có đúng như vậy không?
Ta đã làm cậu bạn nhỏ sợ hãi nhiều như vậy sao?
Hay là nói, ngươi không quá tin tưởng vào chính mình? Thật sự, ta sẽ thật cao hứng, nếu cậu bạn nhỏ nói cho ta biết.
Ngươi có nghĩ rằng, sẽ vô cùng thú vị nếu ta tuyên bố với giới phù thủy là thủ hạ tuyệt vời của ta - Sirius Black đã quay trở lại bên cạnh Chúa tể Hắc ám?
Ta vô cùng chắc chắn đấy là việc mà cha đỡ đầu của ngươi không bao giờ làm, nhưng ai sẽ tin vào anh ta đây?
Nói cho ta biết, điều đó có làm tổn thương ngươi rất nhiều không? Cậu bạn nhỏ vô cùng yêu quý người cha đỡ đầu.
Tôi rất muốn nhìn biểu cảm Dumbeldore lúc này. Nhưng ta không muốn làm khổ cậu bạn nhỏ của ta quá nhiều.
Thêm vào đó, toàn bộ câu chuyện sẽ được phơi bày vào một lúc nào đó, ta đã cho Đuôi Chùn ra khỏi nơi ẩn náu và thực hiện một kế hoạch mới.
Nhưng nó sẽ rất thú vị, ngươi có nghĩ vậy không?
Lord Voldemort.
*************************************************
Harry mím môi lại, vô cùng tức giận gầm gừ. "Sao hắn dám."
"Bây giờ bồ định làm gì, Harry?" Hermione và Ron đều lộ rõ vẻ lo lắng nhìn cậu, giống bao học sinh còn lại trong Đại sảnh đường.
"Harry?" Cụ Dumbledore đi tới phía sau cậu. Cậu đưa cho cụ lá thư mới.
"Vậy thì tớ sẽ trả lời hắn ta." Harry thở dài.
Trong một khoảnh khắc, Harry nhận ra ánh mắt mãnh liệt của Malfoy đang nhìn chằm chằm vào cậu. Hermione đưa cho cậu một mảnh giấy da dê. Cậu suy nghĩ trong vài giây, sau đó nhúng bút lông vào mực và bắt đầu viết.
*************************************************
Rất thú vị. Tôi nghĩ hẳn là tôi không cần nói cho ông biết đối với chủ ý kia của ông, tôi phi thường không đồng ý? Mà ông cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ nói suy nghĩ của tôi cho ông!
Có vẻ như Voldermort đang vô cùng buồn chán, không có việc gì làm ngoại trừ gửi những bức thư vô nghĩa đến làm phiền tôi. Nếu Chúa tể Bóng Tối có dư thừa thời gian, sao lại không giải đáp cho tôi về bài tập môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nhỉ?
Bài tập yêu cầu viết một bài luận văn vì sao tôi lại sống sót sau Lời nguyền Chết chóc - Avada Kedavra, điều gì đã xảy ra giữa chúng ta. Chúa tể Hắc ám vĩ đại chắc hẳn dễ dàng giải thích vấn đề này.
Harry Potter.
*************************************************
Cậu gấp tờ giấy lại và cho vào một chiếc phong bì mới, buộc vào chân Swich và thả nó bay đi. Cơ hồ tất cả học sinh đều chăm chú dõi theo con vật kỳ dị của Voldermort. Trong khi đó cụ Dumbledore thở dài, hạ lá thư xuống, lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com