Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 85. TRẬN CHUNG KẾT

Không lâu sau cuộc thi thứ hai kết thúc, Barty Crouch được phát hiện đã chết trong rừng Cấm của Hogwarts. Sự việc này đã gây ra một sự náo động không hề nhỏ. Một số người vì lý do này mà muốn dừng cuộc thi Tam Pháp Thuật. Trên thực tế, một số người đã đoán đúng, quả thực là như vậy..... Nghĩ tới kẻ đã giết Barty Crouch, Harry không khỏi thở dài.​

—————

Krum mời Hermione đến Bulgaria nghỉ hè và Hermione đang cân nhắc việc đó. Krum nói rằng hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy với bất kỳ ai khác.​

"Cậu nghĩ tớ có nên đi không Harry?" Hermione hỏi Harry trong khi tay đang nghịch con bọ cánh cứng.​

"Cậu nên mở rộng các mối quan hệ của mình ra Hermione." Harry thì thầm với Hermione trong khi chờ giáo sư quay lại.​

"Nhân tiện, Harry, cậu đã đọc bài báo do Rita Skeeter viết chưa? Cô ta phải bị rách miệng mới đúng. Cô ta nói rằng tớ đã dùng một loại bùa chú nào đó để khiến Krum yêu tớ ngay từ cái nhìn đầu tiên! Merlin ơi!" Hermione tỏ ra rất tức giận khi nói về điều này.​

"Haha, kệ cô ta đi, cô ta vốn là vậy đó." Harry bất đắc dĩ cười cười. Người phụ nữ đó hay viết lung tung, nhưng thấy cô ta đã giúp đỡ cậu rất nhiều nên Harry cũng không chỉ trích cô ta nữa.​

"Sirius vẫn huấn luyện cậu à?" Hermione cho bọ cánh cứng đã nghiền vào trong vạc.​

"Ừ." Harry gật đầu.​

"Gần đây chú ấy đang dạy tớ thực hành Bùa chú Xử lý, bùa Choáng váng và những thứ tương tự. Chú ấy nghĩ rằng ai đó sẽ gây bất lợi cho tớ trong cuộc thi đấu thứ ba."​

"Độc dược lần trước là..." Hermione nhìn Snape vẫn đang tuần tra.

"Giáo sư Snape đã chế tác nó cho cậu." Hermione là bạn thân nhất của Harry. Cô biết trình độ của Harry đến đâu, cô khẳng định việc sáng tạo ra loại độc dược mới không phải trình độ mà Harry có thể làm được.

​"Cậu ghen tị sao? Thế thì, hãy nhanh chóng đồng ý với chuyến đi Bulgaria cùng Krum đi." Harry làm mai mối. Mặc dù hiện tại cậu và Krum có mâu thuẫn, nhưng điều đó không ngăn cản Harry quyết định rằng Krum và Hermione là một cặp đôi xứng đôi.

"Nhưng không phải cậu và anh ấy đang có mâu thuẫn sao?" Hermione cảm thấy mình như một kẻ phản bội. Cô thực sự có cảm tình với Krum, nhưng Krum lại ghét Harry.

​"Điều đó không quan trọng. Cậu thích anh ta phải không? Thế là đủ rồi."

​"Hai trò định nói chuyện bao lâu nữa?" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, Harry quay đầu lè lưỡi nhưng lại bị giáo sư bắt được.​

"Mặc dù đời sống tình cảm của các ngươi rất muôn màu muôn vẻ, nhưng trong lớp học của ta không cho phép nói chuyện riêng, Griffindor và Slytherin trừ mười điểm!"

​Harry và Hermione chán nản quay lại chú ý đến lớp học. Giáo sư thực sự không hề thiên vị chút nào. Chỉ khi bị trừ điểm, Harry mới cảm thấy giáo sư thực sự là thầy của mình.

