Chapter 1:
"Một đứa trẻ đáng thương."
"Ta sẽ đặt tên cho con là gì nhỉ? Ừm, để xem nào, ta nhặt được con dưới trăng, vậy đặt tên là Moony nhé. Moony Desmond."
....
Kể từ khi tôi bắt đầu có ý thức, tôi biết tôi là trẻ mồ côi.
Một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Tôi không mong chờ có ai đó tự xưng là cha, hoặc mẹ đến đón mình. Vì một khi đã bị đưa vào trại mồ côi, đồng nghĩa với việc tôi đã bị cha mẹ từ bỏ.
Tôi không buồn, vì tôi vốn không phải một hai tuổi.
Tôi đến từ một thế giới khác, vì một tai nạn bất ngờ nên chết. Sau đó, tôi đầu thai tới đây, và vẫn còn nhớ những ký ức của kiếp trước.
Nhưng chúng rất mơ hồ, tựa như những mảnh ghép rời rạc không hoàn chỉnh.
Nơi tôi sống chắc chắn phải hiện đại hơn thế kỷ này rất nhiều. Ít nhất tôi cho là vậy.
Trại mồ côi là một nơi không mấy tốt lành gì, nó thậm chí còn tàn khốc hơn rất nhiều.
Để có thể sống sót, được ăn được mặc, phải biết chiêu trò.
Tôi là một đứa nhát gan, lại yếu ớt, không thể cùng những đứa trẻ khác tranh giành, vì vậy chỉ có thể giả trang.
Từ năm ba tuổi, tôi đã bắt đầu giả trang.
Một đứa nhỏ yếu ớt, bị bắt nạt đến mức không thể phản kháng, và một đứa nhỏ ngỗ nghịch suốt ngày bắt nạt người khác, bạn sẽ chọn ai?
Đương nhiên là đứa trẻ bị bắt nạt rồi.
Để không bị trả thù, tôi luôn đi theo các sơ hoặc các cô giáo. Càng như vậy, hình tượng của tôi trong lòng họ càng trở nên yếu đuối, cần bảo vệ.
Thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nói đỡ cho những đứa trẻ làm sai, nhưng điều đó càng khiến sơ phạt chúng nhiều hơn.
Nên tôi im lặng.
Tôi không muốn mãi như vậy, nhưng sống trong cô nhi viện, tôi không còn cách nào khác. Tôi phải bảo vệ bản thân. Tôi muốn sống.
Đi theo các sơ cũng có một ít chỗ tốt. Khi họ vui vẻ sẽ được tặng một vài món đồ, như một cái váy mới, dây buộc tóc hay mấy viên kẹo. Tôi thường đem chúng giấu đi, khi cần mới lôi ra dùng.
Tôi cố gắng học thêm may vá, khâu thêu, lấy lòng các sơ. Tôi ghét nịnh bợ, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Phải cười, phải nói những lời ngọt ngào, phải khóc khi cần, tất cả vì sinh tồn.
Có nhiều đêm tôi tự hỏi, tôi phải sống với cái vỏ bọc này đến bao giờ. Có lẽ là đến khi tôi mười tám tuổi chăng?
Tôi không biết nữa.
Sinh nhật bảy tuổi, tôi được phu nhân Cole tặng một hộp kẹo trái cây. Nó chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng đối với đám trẻ ở viện mồ côi thì thế này đã là quá mức xa xỉ rồi. Chocolate chúng thậm chí còn chưa nếm qua bao giờ.
Nói đến đây, tôi đột nhiên thấy nhớ hương vị chocolate ngọt ngào đăng đắng ấy quá.
Nhưng bây giờ, liệu tôi còn có cơ hội ăn chúng nữa sao?
Bóc một viên vị cam cho vào miệng, lòng tôi đột nhiên trống rỗng.
Tôi đã chẳng thể nhớ nổi mặt của cha mẹ, hay bất cứ người thân nào nữa. Những ký ức ấy cứ mơ hồ và rời rạc, kiếp trước tôi thật sự có người thân sao? Hay cũng như thế này, một thân một mình?
Tôi, muốn khóc....
....
"Thằng nhóc, mày không có phần đâu! Cút về phòng đi thằng ma quỷ!"
Nghe tiếng phu nhân Cole quát, tôi dừng ăn súp, ngẩng đầu lên.
