Chương 9: Họp mặt gia đình.
Ginny Weasley biết có chuyện tốt gì đó đã xảy ra.
Từ sau khi anh trai nhỏ nhất của mình Ron vào một buổi trưa nào đó nhận được một lá thư, tình tự rõ ràng là đã mất khống chế, cơ hồ phần lớn thời gian là ngồi cười một cách ngây ngô, phần còn lại thì cơ mặt co rắm, rơi vào trạng thái nửa buồn bực nửa giận dữ. Còn Hermione người vợ vẫn luôn thông và lý trí của anh ấy, chị ấy cũng bị rơi vào trạng thái như vậy, chỉ là thời gian rối rắm rút ngắn đi một chút, nhưng vợ chồng hai người ngồi cười ngây ngốc cùng nhau quả thật là một hiện tượng không bình thường.
Rất nhanh thôi, cảm xúc này đã lan truyền mạnh mẽ trong trang trại Hang Sóc, thậm chí ngay cả người không thường một tháng cũng không về được bao nhiêu lần Percy cũng bị lây nhiễm, chỉ có mỗi mình là bị mọi người dấu đi không cho biết.
Cuối cùng, vào một buổi tối thứ sáu nào đó khi chúng tôi họp mặt gia đình, khi Ron lộ ra nụ cười và ánh mắt không thể kiểm soát được lần thứ N, Ginny cảm thấy bản thân mình quả thật không thể nào nhịn được nữa.
"Được rồi, con nghĩ mình là một thành viên trong gia đình mình, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra mà mọi người đều dấu con vậy?" Xoay đầu nhìn qua cha mẹ cả hai đang chột dạ, ánh mắt của Ginny liền khóa trên người Bill và Charlie, hai người anh lớn nhất này luôn thương cô nhất, không có lý nào lại thông đồng với những người khác mới đúng.
"Oh, Ginny, em phải bình tĩnh một chút nhé, chúng ta không phải cố ý dấu em đâu..." người mở miệng là Fleur, người đang giúp con gái lớn Victoria cắt thịt cừu.
"Trước tiên, là bình tĩnh không phải tranh cãi, còn có. Tại sao chuyện mà đến chị cũng biết chỉ có em là không biết gì hết? Chị thậm chí còn không có tham gia cuộc họp mặt gia đình ba tuần liên tiếp rồi!" Sự thật này đã hoàn toàn chọc cho cô nổi giận, Ginny đứng bật dậy, giận dữ mà trừng mắt nhìn mấy người anh trai của mình.
"Em chịu đủ việc mọi người thông đồng với nhau mà che dấu em rồi, cũng chịu đủ việc mọi người đều cười ngây ngốc sau lưng mình, chúng ta là người nhà, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải che dấu cơ chứ? Hôm nay mọi người tốt nhất là nhanh chóng mà nói hết ra, nếu không thì mọi người không hề đem em xem là người nha."
"Được rồi Ginny, đừng kích động như vậy." sau một khoảng lặng trầm mặc người đầu tiên mở miệng nói là Ron. "Là chuyện có liên quan đến Harry."
"...Oh."
Harry Potter, đó là người cô ấn tượng sâu sắc nhất khi còn niên thiếu. Từ nhỏ, cô được nghe chuyện của anh lớn lên, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều hình tượng cao lớn tài giỏi, còn có chút suy nghĩ xấu hổ về anh – Nếu có một ngày, có thể ở cạnh vị Cứu Thế Chủ này thì thật tốt. Sự hoang tưởng ngây ngô này theo cô đến khi mười hai tuổi, đến năm này đến năm khác dần lớn lên, cô bắt đầu lý trí hơn nhìn rõ tình cảm của mình, sự sung bái mù quáng đối với anh hùng Harry dần dần biến thành sự ngưỡng mộ buâng quơ, không phải vì lúc còn là con nít đã đánh bại Voldemort, mà vì lúc mười một tuổi anh đã dũng cảm một mình đối mặt với người không thể nói rõ tên ra, chính sự dũng cảm này, chính xác là sự dũng cảm mà Gryffindor thường hay tôn vinh, rất nổi bật. Khi cô lớn thêm một chút nữa, chính mắt thấy Harry không có hứng thú đối với mình, bèn đem phần hảo cảm này từ từ chèn ép dấu nó vào sâu trong lòng, cố gắng quen với những người khác. Trong khoảng thời gian đó, cô quả thật đã đem Harry xem như là người thân trong nhà, người anh thân thiết của mình. Sau đó, khi chiến tranh bắt đầu, không khí căng thẳng đè nặng lên tất cả mọi người, tình cảm giữa cô và Harry bất ngờ có chút tiến triển, điều này ngay cả cô cũng không nghĩ đến, vào cuối năm 5 năm, Dumbledore qua đời, Harry quyết định rời khỏi trường học, lúc đó cô rất muốn đi theo anh, nhưng cuối cùng cũng không thể theo được.
