Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Một nửa của một nửa

41.

"Cả bọn lại được một trận cười nắc nẻ."

.

Khi vừa độn thổ về đến tòa lâu đài, Harry chạy ngay đi, chẳng chút nề hà phía sau còn các vị tai to mặt lớn, phóng vèo đi, một mạch chạy thẳng đến văn phòng của Hermione. 

Trong người cậu bừng bừng một ngọn lửa. Tâm hồn Harry đã thông suốt, mọi thứ trong cậu tường tận rõ ràng. Và Harry chỉ cần một thứ - một thứ nếu đã đánh mất sẽ không bao giờ có thể quay trở lại, thời gian. Thời gian để cậu tìm câu trả lời cho tình cảm của mình, cho lý tưởng của mình.

"Nhìn xem, cậu chàng vội vàng thế kia. Hẳn là lời nói của chúng ta ít nhiều gì cũng có tác dụng, phải không?" Helga cười khì.

"Tuổi trẻ." Rowena nhún vai.

"Thôi, mình và Salazar chuồn đây. Ngày nghỉ hiếm có lại mất mất một nửa rồi. Hừm hừm, mình là người có gia đình rồi, không thảnh thơi như mấy cô nàng ế lòi ế sĩ như hai người được." Godric nắm lấy cánh tay Salazar, chuồn lẹ, trước khi Rowena hung dữ kịp phóng đến một lời nguyền.

"Haiz, ngọt ngào chết mất. Hai cậu làm mình cũng muốn có một anh người yêu." Helga buồn rầu nói.

"Anh chàng đó hẳn là may mắn lắm, mới cuỗm được một cô nàng tháo vát đảm đang như cậu, cho đến khi cô nàng đó đấm anh ta bể mũi."

"Rowena!!!" Helga rượt theo Rowena khắp cái sân trường rộng lớn.

Chẳng mấy ai nghĩ các giáo sư uy nghiêm của họ lại đùa giỡn theo kiểu học sinh tiểu học như thế này. 

À mà ai thèm quan tâm chứ, Harry về rồi.

"Harry. Ổn chứ bồ tèo?" Ron là người nhận ra Harry đã trở về đầu tiên, giơ tay chào phất phơ. Nó đánh một cái nhìn đầy ẩn ý sang bạn trai.

Blaise nén cười. "Về rồi à, Harry? Bài kiểm tra của bồ ổn chứ?"

Harry vuốt ngực lấy hơi vì đã chạy quá nhanh, cậu cảm thấy hình như mình còn bị sốc hông nữa, nhưng chẳng buồn bận tâm nhiều.

"Draco đâu?"

Harry khó hiểu nhìn Ron và Blaise cười khúc khích như bị điên. 

"Cậu ta trong phòng Hermione, nghiên cứu một quyển sách." Ron vừa dứt lời, Harry đã chạy biến đi ngay tức khắc.

Blaise nói: "Đuổi theo nó. Sáng nay nó trốn tránh mà giờ lại hăng hái thế kia, ắt là có trá. Coi chừng có kịch hay."

Hai đứa này vội vàng bám theo sát gót.

Harry mở toang cánh cửa, sầm một tiếng đinh tai nhức óc. Draco lập tức ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu ghi chép dày đặc. Anh nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ngoài kia, cái đầu xù vểnh vểnh những cọng tóc bướng bỉnh.

"Har..." Câu chào của Draco còn chưa kịp thoát ra hết đã bị một cái bóng đen chạy đến, nhanh như một con sóc, nhào đến ôm anh.

Ron đứng bên ngoài nhìn vào, cười khục khặc:

"Đúng thật vậy. Có trò hay."

Draco chưa kịp định hình lại tình thế, Harry đã lao ra khỏi vòng tay anh, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh mà lắc mạnh như thể sắp liều mạng với anh.

"Draco!" Harry gào lên.

Mồ hôi chảy ròng ròng quanh thái dương của Draco, anh nghe cái giọng điệu này, có vẻ Harry đang rất tức giận hay sao đó. Anh theo bản năng ôm lấy người Harry:

"Harry, cậu..."

Harry bỏ ngoài tai mấy lời này. Cậu nhắm tịt mắt, dùng hết dũng khí của cả một đời mình để chất vấn người trước mắt:

"Draco, có phải cậu cũng thích mình không?"

Một giây, rồi hai giây, rồi ba giây, Draco vẫn đứng như trời trồng ở đó, không tin vào lỗ tai mình. Harry không từ bỏ nỗ lực của mình. Cậu không có thời gian đâu để suy nghĩ rằng có phải Draco đang do dự để từ chối mình không, cậu chỉ cần biết câu trả lời thật sự từ chính miệng anh.

"Draco! Có phải cậu cũng thích mình không? Mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu mình thích cậu từ lâu lắm rồi!" Harry nói không kịp ngắt câu, gương mặt đỏ bừng bừng không biết vì thở gấp hay xấu hổ.

