двадесет и едно
Bài thi đã diễn ra được ba giờ đồng hồ. Nửa số thí sinh đã bị loại. Tuy nhiên, ngoài Fleur và Krum đang nghỉ trong lều y tế, còn hai người khác, Proudfoot và Williamson.
Thành thật mà nói, Bộ trưởng Fudge chưa bao giờ gặp trường hợp nào quái dị hơn thế.
Mới chiều nay, chính ông mới giao cho hai vị Thần Sáng công tác tới miền Bắc cùng Kingsley Shacklebolt để xác thực thông tin Sirius Black xuất hiện ở đó. Làm sao có chuyện họ bí mật tới Scotland này và bị tấn công trong mê lộ chứ?
“Ông Bộ trưởng, tình hình thế nào rồi?”
Cụ Dumbledore đột ngột lên tiếng. Ngay cả trong bóng tối, đôi mắt của cụ già thông thái ấy cũng lấp lánh lạ, tựa như có thể nhìn xuyên linh hồn người ta. Bộ trưởng rùng mình.
“Các Lương y báo cáo rằng họ chỉ bị choáng thôi. Do… vấn đề tuổi tác nên họ sẽ bất tỉnh hơi lâu một chút.”
Xoay xoay cái mũ quả dưa yêu thích trong tay, Fudge lẩm bẩm trong miệng, có cảm giác quay về thời học sinh, không thuộc bài mà bị giáo sư gọi lên kiểm tra miệng.
“Tuổi tác? Nếu tôi chẳng quá sức lầm, thì họ mới…”
“Mới ngoài ba mươi.” Fudge lập tức ngắt lời. “Vâng, tôi biết chứ thưa cụ. Mới ban chiều tôi còn chia tay bọn họ, sao tôi lại không biết được? Cụ nghĩ tôi phát khùng rồi à?”
Pháp sư vĩ đại nhất thế kỷ XX ôn tồn đáp:
“Ồ, tôi không hề có ý đó, thưa Bộ trưởng. Tôi chỉ đồ rằng, hai người họ là những Thần Sáng từ tương lai, như nhóm quý cô Delacour vậy. Ở tương lai, hẳn Bộ cũng đang cố gắng.”
Ông cụ nói chuyện từ tốn đến ngứa tai, khiến ông Bộ trưởng không kìm được một cái nhăn mặt. Hiệu trưởng làm như ông ta điếc đặc rồi nên cứ phải nhả từng chữ một như vậy, bảo sao ông không ghét cụ ta.
Trong lúc Bộ trưởng còn đang nhìn quanh lều giám khảo xem có gì để bịt miệng vị giáo sư cũ không (lạy Merlin, những màn hình quay cảnh mê lộ vẫn chưa có gì mới cả!), thì ở bên ngoài, con trai nhà vô địch Hufflepuff cuống quýt ấn đầu thằng nhóc Draco xuống, cả hai co rúm lại bên tấm bạt.
Thằng nhóc rít lên:
“Anh làm cái quái gì thế hả?”
Matthew nhăn nhó:
“Chúng ta suýt bị bắt quả tang đó, đồ ngốc! Mà anh cứ có cảm giác thầy ấy biết tỏng tụi mình ở đây…”
“Thôi quên đi.” Draco thúc vô bụng Matthew, “Hai thằng cha đó đúng là người đến từ tương lai như Victoire nói, coi bộ chị ta cũng có não. Giờ mấy người tính làm–”
“Ouch, đừng có định kiến mỹ nhân là không có đầu óc! Cậu ấy vốn là Rav–”
Slytherin năm thứ tư lại cho Matthew một cùi chỏ.
Đúng là Hufflepuff không não, chỉ biết lo chuyện tào lao. Bọn người tương lai đã đến chỗ cái cúp đúng như kế hoạch nhưng chỉ phát hiện hai gã Thần Sáng nằm bất tỉnh ở đó, còn có chút máu và tia sáng báo hiệu, cùng với cái chết bí ẩn của lão Barty Crouch, có vẻ một thế lực quái quỷ nào đó đang cố can thiệp vào giải đấu.
Bọn Victoire rõ ràng biết hung thủ là ai, nhưng lại không chịu nói. Thật đáng ghét. Draco bĩu môi, theo phản xạ nhìn về phía lều y tế: con Máu Bùn đang thì thầm gì đó với Krum, thậm thà thậm thụt như bọn mèo mả gà đồng, trong khi thằng Weasley loay hoay hoài với cái khăn tay xấu xí, rồi mãi mới quyết được nên làm gì.
Thằng ngu đó dám giúp Krum lau máu trên mặt! Đã thế Tầm thủ đội Bulgaria còn mỉm cười với nó, tức chết mất! Đồ Chồn chết dẫm!
Draco ghen tị đến nỗi đỏ bừng mặt, vốn định chạy lại đấm tóc đỏ đang ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, lại bị ánh mắt Matthew làm chùn bước.
“Ồ, đây là…”
“Không, tôi chẳng thích ai hết! Anh biến đi!”
Nói thì nói thế, nhưng công tử nhà Malfoy lại mới là người rời đi trước, cắm đầu cắm cổ chạy về phía lâu đài. Thề có Merlin, tại cái đám đến từ tương lai mà mọi thứ trật lất hết cả! Đáng ra nó có thể kết thân với Krum để chọc thằng Weasley, thế mà tất thảy cứ ngược lại với những gì nó mong muốn. Argh, nó phải tống cổ bọn phá đám đó về nơi sản xuất mới được!
