Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17♥ Hôn nhân khế ước ♥



Trong nháy mắt Harry liền ý thức được mình đã cho Snape, còn có chính cậu nhìn đến cảnh tượng gì.

"Không ——!" Cậu giãy giụa, cố gắng chống cự lại sự xâm nhập từ Snape, lần này cậu thành công dễ dàng. Văn phòng lại một lần nữa hiện ra trong tầm mắt Harry, cậu cúi đầu thở hào hển, không dám liếc mắt nhìn Snape lúc này, bởi vậy cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn đến vẻ mặt bị đả kích rất lớn không thể che giấu của Snape.

Sau một lát, khi Harry cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị tốt để một lần nữa đối diện Snape, thì hắn đột nhiên mở miệng.

"Trò cũng chưa đạt đến yêu cầu của ta, Potter." Snape nói, bàn tay nắm đũa phép đã nổi gân xanh, "Cho nên, hiện tại, rời khỏi phòng làm việc của ta. Ta tin tưởng, chờ sáng mai khi trò... tỉnh dậy, sẽ hoàn toàn không có cảm giác gì, khi đứa nhỏ không nên tồn tại kia biến mất khỏi cơ thể trò."

"Con..." Harry mở miệng, thanh âm khô khốc. Cậu nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, lúc này mới cảm giác được thanh âm của mình trở lại. Cậu cố lấy dũng khí nhìn Snape, "Con tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!"

Harry giãy giụa từ sàn nhà đứng lên, mang theo cặp sách nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng làm việc của Snape.

Toàn bộ Hogwarts bây giờ đã bị bộ luật giáo dục Umbridge mới ban bố làm cho hoàn toàn yên tĩnh, điều này hoàn toàn có lợi cho kế hoạch tiếp theo của Harry. Dưới ánh sáng lập lòe từ những ngọn đuốc trên hành lang, cậu lấy ra tấm bản đồ Đạo Tặc, tìm kiếm một gian phòng học trống trải gần nhất, sau đó khép lại tấm bản đồ lặng lẽ đi phía trước.

Cậu không xác định được mình còn có bao nhiều thời gian, bất quá Bùa Chú này vẫn nên thực hiện càng sớm càng tốt.

Thật cẩn thận đóng cửa phòng học lại, Harry lấy ra cuốn sách đã lén lút trộm ra khỏi thư viện mà cả Hermione cùng Ron đều nhất trí rằng đó là cuốn sách vô cùng nguy hiểm, nhìn qua nội dung cuốn sách, Harry bắt đầu tiến hành các bước chuẩn bị trước khi thi triển Bùa Chú kia.

Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, chỉ được phép thành công không thể thất bại.

Sau khi mọi việc đã hoàn tất, Harry lại kiểm tra một chút, sau đó mới chậm rãi giơ lên đũa phép, bắt đầu dùng ngữ khí như mộng ảo đọc lên chú ngữ dài dòng kia.

"Chết tiệt Potter, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?" Khi chú ngữ đọc được một nửa, cửa phòng học đột nhiên bật mở, Harry hoảng sợ liền theo bản năng ngừng đọc chú ngữ, cậu ngơ ngác nhìn hai người Dumbledore cùng Snape phá cửa xông vào, ngực đột nhiên đau nhức...

"Ngô..." Harry chỉ cảm thấy một trận tinh mặn mà tanh tưởi tràn qua khóe miệng, "Con chỉ là, muốn bảo trụ đứa nhỏ của mình mà thôi..." Cậu nhìn gương mặt vị lão nhân vội vàng vọt đến trước mặt mình dần mơ hồ, "Giống như mẹ của con từng bảo hộ con, bảo hộ đứa nhỏ này..."

Máu chậm rãi từ khóe môi Harry tràn ra, bất quá cậu cũng không lưu ý đến nó, nhưng vẫn bị Dumbledore cường ngạnh ấn ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.

"Harry, trò từ nơi nào biết đến chú ngữ này?"

"Sách trong thư viện, con tìm một cái cớ, Hermione liền giúp con tìm được nó." Harry nói, cảm thấy cơn đau nơi ngực đang nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Cậu giãy giụa nghĩ muốn đứng lên, cố gắng không nhìn đến người nam nhân vẫn đứng một bên, lạnh lùng quan sát hết thảy phát sinh giống như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn, "Hiệu trưởng, con nhất quyết phải hoàn thành chú ngữ này. Nếu như hai người không có ý đến hỗ trợ, xin mời rời khỏi đây. Bởi vì, thời gian của con thật sự không còn nhiều lắm."

Cậu cường ngạnh nói xong, ngực lại tràn lên một trận đau đớn, cậu không khống chế được phun ra một búng máu tươi ( Min: Sao tự dưng giống kiếm hiệp quá!), nhiễm đỏ một mảnh vạt áo của Dumbledore khi ông đang cố đỡ lấy cậu.

