Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Sau vụ đánh cược, nhóm Blaise càng thể hiện rõ thái độ của mình trong việc lời đồn xuất hiện. Không lên tiếng, không phủ nhận cũng chả chấp nhận. Mặc kệ hoàn toàn nhưng bất cứ ai đều thông minh nhận ra: họ sẽ là kẻ ngu nếu tin vào lời đồn này. Harry vẫn như ngày thường, chìm đắm trong thế giới của mình, không ở thư viện thì cũng ngồi ở ven hồ ngẩn người. Ngoại trừ những lúc đêm khuya, thể hiện tính thám hiểm của mình đến Phòng yêu cần để luyện tập ra thì ai cũng thấy đây là một Vương tử trầm tính. 

Ngay lúc này vị vương tử của chúng ta đang trầm mặc nhìn con người không được tự nhiên trước mặt mình. Viện trưởng của cậu đang làm một khuôn mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt thể hiện rõ đang có vô vàn câu hỏi muốn hỏi. 

Harry thở dài nhìn Severus. Người khiến cậu đau đầu nhất khi sống lại, chắc là con người này. Cậu nợ anh cả một đời, một kiếp. Có lúc cậu thật ngưỡng mộ tình cảm của anh, anh đã vì người con gái mà mình yêu mà chấp nhận chăm sóc bảo vệ con trai cô cho đến giây phút cuối đời. Nhưng lại cảm thấy anh thật ngu ngốc, tại sao phải làm như vậy, tại sao đến phút cuối lại khiến cho cậu cảm thấy tội lỗi như vậy. Có những người si tình đến mức đáng thương. Mẹ cậu thật may mắn khi có một người thầm yêu mình sâu đậm như vậy.. 

" Viện trưởng, thầy muốn đi dạo cùng em không? Chắc hẳn thầy có khá nhiều câu hỏi muốn hỏi em."

Severus đang vô cùng băn khoăn, bởi mấy ngày trước anh nhìn thấy bóng dáng của người con gái mà anh khắc sâu trong tim - Lily, ánh sáng đời anh. Anh cứ ngỡ mình gặp ảo giác, nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô anh khẳng định mình không thể nào gặp ảo giác được. Anh nghi ngờ lại bàng hoàng muốn lao đến cầm tay cô nhưng không hiểu sao, anh lại khựng lại khi nhìn thấy Harry. Cậu cười nói bên cạnh cô, điều này nhắc anh, cô có cuộc sống của cô. Một gia đình hạnh phúc, có chồng, có con. Không như anh, một bóng ma cô độc. 

Bắt gặp ánh mắt của Harry. Tự nhiên, anh nhận ra, cậu hoàn toàn không giống bố mẹ cậu. Ánh mắt của cậu làm người ta khó quên, không phải là đôi mắt trong sáng hồn nhiên mà là đôi mắt nhìn thấu mọi thứ.. Mái tóc dài khiến cậu càng không giống cha mình, làm cho cậu trở nên càng khác biệt hơn. Như một người lãng khách đi lang thang, không dừng chân nơi nào quá lâu cũng không có chốn về thực thụ. Rồi có một suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu anh, cậu với anh có đôi khi thật giống nhau. Cả hai dường như chưa từng sống cho bản thân, đều tồn tại vì người khác. 

Harry đã từng tự hỏi nên phải đối mặt thế nào với Severus. Cậu cũng không biết rõ tình cảm của mình đối với viện trưởng là như thế nào. Ở kiếp trước, sau khi biết mọi chuyện, ngạc nhiên có, đau lòng có, ngỡ ngàng có, nhưng nhiều hơn là ghen tị. Mẹ cậu thật là người tốt số, có một người đàn ông vì bà ấy mà hy sinh nhiều như vậy. Anh dùng chính cả cuộc đời lẫn sinh mạng của mình để bảo vệ đóa hoa lily của mình. Dù bản thân lún sâu trong bùn lầy, anh vẫn cố chấp bảo vệ đóa hoa của mình. Một kiếp của cậu, cũng là người khác bảo vệ, cũng là người khác hy sinh để cậu sống sót. Nhưng cậu biết, chấp niệm của họ không phải là cậu, chấp niệm của họ là Đứa trẻ sống sót, Cậu bé trong lời tiên tri, người sẽ đánh bại Chúa tể hắc ám cứu thế giới phép thuật. Cho dù có là cụ Dumbledore hay vô vàn anh hùng chiến tranh khác, đương nhiên Sirus là tình yêu thương nhưng có lẽ phần nhiều là sự áy náy dành cho người bạn của mình, nhưng chỉ duy Severus, anh từ đầu đến cuối, cho đến tận giây phút cuối đời, thứ anh ấy muốn bảo vệ chỉ có một - đóa hoa Lily của anh ấy. Anh ấy sống và tồn tại với chấp niệm đó. Harry không phù nhận việc mình ghen tị với chính mẹ mình. Cậu còn tự cười bản thân khi biết mình có suy nghĩ như vậy. Nhưng đã là phàm nhân ai mà chả có dục niệm, suy nghĩ ích kỉ chứ. 

