Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 33: CẢNH TRONG MƠ TRÙNG LẶP VỚI HIỆN THỰC

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Felix Cops Malfoy, đây là thân phận mới của Malfoy nhỏ, Felix Cops có nghĩa là con trai của Succubus. Ít nhất thì Snape cũng không muốn cậu bé quên đi lai lịch của mình. Mà bản thân Felix cũng rất thích cái tên này, nói đến cùng thì cậu bé vẫn hy vọng cha mẹ của cậu có thể chấp nhận cậu. Nhưng ở trong thế giới của tình yêu, bọn họ chỉ có lẫn nhau mà không có đứa trẻ dư thừa là cậu.

"Anh rất không vui?" Harry nhìn Snape trầm mặc không nói lời nào, rõ ràng cảm giác được cái loại khí thế mà hắn phát ra càng thêm nặng nề và âm u.

Liếc mắt nhìn Potter một cái, Snape không nói gì thêm, đồng dạng cũng không có châm chọc và trào phúng.

Điều này khiến cho Harry cảm thấy rất khó chịu. Cậu chưa bao giờ cảm thấy Snape là một người tốt bụng, nhưng hiện tại vẻ mặt của Snape trông rất tình cảm chuyện này quả thật rất đáng sợ. Harry lui về phía sau hai bước, cậu cảm thấy trong ánh mắt của Snape tràn ngập bão táp, có lẽ giây tiếp theo bão táp này sẽ quét về phía cậu.

Snape liếc nhìn Harry một cái, xoay người sang chỗ khác kêu Salazar gọi gia tinh đến đây và mang tiểu Malfoy đi.

Godric cảm thấy rất vui vẻ. Cậu ta cho rằng nếu Felix Cops Malfoy ở lại đây thì cậu ta và vợ chưa cưới của mình phải ở chung với người này. Tuy nhiên cũng may là, bất quá còn tốt, vẫn là cha của vợ chưa cưới hiểu rõ ràng —— ừ, đúng là như vậy, là đàn ông thì tuyệt đối không thể chịu đựng được vợ của mình sống chung với người đàn ông khác trong cùng một căn phòng, cho dù là cậu ta có mặt ở đó cũng không được!

Bên này Godric cảm thấy hài lòng đi theo Salazar quay về phòng của mình, mà Harry thì lại cảm thấy bồn chồn trong lòng, cậu luôn cảm thấy Snape trở nên rất kỳ lạ. Harry đóng chặt cửa lại và trộm lẻn lên trên giường, cứ im lặng nằm xuống giường. Khi thấy Snape vẫn còn đứng ở đó cậu nhanh chóng kéo chăn che mặt lại sau đó cố gắng cuộn tròn thân thể lại hết mức có thể để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình mình —— Harry không biết tại sao mình lại làm như vậy... Nếu là trước đây, cậu có thể rống lên với Snape hoặc là trực tiếp chất vấn hắn, nhưng... Cậu không biết, tại sao cậu lại không thể làm như vậy.

Hoặc là nói, Harry không rõ, tại sao Snape lại để bụng đối với chuyện của Malfoy nhỏ kia.

Đương nhiên, Malfoy và Snape là bạn bè, không phải sao? Harry nghĩ như vậy, nói cách khác tại sao Snape lại bất công đối với Draco Malfoy như vậy? Không sai, nhất định là cái dạng này! Cậu nghiến răng, quay lưng lại —— Snape chính là một con dơi đầy dầu mỡ bất công!

Mà giờ phút này Snape lại không ngờ rằng Potter không mượn cơ hội này để ra oai với Malfoy nhỏ kia! Đương nhiên, chuyện này cũng không phải lý do mà Snape trầm mặc... Snape biết, hắn chỉ là đang nhớ tới chính mình, nhớ tới Lily, cũng nhớ tới lời tiên đoán kia...

Tuy rằng đã sử dụng Bế Quan Bí Thuật, nhưng Snape vẫn không thể đem Harry Potter - người điên đảo sự hiểu biết của hắn về Potter, trở thành một người bình thường mà không phải là Potter. Vì vậy, hắn không thể tiếp tục ngủ được nữa, do đó hắn cũng chỉ có thể đứng như vậy —— có lẽ hắn nên cho cái tên Potter này một cái bùa lãng quên hoặc có lẽ là bùa chú gì khác?

Tuy nhiên, cuối cùng Snape cũng không có làm cái gì, chỉ là hoàn toàn quét sạch đại não sau đó quay trở lại giường và ngủ.

Harry lại một lần nữa mơ thấy Voldemort. Nhưng lúc này đây cậu biết rõ là chính mình đang nằm mơ. Cậu không có biến thành Voldemort hay là con rắn kia, mà cậu giống như là một hồn ma vậy, lơ lửng giữa không trung...

"Xin ngài......" Một giọng nói trầm thấp và tràn ngập chân thành đang cầu xin, cứ như vậy truyền vào lỗ tai của Harry. Thật sự rất quen tai...Harry mở to hai mắt nhìn, quay đầu đi —— là Severus Snape!

Là Snape lúc còn trẻ và không có khí thế giống như bây giờ, tuy rằng cả người đều âm trầm nhưng không phải giống như bây giờ giống như quỷ hút máu luôn tránh ở trong bóng tối... Harry cẩn thận đánh giá hắn, tóc cũng không có dầu mỡ, sắc mặt cũng không vàng như nến, thậm chí...... Dáng người cũng mập hơn so với hiện tại một chút? Nói chung, hắn cũng được xem như một người đàn ông đẹp trai, điều này thật sự không thể tin được!

