Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 84. PHÁT MINH ĐỘC DƯỢC CỦA GIÁO SƯ

Mặt hồ đen kịt nuốt chửng lấy bóng của những người đến xem diễn biến trận đấu, Harry đứng trên bờ nhảy nhảy khởi động vài lần, cậu lấy ra lọ thuốc màu xanh lá đổ vào miệng, hương vị vẫn rất kinh khủng. Cậu vẫn không biết tác dụng của loại độc dược này cụ thể là gì. Theo tiếng còi lanh lảnh vang lên, Harry nhảy vào trong hồ, chân đột nhiên cảm thấy đau đớn không chịu đựng được. Khi nhìn xuống dưới, Harry ngạc nhiên, cậu vẫy vẫy, đây là cái gì vậy?

"Đuôi cá?" Harry không biết trên thế giới này lại có loại độc dược thần kỳ như vậy, có thể biến người thành tiên cá! Nhìn vào tay của mình, móng tay sắc nhọn mọc ra, tầm nhìn mờ ảo trước mắt dần trở nên rõ ràng, nước hồ đen kịt trở nên rõ ràng như ban ngày, cậu có thể nhìn thấy rất xa, cậu nhìn thấy các thí sinh khác , những đám cỏ dại dưới nước, những rặng san hô sắc như dao và những sinh vật đáng sợ đang ẩn nấu dưới đáy hồ đen.

Krum thì ngược lại. Phần thân dưới của cậu biến thành một chiếc đuôi cá , còn phần đầu Krum biến thành đầu cá mập khiến không ai dám tới gần. Fleur vẫn thanh lịch mặc dù cô đang sử dụng bùa chú Bong bóng khiến nét đẹp của cô bị giảm bớt, bùa chú Bong bóng khiến cho cô có thể dễ dàng hô hấp dưới nước, nhưng trừ cái đó ra thì cũng không còn công năng đặc thù nào. Những sinh vật hắc ám dưới đáy hồ kia cũng sẽ không vì vẻ đẹp mà bỏ qua cho cô ấy. 

Harry bơi về phía Fleur, tốc độ rất nhanh. Harry chưa bao giờ biết mình có thể bơi nhanh đến thế.

"Cô ổn chứ?" Harry dùng tốc độ siêu phàm của mình để xua đuổi những sinh vật đáng ghét đó. Trên cánh tay của Fleur có một vài vết xước, khiến cô trông có vẻ chật vật. Cô bất ngờ nhìn Harry, như thể không hiểu vì sao Harry lại muốn cứu cô.

"Cảm ơn." Fleur nói xong, nhanh chóng bơi đi.

Harry cảm thấy như thể những móng tay sắc nhọn của mình có công năng đặc biệt nào đó, đám người cá đều bị tê liệt cả rồi.

Thuốc của giáo sư thực thần kỳ. Điều này có được tính là gian lận không? Harry ôm đầu, thực sự không công bằng cho những người kia, khi cậu có giáo sư giúp sức. Harry tự hào nghĩ, đúng như Moody đã nói, gian lận là một trong những truyền thống của giải đấu Tam pháp thuật.

Harry hầu như không sử dụng bất kỳ phép thuật nào. Cậu ở dưới nước di chuyển rất nhanh, tất cả những sinh vật đến gần cậu đều bị cậu làm cho tê liệt ngay lập tức khi chạm phải móng tay của cậu.

Có lẽ là oan gia ngõ hẹp nên trên đường cậu gặp Krum. Krum không nhận ra được phép thuật nào có thể biến Harry thành như bây giờ. Cậu ta rõ ràng đã biến thành 1 nửa người cá, với một lớp màng bảo vệ che phủ con ngươi màu xanh lá, thậm chí trên người cậu ta còn mọc ra thứ vũ khí chỉ có ở người cá - móng tay có độc. Rõ ràng đây là một loại độc dược nào đó. Krum bắt đầu cảm thấy không công bằng, chắc chắn đã có người giúp đỡ Harry. Nếu không, làm sao một đứa nhóc lại có thể tạo ra được loại độc dược lợi hại như vậy.

