CHƯƠNG 24: NỖI ĐAU
[Sorry mọi người vì không đăng chương mới trong khoảng thời gian dài, hướng đi ban đầu của tui với truyện không đúng đường với những thứ sau này nghĩ ra, nên tui đã tạm dừng một chút để lấp được mấy lỗ hổng và viết được cái kết hợp lý hơn.
Vì lâu không viết nên có thể chương này sẽ có chút khác, nhưng đều là thứ tui muốn dùng lời văn đẹp nhất viết ra... Chương có chứa nhiều dấu hiệu của trầm cảm nên ai cảm thấy không thoải mái xin hãy dừng lại.
Chương có thể hơi trừu tượng xíu, nhưng đều là lời hay ý đẹp ^^ Khen tui đi nè!!!!]
***
Đêm đó, Harry gặp lại giấc mơ về làn nước đỏ trong suốt... Thứ mà hắn biết, thứ hắn quen thuộc, thứ hắn khao khát hòa mình...
Harry ngồi trong bồn tắm đầy nước, tĩnh lặng nhưng vẫn có cảm giác dập dềnh... thả lỏng cơ thể trôi nổi không xác định. Ánh sáng xuyên qua kẽ mắt hắn u uất đến rét lạnh... Chất lỏng màu đỏ diễm lệ đang từ hai bên cổ tay tuôn ra, nhiệt độ cũng dần bị rút cạn... Cái lạnh như tia điện, mỏng manh mà mạnh mẽ thấm sâu đến tận tim...
Cơ thể đang nhẹ bẫng bỗng chìm xuống, bọt nước thi nhau thoát khỏi mũi và miệng Harry. Chúng dùng chút sức tàn, nhấn hắn xuống càng nhanh.
Sắc đỏ quyện mình vào với tia sáng mờ ảo. Thông qua làn nước, mềm mại chuyển mình như một tấm vải, uốn lượn một cách uyển chuyển, nhảy múa theo điệu nhạc của chính nó.
Nhưng những cử động đó dần cứng lại, một bàn tay đỏ ngầu xuyên qua làn khói, mang theo sức mạnh bóp lấy cổ Harry.
Bản năng trong Harry muốn phản kháng nhưng lại không làm được gì. Cơ thể hắn thả lỏng đến bất động, nó như đồng ý, bắt buộc lí trí của hắn buông xuôi theo cùng... Harry chỉ có thể nghe được tiếng nước nho nhỏ cùng tiếng lùng bùng sôi sục không rõ ràng.
Tầm nhìn của Harry mờ dần, bong bóng khí từ từ nhỏ lại, sau đó chỉ còn những hạt li ti...
Phần tâm trí cuối cùng của Harry trong ánh mắt mờ nhạt của chính mình dùng hết sức dãy dụa, cố gắng nhìn xuyên qua làn khói đỏ trước mắt, để xem xem phía sau tấm màn mềm mại đó là gì.
Khi tia khí lực cuối cùng bị rút cạn, khuôn mặt của chính Harry hiện ra, với hai đôi bàn tay đen nhẻm nhuốm máu. Khuôn mặt kia trầm tĩnh đến đáng sợ, không hề mang theo chút cảm xúc nào, nhìn sâu vào bên trong, nhìn tâm trí của Harry đấu tranh trong tuyệt vọng...
Như một sự mỉa mai là cùng lúc đó, cơ thể và cả phần nào trong chính Harry lại tự thấy thỏa mãn, vô cùng thoải mái khi tất cả chỉ còn lại một màu đen...
"Harry! Harry!" Draco hoảng loạn vỗ má của Harry, bị vẻ mặt tái nhợt thất thần của hắn dọa sợ.
Theo từng cú lay của Draco, Harry dần lấy lại tỉnh táo. Hắn hít sâu một hơi, vang lên một tiếng như ngộp thở, mồ hôi theo đó mà chảy xuống má và thái dương của hắn.
Cảm giác từ cơn ác mộng vừa rồi quá đỗi chân thực, khiến Harry tạm thời không thể phân biệt được đâu mới là hiện thực...
"Anh... mau buông ra!" Giọng Draco cao vút, vừa run vừa sợ níu chặt cánh tay của Harry.
Nuốt xuống được thêm vài ngụm không khí, Harry mới tỉnh táo lại mà chuyển ánh mắt khỏi trần nhà. Hắn ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Draco, hoảng sợ mà giơ tay chạm vào.
Nhưng Harry nhấc tay lên mới nhận ra bàn tay phải của mình đang siết chặt lấy một mảnh vỡ thủy tinh... Đường nét sắc nhọn của nó tỏa ra ánh sáng đỏ tươi như phản xạ, kích thước cũng lớn bằng lòng bàn tay của hắn.