"Crucio!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Harry quay đầu đi —— đó là một người đàn ông trông rất kỳ lạ, rõ ràng khuôn mặt và cơ bắp trông rất bình thường, nhưng lại không thấy cái mũi, chỉ còn lại hai cái lỗ mũi, có một chút cảm giác giống như loài bò sát... Người này là... Voldemort?

"Severus, người bạn xảo quyệt của tôi," Voldemort "Tê tê" nói, rất giống như đang nói xà ngữ vậy, "Cậu biết hậu quả khi chọc giận tôi."

"Chủ nhân!" Snape kiên quyết đứng ở chỗ đó, cho dù hắn đang ở thừa nhận đau khổ của "Crucio", nhưng trên mặt của hắn lại không có biểu hiện ra ngoài... Mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên gương mặt của hắn, nhưng hắn không có quan tâm đến nó, "Chủ nhân, tôi chỉ là...chỉ là xin ngài buông tha Lily Evans, mặt khác, ngài hoàn toàn không cần để ý —— không cần để ý."

"Cái bùn loại kia? Hả?" Voldemort đánh giá Snape bằng khoé mắt.

"Vâng, đúng vậy." Snape gục đầu xuống, tỏ vẻ chịu phục, "Chủ nhân, ngài yêu cầu độc dược, tôi sẽ mau chóng điều chế xong. Về phía Dumbledore bên kia tôi cũng đã xin... Để khen thưởng, xin ngài đem cái bùn loại kia ban thưởng cho tôi, thuộc hạ trung thành của ngài."

"Không sai. Đây là...ban thưởng." Voldemort dừng "Crucio" lại, sau đó quay mặt lại nhìn thẳng vào Snape, "Thật là trung thành, người bạn xảo quyệt của ta, Severus... Được rồi, Chúa Tể Hắc Ám sẽ cho người hầu trung thành của mình một phần thưởng thuộc về hắn —— tuy nhiên, cậu phải nhớ kỹ, Severus, cô ta chỉ là một cái bùn loại."

"Vâng, tôi vĩnh viễn nhớ rõ lời dạy dỗ của ngài, chủ nhân của tôi." Snape quỳ xuống, hôn môi lên áo choàng của Voldemort.

Harry choáng váng.

Cậu không thể tưởng tượng được rằng sẽ có lúc Snape như thế này...... Hèn mọn mà lại thành kính, nhưng cậu cũng nghe ra một bí mật kỳ lạ —— Lily Evans!

Đó là tên lúc chưa kết hôn của mẹ cậu!

Harry thở dốc dồn dập, cậu thậm chí quên rằng đây là giấc mơ, rằng cậu đang ở trong giấc mơ của mình! Cậu bước lên và bắt lấy Snape bả vai... Nhưng lại xuyên thấu qua người của hắn! Không sai, đây là mơ... Cậu không có khả năng chạm tới Snape được.

Thì ra...người Snape thích chính là mẹ của cậu... Vậy thì tại sao Voldemort lại giết chết mẹ của cậu?! Harry không hiểu... Cậu không thể nghĩ thông suốt chuyện này được!

"Nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!?" Harry rống lên ở bên tai Snape, cậu biết hắn không nghe thấy được, nhưng cậu vẫn muốn rống lên.

Tuy nhiên khi Snape quay đầu lại, nhìn về chỗ của Voldemort...... Voldemort đã sớm rời đi, chỉ còn lại một mình Snape đứng yên tại chỗ, hắn phải mất một chút thời gian mới có thể loại bỏ hết đau đớn do "Crucio" mang lại cho hắn... Mà hiện tại, khi hắn quay đầu lại và nhìn về phía cậu.

Dường như qua rất lâu, Snape mở miệng: "Cậu...... Là ai?"

"Tôi......anh có thể nghe thấy tôi nói cái gì sao?" Harry kinh ngạc mà nâng cao giọng hỏi hắn.

"Đúng vậy, tôi có thể." Snape gật gật đầu.

"Anh không cần biết tôi là ai, nhưng tôi muốn nói cho anh, không thể tin Voldemort!" Harry nhanh chóng nói, "Lily vẫn sẽ chết, Voldemort giết chết cô ấy!"

"Không! Không có khả năng!" Snape lập tức muốn độn thổ rời đi, hắn cần đi xác nhận lại chuyện này.

"Anh xác nhận cũng vô dụng, Voldemort nhất định sẽ giết cô ấy, anh cần thiết đi cứu cô!" Harry hét lên.

"Đúng vậy...đi cứu cô ấy......cứu......" Snape bỗng nhiên cảm thấy trước mắt không có người lại chỉ có giọng nói... Rất có khả năng là thuộc hạ của Chúa Tể Hắc Ám, hắn không thể bị người đó điều khiển được... Không thể! Hắn nheo mắt lại, trực tiếp mở miệng: "Có lẽ có thể đi tìm Dumbledore, cậu nói đi?"

"Ý kiến này rất hay!" Harry gật đầu.

Snape cười lạnh sau đó quét sạch đại não, trực tiếp đi liên hệ Dumbledore... Ngày mai, chính là ngày Chúa Tể Hắc Ám đi đến nhà Potter... Hắn cần phải làm cái gì đó —— mặc kệ chủ nhân của giọng nói này có phải là người của Chúa Tể Hắc Ám hay không, thì hắn sẽ không sai khi đi tìm Dumbledore. Rốt cuộc thì Chúa Tể Hắc Ám giao cho hắn nhiệm vụ ẩn nấp bên người của Dumbledore.

Tuy rằng là ở trong mộng, nhưng Harry cho rằng ít nhất cậu có thể thay đổi một chút lịch sử, cho nên từ tận đáy lòng thở ra một hơi...Lily... Ít nhất có thể sống ở trong mộng của hắn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com