Chương 3 ♥ Khai giảng ♥
"Nhưng là, vì sao ta phải học Bế Quan Bí Thuật?" Cậu ý đồ cố gắng giãy dụa vận mệnh, tuy rằng cậu không biết Bế Quan Bí Thuật cụ thể là dùng làm gì, nhưng cậu có loại dự cảm không hay, cậu tuyệt đối sẽ không vui vẻ học tập môn này cùng Snape. "Nếu ta không có bị Voldemort khống chế? Ách... tiên sinh."
Harry tim đập không khỏi nhanh một chút, nếu cậu không có bị Voldemort khống chế, Dumbledore vì sao lại cảm thấy cậu cần học tập cái gì tên Bế Quan Bí Thuật? Hơn nữa còn học từ Snape, trời biết, cậu hiện giờ tình nguyện bị Voldemort xâm nhập đại não cũng không muốn ở cùng một chỗ với Snape học tập gì gì đó. Snape sẽ mang tất cả biến thành ác mộng, không! Hiện tại với cậu mà nói, bản thân sự tồn tại của Snape đã là ác mộng!
"Đây là loại phương pháp tăng mạnh phòng bị đại não của ngươi không bị pháp thuật từ bên ngoài xâm nhập hoặc là khống chế." Snape bình tĩnh nói, "Ngươi sẽ được dạy riêng mỗi tuần một buổi, nhưng ngươi không thể nói với bất luận kẻ nào học được cái gì từ chỗ ta. Ít nhất Umbridge không nên biết."
Harry cũng không có chú ý tới lời Snape nói, cậu đang suy nghĩ miên man chuyện gì đó khiến khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét xen lẫn bất an.
Mà Snape hiển nhiên hiểu lầm biểu tình trên mặt Harry, cười lạnh: "Nếu bị hỏi, cứ nói là học phụ đạo môn Độc Dược. Ta nghĩ bất kỳ ai từng nhìn thấy biểu hiện của ngươi trong lớp học của ta, cũng sẽ hiểu tại sao ngươi cần học bù. Potter, ngươi giống hệt phụ thân ngươi..."
Bởi vì nhắc tới James Potter, Sirius cùng Snape lại một lần nữa bắt đầu khắc khẩu, Harry yên lặng đứng ở cửa, lại nhớ đến phần ký ức bản thân vẫn cố gắng quên. Cậu cảm thấy cảm xúc phẫn nộ lại trào lên trong lòng, đũa phép ngay tại bên người, mà tay cậu ngay tại bên cạnh...
"Black, ngươi khiến cho mình ở một nơi an toàn như sân ga bị Lucius Malfoy nhìn thấy, giúp ngươi tạo ra một cái lý do hoàn hảo có thể không cần ly khai nơi này, không phải sao?"
Đang lúc mơ hồ, Harry nghe được câu nói khéo léo trào phúng của Snape, cậu nhíu mày, đem mình từ trong phẫn nộ kéo ra. Nghe ra, Snape giống như cho rằng Sirius là một người nhu nhược, nhưng Sirius không phải. Merlin làm chứng, Sirius có bao nhiêu hi vọng được tham gia chiến đấu.
"Ngươi nói ta là nhu nhược sao?" Sirius rống giận, hơn nữa rút ra đũa phép.
"Ngươi đoán thử xem?" Snape giả cười, động tác cũng nhanh chóng rút ra đũa phép của mình, Harry theo bản năng nghĩ muốn ngăn lại hai người tiếp tục căng thẳng.
"Harry —— đi —— ra —— khỏi chỗ này!" Sirius điên cuồng mà quát, dùng bàn tay còn lại cố đẩy ra Harry đang che giữa hắn cùng Snape.
"Si..." Harry ý đồi thuyết phục Sirius, trừ bỏ người nam nhân ghê tởm này ra cũng không ai cho rằng hắn là người nhu nhược. Nhưng cậu cũng không có cơ hội, Sirius căn bản đã phẫn nộ tới mức không nghe được gì. Cánh cửa phòng bếp bỗng mở ra, Weasley một nhà còn có Hermione cùng nhau tiến vào.
"Khỏi!" Ông Weasley lớn tiếng tuyên bố, "Hoàn toàn khỏi hẳn!"
Lúc sau, bọn họ mới chú ý hoàn cảnh trong phòng, ngơ ngác nhìn hai người nam nhân phẫn nộ trừng mắt nhau.
"Merlin!" Ông Weasley nói, nụ cười trên mặt biến mất, "Mấy người đang làm cái gì đó?"