​Snape quyết định dạy cho Harry một số pháp thuật hắc ám mà Harry chưa từng học trước đây, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này. Cha mẹ cậu đều chết vì pháp thuật hắc ám, nên chắc chắn rằng cậu không thích pháp thuật hắc ám. Cho dù trong chiến tranh cũng không sử dụng nhiều pháp thuật đen. Cậu chỉ giỏi phòng thủ, nhưng chỉ phòng thủ thôi thì rõ ràng là không đủ.​

Sirius phản đối đề nghị này, và lại có một cuộc tranh cãi khác với Snape, cả hai đánh nhau phá hủy cả một tòa tháp và bị Albus mắng.

​Cuối cùng, Harry ngoan ngoãn đi theo Snape học pháp thuật hắc ám, học được không có nghĩa là cậu sẽ sử dụng nó. Thấy cuộc thi thứ ba đến gần, tính tình của Harry càng ngày càng cáu kỉnh khó đoán, ngay cả trước mặt Snape cũng không thể giữ bình tĩnh. Snape đã xác định rằng Harry đang giấu hắn điều gì đó, nhưng hắn biết rõ tính cách của Harry, và nếu cậu không nói ra thì không có cách nào hắn có thể biết bất cứ điều gì.​

Đêm đã khuya, Snape nhìn Harry ngủ yên bình trong lòng hắn, siết chặt vòng tay, đem cậu khóa chặt ở bên cạnh. Không biết vì sao, gần đây trong lòng hắn rất bất an, giống như người này sắp biến mất.​

"Em sẽ không rời xa anh..." Cậu thì thầm như thế, như thể cậu đang tự thuyết phục chính mình. Harry nói với hắn rằng cậu cùng cây đũa phép của Voldemort có mối liên hệ nào đó, nếu muốn loại bỏ mảnh linh hồn trên trán, cậu chỉ có thể hồi sinh Voldemort trước, giết gã ta bằng Bảo bối Tử thần, đồng thời loại bỏ mảnh linh hồn. Phương pháp này là do Albus đề xuất. Mặc dù có chút vô lý nhưng nó là phương pháp duy nhất cho đến nay.​

"Giáo sư..." Harry khó chịu nắm lấy tay áo Snape trong lúc ngủ, như thể đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng khủng khiếp. Snape hôn lên trán Harry, hắn sẽ không để cậu rời đi.


----------------------

​"Thưa quý vị, trong năm phút nữa, tôi sẽ mời mọi người đến sân Quidditch để xem trận chung kết của Giải đấu Tam Pháp thuật. Bây giờ xin các dũng sĩ hãy tập hợp trên sân thể thao."

​Harry đứng dậy. Hôm nay là ngày cuối cùng để lật bài. Cậu và Albus đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Thời gian càng đến gần, càng khiến cho người ta bất an, mọi chuyện sẽ thành công, cho dù đó là việc loại bỏ mảnh linh hồn hay giết Voldemort. Có Albus, ông già đó... Có ông ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi, và giờ Harry chỉ có thể tự động viên mình như thế này. Thỉnh thoảng tiếng vỗ tay vang lên bên tai, Harry hít một hơi thật sâu, trên môi nở nụ cười nhạt và nháy mắt với người có vẻ mặt nghiêm túc phía sau.​

Hai trái tim kết nối với nhau, Snape làm sao có thể không cảm nhận được tâm tình bất an của Harry? Nhưng Snape không muốn Harry bị hắn phân tâm, cuối cùng Snape chỉ có thể buông xuống vẻ mặt nghiêm túc, hướng Harry gật đầu.​

Bagman cuối cùng đã báo cáo số điểm hiện tại của Harry là thứ nhất, Krum đứng thứ hai, còn Cedric và Fleur đứng thứ ba.​

Tiếng còi báo hiệu bắt đầu vang lên, Harry bình tĩnh bước vào mê cung, khi bước vào, lối vào phía sau nhanh chóng bị phong ấn.​

