Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VIII.Một tí drama, aka tuyển tập "Mất niềm tin vào xã hội" by Albus Severus.

Đây là chuyện điên khùng nhất James từng nghe thấy, nhưng méo cười nổi.
- James Potter! - Giọng Snivellius trầm đục đe doạ, ánh mắt sắc như dao, và Merlin, James đột nhiên thấy lạnh vcl, con rắn này có dùng phép thuật lên anh không vậy?
- Đấu tay đôi, 2 giờ chiều thứ bảy tuần này! - Tiếng đập bàn cái rầm đầy kiên quyết.
.
.
.
"HẢ???????!!!!!!!"

Albus POV...
- Cái đéo gì cơ?
- Bình tĩnh đi Al - Giọng Scorpius nỉ non. Tôi tăng xông thật sự.
- Bồ đi mà bình tĩnh. Anh mình đang gặp chuyện và điều đầu tiên bồ kêu mình là bình tĩnh lại? Bồ sẽ làm gì trong trường hợp của mình hả?
- ... Ăn mừng?
Tôi nhận thức được đây là một giấc mơ, tất nhiên. Vậy nên, vứt mẹ nó danh dự sang một bên và đập thằng bạn thân thiết của mình theo cách Gryffindor nhất có thể nào.
- Albus! - Đột nhiên thằng bạn tóc vàng nói trên trở nên cực kì nghiêm túc - James chưa có chết.
Thế bồ nghĩ ảnh chết rồi thì Hogwart 1975 còn yên bình như bây giờ và mình chưa bị tống vào Azkaban đó hả?
Scorpius nâng nâng kính - từ từ, ở đâu ra vậy? - và giải thích bằng giọng đậm chất Ravenclaw nhất cậu ta từng có:
- Well, bằng một cách vi diệu nào đấy... mà chắc mình có liên quan chút đỉnh... - Này, tưởng tôi không nghe thấy gì hả? - Linh hồn của James ông-nội-cậu, đã lấy lại tiềm thức và đột ngột chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể ổng ; trong lúc đó, hãy coi như James anh-trai-cậu đang hôn mê sâu trong tiềm thức của cơ thể đó đi.
- Bla bla bla kệ mẹ nó mấy cái vụ lằng nhằng đó đi, tôi cần kết quả và làm ơn cho biết có cách nào để kéo ảnh trở lại không?
-... bồ chắc là muốn cục nợ đó...
- Thế giờ bồ muốn quy chiếu đúng theo lịch sử là mình sẽ ăn hành 4vs1 mỗi ngày và có nguy cơ show hàng trước mặt toàn trường không HẢ???
Tuy công nhận đặt Scorpius vào tình thế trước biển sâu sau quỷ dữ thì khá là thoả mãn, nhưng cái cục DANH DỰ to đùng đang biểu tình trong đầu khiến tôi trở nên thực tế ngay tức khắc để không cười sadistic vào mặt đứa duy nhất (có khả năng) giúp mình.
Được rồi, tạm gạt nó sang một bên cũng không sao ; tôi vẫn là người nhân đạo và mái tóc vàng óng đầy tự hào của nhà Malfoy sắp trở về với cát bụi nếu cậu ta cứ tiếp tục day nó như thế trong mười phút tiếp.
- Mình sẽ méc Rosie - Phồng má phụng phịu.
... tự nhắc nhở bản thân vả vào mặt mình một cái thật mạnh khi thức dậy nào Albus Severus Potter. Dù nó hiệu quả méo tin được.
- Khoan khoan khoan khoan, bồ bình tĩnh đi Al - Tôi có thể thấy mấy giọt mồ hôi to bổ chảng chảy dọc trên mặt Scorpius khi cậu ta liến thoắng - ... thực ra thì cũng kha khá giống với mấy người mất trí nhớ trên phim Muggle, chắc vậy... (lầm bầm) hai người sẽ không khoái vụ này chút nào đâu thề trên gia phả nhà Malfoy.
Có vẻ nghiêm trọng.
- Túm lại là bồ cứ đập ảnh một trận tơi bời là được.
Đớ người ba giây. "Bồ có chắc đây không phải trả thù cá nhân không đấy?"
- Này, kể cả mình có muốn thế đến chết đi sống lại (hơi quá rồi bố trẻ ạ!) thì một Gryffindor chân chính như mình (tôi có thể lờ mờ nghe thấy tiếng chú Draco sặc trà) cũng không làm chuyện lén lút không đường hoàng kiểu việc mượn tay người khác như thế - Tên bạn đặt tay lên ngực với biểu cảm vừa tổn thương sâu sắc vừa tự hào tràn trề cùng một lúc, và tôi bắt đầu thấy muốn nghiên cứu 50 sắc thái của con người. - Nghe nè, làm thế nào bồ phải tác động vào sâu trong tiềm thức của James Potter ông-cháu-không-rõ, và lôi ảnh ra ; thay cho việc James-ông nhớ ra cái gì đó thì James-cháu sẽ nắm quyền kiểm soát bla... bla... bla... Thường thì Muggle thực hiện điều đó bằng cách đập mạnh đầu đối phương bằng gậy hay cái gì đó tương tự rồi chờ đợi phép màu, nhưng vì chúng ta là phù thuỷ nên chủ động vẫn tốt hơn phải không? Trong tình huống thế này... rồi thì... ờm...
- ...
- Al, đầu cậu đang bốc khói kìa.
- ... được rồi, cứ thử đập vào đầu James một cú thật mạnh xem.
Đó là phần duy nhất tôi thông ra trong suốt quá trình, và lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nghi ngờ về trí thông minh của mình.
Ít nhất thì não tôi vẫn vận hành đủ bình thường... để biết rằng mình đếch có cửa chơi surprise attack vào đầu ông nội mình, và trực diện cũng éo có luôn.
Nhất là khi ông đang tránh tôi như tránh tà (theo đúng lịch sử và đặc biệt tồi tệ hơn sau khi phong thanh được những gì xảy ra mấy ngày qua) và kè kè bên hai-người-bạn-cùng-một-tên-khốn-không-được-phép-xử suốt 24/24h. (Nghiêm túc, tôi nghe đâu họ còn đi tắm cùng nhau, và giờ tôi thực sự không biết nếu ông lấy bà chỉ để che mắt thiên hạ hay không)
Mấy người cùng phòng tôi có nhìn hơi kì thị khi tôi, sau khi thụi vào mặt mình một cú, bắt đầu gạch viết như điên lên mấy bức tường ẩm thấp dưới hầm Slytherin. Kệ.