Máu đã thẫm ướt cả lớp băng gạc mà Harry qua loa băng bó lúc chiều. Từng giọt máu trượt xuống bắp tay, nửa rơi xuống ga giường, nửa thấm vào tay áo trắng tinh của hắn.
Tay và áo của Draco cũng dính không ít máu, màu đỏ chói mắt càng làm làn da nhợt nhạt của cậu lộ ra vẻ yếu đuối mềm mại.
Cơ bắp thả lỏng khiến mảnh vỡ rơi xuống chăn, một vài giọt máu cũng nhảy xuống theo nó. Draco thở ra một hơi, tiếng nức nở lại càng rõ ràng. Harry cả hai tay đều bị thương, chỉ có thể rướn người lên để cậu dựa vào ngực mình.
"Tại sao... tại sao cái gì cũng không chịu nói với em..." Draco nhỏ giọng, bờ vai run lên nhè nhẹ, tay túm chặt ngực áo của Harry.
Trước câu hỏi của Draco, Harry chìm trong hoang mang không biết nên nói cái gì. Hắn giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm bàn tay đỏ thẫm đến đáng lo ngại. Trong đầu hắn như trào lên một đống câu hỏi, cùng vô số nghi ngờ cùng phỏng đoán...
Ánh trăng mang theo màu sắc lạnh băng, xuyên qua những ô cửa sổ, đâm vào từng tấc da thịt của hai người trong phòng. Nó không màng tới bất cứ thứ gì, chỉ hờ hững nhìn thế gian qua những sợi mây lơ lửng. Đáng tiếc cho vẻ đẹp thuần khiết của mặt trăng, nơi ai ai cũng hướng đến để mong mỏi một câu trả lời, nó lại không có gì để đáp lại... Chẳng có gì cả...
Harry cũng không khác biệt, hắn không biết nên làm gì để làm cho người trong ngực ngừng khóc. Môi hắn run rẩy, những lời an ủi mang theo dối trá vừa tới bên miệng lại vì tiếng nấc nghẹn của Draco mà dừng lại, bao lâu cũng thể cất thành lời.
Draco chìm trong sự im lặng của đối phương thì càng uất ức tức giận, cậu cắn môi, đẩy ngược Harry về phía sau.
Từ cái đêm Harry mang theo ánh mắt long lanh, sáng hơn cả ngàn ngọn nến trong Đại sảnh đường mà nhào tới ôm cậu, Draco đã không thể đuổi hắn ra khỏi tâm trí mình. Khoảng thời gian nhẹ nhàng sau đó thật sự làm cậu quên mất rất nhiều thứ muốn hỏi, muốn xác nhận...
Nhưng sự hoảng loạn đến vặn vẹo của Harry ở bên hồ Đen khiến cậu lùi lại thêm vài bước. Cậu vừa muốn biết vừa sợ phải biết... Draco lúc đó chỉ có thể yên lặng xoa dịu Harry, cũng đang an ủi bản thân mình.
Mặc dù luôn ở cạnh nhau, Draco vẫn cảm thấy Harry không hề hoàn toàn ở cạnh cậu. Hắn im lặng và dấu diếm nhiều thứ, chỉ nói ra điều mà hắn thấy đủ. Draco cũng không hề vội vàng, cậu tin tưởng hắn, nghĩ chỉ cần ở bên cạnh hắn, cái thứ vặn vẹo vô hình kia có thể được Harry chính mình nói ra...
Nhưng càng về sau, chuyện hắn che dấu chỉ ngày càng được dấu kĩ hơn. Draco đau lòng gạt nước mắt, nhìn thẳng vào màu xanh lục trống rỗng trong mắt Harry.
Draco cầm lên mảnh thủy tinh bị bỏ quên trên chăn, kiên định xoáy sâu vào mảng tối trong mắt Harry. Bên trong sâu thẳm con tim Harry, những vết nứt đen thẳm nứt ra như những vết cắt đang cứa vào tay của Draco vậy. Cậu càng siết chặt, nó lại càng tróc ra, dòng nước đỏ thẫm lại men theo đó thoát ra bên ngoài...
"Em làm gì vậy?" Harry nhào tới, hoảng hốt cố gắng dành lại thứ trong tay Draco.
"Giờ thì... anh biết cảm giác đó nó như thế nào chưa?" Draco cắn chặt môi, hướng tay mình về phía khác. Nước mắt xoay chuyển, giọng nói của cậu mang theo run rẩy nhưng chắn chắn nói.
Không chỉ có trái tim mà cả cơ thể của Harry đều đang nhói lên, chân mày hắn nhíu chặt, răng cũng nghiến vào nhau. Vết thương trên cả hai cánh tay không thể so sánh với nỗi đau nhìn Draco bị thương.