Những hàng rào cao dày đặc đổ bóng đen xuống con đường, không còn nghe thấy tiếng nói của khán giả nữa. Harry sử dụng thần chú Lumos, khung cảnh xung quanh trở nên rõ ràng. Cậu biết rằng Albus lúc này đi chiến đấu với Moody rồi, đúng vậy, khi mọi chuyện đến đây, lão ta đã trở nên vô dụng. Nếu không có gì sai sót, khóa cảng sẽ đưa cậu đến Little Hangleton, nơi duy nhất chôn cất cha của Voldemort và là nơi gã sẽ sống lại.​Bây giờ, nhiệm vụ của cậu là trở thành người đầu tiên tìm được Cúp Tam Pháp Thuật! Mê cung này sẽ khiến mọi người mất trí. Cậu không quên rằng Krum đã từng phát điên và ném Lời nguyền Tra tấn lên Cedric tại đây. Hắn ta và Cedric cũng suýt giết nhau vì mặt tối trong lòng. Mê cung này chứa đựng mọi thứ, những sinh vật ma thuật nguy hiểm và những vòng tròn ma thuật không thể biết được.​

Harry bình tĩnh lại và suy nghĩ. Đã nhiều năm như vậy, cậu đã quên mấtn lúc trước đã làm cách nào tìm được cúp Tam Pháp Thuật, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính mình năng lực. Cậu thận trọng bước dọc theo con đường, cảm thấy ánh sáng ngày càng tối hơn theo mỗi bước chân cậu đi. Để tiến về phía trung tâm mê cung, cậu phải đi theo hướng tây bắc, cậu sử dụng một câu thần chú để có thể dễ dàng tìm ra hướng tây bắc. Có rất nhiều khúc quanh làm cho người ta mất phương hướng​.

Một đám sương mù đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, điều này khiến Harry rất bất an, bởi vì cậu chợt nhớ lại lần cuối cùng mình chạm trán với Ông Kẹ, điều này thực sự rất đáng sợ. Chỉ có điều lần này, không có người nào giúp cậu. Harry rút đũa phép ra, dùng kết giới chặn lại trước mặt sương mù đen, sau đó cậu nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ lại nhìn thấy rừng cây khép lại trước mặt, Harry nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Harry đã đối mặt với con Skrewt Blast-Ended cao 10 feet. Lợi dụng khoảnh khắc Harry mất tập trung, con Skrewt Blast-Ended phun ra một quả cầu lửa từ đuôi của nó và bay về phía Harry. Harry tỉnh táo lại và vội vàng ẩn nấp. Cậu nhắm vào phần bụng dễ bị tổn thương nhất của con Skrewt Blast-Ended. Cuối cùng con vật không chịu nổi tấn công mà ngã xuống.

Trên thực tế, đối với Harry, trên thế giới không có gì đáng sợ hơn Ông Kẹ. Sau khi xử lý xong đám Skrewt Blast-Ended, cách đó không xa, Harry nghe thấy tiếng hét của Cedric, nhớ ra đời trước chính là Fleur...​

Harry đi về hướng phát ra âm thanh, khu vực xung quanh càng ngày càng tối, gần như không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Harry nghe thấy một tiếng hét khác từ Cedric, lần này có vẻ còn chói tai hơn.​

"Cedric!" Harry rất lo lắng, nhịn không được kêu lên.​

"Cedric, anh ở đâu!" Harry hy vọng đối phương có thể nghe được tiếng cậu gọi, cậu không biết Cedric gặp phải nguy hiểm gì.​Cậu càng lúc càng lo lắng, cuối cùng đến ngã rẽ tiếp theo, cậu nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo màu vàng nằm trên mặt đất, vây quanh anh ta...

​"Expecto Patronum!"

