4. Hỗn loạn tại số 4 đường Privet Drive
Khi Harry mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc gắn bó với những năm thời thơ ấu của hắn hiện ra trước mắt. Buồng ngủ chật chội đầy mạng nhện cùng những con nhện quen thuộc - "bạn bè" của hắn trong những đêm buồn chán, không đâu khác chính là gầm cầu thang nhà Dursley. Phép màu hắn luôn chờ đợi suốt bao nhiêu năm thật sự xảy ra!
"Lâu rồi không gặp, chào mày."
Hắn nở một nụ cười tươi "chào hỏi" con nhện trong góc phòng, nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ tưởng hắn điên mất.
Harry mở cửa buồng, bên ngoài trời vừa mới hửng sáng, dì dượng của hắn chưa thức dậy. Hắn ung dung vào bếp, làm cho mình một bữa sáng thật thơm ngon với trứng ốp la, thịt nguội và món súp dì Petunia hầm từ tối qua. Thân thể gầy còm của hắn đã lâu không được ăn uống đầy đủ, nhưng may mắn là những món này vẫn nằm trong diện chấp nhận được của dạ dày hắn.
Dùng bữa sáng xong, hắn đi vào nhà tắm để sửa soạn bản thân. Quần áo rộng thùng thình của Dudley bị hắn ếm một bùa tiêu biến, không đời nào hắn sẽ lại mặc cái bộ đồ xúc phạm mắt người nhìn đó. Harry lấy ra từ hư không - hay đúng hơn là lấy ra từ túi không gian gắn liền với linh hồn hắn - một bộ đồ mới tinh theo size người hắn khi lớn, thu nhỏ nó và tròng lên người. Hắn vẫn thích mái tóc rối đặc trưng của nhà Potter này, thế nên chỉ chải cho nó bớt bù xù mà thôi. Xong việc, hắn tự ngắm mình trong gương, trông cũng không đến nỗi nào.
"HARRY POTTER MÀY CÚT RA ĐÂY NGAY!!"
Tiếng la the thé của dì Petunia đâm vào màng nhĩ hắn, hẳn là dì đã thấy chén đĩa và phát hiện hắn dám ăn đồ ăn của nhà dì. Harry tự tại đi lại như thể coi đây thành nhà mình, không để ý đến ánh mắt bất ngờ cùng trách móc của ba người nhà Dursley, ngồi xuống cái ghế sofa của dượng Vernon.
"Con biết dì lại muốn ca bài gì, thế nên con xin phép nói trước."
"Mày không có quyền lên tiếng trong cái nhà này, thằng quái vật! Cút khỏi ghế của tao, ngay!"
Vernon Dursley mặt đỏ bừng, hùng hổ chạy tới muốn nắm tay hắn kéo lên, nhưng lại bị bật ra. Không để ông ta kịp gào thêm bất cứ một câu gì, Harry hóa đá ông ta, để ông ta đứng như trời trồng trong sự khiếp sợ của hai mẹ con.
"Con sẽ nói ngắn gọn thôi."
Harry mỉm cười, nụ cười của hắn trông rất vô hại, nhưng nếu Esperanza ở đây thì hẳn sẽ lặng lẽ cầu nguyện cho nhà Dursley.
"Cảm ơn dì dượng đã chứa chấp con suốt mười năm qua. Toàn bộ chi phí hai người đổ lên người con sẽ được gửi đến vào chiều nay, ngoài ra con cũng tặng cho hai người một khoản coi như để cảm ơn." Hắn lại lấy ra một tờ giấy từ hư không, đây là thứ hắn đã chuẩn bị từ trước, một bản hợp đồng phép thuật, "Con chỉ cần dì dượng ký tên lên tờ giấy này, con sẽ đi cho khuất mắt các người, mà các người cũng có tiền tiêu xài. Vậy không phải quá tốt sao?"
Petunia chần chừ nhận lấy tờ giấy, muốn đọc thử xem nó viết cái gì. Có điều nội dung trên giấy được viết bằng thứ ngôn ngữ nào đấy mà bà không thể hiểu được bất cứ một chữ nào ngoại trừ tên bọn họ.
"Tại sao tao phải ký vào một thứ tao không biết nội dung? Lỡ mày muốn lừa cả nhà tao để chiếm tài sản thì sao!"
Bà vất tờ giấy xuống đất.
"Tất nhiên dì sẽ không hiểu được, vì nó được viết bằng ngôn ngữ của phù thủy."
Petunia giật thót khi nghe những chữ cuối cùng.
"Phù cái gì mà thủy! Câm miệng mày vào và cút về buồng, ngay!"
Cái giọng the thé của dì Petunia khiến Harry đau đầu. Hắn nhíu mày, vứt cho bà một bùa hóa đá nữa, quay sang nhìn thằng anh họ của mình. Dudley sợ hãi lùi bước, mắt liếc liên láo, miệng lẩm bẩm cái gì đó mà hắn không muốn hiểu.