Đối diện phu nhân Cole là một cậu bé khoảng tầm tuổi tôi, tóc đen mắt nâu, toàn thân gầy guộc. Cậu ta nhìn chằm chằm vào phu nhân Cole, rồi xoay người rời đi.
"Cậu ta là ai thế?"
Tôi vỗ nhẹ lên vai Perry, bạn cùng phòng của tôi. Perry là một trong số những đứa trẻ được ưa thích ở viện mồ côi, nhờ vẻ ngoài đáng yêu và mũm mĩm.
"Nó là Tom Mavolor Riddle. Thằng đó là ma quỷ, nó đã giết chết con thỏ của Bill. Đừng lại gần nó."
Perry lộ vẻ sợ hãi, nói.
Vậy ra đó là Tom, đứa trẻ bị coi là ác ma?
Đối với việc này, tôi không có ý kiến gì. Siêu năng lực, đôi khi sẽ khiến người ta chán ghét. Nhất là ở thời đại này, sẽ bị coi là ma quỷ, hay thuộc hạ của Lucifer.
Bất cứ đứa trẻ nào trong viện mồ côi, tính tình đều sẽ vặn vẹo. Tôi nghĩ Tom cũng vậy. Những gì phu nhân Cole và đám trẻ làm với cậu ta chỉ càng khiến tâm tính cậu ta thêm đen tối mà thôi.
Nhưng, cũng thật tội nghiệp.
Không biết có phải do lòng trắc ẩn biến mất bấy lâu nay của tôi trỗi dậy hay không, mà tôi lại nhét chiếc bánh mì mềm oặt vào ống tay áo, đi tìm Tom.
Phòng của Tom ở tít sau vườn, xập xệ và tăm tối. Nơi này trước kia là nhà kho.
Bước đến trước cánh cửa gỗ mục nát bẩn thỉu, tôi lấy hết dũng khí, đưa tay lên gõ.
'Cốc. Cốc. Cốc.'
Đợi khoảng mười phút vẫn chưa có ai ra mở cửa, tôi đành đẩy cửa bước vào,
"Tom?"
Bên trong rất tối, điều này khiến tim tôi đập nhanh hơn. Tôi không sợ bóng tối, thứ tôi sợ là những con ma. Dù chúng chỉ có trong trí tưởng tượng.
Một cái bóng ngồi trên giường, chắc là Tom.
"Tom?"
Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt hung ác và đáng sợ khiến tôi giật nảy mình.
Vuốt ve lồng ngực, tôi trấn tĩnh lại rồi nói,
"Tôi....nghe phu nhân Cole nói không muốn cho cậu ăn nên tôi, tôi đưa bánh mì tới cho cậu. Cậu....ăn một chút....được không?"
Tôi không giỏi về mặt ăn nói và biểu hiện tình cảm. Những lời tôi nói ra luôn rất miễn cưỡng, lúc này cũng vậy.
Tom dùng ánh mắt hung tợn nhìn tôi, quát to,
"Không cần! Cút!"
Trong lòng tôi dâng lên một cỗ lửa giận. Tôi đã mang đồ ăn tới cho cậu ta, cậu ta không ăn thì thôi, tại sao lại nói vậy chứ?!?
"Tôi kệ cậu!"
Tôi dứt khoát bước ra khỏi căn phòng xập xệ, nhưng mới đi được vài bước, tôi đã quay lại.
Tính tôi rất dễ dãi, còn hay mềm lòng. Tôi biết Tom không phải là một đứa trẻ ngây thơ, mà là một đứa trẻ đã bị hắc ám vấy bẩn. Tôi không thể bỏ mặc cậu ta.
Đẩy cửa một lần nữa, tôi ngó vào trong, ngập ngừng nói,
"Cậu không muốn nhận cũng được, nhưng mà....không ăn sẽ thì sẽ đói bụng. Cậu....ăn một chút thôi, được chứ?"
Thấy Tom không nói gì, tôi liền mạnh dạn bước vào, đưa chiếc bánh mì ra trước mặt Tom.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào nó, nhưng không đưa tay ra lấy.
"Này, cầm lấy đi."
Tom vẫn không nhúc nhích. Tôi chờ một lúc, không thấy cậu ta động đậy, đành đặt nó lên chiếc giường làm từ mấy tấm ván gỗ ghép lại rồi đi ra ngoài.
Làm người tốt thật là khó.
8/9/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com