"Chính là cùng Black 'hữu hảo' nói chuyện một chút mà thôi." Snape giả cười, thu hồi đũa phép liền xoay người đi ra phòng bếp. Lúc đi tới cửa, hắn ngừng lại quay nhìn Harry.
Harry bị ánh nhìn khinh bỉ của hắn làm cho phẫn nộ, cậu không khống chế được ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Snape, không chút nào che dấu thống hận cùng chán ghét.
Đồ vô sỉ Snape, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, căn bản không có quyền khinh bỉ cậu —— nhất là sau khi hắn... đã làm chuyện đó!
"Sáu giờ ngày thứ hai, Potter." Snape cười lạnh nhìn Harry, không chút để ý ánh nhìn Harry cho hắn, "Còn có, ta nhắc nhở ngươi, ở trường học ta là giáo sư, ngươi cần bào trì lễ phép của một học sinh, bằng không..."
Snape uy hiếp hừ lạnh một tiếng, chỉ chừa lại bóng dáng hắc bào cuồn cuộn liền vội vã dời đi. Sirius giận dữ lớn tiếng mắng hồi lâu, Harry nghe Sirius mắng, xúc động nghĩ muốn tham ra cùng, nhưng khi Snape dời đi cậu cũng đã khôi phục phần nào lý trí tự nhắc nhở bản thân rằng, nếu cậu mắng, Sirius nhất định sẽ hỏi cậu mắng vì cái gì.
Cậu tuyệt đối sẽ không cho bất luận người nào biết chuyện xảy ra đêm đó, cho dù là cha đỡ đầu của cậu. Nếu Sirius biết... Harry thoáng rùng mình, sau đó mới nhìn sang tay Sirius vẫn còn cầm đũa phép...
Bởi vì ông Weasley khang phục, đến bữa tối, không khí vô cùng vui vẻ, toàn bộ phòng bếp đều bao trùm trong khoái hoạt, tạm quên đi tâm sự của mình.
Harry trong lúc phiền não vì sắp phải cùng Snape học riêng, vẫn nhịn không được chú ý đến Sirius buồn bực không vui, có thể nhìn ra Sirius vẫn bị những lời trào phúng của Snape làm ảnh hưởng.
Không thể trách Sirius, nếu như là cậu bị giam lỏng trong nhà, không thể tham gia bất kỳ hoạt dộng gì liên quan đến chống lại Voldemort, cậu cũng sẽ như vậy. Harry nhắc nhở chính mình, nhất định phải nghĩ biện pháp an ủi Sirius, nhưng là Ron cùng Hermione không cho cậu có cơ hội này.
Bọn họ nhiệt liệt thảo luận môn học Harry sắp thêm vào sau khi về lại trường.
"Dumbledore nhất định là hy vọng bồ không cần tiếp tục nằm mơ những thứ này." Hermione sáng suốt nói, "Mình dám nói, bồ sẽ không hoài niệm mấy cảnh trong mơ này."
"Cùng Snape học riêng?" Ron nhíu mày, rõ ràng thực không đồng ý Hermione, "Mình thà nằm mơ ác mộng!"
Harry một lần nữa cúi đầu nhìn dĩa ăn, bên trong chỉ còn thừa vài miếng đồ ăn. So với bọn Hermione cậu còn lo lắng hơn đến chuyện học bù ngày buổi tối thứ hai này, bởi vì một lý do không thể nói cho bất kỳ ai.
Cậu thật sự hoài nghi, lúc một mình đối mặt Snape, liệu cậu có thế hay không mất đi khống chế mà rút ra đũa phép nguyền rủa cái mũi to quá khổ trên mặt Snape vẫn đang ý đồ hít ngửi ra bí mật trên người cậu kia!
Ngày hôm sau, bọn họ cưỡi xe đò Hiệp Sĩ về Hogwarts, Tonks cùng Lupin sung phong làm hộ vệ, đem bọn họ bình an về cửa Hogwarts.
Trên hành lý Harry vẫn còn một cái gói nhỏ trước lúc đi Sirius đưa cho cậu, sau khi ăn xong bữa tối phong phú, cậu mới bắt đầu về lại ký túc xá thu dọn đồ đạc, khi nhìn thấy cái bọc nhỏ này cậu thậm chí còn không mở ra liền trực tiếp đặt dưới gối đầu.
Cuối cùng cậu vẫn không có cơ hội khuyên bảo Sirius, hơn nữa nói cho Sirius còn có những người khác đều không coi hắn là người nhu nhược, bảo Sirius không cần tin những lời Snape nói.