Thật ra, Krum đoán đúng rồi....

"Anh không định nhường đường à?" Harry nhìn chằm chằm vào Krum với giọng điệu không tốt lắm. Cậu có thể nói chuyện mà không gặp bất kỳ vấn đề gì dưới nước.

'Đây chắc là nhờ giáo sư của cậu nhỉ? Có khi cậu để cho hắn tham gia cuộc thi thay cậu cũng được đấy!' Krum đang ở trạng thái đầu cá mập nên không thể nói ra tiếng, chỉ có thể nghĩ thầm trong đầu. Vẻ mặt hắn rất hung dữ, như muốn xé nát Harry, hắn chặn đường của cậu chính là muốn đánh nhau với Harry.

"Anh không để ý đến thời gian à! Nên nhớ chúng ta chỉ có một tiếng đồng hồ!" Harry sử dụng câu thần chú hiển thị thời gian, những con số trôi nổi trong nước. Vẫn còn 40 phút nữa.

Krum giận dữ buông tha. Hắn không muốn gây rắc rối. Hắn và Harry ngươi đẩy ta đẩy bơi về nơi người cá tụ tập. Sau khoảng hai mươi phút, cuối cùng hai người cũng nghe thấy tiếng hát của người cá và tìm thấy nơi người cá ở. Bên dưới nơi bức tượng người cá ở trung tâm, bốn con tin bị trói ở đó, có vẻ như cậu và Krum là những người đầu tiên đến nơi.

Nhìn con tin của mình, Ron xui xẻo, sao lại là cậu..... Harry bất lực nghĩ, cậu hy vọng người cá có đủ dũng cảm thách thức uy quyền của giáo sư và bắt giữ hắn làm con tin. Tuy nhiên lần này Cho Chang không ở đó, thay vào đó lần này là một người đàn ông trung niên, là cha của Cedric, người cha ngây thơ đến xem con trai của mình thi đầu nhưng lại bị người cá bắt gặp.

Người cá thực sự rất xấu xí, làn da xám xịt như sắt, hàm răng lởm chởm không đồng đều và còn thiếu răng, còn đáng sợ hơn cả răng của giáo sư... Không! Răng của giáo sư không đáng sợ!

Cậu thấy Krum đang cắn sợi dây được dệt bằng thực vật thủy sinh một cách vô cùng khó khăn. Chúng dày và khỏe, còn răng của Krum thì rất to và kỳ lạ. Thật khó để hắn có thể cắn thứ gì đó nhỏ như vậy.

Harry tự tin rút cây đũa phép của mình ra, thật tuyệt khi cậu có thể nói chuyện dưới nước!

"Sectumsempra!" Dao gió cắt sợi dây dài thành nhiều đoạn.

Harry nhanh chóng đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của Ron. Người cá nhìn biểu hiện của Harry cảm thấy rất hài lòng. Sau đó chúng nhìn Krum vẫn đang khó khăn cắn sợi dây.

"Tôi muốn nhắc nhở anh." Harry không thể nhìn được nữa, Hermione có vẻ như đã bị dày vò đến mệt rã rời luôn rồi.

"Những tảng đá kia." Harry chỉ chỉ những hồn đá sắc nhọn dưới đáy hồ, rồi lao thẳng lên mặt nước, vẫy đuôi với tốc độ đáng kinh ngạc.

Krum bị Harry làm cho tức giận, hắn thậm chí còn không biết Harry sử dụng chú ngữ gì, hắn từ trước đến nay đều chưa từng biết qua nó! Sau đó, hắn nhìn thấy Fleur và Cedric xuất hiện sau lưng mình, hắn miễn cưỡng tìm một đá đặc biệt sắc bén từ đáy hồ, cắt đứt sợi dây, sau đó ôm thân thể Hermione bơi về phía bờ.

