Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Trở nên tốt hơn

Cuộc tranh cúp Quidditch tại Rumani vừa kết thúc, còn chưa kịp ăn mừng, Ron Weasley đã vội vã trở về Anh.

Lúc cậu về đến nhà đã là hai giờ sáng, Ron đem hành lý và chổi đặt xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu, thay quần áo sau đó chui vào chăn, giây sau cậu liền cảm nhận được vòng tay của vợ mình choàng qua eo.

"Anh còn nghĩ rằng em đã ngủ rồi." Cậu hôn lên trán của Hermione.

"Em biết trận đấu của anh hôm nay sẽ kết thúc, nên em chưa ngủ."

"Đúng rồi, anh đọc báo hôm nay rồi, Harry nhận nuôi một đứa trẻ thật hả? Tên gọi là cái gì...Watson?"

"Alexander Watson, đương nhiên bây giờ đã là Alexander Potter rồi, sáng hôm nay em còn giúp cậu ấy làm thủ tục nữa." Hermione nhè nhẹ cười, "Harry. Potter vẫn luôn là chủ đề tuyệt vời, những người phóng viên đó không ngừng đặt câu hỏi, ồn tới đầu em gần như muốn nổ luôn."

"Thật không thể tin là em đã làm được điều đó, anh còn nghĩ cậu ấy còn định cả đời cứ thế cô độc mà sống." cậu thở dài.

"Anh vẫn còn giận chuyện của Ginny?" Hermione ngẩng đầu lên.

"Sao có thể? Anh có còn là con nít đâu, lại nói bọn họ chia tay lỗi cũng đâu phải do Harry... Những chấn thương sau chiến, cậu ấy so với chúng ta càng khó vượt qua." Cậu vuốt ve mái tóc của Hermione. "Anh chỉ giận là tại sao cậu ấy lại xa cách với cha mẹ anh, bọn họ vẫn luôn xem Harry như con, mẹ lần trước còn khóc với anh rất lâu."

"Anh cũng biết mà, cái chết của Fred luôn là một vết sẹo không thể xóa nhòa khỏi lòng cậu ấy, cậu ấy không dám nhìn mặt mọi người, đặc biệt là George. Vẫn còn nhớ anh Cedric Diggory chứ? Harry đến bây giờ vẫn không dám đối mặt với cha mẹ anh ấy."

"Nhưng chuyện này không giống vậy, chúng ta đều biết đó không phải là lỗi của cậu ấy..."

"Nhưng Harry lại không thể tha thứ cho chính mình, cậu ấy cảm thấy là do lỗi của mình, mới có nhiều cái chết như thế xảy ra, đầu tiên là Cedric, sau đó là Sirius, Remus, Fred, thậm chí là giáo sư Snape cũng vì bảo vệ cậu ấy mà chết, điều đó đối với cậu ấy quá đau khổ."

"Haizz, mấy năm nay cậu ấy vẫn luôn tách khỏi thế giới xung quanh, gần như không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh động cậu ấy, lần này em làm sao làm được vậy?" Ron quả thật là không giấu nỗi lòng hiếu kỳ.

"Bởi vì Alex lớn lên rất giống một người, một người mà Harry luôn cảm thấy mình nợ rất nhiều, cũng chỉ có như vậy mới có thể kéo cậu ấy ra khỏi sự ghê tởm chính mình, lần nữa cho chính mình một mục tiêu trong cuộc sống, chẳng hạn như làm hết khả năng để chuyển dời tình cảm."

"... Chẳng lẽ người em nói là Snape?"

"Anh yêu à, anh thông minh hơn rồi đó." Hermione buồn cười nhìn gương mặt của chồng mình dần đỏ lên.

"Có nghĩa là sau này chúng ta sẽ qua lại thường xuyên với phiên bản nhỏ của Snape?" cậu rùng mình một cái, sáu năm học độc dược đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong cậu.

"Đừng như vậy, Alex là một đứa nhỏ rất tốt, anh cũng sẽ thích cậu nhóc. Thực tế là, em còn từng có suy nghĩ chúng ta sẽ đích thân nhận nuôi cậu nhóc nữa kìa."

"Mione, làm ơn đừng, anh sẽ bị ám ảnh tâm lý mất."

"Thôi nào, anh cũng đâu còn là một đứa con nít nữa."

"Được rồi, vậy thì cứ cho là ám ảnh lúc nhỏ đã ảnh hưởng lên cuộc sống sau khi trưởng thành đi."

"Anh là cái tên cưỡng tình đoạt lý."

"Anh nói thật đó, có lẽ khi Neville nhìn thấy nhóc đó có khi sẽ ngất xỉu giống như năm đó."

"Làm ơi đi, đừng có nói quá lên như thế, Neville cũng không tệ giống như anh nói, cũng đã nhiều năm như vậy rồi." Hermione không vui đánh cho Ron một cái. "Snape.. Được rồi, thầy ấy quả thật là không thân thiện lắm, nhưng thầy ấy cũng là một anh hùng. Nhưng anh phải thừa nhận là, đối với Harry mà nói thì Snape có một ý nghĩa khác, đột nhiên biết một người luôn chán ghét mình vẫn luôn một mực bảo vệ mình, loại cảm giác đó... Rất kỳ lạ."

"Anh không phủ nhận thầy ấy là một anh hùng, nhưng thầy ấy vẫn là một lão hỗn đản."

"Vậy chỉ cần xem Alex như là một đứa nhỏ bình thường, nhóc ấy đâu có làm sai chuyện gì, đừng có thành kiến với nhóc ấy."