Có lúc cô nghĩ, Harry có bao giờ thật lòng thích qua cô, hay là chỉ có cảm giác gia đình mà thôi, còn bản thân mình thì vô tình phù hợp với điều kiện đó? Cái loại suy nghĩ này cứ dần dần mà phát triển, trong ba năm Tử Thần Thực Tử bạo loạn, hai người đều bận rộn với công việc của riêng mình, bình yên sau chiến tranh, hai người mặc dù vẫn bên nhau theo thảo thuận, nhưng đã sớm mất đi cái cảm giác khát vọng háo hức lúc ban đầu đã không còn nữa, có vẻ như sự nhiệt tình của Harry sau khi chiến tranh kết thúc cũng biến mất theo nó, sau ba năm đó chỉ càng khiến anh đem bản thân mình dấu đi càng sâu hơn mà thôi, làm bản thân cô không có cách nào tìm ra. Mỗi khi Harry và Ron, Hermione thảo luận về chuyện chạy trốn năm đó, hủy diệt TRường Sinh Linh Giá, hay thậm chí là chuyện thanh kiếm Gryffindor, bản thân đều ở một bên đố kị, tại sao không phải là mình? Tại sao năm đó bản thân chỉ có thể cố gắng sống sót trong sự khống chế của bọn Tử Thần Thựuc Tử? Tại sao bản thân mình lại không ở bên cạnh Harry? Rõ ràng lúc đó cô mới là bạn gái của Harry, nếu lúc đó mình cũng đi theo, có phải hay không giữa hai người càng hiểu nhau hơn? Có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại?
Tiếp sau đó, thời gian đã dần dần mài mòn tình yêu còn lại giữa bọn họ, cô chịu đủ việc Harry cả đêm mất ngủ và cả ngày trầm cảm, Harry cũng chịu đủ việc cô bỏ qua những chuyện xảy ra trong chiến tranh và đem nó nhẹ nhàng quên đi, sự khác biệt giữa hai người ngày càng lớn, thậm chí sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, nhưng chỉ cô đại đa số thời gian là cãi nhau với anh, còn Harry chỉ mệt mỏi mà lắng nghe, ánh mắt không yên. Cuối cùng, hai người còn không muốn nói chuyện với nhau, thà nhốt bản thân mình trong phòng nhìn bức tường ngồi ngây ngốc, cũng không muốn nhìn thấy đối phương.
Cũng là lúc đó cô đã hiểu được, chính mình nên rời đi rồi.
Cho nên cô đã thu dọn hành lý của mình, rời khỏi quảng trường Grimmauld, nơi mà cô sống gần năm năm.
Sau khi dọn về Hang Sóc, cô phát hiện ra rất nhiều chuyện mà trước đây cô chưa từng quan tâm, ví dụ như Harry rất hiếm khi đến thăm gia đình Weasley, như anh cũng rất ít liên lạc với George, như Ron và Hermione vẫn luôn rất lo cho anh, vậy mà trong lúc cãi nhau, những điều hiển nhiên này vẫn luôn bị bỏ qua, mà hiện tại lại được phơi bày ngay trước mặt, không thể khong nhìn tới.
Những điều này đã bắt đầu từ khi nào nhỉ? Ginny có chút hoang mang, cô vẫn nghĩ Harry chỉ lãnh đạm với mỗi mình cô, chưa bao giờ nghĩ đến đó là thói quen của anh. Nhìn cha mẹ và các anh vì chuyện của Harry mà tốn nhiều công sức, cô không biết mình nên nói gì nữa, liền chỉ có thể lơ đi, nhiều lần như vậy, bọn họ chỉ có thể mặc định mà tránh cho cô biết, cố gắng không nhắc đến Harry trước mặt cô.
