Chương 32♥ Thương thế của ngươi ♥
Cậu có phải nên bắt đầu nghĩ ra cách gì đó để che giấu đi phần thân thể đã bắt đầu biến đổi này hay không? Harry một bên hướng hầm đi đến, một bên âm thầm suy nghĩ đến những người cậu có thể nhờ trợ giúp.
Loại chuyện này, tốt nhất là tìm giáo sư Dumbledore, hoặc bà Pomfrey để thương lượng. Nhưng mà, giáo sư Dumbledore từ sau khi cậu cùng Snape thành lập hôn nhân khế ước xong lại bắt đầu lẩn tránh cậu, còn bà Pomfrey, Harry không xác định sau khi đi tìm bà rồi, lúc trở về liệu có bị cấm túc vì quá giờ giới nghiêm bị Umbridge bắt được hay không.
Ngày mai hãng đi bệnh xá vậy! Harry lắc đầu, sau đó đẩy cửa hầm ra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong tối đen.
Snape không ở? Cậu hơi hơi sửng sốt, sau đó mới quơ đũa phép đốt sáng cả căn hầm, theo thói quen nhìn về phía chiếc ghế sô pha đặt bên lò sưởi.
Chỗ đó không còn thân ảnh của Snape, cũng không có chén Độc Dược cậu vẫn uống suốt một tháng qua. Harry chậm rãi đi tới, vô lực ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Từ khi nào cậu đã bắt đầu có thói quen mỗi lần trở về, liền nhìn đến Snape ngồi bên cạnh lò sưởi đọc sách, mà trên bàn trà cũng luôn đặt một chén Độc Dược cho cậu?
Harry ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà hắc ám, lộ ra nụ cười trào phúng.
Xem ra, có đôi khi thói quen cũng thật đáng sợ! (Min: đồng ý!)
Đến nửa đêm, Harry bị những tiếng 'loảng xoảng...loảng xoảng' như có vật gì bị đẩy ngã cùng những tiếng thủy tinh vỡ từ phòng khách truyền vào làm cho thức giấc.
Harry mở bừng mắt trong căn phòng tối đen, thói quen cảnh giác tạo thành trong những năm gần đây khiến cho cậu lập tức quờ tay xuống gối đầu tìm đũa phép, bước chân trần xuống nền đất lạnh băng, thật cẩn thận hướng cửa phòng ngủ đi đến.
Snape còn chưa trở về, mà hiện tại lại xuất hiện những thanh âm kỳ quái từ phòng khách, Harry nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, rớt ra một chút khe hở, muốn xem rốt cuộc là ai nửa đêm xông vào hầm, lại còn dám phát ra thanh âm lớn như vậy.
Ánh sáng mờ nhạt từ phòng khách chiếu vào phòng ngủ, Harry ghé mắt vào khe hở nhìn ra bên ngoài. Ngay lúc đó phòng khách lại truyền đến một trận thủy tinh vỡ nát.
Harry nhanh chóng nhìn về hướng phát ra thanh âm, liền nhìn đến một màn khiến cậu nghĩ rằng mình gặp ảo giác.
Là Snape!
Là toàn thân máu tươi Snape! Là toàn thân máu tươi ngã xuống mặt đất Snape...
Harry không kịp nghĩ ngợi gì liền tức tốc đẩy cửa phòng chạy tới thân thể sớm đã nằm gục bên cạnh tủ kệ của Snape, xung quanh là những bình Độc Dược bị vỡ nát.
"Snape, thầy làm sao vậy?" Harry đứng cách Snape một vài bước, từ trên nhìn xuống Snape, "Thầy, như thế nào lại..."
"Chẳng lẽ ——" Snape mở miệng, giọng nói trầm thấp bắt đầu khàn khàn vì suy yếu, "Ánh mắt của trò không nhìn thấy sao, Potter? Sự tình rõ ràng như vậy, trò nhìn mà đoán không ra có chuyện gì sao?"
"Con đương nhiên là nhìn ra được có chuyện gì!" Harry uể oải nói, cậu đưa tay ra, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh băng cự tuyệt của Snape lại thu tay về, "Thầy bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng! Vấn đề là, thầy sao lại bị thương ở lúc nửa đêm như vậy?"
"Một số công tác của ta, cũng không thuộc loại dễ dàng chỉ cần học một chút Pháp Thuật là có thể làm được, Potter." Snape nhợt nhạt trào phúng, thanh âm càng ngày càng thấp.