"Anh... hiểu rồi. Vậy nên... xin em... đừng làm bản thân bị thương..." Trước mắt Harry như xẹt qua vô số lần hình ảnh bản thân ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Draco, giọng hắn lạc hẳn đi, lần đầu lộ ra dáng vẻ cầu xin ra cho người khác thấy...
Cánh tay Draco run rẩy, nước mắt cậu trào ra không thể kiểm soát, cậu cũng nhớ đến cảnh tượng đó...
Khi đó, Draco trơ mắt nhìn một Harry kiên cường, một Cứu thế chủ không hề lộ ra tia sợ hãi nào kể cả khi đối đầu trực tiếp với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, sụp đổ ôm cậu vào ngực, thều thào thốt ra từng lời cầu xin tuyệt vọng... Giọt nước mắt bị mái tóc rối tung của hắn che khuất, chỉ lộ ra với thế giới khi nó vỡ nát trên gò má đầy bụi bặm của cậu.
Thế giới dành được chiến thắng, chào đón một bình minh mới, nhưng ở một góc khuất đổ nát, thế giới của một người vừa mới mất đi. Chỉ có làn khói bụi bặm xám xịt che chở cho nỗi đau của hắn, biến nỗi thống khổ của hắn thành tiếng ca tiễn biệt âm thầm.
Cảnh tượng đó không hề dễ chịu, kể cả khi lồng ngực trống rỗng không còn nhịp đập, sự đau đớn vẫn cấu chặt vào bên trong Draco... Cậu khuỵu xuống bên cạnh Harry, dùng bàn tay che đi khuôn mặt đẫm nước, chỉ có những giọt nước cứng đầu vẫn xuyên qua kẽ tay, lén nhìn người chúng yêu lần cuối...
Cả hai đều không biết đến nỗi đau của đối phương, càng không muốn lộ ra vết thương của mình cho người bên cạnh, chỉ sợ họ sẽ vì mình mà phiền muộn, đau lòng.
Ánh mắt hai người đều đong đầy đủ loại cảm xúc, chỉ là bị cảm giác hạnh phúc trên bề mặt che mờ mà bỏ qua bóng đen nhỏ nhoi trong tim. Đến khi không thể dấu được nữa, thì cái bóng đó đã trở thành một con dao hai lưỡi, đều đâm vào cơ thể cả hai một vết thật sâu...
"Anh xin lỗi..." Harry chạm vào gò má nóng hổi đỏ bừng của Draco, giọt nước mắt kích động lần nữa xô đẩy nhau thoát khỏi khóe mắt hắn.
Nỗi đau là thứ ai cũng từng và sẽ phải trải qua, những ai chọn phát tiết nỗi đau ra ngoài rất dễ khiến người ta đồng cảm, nhưng cũng có những người chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt. Theo từng giọt nước ứa ra, nỗi đau của họ phải gồng mình, tự biến bản thân thành động lực cho người khác. Mặc kệ cho nội tâm đã vỡ nát tan tành, trên mặt họ vẫn phải nở một nụ cười như không có chuyện gì...
Harry đã giấu tình yêu của hắn sâu đến mức tình yêu đó đã biến trở thành màu đen, nén nó lại chặt đến mức không ai biết đến, chỉ có thể che chở bí mật này sâu thẳm trong tim. Vì những người xung quanh, những người đồng hành và yêu thương hắn, Harry buộc phải chôn chặt những cảm xúc không cần thiết để sống tiếp.
Cho dù từng bước chân, từng nhịp thở đều đau đớn khôn nguôi, Harry vẫn phải tiến về phía trước. Hắn vẫn còn một trách nhiệm khác phải hoàn thành, những kỳ vọng phải thực hiện, những lời chúc tụng phải đáp lại...
Đến khi Harry đứng ở nhà ga 9 ¾ vẫy tay chào Albus, hắn cảm nhận được nhiệm vụ cuối cùng của bản thân đã xong. Cơ thể hắn nhẹ nhàng trở về nhà, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm đối diện với tình yêu được chôn kín... gặm nhấm lại nỗi đau hắn cố quên đi.
Nhưng khoảnh khắc nhận ra bản thân trở lại quá khứ, Harry đã lờ đi khoảng thời gian cô đơn đè nén trước đó. Càng làm vậy, hắn lại càng bị thứ gì đó điều khiển, khiến hắn càng cách xa Draco, càng làm cho cậu tổn thương...
Mảnh thủy tinh rơi xuống sàn nhà, vỡ nát như tấm ngăn cách giữa hai người...
Harry cọ vào má Draco, nhẹ hôn lên mặt cậu, im lặng thở phào. Giọt nước mắt của cả hai hòa vào nhau, thay cho những lời an ủi, nhẹ nhàng chia sẻ nỗi đau của đối phương.
***
[Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ nè ^^
Tui khá tự hào về những thứ mình viết trong chương này, nên khen tui đi >///v///< ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com