Hai năm sau khi chia tay, cô thích nghi rất tốt, trong lúc đó còn quen qua mấy người khác nữa, mà hiện tại, vơi tư cách là huấn luyện viên của đội Quidditch nữ, cô đã có mối quan hệ với anh trai của một học viên và phát triển rất tốt; hai người đã quen nhau được nửa năm. Bây giờ, gần hơn hai năm, cô mới một lần nữa nghe lại cái tên Harry Potter.
"... Anh ấy vẫn tốt chứ?" Những suy nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu cô, không khí ngượng ngùng trên bàn ăn kéo dài thêm một chốc, có vẻ như có người đang dò xét phản ứng của cô.
"Được rồi, mọi người không cần nhìn chằm chằm em như vậy, đều đã qua rất lâu rồi." Cô không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, không thể không thừa nhận, đối với cô mà nói Harry có một ý nghĩa rất đặc biệt, nhưng không đại biểu nhất định phải là ý nghĩa về tình cảm, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, so với hai năm trước, cô bây giờ suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Cô đã hiểu ra bọn họ không thích hợp dành cho nhau, miễn cưỡng ở bên nhau cũng không thể hạnh phúc, tốt nhất là chia tay, như vậy đối với cả hai đều tốt. Chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ lo lắng tình trạng trầm cảm của Harry, sợ rằng có một ngày nào đó sẽ truyền đến tin xấu anh đã tự sát.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mẹ lại lần nữa vui vẻ lên, nói: "Harry gửi thư đến, nói nó chuẩn bị tiếp nhận vị trí giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, còn nói nó nghĩ thông rồi, không muốn cứ tiếp tục tiêu cực như vậy. Dù sao đi nữa, đây là tín hiệu tốt."
Cha thì lắc đầu thở dài, "Chỉ là không nghĩ ddến, cư nhiên lại là Malfoy... Tại sao lại là Malfoy?"
"Sao ạ?" Ginny có chút mơ hồ, chuyện này có liên quan gì đến Malfoy?
"Thực tế là, là Draco đã khuyên nhủ được Harry, mặc dù trên thư nói rất mơ hồ, Harry vẫn có nói đến." Hermione lặng lẽ dùng ly rượu che đi mặt của mình, nhỏ giọng nói với Ginny.
"Em khi nào gọi tên thánh của hắn vậy?" Ron làm ra một biểu cảm "Ác độc."
"Bởi vì đều là đồng nghiệp trong bộ, bình thường ngẩng đầu không thấy cuối đầu cũng thấy, sớm đã không còn địch ý gì nữa rồi, lại nói lần này là hắn đã giúp Harry." Hermione không chút để ý uống một ngụm rượu, giả vờ như không nhìn thấy Ron đang giả vờ ngất xỉu bên cạnh.
"Oh... Chẳng lẽ tiếp sau đó Draco Malfoy sẽ xuất hiện trên bàn ăn của chúng ta sao?" George phóng đại ôm lấy ngực mình, giả vờ ngất xỉu, gây ra một tràng cười thoải mái.
"Dù sao đi nữa, bây giờ Harry đã tốt hơn, có lẽ là lúc nên lần nữa mời nó đến nhà chúng ta... Oh, Ginny?" Mẹ cô vô cùng khát vọng nhìn cô, "Con yêu, con không ngại chứ?"
"Ginny lúng túng lắc đầu, "Không sao đâu mẹ, chúng con chỉ là chia tay thôi, lại nói mối quan hệ giữa con và Edward bây giờ rất tốt, Harry... chúng con chỉ là bạn."
"Vậy thì quyết định vậy đi, ta ngày mai sẽ viết thư cho Harry." Cuối cùng cũng có thể đem đứa co ntrai thứ bảy đem về nhà, Molly hưng phấn đến đỏ bừng mặt.
Bill khó khăn nuốt một miếng thịt bò (Ginny thấy rõ mạch máu trên mặt anh), "Ginny, nói tới Edward, các em rốt cuộc như thế nào rồi? định chừng nào dẫn cậu ta về nhà đây?"
"Được rồi, các anh đừng có mà hù dọa anh ấy, ngoại trừ Harry, các bạn trai của em đều bị các anh chọc ghẹo đến không biết đâu là lối về."
"Đó là bởi vì em là đứa em gái nhỏ của bọn anh, em xứng đáng với những thứ tốt nhất." Charlie cười lên nâng ly rượu lên.