Cậu chỉ biết, từ khi trọng sinh, người mà cậu suy nghĩ nhiều đến nhất là anh. Không phải là "lão dơi già " trong câu nói đùa của nhóm bạn Gryffindor ngày trước, cũng không phải là gián điệp hai mang trong lời cụ Dumbledore. Hay trong lời cay nghiệt của cha đỡ đầu. Mà chỉ là Severus Snape, một người đàn ông từ khi sinh ra đã phải chịu quá nhiều đau khổ. 

“Em kể cho thầy một câu chuyện xưa nhé.”

Cứ thế hai người song sonh đi trên con đường ven Rừng Cấm. Cậu vẫn tiếp tục nói mà không mong chờ sự trả lời gì từ anh. 

"Ở một thời gian không gian khác có một cậu bé sinh ra trong sự hân hoan của cha mẹ. Nhưng cậu bé đó lại là đứa trẻ được nhắc đến trong lời tiên tri, đứa trẻ sẽ trở thành anh hùng của thế giới phép thuật. Lời tiên tri đó khiến cho cuộc đời của cậu bé vốn yên bình và hạnh phúc rẽ sang một trang khác, và rồi vào một đêm, cậu chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị giết vì bảo vệ cậu. Bị đưa đến nhà dì dượng nuôi, trải qua từng ngày  trong sự mắng nhiếc, coi thường, phải làm việc mới có cái ăn. Cho đến khi năm 11 tuổi, cậu mới biết mình là phù thủy, được học tại ngôi trường mà cha mẹ cậu từng học. Đến trường, trong ánh mắt sùng bái, soi mói của mọi người. Cái danh Cứu thế chủ cứ thế đi theo cậu suốt 7 năm học. Từng năm từng năm, cậu phải đối mặt với kẻ thù. Chứng kiến cảnh từng người hi sinh để bảo vệ cậu. Từ người anh kính mến khóa trên Hufflepuff, cho đến người mà cậu căm ghét suốt mấy năm học, giáo sư độc dược. Cậu chiến thắng, thực sự trở thành anh hùng trong mắt mọi người, anh hùng của thế giới phù thủy, nhưng cậu lại sống trong cuộc sống tưởng nhớ, suy nghĩ về quá khứ . Gồng gánh hết trách nhiệm, đến cuối cậu cũng không thực hiện được điều mà mình mong muốn - gia đình..."

Severus nghe Harry kể từng câu. Ánh mắt đó khiến anh không cưỡng lại được. Từ khi cậu nhập học, anh đã tự nhắc bản thân, phải bảo vệ cậu, phải bảo vệ con của Lily. Nhưng rồi khi gặp cậu, anh không thể nhìn thấy ai trong cậu, chỉ có bản thân cậu. Khi cậu hỏi, anh thông qua cậu để nhìn thấy ai?. Kẻ thù đáng ghét hay ánh sáng đời anh? Anh phân vân, anh không biết. Anh cũng không biết từ bao giờ suy nghĩ của mình đã thay đổi. Chấp niệm bao nhiêu năm bỗng dần thay đổi.  

Quan sát nhất cử nhất động của cậu, ánh mắt cử chỉ, giọng nói. Anh nhận ra mình quá quan tâm đến cậu. Trong cuộc đời tăm tối của anh, cứ như rằng lại một lần nữa có một ánh sáng cố len lỏi vào. Khác với ánh sáng kia, khác với Lily, cô đem cho anh cái cảm giác ấm áp vào lúc tuổi thơ của anh quá tăm tối. Nhưng cậu như hiểu tường tận anh, cậu biết rõ anh suy nghĩ gì. Không phép thuật, không bùa chú, chỉ là ánh mắt. Bức tường, vỏ bọc mà anh gây dựng không thắng được cậu. 

"Thầy thấy câu chuyện đó như thế nào?"

Cậu quay lại nhìn Severus, nhìn thẳng ánh mắt đó. Rồi cậu cười khổ, hướng lên bầu trời cao kia nhìn. Thế mà cậu lại có tình cảm với người đàn ông này.  Người đàn ông đáng sợ này. Người đàn ông yêu mẹ cậu. Có chút nực cười nhưng lại cười không nổi. 