Một cái búa khổng lồ đập vào đầu Draco, vang lên một tiếng "Keng!" làm anh thức tỉnh. Trán anh nhức bưng bưng còn tim thì đập nhanh hơn bao giờ hết. Anh ôm chầm lấy Harry, siết chặt đến mức ngạt thở, tựa như anh đang bắt lấy thứ bảo bối trân quý nhất cuộc đời mình.

"Mình cũng thích cậu, Harry." Anh đáp, giọng có phần run rẩy. Draco chỉ cầu mong một nghìn lần trong lòng với Merlin rằng: Cái chữ "cũng" anh nghe được trong câu hỏi của Harry không phải chỉ là một giấc mộng.

Harry, cho dù đã thầm tưởng tượng viễn cảnh này đã vô số lần, nhưng giờ đây vẫn không thể cầm được sự ngạc nhiên vui sướng. Cậu bật người, nhìn thẳng vào khuôn mặt Draco, đôi mắt mà Harry vẫn hằng mong nhớ, và cậu thấy rằng, trong đôi mắt đó cũng hàm chứa những yêu thương đang cuồn cuộn phun trào.

Cậu nhào đến, vội vã đến mức thô lỗ, hôn lên môi anh. Draco không hề ngập ngừng như Harry vẫn tưởng, anh điên cuồng hôn trả lại. Cái hôn ấy không hàm chứa dục vọng, nó chỉ là sự mừng rỡ tột độ khi phát hiện người mình yêu cũng thật sự yêu mình. Nụ hôn mà cả hai đã mong chờ quá lâu, tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể thực hiện, hoặc nó chỉ có thể thực hiện, trong những giấc mộng viễn vông.

Niềm hạnh phúc căng trào trong tim phổi Harry, cậu ôm chặt lấy Draco, dùng mọi sức lực mình có, ghìm chặt lấy anh. Cậu như muốn giam cầm anh, không bao giờ muốn anh biến mất đi, tan vào ảo vọng. Và Harry biết, Draco cũng có những suy nghĩ tương tự.

Họ tách khỏi nhau, sau những phút nồng nàn, hơi thở hổn hển, nhưng đầy thỏa mãn. 

"Được rồi được rồi, cắt cắt cắt." Hermione nãy giờ ngồi bên cạnh làm phông nền cho khung cảnh ngọt ngào, chịu hết nổi mà lên tiếng. "Thưa hai quý ông đây, tôi biết hai vị đã thấu hiểu được nhau, tình nồng ý cháy. Nhưng tôi phải buồn rầu mà nhắc nhở rằng, ở đây còn có ba người đang hơi bị dư thừa, và hai vị thì chỉ là hai đứa trẻ 11 tuổi."

Harry xấu hổ ra mặt, nãy giờ trong đầu cậu chỉ biết đến mỗi mình Draco, nào có thèm để ý ai là ai. Thế nhưng Harry vẫn lén lút nắm lấy tay Draco, một phút cũng chẳng muốn xa rời. 

Người mới yêu ấy mà.

Draco trở tay, dùng bao tay mình bao phủ tay Harry, giữ chặt. Anh không thèm chú ý đến lời của Hermione, thậm chí là bản thân cô nàng. Trái tim anh bây giờ chỉ đang đập bing bing bang bang không chút trật tự nào cả. Anh chỉ biết là, điều anh khát vọng bấy lâu, đã trở thành hiện thực. Hóa ra, tình cảm này không chỉ mình anh cất giấu. Cậu ấy không phải vô tình vô cảm với mình, chỉ là cả hai đều che giấu quá sâu. Nhưng anh không hối hận, không hề, chỉ cần có được người đó, dù sớm hay muộn, đều là phước đức cả đời anh.

Hermione hừ lạnh một cái rõ to, trong khi Ron và Blaise reo hò ở ngay cửa. 

"Chao ôi, đến xem này. Hai tên kẻ thù của nhau, một Potter thúi hoắc và một con chồn sương. Xem họ làm gì nào, đánh nhau á, không phải đâu, không không không, Chúng nó cưới nhau. Merlin tin nổi không?! Nevile sẽ ngất vì điều này mất." Ron rú lên mấy tiếng mất kiểm soát.

Blaise cũng hồ hởi gào lên:

"Ra mau xem ra mà xem, "Ba tao sẽ không biết chuyện này nhưng mà tao vẫn sẽ cưới Potter nếu tao muốn" và "Mấy bồ biết đó, Hermione, Ron. Mình sẽ cố gắng giải cứu thế giới pháp thuật bằng cách cưới Draco Malfoy". Ôi tôi cười chết mất."

Hermione cũng phải bật cười thích thú, cô chêm vào:

"Nghĩ coi, trong cả hội, bây giờ chỉ còn mình là còn đơn thân lẻ bóng thôi đó. Draco à, cậu phải xem xem, có người anh họ nào đó tướng tá đẹp trai tính tình hài hước uyên bác làm chức cao ở Bộ không, giới thiệu cho mình với."

Cả bọn lại được một trận cười nắc nẻ.

Hết chương 41.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com