​Con nai bạc cắt xuyên bầu trời tối, xua tan mọi sợ hãi và lo lắng bằng ánh sáng chói lóa của nó.​

"Anh ổn chứ?" Harry giúp Cedric, người đang nằm trên mặt đất, cảm thấy lạnh toàn thân, như thể vừa mới được vớt ra khỏi băng. Harry hiểu cảm giác đó, nhưng trên người anh thực sự không có chút sô cô la nào.​

"Họ thực sự đã để những Giám ngục đó vào, đó chắc chắn là ý tưởng của Moody." Harry biết rằng Giải đấu Tam Pháp thuật luôn tàn nhẫn và tự chịu trách nhiệm, vì vậy cậu chỉ có thể thở dài.​"Cậu vẫn có thể chịu đựng được chứ?" Harry hỏi.

​Sắc mặt của Cedric tái nhợt và quầng mắt hơi xanh, nhưng anh ấy mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy Harry.

​"Tôi vẫn chưa bằng mạnh cậu." Cedric đột nhiên nói với ý không rõ ràng, khiến Harry bất ngờ.​

"Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Trong trận đấu Quidditch, cậu cũng vung đũa phép như thế này, và một con hươu bạc từ trên trời lao xuống..." Cedric nở nụ cười mang theo vẻ đau buồn, thành thật mà nói, Giám ngục đã khiến cho anh nhớ lại rất nhiều ký ức tồi tệ khủng khiếp. Những ký ức bi thảm đó lần lượt hiện lên trong lòng anh và hành hạ anh đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tỉnh táo lại. Liệu anh ấy có chết nếu không có Harry không? Vừa rồi anh ta thậm chí còn không còn sức để phát đi tín hiệu cấp cứu.

​Harry không biết nên nói gì để an ủi Cedric. Anh không ngờ rằng đối phương vẫn còn nhớ chuyện đã xảy ra đã lâu như vậy.​

"Cedric, tôi..."​

"Em đã từng thích tôi chưa?"

​Harry sửng sốt, không ngờ đối phương lại hỏi trực tiếp như vậy. Đồng tử của Cedric rất trong trẻo, cảm giác mất mát và tuyệt vọng trong đó khiến Harry cảm thấy buồn bã.

​"Tôi quá yếu đuối phải không? Em sẽ không yêu tôi phải không?" Cedric cười tự giễu và cúi đầu.​

"Cedric, anh không hề yếu đuối. Anh là một chiến binh, ngay thẳng và tốt bụng. Rất nhiều người thích anh."

​"Nhưng em không thích, đúng không..." Có rất nhiều người thích anh, nhưng người anh muốn nhất lại không thích anh.​

Harry nghẹn ngào sau khi nghe điều này và thở dài thườn thượt.

​"Đúng vậy, tôi không thích anh." Tình huống này quả thực không phải lúc tốt để nói chuyện, nhưng đã vô tình đi đến điểm này, không cần thiết kéo dài nữa, tốt nhất là nói rõ ràng.​

"Em có thể cho tôi biết lý do tại sao không? Tại sao em lại chọn giáo sư Snape?" Cedric không hiểu tại sao mình không thể so sánh với giáo sư Snape. Harry thích gì ở người đó?​

"Cedric, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì như giáo sư Snape là một người tốt, bởi vì điều đó thực sự không phù hợp với sự thật." Harry nói về giáo sư với một chút hạnh phúc trên khuôn mặt.​

"Anh ấy là một kẻ xấu, có nhiều khuyết điểm, cứng nhắc và khó đối phó. Anh ấy là một Slytherin tiêu chuẩn, hung ác như một con rắn và cố chấp như một con rắn. Tôi yêu anh ấy và thực sự hiểu anh ấy, để anh ấy biết trên thế giới này vẫn còn một tình yêu khắc sâu như vậy, sẽ vì anh ấy dốc hết tâm sức, cảm giác sâu sắc này sẽ không dừng lại cho đến khi chết." Cậu sống lại vì giáo sư, đã chắc chắn sẽ cùng giáo sư dây dưa với nhau không dứt được, được ở bên giáo sư những ngày này là những kỷ niệm quý giá và đẹp đẽ nhất của cậu.