Cơ mà, phải làm sao?
Câu hỏi chợt nảy ra khi Draco lật tung cuốn sách chữ Runes.
Máu Bùn đã nói:
“Tình hình này đành phải chờ anh Percy thôi.”
Victoire cũng không khác gì:
“Hermione nói đúng. Hai ông bác đó đã sống qua hẳn hai cuộc chiến mà còn bị “hành” ra bã, chúng ta thì làm được gì chứ?”
Bọn trẻ ngơ ngác hết nhìn chị lại ngó anh, trong khi Matthew gãi đầu gãi tai cảm thán Victoire quả là lý trí, dù bình thường tính nết rõ ẩm ương.
Chẳng biết mẹ anh ta có khóc hết nước mắt vì thằng con khờ khạo không? Mẹ là Ravenclaw đầu to mọt sách, thằng con thì ngu ngốc khó tả. À, bọn người đến từ tương lai đó chẳng chịu nói mẹ của Matthew là ai đâu, nhưng nhìn là biết ngay mà.
Cùng có mắt đen, bộ dạng khi ngượng nghịu giống hệt nhau, không phải là con trai của Cho Chang đang hẹn hò với hoàng tử bạch lửng thì còn ai vào đây nữa?
Nhưng mà, sao nãy giờ Draco chỉ nghĩ về tương lai ấy nhỉ?
Tương lai…
Phải rồi, sao nó không nghĩ tới sớm hơn? Trong cuốn sách này có phép triệu hồi, mặc dù phải đánh đổi bằng những món vật phẩm ma thuật quý giá, nhưng có hề gì đâu, nó giàu mà! Nó sẽ triệu gọi anh linh pháp sư phù thủy vĩ đại nào đó lên, Agrippa chẳng hạn, và bùm!
Tụi kia sẽ bị đá đít về tương lai dễ như ăn bánh!
Draco vừa tự hào nghĩ đến kết vừa hăm hở vẽ pháp trận. Pháp trận này chỉ cần vẽ sao cho vừa một người đứng, nên tóc vàng vui vẻ thực hiện ngay ở phòng ngủ tại hầm Slytherin. Và đó, là sai lầm chết người.
Sau khi đọc xong câu thần chú triệu hồi dài sọc, Draco mới để ý mình chưa chuẩn bị đồ hiến tế. Thế là nó lục tung ngăn kéo bàn học để tìm sợi dây chuyền có thể cất giấu đồ đạc xấu hoắc Goyle tặng từ đời nảo đời nào, làm chiếc nhẫn dùng tích trữ phép thuật bố tặng dịp Giáng Sinh rơi xuống, tình cờ lăn vào pháp trận.
Phép thuật xì ra từ trong nhẫn như slime bị nóng bò ra ngoài, theo đường phấn vẽ mà chiếm trọn pháp trận. Khói từ từ bốc lên khi Draco vẫn bận lục ngăn kéo, mãi đến lúc mịt mù xộc cả vào mũi nó rồi thằng nhóc mới hoảng hồn quay lại.
“Chết rồi!”
Thằng nhóc cố đẩy chiếc nhẫn khỏi pháp trận, nhưng rõ ràng là nó không nên làm vậy. Cột khói lớn giờ cao đụng trần nhà phát ra những tia sét khi Draco đụng vào nó, làm ngón tay cậu công tử tê rần, và nếu cố dùng phép thuật thì cột khói sẽ tống nó ngã bổ chửng. Mà nó cũng ngã rồi đấy chứ, đập vào tường đau phải biết.
Thế rồi, sau vài phút đầy khói tỏa và lập lòe ánh chớp kỳ quái pha với ánh nến nhợt nhạt, tất cả (gồm cả pháp trận) biến mất như chưa có gì xảy ra.
Draco dù còn cay mắt vẫn ráng bò lại chỗ một bóng người lớn đang nhìn quanh, cẩn thận trỏ đũa phép vào lưng y.
Kẻ ấy dáng người cao gầy, tóc vàng xơ xác, áo choàng xanh vỏ chanh nhức mắt, tay phải cầm quả cầu thủy tinh trong suốt, mặt trong tay trái là hình xăm – tuy đã mờ đi đôi chút nhưng vẫn có thể nhìn ra – một con rắn chui ra từ đầu lâu giống của bố Draco.
Trong một khắc, Draco tưởng đâu mình sẽ chết.
Tử thần Thực tử!
Mẹ kiếp, nó đã gọi lên một tên Tử thần Thực tử bằng xương bằng thịt. Y sẽ giết nó mất. Nó đã nghe nói về những tên man rợ ưa vờn mồi theo cách của lũ Muggle, đặc biệt là món lóc da róc thịt.
Nhưng kìa, đôi mắt đó sao mà quen quá?
Cơn hoảng loạn làm tim Draco muốn nổ tung. Nó nhận ra đôi mắt với sắc xám u buồn ấy, nó có thể nhận ra kẻ kia, thậm chí dám khẳng định nó biết y đến từng chân tơ kẽ tóc. Bởi vì, bởi vì y là…
“Malfoy, Draco Malfoy,” Kẻ đến từ tương lai nở nụ cười mà khuôn mặt vẫn cứ rầu rầu như rau củ héo, tay trái chìa ra cho chính mình ở thời đại này. “Còn trò?”
Bên ngoài, kèn trống đột nhiên váng lên, và đám đông thét gào bất chấp:
“Người đã quay về với chiếc cúp trong tay chính là… CEDRIC DIGGORY!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com