"Severus..." Dumbledore bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía Snape, đôi mắt màu lam hiện lên tia cầu xin, "Chẳng lẽ, đây... tình huống lúc này đây chính là điều ngươi muốn thấy sao?"

Harry lần đầu tiên đưa ánh mắt nhìn về hướng Snape, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của hắn, cậu cảm thấy dường như trong một thoáng cả người Snape đều tản ra hơi thở tuyệt vọng.

"Ta, Severus Snape," Snape chậm rãi mở miệng, "Ta nguyện ý cùng người, Harry Potter thành lập một đoạn hôn nhân, dùng để bảo trụ đứa nhỏ trong bụng ngươi." Hắn nói xong chậm rãi vươn tay ra trước mặt Harry.

Harry nhìn bàn tay trước mặt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, một bàn tay tái nhợt thuộc loại Snape, sau khi Dumbledore nhẹ nhắc nhở một chút cậu thong thả vươn tay mình, thật cẩn thận lại vẫn có chút run rẩy nắm lấy bàn tay Snape.

Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Snape phía trước vẫn có chút mơ hồ, ý đồ nhìn ra, rốt cuộc là cái gì cải biến được chủ ý kiên định của Snape. Chính là, trừ bỏ đôi mắt không lộ ra bất kỳ cảm tình nào, hơn nữa trống rỗng chết lặng ra, cậu cái gì cũng nhìn không rõ.

Lúc mà cây đũa phép của Dumbledore chạm vào tay hai người, cả hai đều bất giác nắm chặt tay đối phương.

"Niệm theo ta, Potter." Thanh âm Snape đã khôi phục lại vững vàng như trước, hay có thể nói là còn âm trầm hơn trước, "Ta Severus Snape, nguyện ý cùng người trước mắt Harry Potter kết thành phu thê, từ nay về sau..." Hắn hơi ngừng lại, khóe môi nhếch thành nụ cười vặn vẹo, "Không rời, không khí..." ( nguyên văn không phải kết thành phu thê mà là bầu bạn, nhưng mà... ta là thích phu thê hơn a...keke)

Harry lặp lại những lời hứa hẹn thành lập hôn nhân khế ước mà Snape gần như gằn ra từng từ, cảm thụ từ lòng bàn tay Snape truyền đến cảm giác lạnh băng, có chút run rẩy.

Trong lòng cậu lúc này hoàn toàn không có cảm giác vui sướng khi thành công bảo vệ đứa nhỏ của mình như cậu vẫn tưởng tượng, nhìn Snape đứng trước mặt mình lặp lại lời hẹn ước thành lập hôn nhân, cậu đột nhiên có loại cảm giác: Cậu, dường như đã làm sai.

Cậu, làm như vậy, tuy rằng bảo hộ được đứa con của mình, nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thẳng cặp mắt lạnh băng của Snape, đột nhiên làm cho cậu cảm thấy được, việc cậu làm có phải là quá tàn nhẫn đối với Snape không?

Không cho cậu thêm thời gian tự hỏi, đầu đũa phép của Dumbledore bắt đầu phun ra một ngọn lửa tím, quay chung quanh đôi tay nắm chặt của hai người rồi lan tràn đến toàn thân, cuối cùng biến mất vào cơ thể hai người.

Dường như do pháp thuật có tác dụng nào đó, Harry lập tức cảm thấy trước mắt không còn mơ hồ như trước nữa, thậm chí cơn đau trong ngực đã bắt đầu giảm bớt không ít.

Cậu chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm tay Snape, lần đầu tiên thật sự mà không mang theo địch ý hay thành kiến nhìn người trước mặt.

"Cám ơn thầy, Snape giáo sư." Harry suy yếu nói, thẳng tắp nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Snape, "Con cam đoan, con tuyệt đối sẽ không mang thêm phiền toái gì đến cho thầy."

Đây là điều duy nhất cậu có thể làm được lúc này.

Snape khẽ động khóe môi, "Ta lần đầu tiên hy vọng trò có thể nói được làm được, Potter." Hắn nói xong đứng thẳng lưng, "Hiện tại, đi đến bệnh xá."

Nhờ có Dumbledore nâng đỡ Harry mới có thể đứng dậy, đuổi kịp những sải bước dài của Snape hướng bệnh xá đi đến. Bởi vì đi đường mà cơn đau nơi ngực lại một lần nữa lan tràn đến toàn thân, Harry nhanh chóng bị cơn đau làm quên đi nỗi áy náy trong lòng với Snape. Cậu cắn răng nhịn xuống cảm giác đau đớn như toàn thân đang vỡ vụn ra từng mảnh, nhờ Dumbledore trợ giúp đuổi kịp bước chân Snape.