Harry bất an cúi đầu nhìn nam nhân dựa người vào tủ kệ, khuôn mặt so với bình thường càng thêm tái nhợt, thậm chí đôi môi mỏng luôn gắt gao mím chặt giờ cũng chẳng còn chút huyết sắc nào. Mà trường bào pháp sư màu đen của Snape đã rách nát thành từng mảnh, hơn nữa trên những mảnh vải rách nát đó chỗ nào cũng có máu, còn bên dưới lớp vải dệt, làn da tái nhợt không khác gì mấy sắc mặt của Snape, vẫn còn những miệng vết thương đang chảy máu.
Harry vươn tay, lần này kiên quyết xem nhẹ ánh mắt lạnh như băng của Snape, cậu xoay người, bàn tay hơi hơi phát run lần đầu tiên bắt được cánh tay Snape.
Trong nháy mắt, Snape nhịn không được đổ rút một hơi, còn cảm nhận của Harry ngay lúc ấy chính là cảm giác ướt át dính dính dưới lòng bàn tay.
"Potter, trở về phòng ngủ đi! Ta không cần lòng thương hại rẻ mạt hay đồng tình của trò." Snape thanh âm cứng ngắc, nếu không phải vì giọng nói suy yếu đến mức cố gắng che giấu đều che không được của hắn, Harry cảm thấy cậu thật sự có thể sẽ bị ngữ khí của Snape dọa chạy.
Nhưng mà —— hiện tại, trong lời Snape nói, ngữ khí lãnh khốc của hắn lại chỉ có thể khiến cho lòng cậu rung động.
'Một số công tác của ta, cũng không thuộc loại dễ dàng chỉ cần học một chút Pháp Thuật là có thể làm được, Potter.' Trong đầu Harry không ngừng quanh quẩn những lời trào phúng yếu ớt mà Snape nói với cậu vừa rồi, thậm chí trong mắt cậu hiện giờ vẫn không ngừng hiện lên những miệng vết thương lớn nhỏ đầy máu trên người Snape.
"Ngươi nghĩ rằng giữa ta và ngươi cũng có tình người sao?" Đến khi Harry cảm thấy được có thể khống chế thanh âm của mình, mới lạnh băng mở miệng, "Đồng tình cùng thương hại của ta tuy rằng giá rẻ, cũng sẽ không lãng phí trên người của ngươi, Snape." Cậu dừng một chút, "Bởi vì ngươi căn bản không cần mấy thứ này."
"Tốt lắm, ta thật cao hứng, trò rốt cục hiểu được điểm ấy." Snape hô hấp không xong nói, "Như vậy, hiện tại cút đi, ta không cần ngươi."
"Tin tưởng ta, ta cũng không muốn lưu lại bên cạnh ngươi, nhưng mà hiện tại ngươi chỉ có ta, cũng chỉ có thể chịu đựng ta, Snape." Harry nói, cũng bắt đầu cố gắng nâng dậy Snape, "Còn có, nếu ngươi ý thức còn chút thanh tỉnh nào, thì liền động động chân ngươi một chút đi, nơi này rõ ràng không thể dùng làm trị liệu mấy vết thương trên người ngươi!"
Harry căm tức nói, theo bản năng tiến thêm một bước nhỏ để có chỗ dựa lực tốt hơn, bắt đầu nâng Snape khỏi mặt đất. Kết quả, cậu nhất thời không chú ý, một chân giẫm lên đống thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất.
"Ân!" Harry cắn răng, hơn nữa dựa vào đau đớn kích thích cùng Snape phối hợp, một phen kéo Snape, "Chúng ta, đi vào phòng ngủ." Cậu thở hào hển, cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn dưới lòng bàn chân, từng bước một nâng Snape, hai người nghiêng ngả lảo đảo hướng phòng ngủ đi đến, để lại hai vệt máu đỏ tươi phía sau, một vệt là từ trường bào rách nát của Snape, còn một vệt là từ những bước chân khập khiễng của Harry để lại.
"Thầy..." Harry thở hào hển giúp đỡ Snape ngồi ở trên giường, "Con không biết chú ngữ nào trị liệu vết thương, thầy hiện tại dạy con, hẳn là còn kịp. Con nghĩ, chúng ta không nên ở nửa đêm kinh động đến bà Pomfrey, bởi vì sẽ khiến mụ Umbridge chú ý đến."
"Chính xác, Potter." Snape ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Harry, sau đó thong thả mở miệng, "Có một chú ngữ, trò niệm theo ta —— ta hy vọng ở phương diện học chú ngữ này trò còn có chút thiên phú, ít nhất cũng nên tốt hơn học Bế Quan Bí Thuật." Hắn châm chọc nói một câu, sau đó nói cho Harry biết chú ngữ kia.