​Cedric hiểu rõ, ngay từ đầu, giữa Harry và Snape giáo sư đã không ai có thể chen vào. Có lẽ từ lâu anh đã hiểu, chỉ là hiện tại anh cũng nên tỉnh mộng đi thôi.​

"Cảm ơn em, Harry vì đã nói sự thật với tôi." Cedric mỉm cười nhẹ nhõm.​Harry biết Cedric đã nghĩ thông suốt, vì vậy vỗ nhẹ vào vai anh.​

"Như vậy, hiện tại anh còn thi đấu được không?"

​"Tôi e là không được. Bây giờ tôi cần nói chuyện vui vẻ với phu nhân Pomfrey." Cedric chỉ nhịn được một hơi. Anh gần như chắc chắn rằng mình sẽ ngất đi trong giây lát nữa thôi.​

"Vậy anh truyền tín hiệu, tôi đi đây." Harry đứng dậy, cậu muốn tiếp tục thi đấu.​

"Nhân tiện, Cedric, Cho Chang là một cô gái tốt." Harry liếc nhìn Cedric lần cuối, quay người rời đi, nghe thấy âm thanh của tín hiệu cấp cứu, màu đỏ đậm lan ra trong không khí, bùng nổ rực rỡ. màu sắc.

Harry tiếp tục tiến về phía trước, càng ngày càng gần mục tiêu của mình. Hàng rào phía sau càng lúc càng hợp nhất, dường như buộc cậu phải tiến về phía trước, bước chân ngày càng trở nên gấp gáp. Harry tránh thoát được dây leo đang muốn cuốn lên người mình.

Tới gần, càng gần hơn, Harry nghe thấy nhịp tim điên cuồng của chính mình, đột nhiên bị vấp ngã, Harry ngã xuống đất. Khi nhìn lại, hóa ra chính là...........​

"Fleur! Cô không sao chứ!" Harry cũng không quan tâm nhiều như vậy, cậu đi tới vỗ nhẹ vào mặt Fleur, mặt cô tái xanh, toàn thân cứng đờ, nếu như không có hơi thở yếu ớt đó. , Harry thực sự nghĩ rằng cô ấy đã chết.​

"Làm sao chuyện này có thể xảy ra?" Harry nhanh chóng cầm lấy đũa phép của Fleur, định phát ra tín hiệu cầu cứu.​

"Crucio!"​

Cơn đau quen thuộc truyền khắp cơ thể, Harry ngã xuống đất, và một đôi giày màu nâu xuất hiện trong tầm mắt cậu, đó là...

​"Krum!" Harry trước đó đã bị trúng Lời nguyền Tra tấn nhiều lần trước đây nên vẫn có thể chịu đựng được. Cầm lấy đũa phép của mình, nhanh chóng đứng lên.​Tròng mắt của Krum phủ một lớp máu trắng, giống như bị ma nhập, chính mê cung này đã khiến Krum bối rối, khiến hắn phát điên. Fleur có thể đã bị hắn tra tấn như thế này.

​Cánh tay Krum bị trúng bùa chú bị thương. Vết thương gớm ghiếc lộ ra xương trắng, nhưng Krum trông như thể đã mất đi cảm giác đau đớn. Động tác này chỉ càng làm tăng thêm thú tính của hắn. Phép thuật hắc ám liên tục tấn công Harry.​

"Protego!" Harry dựng lên một bức tường bảo vệ, các phép thuật va chạm với nhau, phát ra ánh sáng chói mắt.

"Krum! Tỉnh lại đi!" Harry cố gắng hết sức kéo Fleur ra phía sau để bảo vệ cô, đồng thời tập trung đối phó với Krum đang mất trí trước mặt.​

Bùa chú bay tới bay lui, cuộc chiến bắt đầu ở nơi gần nhất với chức vô địch, cuộc chiến thuộc về Harry và Krum. Harry bị dồn vào chân tường, cậu không thể tiếp tục phòng thủ được... Harry trợn mắt.​

"Levicorpus! Sectumsempra!"

