Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 50: CHÂN TƯỚNG SẮP XUẤT HIỆN

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Giọng nói của thánh kỵ sĩ Johan rất lớn, hắn ta tru lên một tiếng thì đều đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, mà một tiếng này cũng làm giáo chủ mặc áo đỏ bên cạnh hắn ta vội vàng tiến lên muốn làm hắn ta im miệng, nhưng......

Lời này đã lao ra khỏi miệng, người nghe được cũng đã đứng thành từng hàng, không ai có thể quên được tiếng hô đầy tức giận kia.

"Johan!" Giáo chủ mặc áo đỏ hô to và bước qua, "Cùng ta trở về!"

"Ta......"

"Theo ta đi!"

"Nhưng......"

"Ngươi hôm nay cũng không cần ăn cơm, Johan, làm người hầu của Chúa, ngươi đã phạm tội, hiện tại cùng ta đi sám hối!" Giáo chủ áo đỏ nói xong thì xoay người rời đi, mà Johan tất nhiên là đi theo hắn điểm này thì không thể nghi ngờ. Nhưng hắn lại quên mất một chút, dù sao Johan cũng là một kỵ sĩ và tôn nghiêm của kỵ sĩ thì không thể bị khinh nhờn.

Nguyên nhân chính là vì tôn nghiêm của kỵ sĩ không thể bị khinh nhờn, cho nên hắn ta mới hung tợn nói ra lời nói tàn nhẫn làm những người nhìn xem chê cười của hắn ta thành thật một chút, bằng không hắn ta sẽ quyết đấu với bọn họ!

Quyết đấu? Cùng quyết đấu với một thánh kỵ sĩ? Chuyện này thật đúng là một sự chê cười.

Nhưng chê cười chính là sinh ra như vậy. Ngày hôm sau, mọi người phát hiện không nhìn thấy cái người đàn ông chọc giận thánh kỵ sĩ kia —— hắn không có ở trong khoang thuyền, nhà ăn không có, trên boong tàu cũng không có...... Ở trong một trăm hành khách mà có một người bị mất tích cũng không phải là chuyện gì to lớn lắm, nhưng bởi vì có Mẫu Ngưu đóa hoa giao lưu này la to, vì vậy tình huống một người mất tích trở nên rất kỳ lạ.

Lại qua một ngày, trên thuyền lại mất tích thêm một người.

Một tuần sau, hầu như mỗi ngày đều mất tích một người, ngoài ra...... Có người thấy được tình hình người mất tích —— là thánh kỵ sĩ Johan đánh lén từ phía sau đem người ném vào trong biển!

Giết người —— đây là một vụ giết người hàng loạt!

Cho dù Johan là thánh kỵ sĩ, nhưng cũng không thể cho phép hắn ta giết người mà không hề kiêng nể gì hết —— trên thuyền, chỉ có thuyền trưởng mới là vua, mặc dù hắn ta là người của Giáo hội nhưng chỉ cần là ở trên biển thì hắn ta không có tư cách làm chuyện gì trái với quy tắc ở trên thuyền. Đây là quy củ được lập ra từ rất lâu rồi.

Vì vậy, trong nháy mắt bọn người của Giáo hội lập tức biến thành một đàn khốn nạn nên xuống địa ngục và nên lăn đến trong biển để cá ăn.

"Trước dừng tay lại." Thuyền trưởng quát bảo mọi người dừng lại. Tuy rằng hắn cũng tức giận vì thánh kỵ sĩ Johan sẽ làm chuyện như vậy, nhưng hắn cũng không thể trực tiếp giết chết cái tên thánh kỵ sĩ này. Rốt cuộc sau khi lên đất liền thì thế lực của Giáo hội còn lớn hơn rất nhiều, mà hắn thì không có khả năng cả đời đều ở trên biển.

Nhưng rất hiển nhiên là sẽ không có người nguyện ý để đám người Giáo hội này bình yên vô sự. Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người không thể tìm thấy những tên "dối trá" kia của Giáo hội và trên thuyền cũng thiếu đi một cái thuyền cứu hộ.

"Được rồi, mọi chuyện đã như vậy, đừng nói nữa." Thuyền trưởng vẫy vẫy tay, làm các thuyền viên khác không cần tiếp tục thảo luận về chuyện người của Giáo hội mất tích. Đến nỗi cái khác, bọn họ cũng không cần thiết đi truy cứu —— đây chính là biển rộng mênh mông, cứ như vậy mà trộm đi thuyền cứu hộ thì có thể sống sót được sao? Hừ! Thật là Giáo hội kiêu ngạo!

Nhưng mà, khi mọi người đều ngừng nghỉ lại thì Mẫu Ngưu ngồi nhìn một đống hành lý lớn và mỉm cười.

"Nhìn một cái đi, đây là trang bị của thánh kỵ sĩ, một khối sắt lớn đến cỡ nào a!" Mẫu Ngưu cầm lấy thanh kiếm kia và ném xuống mặt đất, "Này, có người muốn sao?"