"Yên tâm đi, anh biết nên làm như thế nào. Nhưng.. .Haizz, khoan hãy ngủ em yêu, múi giờ của anh vẫn còn bị lệch." Ron không vui chọt chọt vào mặt vợ mình.

"Vậy anh còn muốn hỏi chuyện gì nữa?"

"Anh vẫn luôn không hiểu, năm đó sau chiến rất nhiều người đều bị PT... PT gì vậy nhỉ?"

"PTSD, Post Traumatic Stress Disorder, rối loạn sau chấn thương, còn được gọi là hội chứng sau chiến tranh." Hermione trợn mắt, "Nói thật nha, anh quả thật nên nghêm túc học hỏi nhiều thứ của Muggle, tâm lý học của giới phù thủy cơ hồ là trống rỗng."

"Trước đừng nói đến chuyện này, anh nhớ sau chiến em đã tách ra khỏi thế giới xung quanh năm tháng, từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai, anh còn dành hơn nửa năm để tiếp nhận tâm lý... tâm lý trị liệu? là từ này đúng không? Vậy tại sao tình trạng của Harry lại nặng như vậy? Đã tám năm rồi, ngay cả bác sĩ tâm lý Muggle cũng không thể giải quyết được vấn đề của cậu ấy."

"Ron, kỳ thật em cũng không rõ lắm." Hermione mở chiếc đèn bên giường, ngồi dậy. "Em chỉ có thể đoán, có lẽ PTSD chỉ là một phương diện mà thôi, trong trận chiến năm ấy Harry đã chịu thương tổn không chỉ là những chấn động sau chiến, mà còn bị tổn thương cả trong linh hồn, cho dù hồn phiến của Voldemort có yên tĩnh như thế nào đi chăng nữa, nhưng nó cũng đã bám vào linh hồn của Harry những mười bảy năm, mà lúc thần chú đoạt mạng cuối cùng đánh lên hồn phiến, cũng sẽ đem lại đau đớn khi linh hồn bị tách rời. Và sau đó Tử Thần Thực Tử bạo loạn khiến cậu ấy không có thời gian hồi phục những vết thương này."

"Ý em là, Harry cũng đã từng bị miếng hồn đó ảnh hưởng? Cũng giống như lúc anh bị trường sinh linh giá ảnh hưởng?"

"Không, Harry chưa từng bị nó ảnh hưởng, chỉ là thiếu khuyết linh hồn đã khếch đại vấn đề tâm lý vốn có của cậu và sự ghê tởm chính mình, cho nên dẫn đến việc cậu ấy cô lập ra khỏi thế giới xung quanh. Muggle có thể giải quyết những chấn thương trong tâm lý, nhưng chấn thương trong linh hồn thì rõ ràng là vô pháp. Mà Harry là vừa bị chấn thương tâm lý vừa bị chấn thương linh hồn, cho nên em vẫn không tìm ra cách giải quyết vấn đề này."

"Đợi một chút, cậu ấy vốn dĩ đã có vấn đề về tâm lý? Anh còn nghĩ vấn đề của cậu ấy chỉ xuất hiện sau chiến mà thôi." Cậu kinh ngạc nhìn chăm chăm vợ mình, rõ ràng là không theo kịp tư duy của cô.

"Ôi... Trời ơi, em quả thật không thể tin được đàn ông các anh lại có thể bất cẩn như vậy." Hermioen trợn trắng mắt, "Anh nhất định đã biết cuộc sống của Harry khi còn nhỏ đúng không, chẳng lẽ anh không biết cậu ấy vẫn luôn có chứng sợ hãi không gian hẹp sao? Như anh nói, ám ảnh hồi nhỏ đích thực là có ảnh hưởng đến cuộc sống sau khi trưởng thành. Rất nhiều đứa trẻ bị bắt nạt và hành hạ lớn lên đều có tâm lý vặn vẹo."

"Giống như Voldemort và Snape vậy hả?"

"... Đừng có đem hai người đó nói chung như vậy chứ, nhưng trên một ý nghĩa nào đó, quả thật là vậy. Mà Harry có thể trưởng thành thành bộ dáng hiện tại thật là không dễ dàng."

"Vậy em nghĩ nhận nuôi một đứa nhỏ có thể khiến Harry trở về với cuộc sống ban đầu... Hoặc là không phải ban đầu... nhưng ít nhất tốt hơn so với hiện tại?"

"Em cũng không chắc, nhưng tình hình chắc sẽ không tệ như hiện tại đâu, không phải sao? Nhiều năm nay cậu ấy vẫn cứ nhốt mình tại Quảng trường Grimmauld không chịu ra khỏi cửa, nếu không phải chúng ta thỉnh thoảng bay qua bên ấy thăm cậu ấy, có lẽ có ngày cậu ấy chết ở trong nhà chúng ta cũng không biết." Hermione thở dài, "Em chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào nhóc đó, có lẽ Harry có thể đem trọng tâm sinh hoạt xoay quanh Alex, bù đắp những tình cảm thiếu khuyết của mình... Mặc dù hy vọng không lớn, nhưng em không thể nhìn Harry đem chính mình cứ thế nhốt lại như vậy nữa..."

Ron nhìn vợ mình đã nhắm mắt lại, âm thanh càng lúc càng nhỏ, thuận tay tắt chiếc đèn ở đầu giường.

"Ngủ đi, em yêu, anh hiểu ý em rồi, chúng ta cần giúp Harry trở nên tốt hớn." Cậu vỗ vỗ vai vợ mình, hạ thấp giọng.

"Ân... Chúng ta sẽ làm được."

"Đứng vậy, chúng ta sẽ làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com