"Con có thể thử một lần." Harry khẩn trương lập lại mấy lần chú ngữ, khi đũa phép có phản ứng tương đối phù hợp, cậu mới ngẩng đầu không xác định nhìn Snape gần như đã mất đi ý thức, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Ân..." Cậu khẩn trương nuốt nước miếng, "Con cần phải cởi y phục của thầy, rửa sạch miệng vết thương, sau đó mới..."
"Ta biết, Potter." Snape càng ngày càng suy yếu nói, "Trò còn cần Độc Dược, ở tủ kệ trên tầng thứ ba, hàng thứ hai, bình Độc Dược thứ ba, bốn, bảy!"
"Con biết rồi!" Harry lập tức đứng lên, trở lại tủ kệ cầm ba bình Độc Dược Snape chỉ định, giúp hắn uống ngay bình được chỉ định uống trước, mới đem đũa phép đặt ở đầu giường, thật cẩn thận đưa tay, run rẩy cởi bỏ cúc áo của Snape – tận lực không động đến miệng vết thương của Snape – giúp hắn cởi y phục.
Trong suốt quá trình này, chỉ cần thân thể Snape hơi hơi run rẩy một chút, Harry lập tức khẩn trương ngẩng đầu, "Thầy còn có thể duy trì không? Cả người thầy chỗ nào cũng có vết thương, con không thể để thầy nằm ngửa, hay nằm sấp..."
"Yên tâm, ta còn có thể duy trì." Snape mở hai mắt nhìn thoáng qua Harry, "Potter, tiếp tục công việc của trò đi."
Harry lau một chút mồ hôi trên trán, sau đó tiếp tục công tác. Năm phút sau cậu rốt cục thuận lợi cởi bỏ y phục đầy mùi máu tanh của Snape quăng sang một bên, cầm lấy đũa phép bắt đầu rửa sạch miệng vết thương của hắn, sau đó lại dùng chú ngữ – không có trong bất cứ cuốn sách nào – mà Snape vừa dạy giúp hắn trị liệu.
Harry niệm ra chú ngữ mà căn bản cậu chưa từng biết đến rồi bắt đầu khẩn trương nhìn chằm chằm miệng vết thương, mãi cho đến khi vết thương dài sâu kia từ từ khép miệng lại, cậu mới thở phào một hơi, bắt đầu máy móc tiến hành từng bước chữa trị: Rửa sạch, trị liệu.
Nửa giờ sau, những vết thương sau lưng Snape đã hoàn toàn khép miệng, chỉ còn lại những vết sẹo dài màu hồng nhạt. Harry lại dùng tay áo lau một chút mồ hôi trên trán, sau đó mới đứng thẳng dậy nhìn xuống Snape hai mắt vẫn nhắm nghiền, môi gắt gao mím chặt, thấp giọng nói: "Thầy có thể nằm xuống..." cậu bị chính thanh âm khàn khàn của mình dọa sợ, sau đó mới nhớ tới giúp đỡ Snape nằm xuống, bắt đầu dùng những bước chữa trị vừa rồi tiếp tục trị liệu vết thương trên ngực cùng cánh tay Snape.
Sau khi trị liệu xong những vết thương ở nửa người trên của Snape, Harry khẩn trương nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn bình tĩnh của Snape, cậu cơ hồ là nhắm chặt mắt lại, hai tay run run sờ soạng tới đai quần Snape. ( Min: Aaaaaa... hảo chờ mong a, bé Har nhà mình tính nhân cơ hội ăn đậu hủ giáo sư a.)
Nếu có thể, cậu thật sự không muốn làm thế này. Xem người nam nhân này ở trần, cùng với việc cởi toàn bộ quần áo của hắn, bị bắt nhìn hắn lõa thể, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Lúc còn ở trong ký túc xá, Ron với đám con trai cùng phòng cũng thường xuyên chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ đi lại trong phòng. Harry cảm thấy được, cậu có thể chịu nhìn đến người khác ở trần —— mặc dù người đó có là người từng phát sinh quan hệ đặc biệt với cậu như Snape, nhưng mà, cậu không cho là bản thân nguyện ý nhìn đến thân thể không chút che đậy của Snape.
Tay cậu cứ như vậy rối rắm đặt bên hông Snape...
~~ Hết chương 32 ~~
P/S: rõ ràng em nó phi lễ giáo sư mà còn cố tình kiếm cớ...haizzz... chương sau em nó lại tiếp tục sàm sỡ giáo sư nữa a!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com