CHƯƠNG 23. MÂU THUẪN VÀ QUYẾT TÂM
Harry từ từ mở mắt, một không gian màu trắng mờ ảo hiện ra. Hắn nhận ra nơi này, bởi hắn đã từng thấy nó rất lâu trước đây. Hiện hắn đang đứng tại Ngã tư vua, giữa hành lang màu trắng dài đến vô tận, nhưng lại chỉ có một mình...
"Tại sao..." Harry kiểm tra cánh tay trái của mình, nhưng nó hoàn toàn bình thường, không hề có một vết trầy xước. Hắn dáo dác nhìn xung quanh, nhưng ngoài màu trắng mờ nhạt ra thì chẳng còn gì khác.
Trong trí nhớ của Harry, khi hắn ở đây, cụ Dumbledore đã xuất hiện. Nhưng hắn đã chờ một lúc rồi mà chẳng có gì xảy ra. Sự im ắng tràn ngập trong không gian rộng lớn khiến hắn cảm thấy choáng ngợp. Hắn có thể nghe được tiếng thở hòa với nhịp tim không ổn định của bản thân.
Harry thử lục lại kí ức của mình, nhưng trí nhớ dừng lại lúc hắn cùng Draco trở lại trường. Những gì sau đó thì hoàn toàn trống không.
Đang lúc bối rối thì hắn nhận ra cách đó không xa có một cái bóng. Cái cảm giác nghẹt thở quen thuộc lại ùa đến, bên tai hắn văng vẳng tiếng nước ùng ục, ồn ào đến khó chịu nhưng vẫn mang theo sự an toàn và bình yên đến kì lạ.
Trở lại căn phòng ở trang viên Malfoy, khoảnh khắc Harry thấy được thứ lấp ló trên trán của đứa bé thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ, hắn đã không thể tin được vào mắt mình. Nó giống y hệt cái của hắn, giống hệt cái vết sẹo mà đã khiến hắn vừa có được vừa mất đi rất nhiều.
Harry nắm chặt cổ tay trái ngứa ngáy, kéo theo bước chân nặng trĩu đi về phía trước. Mặc dù cơ thể đang không mấy dễ chịu nhưng hắn thực sự muốn biết, cậu bé trước mắt kia có phải là một bản thân khác hay không, còn muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với chủ nhân của thân xác này...
Cậu bé tóc xù thấy Harry đi đến cũng không có phản ứng gì nhiều, cậu quay người, dẫn đường cho hắn đi theo.
Lúc Harry gần như nắm được bàn tay của cậu bé đó thì đột nhiên bừng tỉnh, hắn hoảng hốt ngồi bật dậy nhưng bị cơn đau ở cánh tay làm cho kêu lên.
"Cái gì..." Harry cúi xuống, khó hiểu nhìn cánh tay bị bọc thành một cái bánh, đang được treo trên ngực hắn bởi dải lụa trắng.
"Trò tỉnh lại thì tốt." Bà Pomfrey đưa cho Harry ly nước, liếc nhìn cụ Dumbledore đang lấy trộm kẹo ở cuối giường.
Harry nhận lấy cái ly, ngoan ngoãn uống vài ngụm. Hắn nhìn quanh phòng, nhưng lại chẳng thấy ai.
"Trò Malfoy đang ở trong phòng giáo sư Snape cùng với cha..." Bà Pomfrey biết Harry đang tìm cái gì nên trả lời trước.
Harry nghe vậy thì gật đầu, nhưng hắn vẫn khó hiểu cái tay của hắn tại sao lại bị bó thành kì lạ như vậy...
"Trò Malfoy đã giao lại cho ta cái bọc..." Cụ Dumbledore nhìn bà Pomfrey ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nói.
"Hắn ta thật là một tên ồn ào nhỉ?" Harry cười, nghĩ đến việc quả nhiên không thể giết tên mặt rắn kia một cách dễ dàng.
"Cũng không trách được..." Cụ Dumbledore vuốt râu cười, lấy thêm mấy viên kẹo rồi chúc Harry mau chóng khỏe lại.
Nhìn cụ Dumbledore rời đi xong, Harry liền mệt mỏi ngã xuống giường. Hắn giơ bàn tay phải lên, ánh mắt vô định nhìn chằm chằm vào nó.
Trong giây phút gần như nắm được cậu bé phía trước, Harry đã do dự mà dừng lại... Hắn biết cậu bé đó có thể giải đáp những gì hắn luôn thắc mắc kể từ khi đến đây, nhưng nếu biết được mọi thứ, liệu thực tại mà hắn đang sống sẽ biến mất?
Harry muốn biết vì lý do gì mà hắn lại tỉnh dậy tại nơi này, lý do mà hắn được phép bắt đầu thêm một lần nữa. 'Cơ hội' này là tình cờ, một tai nạn? Được trao tặng? Hay... là do hắn cướp đi của ai đó?
