Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13♥ Cơ hội chuyển biến. ♥

"Xúc động Gryffindor..." Snape hừ lạnh, một lần nữa dùng dáng vẻ tự nhiên thoạt nhìn có chút tự mãn ngồi trước mặt Harry. Nếu không phải Harry đang cố gắng khống chế từng tế bào thần kinh của mình, không để mình làm theo bản năng công kích Snape, cậu nhất định sẽ chú ý tới, khóe môi mang theo châm chọc tươi cười kia, thực sự có chút mất tự nhiên.

Đáng tiếc, điều này cậu đều không có chú ý tới, bởi vì cậu đang gắt gao nhìn chằm chằm mũi giầy của mình, sợ khi nhìn lên thấy khuôn mặt đáng ghét của Snape sẽ không khống chế được mà tặng hắn một quyền.

Cậu đến là để cầu cạnh, không phải đến để khiêu khích! Harry nhắc nhở bản thân, đến khi cảm giác được bản thân đã phần nào khống chế được mới lần nữa mở miệng.

"Giáo sư Snape, nếu như thầy không thích đứa nhỏ. Như vậy, sau khi đứa bé sinh ra, chúng ta có thể lập tức giải trừ hôn nhân khế ước. Thậm chí, con còn có thể cam đoan vĩnh viễn không nói cho đứa bé này, người phụ thân còn lại là ai, sẽ không tạo bất kỳ rắc rối nào cho thầy." Harry thống khoái nói, cậu vốn chính tính toán như vậy.

Nếu Snape thực sự chán ghét đứa nhỏ, thì bất kể là với đứa bé hay với cậu đều là một tin tức tốt —— về sau, đứa bé chính thuộc về một mình cậu.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, cậu có thể thuyết phục Snape, hoặc là, cậu có thể nghĩ ra phương pháp khác bảo hộ đứa bé trước khi hết sáu ngày.

"Potter, trò phải biết rằng." Snape ánh mắt lạnh băng đảo qua Harry một vòng, sau đó mới một lần nữa chuyển ánh nhìn chán ghét đối diện cậu, "Chỉ riêng sự tồn tại của đứa bé này, đối với ta, đã là một sự phiền phức lớn rồi."

Bàn tay bên trong áo trùng của Harry đột nhiên nắm thật chặt, nhưng mà cậu không hề cựa quậy, chỉ là lẳng lặng đứng trước mặt Snape.

"Đêm hôm đó," Nếu Harry không vì những lời Snape vừa nói mà tức giận đến mất phương hướng, cậu kỳ thật có thể phát hiện, thanh âm vốn mềm nhẹ âm trầm của Snape giờ đã có chút khô khốc, "Trò uống say, ta bởi vì một vài lý do cũng uống rượu. Phát sinh chuyện như vậy, ta nghĩ, đối với trò, hay ta cũng không phải là một cái thú vị trải nghiệm."

"Vâng, đối với ta, việc này, thật sự là một trải nghiệm khiến người ta ghê tởm khó quên!" Cuối cùng, Harry vẫn không thể khống chế được bản thân, thô lỗ cắt ngang Snape. Cậu rốt cuộc che giấu không được cơn giận mà bản thân đã cố áp chế suốt ba tuần qua, nhanh chóng rút ra đũa phép chĩa thẳng Snape, bàn tay không biết vì qúa phẫn nộ hay vì lý do gì khác mà có chút run rẩy, "Có đối khi, ta thật hận không thể giết ngươi, Snape!"

Snape nhướn mày, khinh thường nhìn bàn tay cầm đũa phép không ngừng run rẩy của Harry.

"Vậy giết ta đi, Potter." Thanh âm của hắn trầm thấp đến không có một tia phập phồng, "Nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi thế nào? Ngay cả đũa phep của mình cũng nắm không xong, ta thực hoài nghi, ngươi làm thế nào sử dụng được chú ngữ kia? Có lẽ, ngươi có thể sử dụng nó, nhưng cũng chỉ có thể khiến ta chảy chút máu mũi mà thôi."

Snape lộ ra nụ cười khinh thường, Harry cảm giác được miệng lưỡi đã bắt đầu đọc ra câu chú kia, cậu thong thả mở miệng.

"..."

Nhưng mà, không có bất kỳ thanh âm nào thốt ra. Cậu oán hận nhìn Snape, bàn tay cầm đũa phép càng thêm run rẩy.

Harry chưa từng hoài nghi quá cảm giác hận Snape của bản thân, bất quá, một tia lý trí mỏng manh còn sót lại đang nhắc nhở cậu, cậu không thể giết Snape —— mặc kệ có thể hay không —— Snape là thành viên Hội Phượng Hoàng, Dumbledore hiện tại tín nhiệm hắn nói không chừng còn hơn tín nhiệm cậu.

Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, nếu giết Snape, chẳng khác nào giết chết đứa con của chính cậu.

"Ta có thể dùng câu thần chú kia, ta biết." Harry nói, "Tuy rằng ta chưa từng dùng qua." Tay cậu bởi quyết định này mà không ngừng run rẩy, nhưng lại càng nắm chặt đũa phép trong lòng bàn tay, cảm thụ một chút ấm áp.

"Giáo sư Snape," Harry cắn răng, hoàn toàn theo bản năng thân thể thu hồi đũa phép, "Con tới đây, cũng không phải muốn thảo luận chuyện trong chúng ta ai căm ghét ai hơn."

"Thực rõ ràng, đấy là điều căn bản, đúng không nào?" Snape giống như bởi vì Harry thu hồi đũa phép mà trầm tĩnh lại, cũng có thể là thất vọng?

Harry không đoán được biểu tình kỳ lạ trên mặt Snape kia rốt cuộc là có ý gì.

"Chẳng lẽ, trò muốn cầu ta cùng một người tùy thời đều muốn rút đũa phép chĩa vào ta, giết ta thành lập hôn nhân khế ước, hơn nữa sống cùng nhau sao?" Biểu tình kỳ lạ của Snape nháy mắt liền biến mất, hơn nữa lại trở về lạnh băng như cũ, "Trò cho rằng điều này có thể sao?"

"Chúng ta chỉ là thành lập hôn nhân khế ước cũng không cần phải sinh hoạt cùng nhau!" Harry theo bản năng phản bác, "Con chưa từng yêu cầu thầy cùng con chung sống, cũng chưa bao giờ nghĩ tới điều đó."

"Hiển nhiên," ngón tay thon dài có chút tái nhợt của Snape nhẹ nhàng xoa mặt bàn, "Những điều trò không biết về giới Pháp Thuật thật sự khiến người ta khó chịu." Không chờ Harry phản bác, hắn nói nhanh, "Nếu thành lập hôn nhân khế ước mà không chung sống với nhau, đặc biệt là ở cùng một chỗ, như vậy khế ước này căn bản vô dụng. Cũng đương nhiên không có tác dụng bảo hộ đứa trẻ như trò mong muốn."

Biểu tình Harry thoáng chốc cứng ngắc giống như bị Snape đánh trúng một câu ác chú.

Hồi lâu sau, cậu mới mở miệng, giọng nói đã có chút khô khốc, "Ý thầy là, nếu thành lập hôn nhân khế ước —— giữa chúng ta —— phải... , con sẽ cùng thầy sinh hoạt cùng nhau, ở cùng một chỗ, thậm chí ngủ chung một giường, như vậy thì mới có hiệu lực bảo hộ hài tử của con?"

"Chuẩn xác kinh người, Potter." Snape giả cười, giống như vì Harry hiểu được mà vô cùng sung sướng, "Cho dù như vậy, trò cũng muốn dùng đức tính bác ái của một 'thánh nhân' kiên trì sinh cái thứ sai lầm kia ra sao?"

"Là một 'cậu bé' , hoặc một 'cô bé'! Đứa bé này là một sinh mệnh, không phải vật thể!" Harry theo bản năng phản bác Snape, "Thầy không thể dùng loại từ ngữ lạnh lùng như 'cái thứ' để gọi hài tử của con!" Cậu hít vào thật sâu, sau khi đã bình ổn lại phần nào lửa giận, lại nhìn hướng Snape, kiên định nói, "Vâng! Con vẫn kiên trì với quyết định ban đầu của mình, mong giáo sư Snape thầy có thể cẩn thận suy nghĩ đề nghị của con."

"Ta cũng đã nói rồi, ta sẽ không cùng với một người tùy thời đều muốn giết ta sinh hoạt cùng nhau." Snape lạnh lùng nói, "Trừ phi —— "

"Trừ phi gì?"

"Trò có thể học được khống chế cảm xúc bản thân, đặc biệt là lửa giận." Snape nói, "Nếu như trò có thể trong mấy ngày này học được Bế Quan Bí Thuật, vậy thì ta sẽ đáp ứng trò, trợ giúp bảo hộ đứa trẻ, cho đến khi 'cậu bé' hoặc 'cô bé' này sinh ra mới thôi. Nếu không thể học xong, vậy thì ta mong trò đừng đến quấy nhiễu thời gian vàng bạc của ta nữa!"