Well, lần xuyên về quá khứ này cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng tôi nảy ra ý định bệnh hoạn là muốn ôm hôn cô McGonnagal khi cô đột nhiên nói về vụ mở lại CLB đấu tay đôi, cùng lúc bật tách một cái bóng đèn 1000kW trong đầu khiến tôi tưởng mình có thể nổ bùng vì thấy ánh sáng được.

Bà-Lily là người đầu tiên phản ứng...
- Hai người cãi nhau hả?
... dù không phải câu hỏi tôi mong đợi. (Đoán trước được thì có, nhưng không mong chờ bị hỏi)
- ... Không?
Từ vụ câu trả lời nhận James là một người quan trọng và dẫn tới một loạt sự chắp cánh tưởng tượng khó tin, tôi trở nên thận trọng hơn trong lời nói. Đầu óc con gái rất đáng sợ.
- Đừng bảo là...
- Bất cứ cái gì cậu đang nghĩ, cũng không phải - Làm ơn đừng nghĩ gì hết.
- Trời đất, vậy ra là khả năng cuối cùng luôn?
Không biết nó là cái gì nhưng tôi có cảm giác nên kết thúc cuộc nói chuyện này trước khi suy nghĩ của bà vượt ngoài tầm kiểm soát. Nên tôi dè dặt gật đầu.
... thực ra không thấy nhẹ nhõm đi, mà thấy như vừa kí hợp đồng dài hạn với Voldemort vậy.
- Nhưng dù gì thì Sev... đấu tay đôi, là ĐẤU TAY ĐÔI với Potter đấy, cậu hiểu mình đang muốn nói gì không? Dù có tính cách và nhân phẩm ngang một con Bằng-mã thì hắn ta vẫn là phù thuỷ top 1 và trên hết là thể lực hơn hẳn cậu! - Theo đúng nghĩa đen, Lily túm lấy vai tôi mà lắc. Trong vài phút tôi nghĩ não mình suýt bay ra ngoài theo đường tai nên quên không nhắc cho ai kia nhớ thực ra Bằng-mã là cái đám rất có lòng tự trọng - thứ mà chắc chắc anh tôi (và theo bà là ông) đã vứt ra ngoài Hồ Đen, từ rất, rất lâu.
- Bình... tĩnh... khụ... đau đầu... - Phải đến từ đó cái vai tội nghiệp của tôi mới được tự do - Tớ chắc chắn sẽ thắng.
Đôi mắt lục bảo của Lily nheo lại đầy cảnh giác, và hình như tay lần xuống đũa phép:
- Cậu là ai và cậu đã làm gì Severus?
Nghiêm túc luôn? "... Cậu không có một chút niềm tin nào vào mình sao Lil?". Tôi trưng ra bộ mặt đau thương.
- Tất nhiên là có! - Lily tuyên bố dõng dạc - Tớ đã cược năm galleon là cậu sẽ nằm trong bệnh thất một tuần.
QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI NHA!
- Đùa đấy.
- ... vụ cược là có thật hả?
- Well, Black chủ trình không phải tớ.
- Và để mình đoán, khoảng hơn 60% cái trường này đặt vào James?
-... giờ cậu muốn nghe lời nói dối ngọt ngào cho đỡ căng thẳng không?
...
He... he... he...
- Severus, cậu đang làm tớ sợ đấy!
Những người ở quá khứ thì chưa quen, nhưng Scorpius từng quay lại cái vẻ mặt nụ-cười-thần-chết-thánh-thiện này của tôi trước khi (bí mật) hành một vài mẩu-rác-hình-người lên bờ xuống ruộng và làm hoạ mi tắt ngúm trong suốt một tháng, rồi phát cho toàn nhà xem (ở đây là toàn nhà Potter, Weasley và Malfoy ; ờm, hơi khó để diễn tả biểu cảm của từng người, nói chung là khá đa dạng) nên họ giờ tự hiểu và tự cầu chúa một lời rest in peace cho bất cứ thằng xấu số nào bị tôi ngắm đến trong trường hợp này.
Có lẽ bà tôi nên quen dần với điều đó.
Bởi tôi chưa bao giờ muốn treo giò James lên như lúc này, mặc kệ là ông hay cháu đi nữa.