Cái suy nghĩ rằng mình đã tước đoạt một cuộc sống nào đó làm Harry cảm thấy tồi tệ. Kể cả khi nó có là của một 'bản thân' khác thì cũng không làm hắn cảm thấy khá hơn.
Bóng đen thăm thẳm bên trong Harry nhân cơ hội lại lòi ra, khiến cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn cứ như một quả bóng bay được thổi phồng đến cùng cực. Khao khát quái dị dần lấn lướt sự tự chủ của Harry, đến khi trong đầu hắn chỉ còn một việc duy nhất.
Nhìn bề ngoài Harry có thể vẫn đang rất bình thường, nhưng thực chất cái đang điều khiến cơ thể hắn hiện tại đã không còn là chính hắn nữa. Harry gạt đổ ly nước thủy tinh trên cái bàn nhỏ, tiếng vỡ nát vang vọng trong căn phòng rộng rãi vắng vẻ. Hắn từ từ ngồi xuống, nắm lấy những mảnh vỡ sắc nhọn bằng tay trần...
Lúc đầu chỉ là vài vết cắt nho nhỏ, sau đó thì bàn tay của Harry ngày càng nắm chặt hơn. Cho đến khi sàn nhà xuất hiện một vũng máu, hắn mới thở ra một hơi thỏa mãn mà dừng lại.
Trước khi có ai đó bước vào, Harry kéo khăn trải ở giường bên cạnh xuống đất che đi vết máu loang lổ trên sàn. Hắn di chuyển luôn cả cái giường để giấu đống lộn xộn bên dưới. Cuối cùng thì kéo rèm lại, bản thân thì thảnh thơi ngồi xuống một cái giường khác.
Harry dùng miệng cùng bàn tay bị thương tự băng bó, tuy không được đẹp nhưng vẫn có thể dấu đi vết máu cùng vết thương mới. Hắn nhìn bàn tay quấn băng, một lần nữa rơi vào mâu thuẫn với chính mình.
Giữa lúc Harry đang ngẩn người, Draco lén lút đẩy cửa bước vào trong phòng. Cậu thấy Harry đã tỉnh liền nhào tới.
Harry bị lực mạnh thúc vào sau lưng khiến hắn suýt thì ngã xuống giường. Hắn kéo Draco ra phía trước, rồi mới ôm lại người ta cho tử tế.
"Vừa về lại trường cậu liền ngất xỉu, làm tớ lo muốn chết!" Draco quàng tay quanh cổ Harry, vừa than thở vừa dụi dụi đầu xù của hắn.
"Ừ, xin lỗi xin lỗi..." Harry vỗ vỗ lưng của Draco, cố tình kéo dài ôm ấp để giấu đi bàn tay phải quấn băng của mình.
Harry lúc đó chỉ là ngất đi do mất chút máu, vậy tại sao lại đến được Ngã tư vua? Không phải lần trước phải trúng Avada Kedavra mới đến được đó để gặp lại cụ Dumbledore sao?
Nghĩ đến đây, hai từ 'tước đoạt' lại hiện ra. Harry siết chặt Draco trong ngực, cảm nhận hơi ấm cùng mùi thơm thanh khiết lạnh lẽo. Từng sợi tóc bạnh kim tỏa sáng dưới ánh nắng như thể đang quyến rũ hắn vậy. Harry quay qua, hôn lên gò má trắng đến tái nhợt của Draco. Tiếng cười khúc khích vui vẻ của cậu vô tình kéo đến rặng mây đỏ hồng, cùng với ánh sao lấp lánh trong màu xám tro tuyệt đẹp.
Khi mới đến Harry đã sợ đây là một giấc mơ, bản thân hắn có thể tỉnh lại và giấc mơ sẽ kết thúc. Nhưng sau khi xác định đây chính là hiện thực thì hắn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để có thể sống như vậy mãi mãi.
Harry tim đập thình thình, hắn siết chặt nắm tay, đưa ra quyết định của mình.
Cho dù cuộc sống này có là cướp đi mới có được, nhưng giờ nó đã là của Harry. Cho dù có kẻ đến đòi lại, hắn cũng sẽ không trả. Thực tại này là thứ cả đời Harry mong muốn, hắn sẽ ko cho phép kẻ nào cướp nó đi mất, kể cả khi người đó có là một 'bản thân' khác.
[Cực kỳ cảm ơn sự ủng hộ của mọi người huhuhu...
Tui ít rep comment ko có nghĩa là tui ko đọc nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ aaaaaa
Hiện tui đang nợ nần chồng chất nên đang phải vừa làm Công ty vừa làm Freelancer, bận tối mặt luôn ạ! Nhưng yên tâm là tui ko có drop truyện đâu!!
P/s: Có lỗi gì thì mọi người comment tui sửa luôn nha 😘😘😘😘😘😘😘]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com