"Các anh cảm thấy Harry rất tốt, nhưng chúng em cuối cùng cũng chia tay rồi, cho nên tốt không nhất định sẽ hợp, đối với em mà nói, Edward có lẽ vẫn không phỉa tốt nhất, nhưng nhất định là hợp với em nhất." Ginny lặng lẽ liếc trắng mắt, thông qua mối quan hệ thất bại trước đó, cuối cùng cô cũng nghiệm ra đạo lý này.
"Điều đó có phải ám chỉ chúng ta nên bắt đầu tiết kiệm tiền rồi không?" George cười xấu xa với Ginny (Ở nước ngoài, cha mẹ đôi bên có trách nhiệm tổ chức hôn lễ, anh chị em trong nhà cũng có thể giúp đỡ.)
"Chị có thể thiết kế lễ phục cho em!" Fleur người sau tốt nghiệp đã là nhà thiết kế áo chùng chuyên nghiệp hưng phấn giơ tay tình nguyện giúp đỡ.
"Được rồi được rồi, vẫn nên xem người trước cái đã, bây giờ nói cái gì cũng là quá sớm." Cha cô cơ hồ có một chút địch ý đối với cậu nhóc xấu số đã cướp đi con gái của mình. Arthur có chút không vui nhìn cái bánh trên đĩa.
"Yên tâm đi, con đã điều tra qua rồi." người mở miệng lại là người luôn khiến mọi người kinh sợ mỗi khi phát biểu, Hermione.
"Tại sao?! Lúc nào vậy!" Ginny kinh ngạc đến gần như nhảy dựng lên, phải biết Hermione là phó bộ trưởng bộ pháp thuật, ý nghĩa của một cuộc điều tra có nghĩa là sẽ kiểm tra thẩm tra điều tra từ tổ tông mà xét xuống, cho nên xét một lượt người tốt nhất cũng biến thành người chỗ nào cũng có vấn đề.
Hermione chỉ chỉ người đang rút lại như con đà điểu Ron, "Đương nhiên là bởi vì ai đó không yên tâm, đến lúc..." Hermione cố ý lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Nhanh kết thúc rồi."
"Trời ơi... Các người sẽ chơi chết anh ấy mất." Vô cùng hiểu rõ tính tình của người trong nhà Ginny ngồi trên ghế, lên kế hoạch làm sao giải thích với Edward.
"Em phải biết là, tất cả những người cố gắng đánh cắp em gái của chúng ta đều phải thông qua việc này." George ra vẻ cảm thông mà vỗ vỗ vai Ginny, sau đó nở một nụ cười hả hê khi có người gặp họa. "Cửa hàng đàu dai của anh mới cho sản xuất một lô hàng mới, có thể thử nghiệm một chút trên người cậu ta, giúp anh gửi lời chúc may mắn đến cậu ta nhé."
"Chết tiệt..." ném dao nĩa đi, Ginny nhanh chóng chạy lên lầu, trên đường cô còn nghe được tiếng cười của mọi người và tiếng thảo luận về Harry và Edward.
Trong phòng, trên bàn đặt hai tấm hình, một tấm là hình cô và Harry đứng trước cổng Hogwarts, đó là lúc sau sự kiện Tử Thần Thực Tử bạo loạn, lần duy nhất mà hai người quay về Hogwarts. Trong hình Harry nghiên đầu cố gắng nhìn về phía sân sau Hogwarts, còn chính mình thì vẫn luôn nhìn về phía Harry. Tấm còn lại là hình mới gần đây, mình và Edwarts ở sân vận động Quidditch sau khi trận đấu kết thúc, cả hai đã chụp hình ở sân thi đấu. Trên tấm hình Edwarts cười rạng rỡ, một tay ôm lấy vai mình, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cô, còn mình thì có vẻ rất vui, đầu còn dựa lên vai của anh ấy.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Ginny vươn tay ra đem tấm đầu tiên dán lên tường, bên cạnh có một nhóm tóc đỏ đang vẫy tay cùng cô. Trên bàn chỉ để lại tấm hình thứ hai với nụ cười rạng rỡ đó trên sân đấu Quidditch.
"Harry..." Ginny không ngừng nhắc đến cái tên này, cảm thấy trong lòng mình hoàn toàn không còn cảm giác đau nhói nữa.
"Về nhà thôi, bạn của tôi, anh em của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com