- Tự tin vậy, cậu có bài ẩn hả?
- Không, chỉ có mong muốn giết người mãnh liệt thôi.
Thực ra thì, bài ẩn của mình ác liệt lắm đấy.

Remus POV
Tôi chắc mình đã hét lên một tí.
Đó hoàn toàn, tuyệt đối, 150% là lỗi tại Gạc Nai.
- Mình nghiêm túc mà! - James làm mặt tổn thương.
- Cái gì? Còn khó tin hơn! - "James" và "nghiêm túc", công thức hoàn hảo để tạm biệt một phần nào đó của cái lâu đài này, bản năng cho tôi hay như vậy.
- Remus.
- Ok, ok, mình chỉ đang đùa thôi - Thực ra là không - Giờ, cậu muốn luyện tập đấu tay đôi trước với tớ?
Tôi cẩn thận nhón chân tránh giấy tờ vương vãi trên sàn, một số tờ khá cũ và trông có hình vẽ gì như là kí tự cổ, đến đặt mình xuống cạnh chồng sách giáo khoa... năm 7? Ok, nhìn căn phòng ngập giấy và sách về thần chú các thể loại, tôi bỗng có khao khát đưa James đi St.Mungo ; từ lúc cậu ta... dính Snape thì có học hành chăm chỉ thật, nhưng đến mức này thì chưa điên đến.
- Woah.
- Sao?
James ngước mắt lên nhìn tôi, và tôi tự hỏi bao ngày rồi cậu ta không ngủ mà mắt sưng húp lên như thế kia. "Cậu thực sự nổi lửa lên."
- Ừ hứ.
Còn khoảng ba mươi phút nữa đội Quidditch nghỉ tập, chúng tôi có thể mượn sân ; trong lúc đó có thể vu vơ một chút.
- Không ngờ được người có thể làm được điều đó lại là Snape.
- Ừ.
- Ghê thật, tớ chưa từng thấy trận pháp này bao giờ. Văn tự cổ Rune hả?
- Không hiệu quả lắm đâu, quá tốn thời gian thi triển và công lực không dễ kiểm soát.
- Còn cái nà-
- Sát thương quá thấp lại không linh hoạt, không có tính thực tiễn cao.
Tôi trầm người đi.
- Cậu thực sự nghiêm túc.
- Điều mà đáng lẽ cậu phải nhận ra từ ba mươi giây trước, anh bạn ; mắt cậu đang kém đi sao? - Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi James.
- Vì Snape?
- Cậu đã nói rồi đấy thôi. Công nhận đi. Thằng khốn đó là một kẻ rất mạnh.
Tôi suýt sặc nước, ấy là nếu tôi có uống.
- Cậu...
- ... giống mình.
- Này?

Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là James đang ở một nơi nào đó, xa đến mức không ai có thể với đến được. Cậu nhoẻn cười, buồn bã, thiếu hẳn đi cái vui tươi thường ngày.
- Đừng hiểu lầm, tớ chỉ muốn làm người tốt thôi.
Bắt đầu... khó hiểu quá rồi đấy.
- Nếu đó là điều cậu ta muốn, thì cũng nên giúp đỡ một chút... - Một tia tàn ác lạ lùng loé lên trong đôi mắt mệt mỏi, và tôi đột nhiên thấy lạnh hết xương sống.
Trước khi nhận ra, tôi đã túm lấy vai James và nhìn cậu ta chằm chằm.
Tôi sẽ không thừa nhận mình đang dùng con sói trong người để đánh giá kẻ trước mặt.
- James, nhìn tớ này.
Im lặng. Dù sao thì cậu ta cũng đã ngước lên.
- Nếu cậu có câu hỏi, nói ra đi. Đừng để nghi ngờ và suy đoán ngăn cậu tìm ra giải pháp.
-... các cậu không thể giải thích...
- ... và Snape thì có, đừng chối tớ.
Tôi gần như đã gầm gừ, điều khiến chính tôi còn thấy ngạc nhiên.
- Đi hỏi cậu ta đi.
James trông như vừa được gợi ý ăn đũa phép của chính mình. "Cái gì?"
- Cậu còn hai ngày để giải quyết mớ bòng bong trong đầu, và nếu không muốn bị ai kia đo ván trước toàn dân thiên hạ thì liệu hồn mà lo từ bây giờ đi.
-...
- Vậy thôi, nếu mong muốn đấu tập vẫn còn, tớ đợi ở sân Quidditch.

Khi đóng cửa phòng lại, tôi bỗng có cảm giác bất an về trận đấu tay đôi giữa James và Snape.
Mong sao chỉ là tự diễn bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com