"Potter?" Pomfrey vừa nhìn thấy Harry toàn thân đầy máu liền lập tức nhíu mày, nhanh chóng cho cậu nằm trên giường, sau đó rút ra đũa phép bắt đầu kiểm tra toàn thân cậu.

"Ma lực phản phệ!" Bà chán ghét nói, sau đó nhanh chóng bước đi rồi trở lại với một lọ độc dược trên tay, đổ một nửa ra chén dùng sức nhét vào tay Harry, "Uống!" Bà nghiêm khắc nhìn Harry ngoan ngoãn uống hết chén thuốc mùi vị như món nước bí đỏ để suốt một tuần mới uống, sau đó mới quay đầu nhìn Snape, "Các ngươi hoàn thành hôn nhân khế ước?"

"Ta không sao, bà chỉ cần coi trọng bệnh nhân của mình là được rồi." Snape ngữ khí hoàn toàn cự tuyệt, ánh mắt lạnh băng lướt qua chỗ Harry, "Nếu có người hỏi trò tại sao đột nhiên lại cần ở lại chỗ của ta, trò cứ nói do bệnh của trò thực nghiêm trọng." Nói xong, hắn uốn khúc đôi môi của mình thành một nụ cười trào phúng, "Ta nghĩ, chỉ cần họ có đọc qua Nhật Báo Tiên Tri thì đều sẽ hiểu tại sao trò cần một loại độc dược đặc thù để trị khỏi cái đầu điên cuồng của mình."

Không để cho Harry có cơ hội phẫn nộ cãi lại, Snape trào phúng sau liền xoay người bước đi, một góc trường bào vẫn xoay nhẹ theo sau bước chân vội vã của hắn khi rời khỏi bệnh xá.

"Chết tiệt Snape!" Harry cắn răng mắng, sau đó mới ý thức tới Dumbledore cùng Pomfrey phu nhân vẫn còn trong phòng bệnh.

"Thật xin lỗi, hiệu trưởng, con..."

"Harry, là giáo sư Snape, hoặc là, sau khi trò đã cùng Snape thành lập hôn nhân khế ước thì càng nguyện ý gọi hắn là Severus." Dumbledore nói, sau đó đứng lên, "Đêm nay trò cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hãy chuyển đồ đạc đến chỗ Snape trước khi trời tối." Ông nói xong liền đi ra ngoài, khi đến cửa bỗng ngừng bước.

"Còn có chuyện gì sao, hiệu trưởng?" Đầu Harry lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, vài năm nay, cậu đã muốn thói quen Dumbledore luôn đem chuyện trọng yếu đến cuối cùng mới nói, dùng thái độ không chút để ý mà nói ra.

"Ta ý thức được trò cũng chưa nói cho hai hảo bằng hữu của trò biết chuyện mang thai, điều này tốt lắm." Dumbledore nói, ánh mắt sau cặp kính hình bán nguyệt chớp động quang mang, "Sau này,ta nghĩ càng ít người biết càng tốt. Bất quá, ta cho rằng, làm cha đỡ đầu của trò, Sirius vẫn có quyền lợi được biết sự thật. Ta nhớ rõ, trò từng hồi âm bức thư của ta là chờ chuyện này kết thúc sẽ lập tức nói cho y biết."

Harry cảm thấy đầu thực sự đau.

"Chẳng lẽ, không thể cứ gạt chú ấy sao?" Cậu thật sự sợ hãi Sirius nhất thời xúc động mà vọt tới Hogwarts, trực tiếp cho Snape một câu Avada Kedavra.

"Trò cho rằng bản thân có thể tiếp tục giấu diếm mãi sao?" Dumbledore hỏi lại.

Harry trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Dumbledore, "Được rồi, chuyến tham quan làng Hogmeade đầu tiên này, con sẽ thử nói cho chú ấy biết."

"Ta sẽ thông tri Sirius, hơn nữa trợ giúp cậu ta đến làng Hogmeade, Harry, trò hãy nghỉ ngơi cho tốt." Dumbledore liếc nhìn Harry một chút, "Đừng có quên thanh không đầu óc của trò trước khi đi ngủ."

Ông đóng cửa lại, mà ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại hoàn toàn, Harry lập tức mệt mỏi ngã xuống giường.

~~ Hết chương 17 ~~

p/s: Ta đọc tới đấy mới thấy Harry hiền lắm luôn á. Chuyện đã như vậy mà GS còn ko muốn phụ trách. Hừ... đã ăn không còn miếng xương còn khuyến mãi thêm sản phẩm mà cứ như là không có ấy. Ở đời ko có cái gì dùng miễn phí đâu GS à. Đây là bắt đầu thời kì thê nô của GS rồi nhé mọi người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com