"Snape dùng sức vẩy đũa phép, cửa hầm một lần nữa mở ra.Tayhắn vẫn duy trì tư thế chỉ hướng cửa, không lên tiếng nhìn Harry, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.

Harry biết cuộc nói chuyện của bọn họ đến đây kết thúc, Snape đã cho cậu biết yêu cầu phải làm để được thành lập hôn nhân khế ước. Cho dù những năm gần đây, Harry vẫn chán ghét, căm thù, thậm chí gần đây còn oán hận Snape, thì cậu cũng phải thừa nhận một điều. Ở một trình độ nhất định, cậu thực hiểu Snape.

Cậu hiểu được, nếu cậu không thể làm được yêu cầu Snape đưa ra, Snape tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì giúp cậu giữ lại đứa trẻ này.

Trong vòng sáu ngày còn lại, học được Bế Quan Bí Thuật mà rất nhiều những pháp sư trưởng thành cũng không học nổi, Harry biết, cậu hiện tại chỉ có thể tìm người giúp đỡ.

"Hermione, mình cần bồ hỗ trợ." Mười phút sau, Harry thở hổn hển chạy tới chỗ Hermione đang ngồi trong thư viện.

"Bồ nghĩ mình từ trước tới nay luôn cố gắng là để làm gì, Harry?" Hermione buồn bực đặt bút lông chim xuống bàn, căm tức nhìn Harry, "Mình, còn có Ron, vẫn đều ở ngay đây là để giúp đỡ bồ!"

"Nhưng mà, mình cần loại giúp đỡ khác, Hermione." Harry cảm thấy được mới trải qua có một đêm thời gian, mà tính kiên nhẫn của cậu hơn trước nhiều lắm, "Mình cần trước 12 giờ đêm ngày thứ tư tuần sau học được Bế Quan Bí Thuật."

"Bế Quan Bí Thuật?!" Hermione cùng Ron đồng thời la hoảng, tiếng kêu của hai người dẫn đến ánh nhìn căm tức của Pince phu nhân. Ba người vội vội vàng vàng cúi đầu nhìn sách giáo khoa trước mặt, tầm nhìn của Pince phu nhân vừa dời đi, Hermione lập tức nhìn Harry hoài nghi.

"Harry " cô hạ giọng, lúc nói chuyện không tránh khỏi phát ra những thanh âm tê tê, "Không phải Snape đang dạy bồ Bế Quan Bí Thuật sao, vì cái gì bồ không tiếp tục cùng hắn học?"

"Nếu mình là Harry, thì cũng không muốn theo Snape học..." Ron nhỏ giọng than thở, cuối cùng dưới ánh nhìn càng ngày càng sắc bén của Hermione đành nín thinh.

"Harry, trả lời mình!" Hermione cường ngạnh nói, "Vì sao bồ lại không theo Snape học?"

Harry đối với ngữ khí của Hermione có chút phản cảm nhíu mày, "Hermione, mình cũng không nói không theo Snape học Bế Quan Bí Thuật. Chính là, đột nhiên thấy, mình muốn học xong nó trước nửa đêm thứ tư tuần sau mà thôi." Harry hàm hồ nói, hơn nữa quyết định không nhìn tới Hermione, thậm chí Ron trên mặt đầy hoài nghi.

"Nếu như chỉ dựa vào Snape dạy mình mỗi tuần một buổi, thì căn bản không có khả năng học xong Bế Quan Bí Thuật."

"Bồ vì sao 'đột nhiên phát hiện' bản thân muốn học xong Bế Quan Bí Thuật vào trước nửa đêm ngày thứ tư?" Hermione không quan tâm Ron đẩy thôi đằng sau, cường ngạnh hỏi Harry cho rõ.

Harry nhíu mày, cảm giác bản thân bị chất vấn cùng hoài nghi khiến cậu không khống chế được căm tức, "Nhiệm vụ bí mật của Dumbledore, giải thích như thế được rồi chứ?"

Hermione trong một thoáng giống như sắp phát hỏa tới nơi, Harry âm thầm cảm thấy mình nói có chút quá lời, bất quá cậu cũng thực sự không muốn giải thích với Hermione chuyện này.

"Thật xin lỗi, Harry." Hermione ngữ khí đột nhiên trở lên suy yếu, hơn nữa thần sắc còn lộ vẻ mệt mỏi, "Mình không nến chất vấn bồ như vậy, mình, mình..." Cô lung túc lắc đầu, biểu tình như sắp khóc tới nơi.

Điều này làm cho Harry bắt đầu cảm thấy, cậu thật sự là một tên hỗn đản từ đầu đến chân.

~~Hết chương 13~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com