Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Slytherin

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi.

Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư.

Giáo sư Dumbledore dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong.

Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc.

Trần nhà được phù phép, có thể nhìn thấy cả một bầu trời lung linh đầy những vì sao.

Giáo sư Dumbledore lấy ra một chiếc ghế, đặt lên đó một cái mũ phù thủy bẩn thỉu, vá chằng vá đụp. Petial nhìn mà toàn thân run lên.

Sao, nó lại thành thế này rồi?

Te tua đến thảm hại. Thật sự....không nỡ nhìn.

Chiếc mũ vặn vẹo thân mình rồi cất tiếng hát khủng bố.

Petial lập tức bí mật niệm một câu thần chú vô trượng, bảo vệ hai cái lỗ tai của mình. Cô đã từng thử qua giọng hát của chiếc mũ này, nó quả thực....so với âm thanh của Jaian còn đáng sợ hơn.

Đợi đến khi Chiếc Mũ Phân Loại đã ngừng hát, mọi người thi nhau vỗ tay, Petial mới giải chú.

Giáo sư Dumbledore bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay,

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Kate Grilf!"

Một cô bé với mái tóc vàng rực rỡ bước lên phía trước rồi ngồi xuống chiếc ghế. Chiếc Mũ Phân Loại được đặt lên đầu Kate, nó hét lên,

"Ravenclaw!"

Một tràng pháo tay giòn giã vang lên từ phía dãy bàn ăn của nhà Ravenclaw. Kate Grilf đặt Mũ Phân Loại xuống, chạy ù về phía họ.

"Tiếp theo, Jack Noodd!"

Học sinh dần được gọi tên, ngay cả Raphie cũng được vào nhà Ravenclaw. Chỉ còn lại mỗi mình Petial.

Cả học sinh, giáo sư và các con ma đều dồn mắt về phía cô bé lẻ loi giữa Đại Sảnh Đường. Một con ma cả người đẫm máu đứng ở dãy bàn ăn của Slytherin suýt thì hét toáng lên,

"Merlin!"

Đây là lần đầu tiên con ma thất thố đến vậy. Học sinh nhà Slytherin đều kinh ngạc nhìn nó.

"Nam Tước Đẫm Máu, có chuyện gì sao?"

Huynh trưởng của nhà Slytherin, chàng trai với mái tóc màu bạch kim bóng mượt, hỏi.

"Không. Không có gì."

Nam Tước Đẫm Máu nói rồi vừa nhìn chằm chằm vào Petial vừa lẩm bẩm,

"Không đâu. Có lẽ là trùng hợp thôi. Trùng hợp...."

"Petial Petal!"

Trong ánh mắt chấn kinh của mấy con ma già từ bốn nhà, Petial chậm rãi bước về phái Mũ Phân Loại.

Tom ngồi gần chỗ huynh trưởng nhà Slytherin, nhàn nhạt theo dõi cô bé kém bản thân hai tuổi.

Nếu hắn không nhầm thì, cô bé này với cô gái hôm đó, giống nhau như hai giọt nước.

Là mẹ con? Chị em? Hay là....một người?

Petial chưa bước được vài bước, Mũ Phân Loại đã rú lên, nhảy nhót loạn xạ,

"Trời đất quỷ thần Merlin ơi! Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi! Từ ngày họ mất, ta đã cô đơn biết nhường nào! Ôi sung sướng thay, sung sướng thay!"

Mũ Phân Loại ngã khỏi ghế, nhảy loạng choạng tới chỗ Petial, cọ cọ vào chân cô.

Petial giật giật mí mắt, cô không ngờ mới có mấy trăm năm không gặp cái mũ này lại trở nên khùng điên như vậy.

"Vậy thì ngài Mũ Phân Loại...."

"Không không không không! Tôi mới phải gọi ngài là ngài. Xin hãy gọi tôi là Mũ Phân Loại."

"Được rồi, Mũ Phân Loại. Ta sẽ vào nhà nào?"

Cô chỉ sợ đợi thêm chút nữa cái mũ phân loại này sẽ lập tức tuôn ra hết thân phận của cô mất.

"Mưu trí. Quyền lực. Tài năng. Đương nhiên là.... SLYTHERIN!!!"

"Cảm ơn."

Petial mỉm cười, đặt Mũ Phân Loại lên ghế rồi bước về phía dãy bàn nhà Slytherin. Cô ngồi xuống ghế trống gần cuối, bên cạnh là một cô bé tóc nâu xoăn từng lọn. Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đôi mắt tròn xoe có vẻ ngây thơ.

"Xin chào, tôi...là Anne Ladge."

Cô bé ngập ngừng nói nhỏ, đưa bàn tay bé xíu mũm mĩm ra.

"Petial Petal, xin chào."

Petial đưa tay ra, bắt tay với Anne rồi thu tay lại, quay sang nghe lời phát biểu của hiệu trưởng đương thời. Anne thấy vậy cũng tự giác im lặng.

Petial đưa mắt quan sát các vị giáo sư có mặt trên bàn, trong lòng bắt đầu đánh giá.

Giáo sư béo tròn ngồi gần nhà Slytherin nhất trông vẻ ngoài khá hiền lành và phúc hậu. Có lẽ là chủ nhiệm nhà Slytherin.

Đôi mắt tím xinh đẹp lướt qua vị giáo sư lúc nãy tên Dumbledore đang cười hiền lành nói chuyện với một vị giáo sư khác, hơi nhíu mày.

Người này, sâu không lường được.

Đảo mắt về phía dãy bàn của Slytherin, Petial dừng lại ở mái tóc bạch kim chói lòa vài giây rồi nhìn sang thiếu niên tóc đen, Tom.

Có lẽ Tom cảm nhận được ánh mắt đang nhìn bản thân cũng nhìn sang, Petial khẽ gật đầu một cái rồi dời mắt đi.

Đôi mắt cũng y hệt.

Ánh mắt Tom không rõ ý vị nhìn người ngồi cách đó không xa, trầm tư suy nghĩ.

....

Kết thúc bữa tiệc, Petial theo đoàn người trở về nhà.

Đi qua từng dãy hành lang, từng con đường ngoằn ngoèo mà quen thuộc khiến cho lòng Petial thêm một trận thổn thức.

"Mật khẩu là Vinh Quang, hãy nhớ đấy."

Phòng Sinh Hoạt Chung của Slytherin vẫn không thay đổi gì so với tám trăm năm trước.

Lửa cháy bập bùng, không ấm áp mà lại có chút lạnh lẽo và ẩm ướt. Sàn trải thảm lông mềm mại, ghế bành đặt ở các góc tường, bọc nhung xanh. Trên các vách tường được khắc những chữ tiếng anh cổ, quy định của nhà Slytherin.

"Tôi là Abraxas Malfoy, huynh trưởng của nhà Slytherin."

Bỏ qua những lời phát biểu của hậu duệ nhà Malfoy, Petial đưa mắt chăm chú nhìn những nét chữ lòng vòng của Salazar Slytherin.

"Tôn trọng bằng hữu....Hết lòng vì bạn bè...."

Đôi mắt tím hiện lên sự dịu dàng ôn nhu cùng hạnh phúc,

"Salazar, cậu lúc nào cũng vậy."

Dù mọi người có nói cậu là phù thủy tà ác nhất, đáng sợ nhất, nhưng cậu luôn là người bạn tốt nhất, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com