"Có một cậu bé sinh ra trong gia đình, mẹ là phù thủy, cha là Muggle. Mẹ cậu ta quá yêu chồng mà bỏ mặc người con trai. Cậu ta sống trong một tuổi thơ đen tối, cho đến khi gặp được một cô gái, cô như là một ánh sáng đời cậu ta. Hai người trở thành bạn bè, khi vào trường, cậu ta vào Slytherin, cô bé vào Gryffindor. Hai người dần dần xa cách. Cô bé lớn lên xinh đẹp kết hôn với kẻ thù của cậu ta. Tình cảm vốn chôn sâu lại càng chôn sâu hơn. Khi biết cô bị giết, anh ôm xác cô khóc thảm thiết. Lập lời thề bảo vệ con trai cô. Nhưng khi gặp con trai cô, anh chợt nhận ra một điều khác..." 

Harry ngạc nhiên nhìn ánh mắt đó. Cậu không nhớ rõ nước mắt mình rơi khi nào, chỉ nhớ cậu đã nói

"Liệu có thể không?"

Hai người không biết như thế nào mà về hầm. Chỉ biết sáng hôm sau hai người mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là người kia. Đáp án của cảm xúc rối bời suốt một thời gian. 

Ngày mai sẽ là một thế giới mới. 

Nhắm mắt lại đi, thế giới này thay đổi rồi!
---------------------------------------------------------------------

Harry nhìn người đàn ông bận rộn. Cậu nghĩ thầm, để người khác nhìn thấy cậu trong căn hầm này chắc sẽ là một sự kiện độc đáo của năm nay. Chuyện mấy hôm trước đối với cả cậu và anh đều là điều không thể nào nghĩ đến. Nhưng không đồng nghĩa rằng hối hận. Cậu một kẻ lang thang tìm được nơi chốn của mình. Còn anh nhìn rõ tình cảm của mình, đối với Lily anh chỉ là cảm ơn cô đã xuất hiện ở trong cuộc đời tăm tối của mình, cô là ánh sáng trong quá khứ, còn Harry lại là hiện tại và tương lai người chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng anh. Anh không biết lý do tại sao, anh chỉ biết cậu đã làm cho anh xao xuyến. Cậu biết trái tim của anh. Có lẽ đối với kẻ cô độc như anh như thế là đủ. 

"Mấy ngày nay em lúc nào cũng ở đây không sợ mấy người bạn của em hỏi sao?" Severus sau khi chấm xong đống bài học sinh thì hỏi người đang ngồi ngẩn người ngắm anh. Anh phát hiện, cậu rất hay ngẩn người, khi đó trông cậu có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy cuốn hút. 

"Em là một học sinh bí ẩn đối với toàn bộ học sinh và giáo viên Hogwarts mà. Sau các giờ học rất khó tìm được em. Chuyện ở Slytherin thì có Draco lo rồi."

"Well, là một viện trưởng ta có nên phê bình em không nhỉ ? Slytherin trách nhiệm. Em nên nhớ điều đó."

"Anh cũng đừng quên, Slytherin bao che."

Phải, đương nhiên. Nếu không anh cũng không dung túng cậu ở đây. 

---------------------------------------------------------------------------------------------------

"Có nên thông báo cho Harry biết không ?" Helga nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt. 

Dù tinh linh sống lâu hơn phù thủy nhưng đây là một tinh linh vẫn còn trong tuổi thiếu niên. Một cô bé đang trong giai đoạn tuổi thanh xuân. Helga còn nhớ, cô bé luôn thích bám theo Harry khi thằng bé đi hái thảo dược. Nhõng nhẽo như em gái đối với anh trai. Harry cũng đối xử với con bé như em gái của mình. Bà thở dài thương tiếc. 

"Đương nhiên. Chúng ta mà giấu thằng bé thì cứ chờ chuỗi ngày mặt lạnh đi là vừa." Godric nghiến răng mà nói. Đối với bất cứ gia tộc nào đi chăng nữa thì những đứa trẻ luôn là điều được ưu tiên hàng đầu. Ông thực không thể tin nổi ai dám ra tay với đứa nhỏ này.

Rewena nhìn Salazar đang phát ra khí lạnh đáng sợ. Không ai trong số họ nuốt nổi cục tức này. Đừng để họ tìm ra tên này nếu không hắn sẽ biết thế nào là sống không bằng chết.. 