Trầm mặc nhìn thoáng qua gói nhỏ cũng không mấy tinh mỹ, Harry kinh định đặt đầu xuống gối.
Vô luận ở chỗ Snape bị nói cái gì, cậu đều tuyệt đối không nói cho Sirius biết, khiến cho hắn mạo hiểm vì mình.
Ngày hôm sau chính là thứ hai, Harry chịu qua hai tiết môn Ma Dược không xong tới cực điểm cùng buổi tối sắp phải học Bế Quan Bí Thuật làm cho uể oải sợ hãi. Mà những thành viên của D.A hỏi đi hỏi lại về ngày họp đội càng làm cho tâm trạng cậu rơi xuống đáy cốc.
Vô luận không tình nguyện tới cỡ nào, ngày vẫn là trôi nhanh, sau bữa cơm chiều Harry một mình cầm túi sách hướng hầm đi đến, nhịn không được mắng thầm trong lòng, thậm chí khuôn mặt dữ tợn đến thành công dọa chạy Peeves.
Cho dù lúc buổi trưa thành công mời Cho Chang ngày 14/2 đi chơi làng Hogmeade cũng không giảm bớt được lo sợ trong lòng cậu, còn có cả cảm giác phẫn nộ, oán hận, Harry bước đi nặng nề tới trước cửa văn phòng Snape.
Khi cậu dừng trước cửa, nhịn không được lại hít sâu một hơi, áp xuống cảm xúc trong lòng. Đưa tay ra gõ cửa, bất an bước vào phòng.
"Đóng cánh cửa sau lưng trò lại, Potter." Đứng trong góc khuất Snape đột nhiên mở miệng, khiến đang thất thần nhìn căn phòng bày đặt toàn chai, lọ chứa nội tạng động vật cùng những thứ không biết là gì như Harry hoảng sợ. Cậu lập tức xoay người đóng lại cửa, trong nháy mắt ấy, cậu cảm thấy giống như vừa tự quăng bản thân cho một tên ác ma còn đáng sợ hơn cả Voldemort.
Nhưng khi cậu quay người lại, Snape đã đi vào vùng ánh sáng, hơn nữa chỉ vào một cái ghế dựa ý bảo cậu ngồi xuống.
Trải qua đơn giản mà hòa bình giảng bài —— tối thiểu hai người không có gì khắc khẩu, hơn nữa cũng không giống như cậu tưởng tượng rút ra đũa phép nguyền rủa Snape —— Harry tự động không nói đến ngữ khí đông cứng giữa hai người, còn có giọng nói áp lực lửa giận cùng chán ghét của đối phương.
Cậu nhìn ngón tay thon dài rõ ràng từng khớp xương đang chỉ thẳng vào mình của Snape, đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó sau khi... tỉnh lại, bàn tay đặt trên đầu vai trần trụi của mình.
Trái tim cậu bởi phẫn nộ mà bỗng đập nhanh hơn, lại tiếp tục chìm vào cái cảm giác ghê tởm, phẫn nộ không chịu được làm cậu không nghe tới lời Snape nói.
Snape mẫn tuệ nhân ra Harry khác thường, hắn không hờn giận nhếch khóe môi, lộ ra một cái nụ cười làm Harry rùng mình sợ hãi.
"Có lẽ, Potter, trò cũng đã hiểu được phần nào, như vậy hiện tại để ta dùng Chiết Tâm Trí Thuật nhìn xem trò có thể chống cự được đến đâu?" Snape trào phúng nói mang theo một tia nguy hiểm, hơn nữa chậm rãi rút ra đũa phép của mình.
"Cái, cái gì Chiết cái gì Thuật... ?" Harry dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn đũa phép trong tay Snape, bị Snape dùng đũa phép chỉ vào người thật sự làm cho cậu bản năng sinh ra cảm giác nguy cơ, mà biểu tình lúc này của cậu rõ ràng làm Snape rất hài lòng.
"Chiết Tâm Trí Thuật, Potter." Snape vặn vẹo cười, màu đen trong đôi mắt bắn ra tai nhìn lạnh lẽo, "Ta muốn xâm nhập đầu óc của trò, mà trò phải dùng tất cả mọi biện pháp ngăn cản ta."
Xâm nhập đầu óc! Harry trừng lớn mắt không dám tin, "Ngươi phải đọc trí nhớ của ta sao?" Cậu thất thanh kêu lên. Như vậy, Snape không phải có thể phát hiện ra ký ức chuyện đêm hôm đó đã mang đến cảm giác nan kham, hơn nữa là chân thực bị Snape ô nhục của cậu!
~~Hết chương 3~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com