Thân hình Harry nhảy lên khỏi mặt nước, tạo thành một vòng cung hoàn hảo rồi rơi xuống nước, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Harry ôm Ron trong tay bơi vào bờ, sau  khi lên bờ, cơ thể cậu đã trở về bỉnh thường.

Ngay sau đó, Krum với đầu cá mập cũng bơi về bờ. Sau một lúc chờ đợi thì cuối cùng cũng đến lượt Cedric và Fleur.

Mấy giám khảo đứng cùng một chỗ, Albus đóng vai trò phiên dịch, họ cùng thủ lĩnh nhân ngư thảo luận rất lâu, sử dụng ngôn ngữ nhân ngư khó hiểu, cuối cùng đưa ra điểm số. 

"Thủ lĩnh của người cá đã kể cho tôi nghe một số chuyện xảy ra dưới nước." Albus nói.

"Harry Potter, sử dụng một loại thuốc biến hình nào đó, có thể biến nửa người thành người cá. Hiệu quả rất đáng kinh ngạc! Hơn nữa, trò ấy còn có thể nói chuyện dưới nước để có thể sử dụng đũa phép. Trò ấy là người đầu tiên mang theo con tin trở về, cho nên chúng tôi cho trò 50 điểm!"

Harry rất không vui, điểm tuyệt đối của cậu hoàn toàn là nhờ sự giúp đỡ của giáo sư, phép thuật cậu sử dụng dưới nước cũng là do giáo sư phát minh ra. Harry đứng dậy và vẫy tay chào mọi người. Cậu sẽ không từ chối điểm tối đa.

Trong khi đó Krum được 45 điểm, Cedric và Fleur được 40 điểm.

Krum trông rất không vui. Điểm số của hắn kém hơn Harry 5 điểm. Hắn phải lấy lại được nó trong trận đấu tiếp theo! Phải nói rằng bùa chú và lọ thuốc của Harry thực sự đã khiến Krum mở rộng tầm mắt, nhưng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận rằng người kia giỏi hơn mình!

Các học sinh nhiệt tình tụ tập xung quanh và hỏi Harry cách chế tạo độc dược. Harry là một học sinh xuất sắc trong lĩnh vực độc dược. Điểm số của cậu luôn đứng đầu trường và được làm học đồ của giáo sư Snape.

Harry lúng túng sờ sờ mũi, làm sao cậu biết được độc dược này được chế tạo như thế nào? Cậu chỉ biết nguyên liệu thô là cỏ mang cá.​

"Đây là bí mật, tôi đã nói cho các ngươi biết rồi thì sau này tôi còn làm ăn được gì?" Harry cười nói.​

Trên thực tế, Harry cũng tò mò như mọi người về lọ thuốc này. Trong khoảnh khắc thân mật khi không có ai ở bên cạnh vào ban đêm, Harry cuối cùng không nhịn được mà hỏi giáo sư.​

"Sev, lọ thuốc kia được chế tạo như thế nào?" Harry nhẹ nhàng dựa vào Snape, cố gắng dùng sắc để có được câu trả lời thực sự.

Snape vui vẻ, nhìn Harry với ánh mắt mỉm cười. Loại độc dược này cũng là ý tưởng đột ngột của hắn, cỏ mang cá, một số thành phần của thuốc đa dịch, móng tay nàng tiên cá, v.v. được kết hợp lại để tạo ra một loại ma dược có thể biến thành người cá trong một giờ dường như có tác dụng tốt.​

Snape xoay người, đè Harry xuống dưới, hôn lên chóp mũi Harry.

​"Harry, đây là bí mật, ta đã nói cho em biết, ta còn làm ăn gì được đây?" Snape lại bắt đầu một lần vận động nữa, hiện tại loại vận động này đã thành một hoạt động thường ngày của hai người.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com