"Không cần sợ như thế, tôi chỉ cần anh ra mở cửa mời khách vào thôi."
"K... Kh... Khách n... nào?"
Nó lắp bắp. Ngay sau đó, câu hỏi của nó đã được trả lời. Chuông cửa vang lên, Harry nhướng mày ra hiệu, làm cho nó run run rẩy rẩy ra mở cửa. Dudley cầu xin trong lòng là cảnh sát đến cứu nó, nhưng người ngoài cửa khiến nó thất vọng rồi. Khách tới là một cô bé tóc xoăn đỏ, mắt màu xám bão, ăn mặc trang trọng trông như tầng lớp quý tộc thời xưa vậy. Esperanza gật đầu với Dudley, tự nhiên đi vào trong nhà, cửa cũng đóng sầm lại ngay sau khi cô nàng bước vào, tự động khóa trái. Dudley làm sao cũng không mở cửa ra được, hết cách đành ngoan ngoãn trở về phòng khách.
"Bao nhiêu tuổi đây?"
Harry nhìn cô.
"Mười một, vừa nhận được thư của Hogwarts sáng nay." Cô nàng vẫy vẫy lá thư, "Coi nè, bọn họ còn tự bịa cho tôi một cái họ luôn."
Hắn nhận lấy bức thư, mở ra đọc.
"Kính gửi cô Esperanza R. Marvolo,
Chúng tôi làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Năm học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 1 tháng 8.
Kính gửi,
Giáo sư McGonagall
Phó hiệu trưởng.
Minerva McGonagall."
Bên dưới đính kèm một tờ danh sách ghi tên sách giáo khoa cùng dụng cụ học tập. Không khác gì so với bức thư trong trí nhớ của hắn.
"Có một điều cô cần nên biết, Marvolo là tên của ông nội Voldemort."
"Và tôi thì thích cách nghĩ nó là biến thể của từ Marvelous hơn." Esperanza nhún vai, "Thế dì dượng anh không chịu ký hả?"
"Bọn họ la hét nhiều quá nên tôi hóa đá cả hai rồi."
Hắn xoa đầu nhíu mày.
"Chẹp, có cách thực hiện dễ dàng hơn mà, không phải sao?" Cô nàng hóa giải bùa hóa đá cho Vernon Dursley, "Imperio!"
Người đàn ông còn định lao lên dạy cho Harry một trận trở nên lờ đờ, con ngươi trống rỗng vô hồn. Ông cúi xuống nhặt tờ giấy lên, cầm bút ký tên vào đó. Bản hợp đồng sáng lên rồi tiêu biến trong không khí, chứng tỏ nó đã có hiệu lực. Harry lắc đầu, hợp đồng phép thuật cần người ký phải hoàn toàn tỉnh táo, khó mà dùng lời nguyền độc đoán được. Cũng chỉ có Thánh Nữ, hay đúng hơn là Đứa Con Của Quỷ như Esperanza mới phá vỡ được quy định này.
"Giờ thì mau đi thôi, tôi không muốn ở trong này lâu đâu, ngộp quá!"
Thân thể to lớn của hai cha con nhà Dursley chiếm không ít chỗ, mà Esperanza thì chúa ghét việc mình không có không gian riêng.
"Ừ." Hắn quay lại nhìn Dudley co rúm trong một góc, "Anh chỉ nên nhớ những gì cần nhớ thôi, anh họ ạ. Obliviate."
Một nhà ba người Dursley nhanh chóng chìm vào giấc ngủ do tác dụng phụ của việc xóa ký ức cùng thay đổi ký ức.
"Tôi gợi ý anh nên tới Gringotts lấy một ít vàng và trở về lấy quyền thừa kế trước. Tôi sẽ rất vui nếu mình được ở trong dinh thự Potter thay vì một căn nhà hoang."
"Cô đúng là coi nhà tôi thành nhà cô rồi nhỉ?"
Harry nhướng mày, nhưng cũng không từ chối lời đề nghị này. Hai người độn thổ đến Hẻm Xéo, hướng thẳng tới Gringotts. Chìa khóa hầm vàng mà James và Lily để lại đã đến tay hắn - là do Esperanza đặc biệt lấy lại từ Hogwarts ngay sau khi vừa mới mở mắt ra. Hẳn là thầy Dumbledore sẽ đau đầu khi làm lạc mất cái chìa khóa.
Hắn để Esperanza gom nguyên một nửa hầm vàng vào túi không gian, cô nàng cũng có một cái gắn liền với linh hồn như hắn. Đây là món quà của các sinh vật huyền bí dành cho bọn họ, hai người sẽ không bao giờ phải lo đến việc sẽ làm mất túi không gian hoặc bị trộm mất nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com