Harry lắc đầu. Cậu trừng to đôi mắt vừa to vừa ướt dầm dề của mình nhìn về phía Snape —— tuy rằng cậu biết mấy người Giáo hội nhất định không phải trốn đi đơn giản như vậy, nhưng...... Cậu lại không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào. Rất hiển nhiên, những chuyện mà Mẫu Ngưu làm lúc trước có vẻ có một chút cố ý, những tên thô lỗ bên ngoài kia nhìn không ra không chứng minh là cậu cũng không nhìn ra được...... Nhưng, chuyện này giống như có chút kỳ quái? Ồ, vô cùng kỳ quái!

Snape trừng mắt liếc nhìn Harry một cái, quay đầu đi xem những cái đồ vật tương đối hữu dụng ở trong gói đồ —— nước thánh? Rất tốt, tuy rằng nghe nói thứ này chỉ là nước trong nhưng Snape rất rõ ràng bên trong loại nước thánh này rốt cuộc đang chứa đựng đồ vật gì. Cũng vì nguyên nhân biết rất rõ nên mới có thể có vẻ vô cùng trân quý ở hiện tại. Rốt cuộc khi liên minh của Giáo hội và Phù thủy tan rã, loại đồ vật nước thánh này cũng không thể đi vào trong thế giới phép thuật, mà bọn họ cũng không thể dùng loại dịch cơ sở này đi điều chế độc dược tinh lọc được.

Ít nhất, nó có thể điều chế độc dược tinh lọc dấu vết phép thuật hắc ám.

Tài liệu độc dược vốn dĩ đã kỳ kỳ quái quái, nhiều thêm một loại đồ vật gọi là nước thánh thì cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng ánh mắt của Harry càng ngày càng nóng rực, thẳng tắp chăm chú nhìn thẳng vào trên người Snape, mà người khác...... Rất giống như đều học xong độn thổ vậy, xoát một cái tất cả đều biến mất không thấy.

Nhưng hai người ai cũng đều không có ý thức được người bên cạnh đều đã chạy hết, một người còn đang tìm kiếm tài liệu độc dược, một người khác thì vẫn như cũ dùng đôi mắt to ướt dầm dề nhìn chằm chằm người kia, vì vậy...... Không khí quỷ dị đến đáng sợ.

"Được rồi được rồi, Harry, Cậu Bé Vàng vĩ đại Potter, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?" Snape ném đồ vật trong tay xuống, hung tơn quay đầu nhìn Harry và hỏi, "Có lẽ cậu nên đi kiểm tra lại đôi mắt của mình một chút —— mắt xanh như cóc ngâm tươi rói? Hả?"

"Snape!" Khuôn mặt của Harry lập tức đỏ lên —— bức thư tình kia, quả thực chính là sỉ nhục! Có lẽ có người cảm thấy chuyện đó rất thú vị, nhưng cậu căn bản không cảm thấy chuyện đó có cái gì thú vị! Được rồi, làm người trước mặt khen ngợi chuyện linh tinh gì đó trước mặt mọi người có lẽ còn có người thích, nhưng cậu một chút đều không thích —— một, chút, đều, không! Huống chi, cái loại khen ngợi này...... Cậu cũng không cảm thấy là khen ngợi, cứ việc cậu cũng không bởi vì như vậy mà tức giận.

"Chuyện gì, ngài Potter vĩ đại?" Snape gợi khóe miệng lên, dùng một giọng điệu đều đều hỏi Harry.

"Chẳng lẽ chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau sao? Hoặc là nói......" Harry cắn chặt răng, đi vài bước về phía trước và nghiêm túc đánh giá Snape một lượt —— từ đầu đến chân, "Được rồi," cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có lẽ là tôi đã đặt quá nhiều hy vọng vào quá khứ...... Rốt cuộc Severus thời còn trẻ căn bản không giống như Snape lớn tuổi bây giờ......" Giọng nói khi nói câu này rất nhẹ, vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức làm Snape cảm thấy bản thân mình giống như gặp phải ảo giác —— trên thực tế Harry cũng thật sự không có muốn khiến Snape nghe được mấy lời nói này, nhưng thật đáng tiếc là cậu vẫn là loại hình nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Cái gì kêu "Severus thời còn trẻ" và "Snape lớn tuổi"?

Đôi mắt của Bậc Thầy Độc Dược lập tức trở nên trống rỗng, trống rỗng giống như một hồ nước u tối, đại não của hắn cũng giống như vậy. Trong nháy mắt cái gì cũng đều biến mất không còn thấy bóng dáng gì nữa —— bao gồm suy nghĩ của hắn. Nhưng trên thực tế, Snape rất rõ ràng hắn cũng không phải cái gì đều không nghĩ, chẳng qua, hắn bản năng dùng Bế Quan Bí Thuật khống chế biểu cảm của chính mình.

"Được rồi, nếu không thể nói chuyện đàng hoàng......" Harry vẫn lải nhải như cũ, cậu cần thiết nói rõ với Snape về hình thức ở chung của hai người bọn họ, Nếu cứ như vậy thì căn bản không thể đi đến phương đông vì hai người bọn họ đã phải cho đối phương một cái Avada! "Tôi nghĩ chúng ta thật sự cần phải nói chuyện đàng hoàng...... Severus Snape, ngài không cảm thấy......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com