"Không cần chúng ta thông báo đâu. Thằng bé đến rồi"

Salazar vừa dứt lời thì Harry xuất hiện. Đằng sau cậu còn có  Blair Estonia và con trai ông Denil Estonia. 

Gật đầu với cha mẹ nuôi. Cậu lẳng lặng đến bên xác của cô bé tinh linh. 

"Loren. Em đã từng hỏi anh về cái gọi là thế giới linh hồn đúng không?" 

Harry quỳ xuống  bên cạnh Loren. Những tinh linh xung quanh thấy Harry đến thì lẳng lặng rời đi. Cha mẹ Loren cúi người cảm ơn cậu. Mấy người Blair cũng để lại không gian cho hai người. Một người anh trai ngồi kể cho em gái mình những câu chuyện để đưa cô bé đến với giấc ngủ. Chỉ là, đây sẽ là giấc ngủ ngàn sâu mà thôi.

"Thế giới linh hồn đó là thế giới mà chúng ta sẽ đến sau khi kết thúc cuộc đời ở đây. Nó là một nơi như thế nào sao? Anh không nhớ rõ, hay nói rằng không dám chắc thế giới linh hồn mà em đến có giống như anh không. Nơi đó sẽ có những linh hồn giống em vậy, thuần khiết, đáng yêu. Nhưng cũng có những linh hồn đau khổ, khi đó em hãy an ủi họ nhé. Bởi ở thế giới này họ đã quá đau khổ rồi, ít ra khi đến thế giới linh hồn hãy cho họ cái gọi là bình yên. Em là một cô bé thiện lương, hay giúp đỡ người khác..."

Cứ như vậy. Cho đến tận đêm tối. Bầu trời ngập tràn những ngôi sao. Harry hôn lên trán Loren một nụ hôn vĩnh biệt. Đưa cô bé đến nơi của những vì sao trên cao kia. 

Cất giọng hát của mình. Một bài hát cầu nguyện. Giọng ca an ủi linh hồn khiến người ta ấm lòng. Blair Estonia nhìn chủ nhân của mình mà thấy khó chịu. Ai nói một người giàu có, quyền lực thì sẽ hạnh phúc cơ chứ. Harry có tất cả mọi thứ mà như không có gì. Nói chính xác hơn, giống như cậu không dám chạm đến chúng. Những thứ dễ dàng vỡ tan, mỏng manh. Ra sức bảo vệ chúng nhưng không bao giờ đến gần. 

 

"Người đến người đi. Dù cho sinh vật nào đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi cái thứ mang tên cái chết. Hà cớ gì ngươi cứ đâm đầu vào thứ ngu xuẩn này cơ chứ. Sống bất tử thì sao? Ngươi được gì? Tiền tài, quyền lực hay hạnh phúc? Thứ ngươi cuối cùng có được chỉ là cô độc mà thôi. Ngươi nghĩ  rằng ai cũng sẽ nhớ in ngươi khi ngươi sống bất tử sao! Tất cả chỉ nhớ ngươi là một kẻ điên mà thôi. Mọi người sẽ chả nhớ ngươi là ai đâu. Bởi chính ngươi đã từ bỏ chính quá khứ của mình. Kẻ chối bỏ quá khứ của mình thì sẽ không có tương lai đâu. "

Từng lời của Harry, mọi người đều nghe rất rõ ràng. Salazar nhíu mày khi nghe con trai, ông biết người con trai mình đang nhắc đến là ai. Nắm chặt tay đến mức trắng bệch lại. Godric thấy bạn đời của mình đang tức giận thì nhẹ cầm lấy tay anh. Ý nhắc nhở, đang trong tang lễ. Trong nhóm bọn họ, không ai không tức giận cả. Thứ cặn bã này phải sớm diệt trừ. 

"Blair, Denil." Không biết bao giờ trên tay Harry đang cầm một chiếc rổ nhỏ. Trong đó, một ánh lửa nhỏ như tinh linh  đang được bao bọc bởi phép thuật của Harry. 

"Cậu chủ." 

"Điều động người điều tra tình hình của các Tử thần thực tử. Lật tung mọi chỗ nên tìm tin tức Voldemort."

"Rõ." 

"Kuro" Harry nhẹ gọi. 

"Kuro có mặt thưa cậu chủ."

Harry đưa cho Kuro cái rổ. Dặn Kuro:

"Chăm sóc nó. Nó sẽ là tiểu thư của gia tộc Potter trong tương lai. Em gái ta." 

Một sinh linh mất đi. Một sự sống mới lại nảy mầm. Loren, như ta đã hứa với em. Nếu có cơ hội, hai chúng ta sẽ là anh em của nhau. Anh trai sẽ bảo vệ em. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com