​Đầu tiên Krum bị treo ngược trên không, sau đó hàng loạt dao gió chém khắp người hắn. Hắn liên tục vung đũa phép, nhưng tiếc là hắn bị treo ngược trên không, và hầu hết các phép thuật đều bắn ra nơi khác. Vết thương trên người hắn không ngừng rỉ máu, dần dần tạo thành vũng máu trên mặt đất. Sau tất cả những lần trằn trọc này, Krum rõ ràng đã tỉnh táo hơn. Harry nhìn thấy đồng tử trắng bệch dường như đã trở lại bình thường. Cộng với việc mất máu quá nhiều, năng lượng cuồng nhiệt của Krum dần dần biến mất, đôi mắt cũng dần trở lại hình dáng bình thường, dường như vẫn còn choáng váng.​

"Liberacorpus!" Khi nhìn thấy điều này, Harry nhanh chóng đặt Krum xuống. Hắn yếu ớt ngã xuống đất, thở hổn hển và bắt đầu cảm thấy đau đớn khi bị chém, lập tức lăn lộn không chịu nổi.​

"Krum, anh... anh cảm thấy thế nào?" Harry thận trọng bước tới kiểm tra. Cậu vẫn sợ Krum lại đột nhiên phát điên.​

"Chuyện gì đã xảy ra?" Krum yếu ớt dựa vào hàng rào, môi trắng bệch. Hắn không còn nhớ gì về những gì mình vừa làm. Hắn chỉ nhớ rằng mình đã tìm thấy vị trí của cúp Tam Pháp Thuật, và Fleur cũng đã tìm thấy nó. sau đó cả hai cùng lúc chạy về phía chiếc cúp, xô đẩy nhau, và rồi... hắn đã làm gì, Fleur đâu rồi?

​"Anh vừa mới phát điên!" Harry tức giận nói. Cậu cũng biết chuyện này không thể trách Krum.​

"Phát điên á?" Krum cố gắng nhớ lại, trong nháy mắt, một số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu hắn, dường như hắn đã sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ đối với Fleur! Đúng! Những hình ảnh hiện lên trong tâm trí hắn là cảnh hắn thực hiện Lời nguyền Tra tấn và Fleur ngã xuống đất và co giật!

​"Tôi, tôi không có ý đó!" Krum bắt đầu sợ hãi. Hắn sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ. Có thể, có thể hắn sẽ bị giam trong Azkaban!​

"Tôi biết." Harry liếc nhìn cô gái tội nghiệp Fleur vẫn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt xinh đẹp mở to và đờ đẫn, như thể cô ấy là một kẻ ngốc.​

"Tại sao chuyện này lại xảy ra!" Krum tự trách mình và ôm đầu. Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh mình bị giam trong Azkaban. Hắn không muốn điều đó, Fleur, Fleur sẽ không chết! Có lẽ cô ấy sẽ phát điên, giống như Longbottoms...

​"Mê cung này rất kỳ lạ. Mọi người rất dễ mất trí. Đừng lo lắng, họ sẽ không làm gì anh đâu." Harry biết những gì Krum đang nghĩ vừa rồi đã cấu thành tội ác, nhưng xét đến điều đó. Đây là cuộc thi liên quan đến sự sống và cái chết, và quả thực trong mê cung này có người làm phép khiến người ta mê mẩn, nên Bộ Pháp thuật sẽ không quy trách nhiệm cho Krum.​

Harry không mang theo bất kỳ lọ thuốc chữa bệnh nào nên anh chỉ có thể miễn cưỡng niệm một câu thần chú chữa lành đơn giản lên cánh tay bị thương nặng của Krum.​

"Thật xin lỗi, vừa rồi là trường hợp khẩn cấp, nên cánh tay anh trở nên như thế này." Harry nhớ tới trong chiến tranh, Ron cũng bị Krum đánh trúng một lần, tình trạng bây giờ cũng không khá hơn Ron bao nhiêu. Xương và thịt của hắn ta vỡ ra và vết thương của hắn ta rất kinh khủng.​

"Đó là lỗi của tôi..." Bây giờ Krum đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây và xấu hổ ngồi bệt xuống đất, nhìn Harry với ánh mắt bớt thù địch hơn.​

"Tại sao cậu lại cứu tôi?" Krum hỏi. Đối với Harry, hắn là kẻ thù, không phải sao?

​"Tôi chưa từng nghe nói cứu người cần có lý do." Harry đứng lên.​

"Vết thương của anh rất nặng, tốt nhất anh nên phát tín hiệu cấp cứu càng sớm càng tốt, nếu không tay anh sẽ không dùng được nữa! Hơn nữa... Fleur như thế này, tốt nhất là đưa cô ấy về chữa trị." cho đến cuối cùng, đây là trách nhiệm của anh.​

Krum nhìn những vết thương trên khắp cơ thể, rồi nhìn Harry Không có dấu hiệu bị thương nào cả. Ngay cả khi hắn phát điên, đối phương có thể đánh hắn thành ra như thế này và sau đó thoát ra ngoài. Sức mạnh của cậu ta thật đáng kinh ngạc. Hắn hiểu rồi.​

"Không ngờ lại thua cậu..." Krum lắc đầu cười lớn. Hắn đến đây để giành chức vô địch. Cedric và Fleur đều là đối thủ mạnh của hắn, nhưng Harry, hắn chưa bao giờ để tâm đến. Tại Cúp Quidditch thế giới, những định kiến ​​của hắn đã hủy hoại kết quả nỗ lực của hắn ngày hôm nay. Hắn đã bất cẩn và đánh giá thấp đối thủ.​

"Trong Giải đấu Tam pháp thuật, tình bạn là trên hết, thắng thua là thứ hai. Hơn nữa, Hermione cũng là một người bạn tốt của tôi." Harry thở dài. Cậu chưa bao giờ có ác ý với Krum, chỉ có Krum là người luôn coi thường người khác.​

"Hừ, thua thì thua. Không có gì gọi là nhất hay nhì. Không ngờ cậu lại ra tay tàn nhẫn và không hề tỏ ra thương xót như vậy." Hắn đã bị vô số dao chém vào người. Có vẻ như nó đã bị cắt. Đây là loại bùa chú gì vậy?​Harry mỉm cười. Cậu lại sử dụng câu thần chú do giáo sư phát minh ra, giờ đây cậu còn cảm thấy thoải mái khi sử dụng câu thần chú này hơn cả so với chính giáo sư.​

"Đi." Krum liếc nhìn con đường phía sau Harry, nơi đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Lúc đó, Harry Potter là nhà vô địch của Cúp Tam Pháp Thuật, hắn thừa nhận.​ Đúng! Cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước, và cậu đang chạy về phía chiếc cúp quen thuộc đó. Mọi thứ phía sau dần biến mất, chỉ còn lại chiếc cúp vàng trước mặt. Xung quanh không có ai nên Harry phải giảm tốc độ. Điều tiếp theo mà cậu phải đối mặt là kẻ thù mạnh nhất...Voldemort...​

Trong đầu Harry hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng trong đó áp đảo nhất chính là sợ hãi, không phải sợ hãi trước sức mạnh của kẻ đó, mà là cậu sợ cậu sẽ không thể bắt đầu và kết thúc tốt đẹp. Harry đưa tay ra, chỉ cần cậu cầm nó thì mọi chuyện sẽ khác. Lần này cậu có thể lần nữa là Cậu bé còn sống không?​

Harry đột nhiên mỉm cười, hiện tại cậu đã quyết định, không có gì phải do dự! Ngay khi cậu nắm lấy chiếc cúp, thế giới quay tròn và các ngôi sao đang chuyển động. Mọi tiếng động đều biến mất, chỉ còn lại tiếng gió rít bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com