Chương 35♥ Độc Dược Độc Dược, ngươi Thật Thần kỳ ~ ♥
Harry chớp mắt, tiếp tục công kích Snape, "Nếu không phải có chiến đấu, thì sao thầy lại bị thương nghiêm trọng đến mức này chứ?"
"Chiến đấu?" Snape vặn vẹo khóe môi thành một nụ cười lạnh lùng, "Potter, trò nghĩ là, nếu một người trên chiến trường gặp phải thương thế nghiêm trọng như thế này, mà còn có thể sống sót trở về sao? Trò, cho tới bây giờ vẫn không biết được chiến tranh có bao nhiêu tàn khốc sao?"
"Có lẽ, con không biết." Tâm trạng vốn đang khoái trá vì cảm thấy thắng lợi chút gì đó của Harry lập tức biến mất theo lời nói của Snape, cậu nhìn thẳng anh, "Con chưa từng có cơ hội tham gia chiến đấu, cũng không có cơ hội hiểu biết chiến tranh, giáo sư. Có điều, con vẫn có thể đoán được, nếu không phải do chiến đấu, thì những vết thương trên người thầy từ đâu mà có."
"Không phải quá rõ rồi sao, Potter." Snape nói, "Thật rõ ràng, Dumbledore sẽ không dùng cách này trừng phạt những thành viên Hội Phượng Hoàng không hoàn thành nhiệm vụ, ông ta có nhiều biện pháp thông minh hơn nhiều khiến người khác áy náy." Anh hơi dừng lại, "Hơn nữa, điều khiến ta cảm thấy vinh hạnh chính là, Dumbledore coi như rất hài lòng với công tác của ta, Potter."
Nói tới đây Snape đột nhiên ngừng lại, gắt gao mím chặt đôi môi thành hai đường viền mỏng tái nhợt, rõ ràng muốn biểu thị sẽ không nói thêm điều gì nữa.
Thấy thế Harry từ từ nhướn mày, cậu nói tiếp vào câu Snape bỏ dở, "Nhưng mà, Voldemort sẽ làm như vậy, phải không?" Ánh mắt cậu nhìn Snape từ cao xuống thấp, cuối cùng đánh bạo dừng ánh mắt ở chiếc mũi ưng to quá khổ của anh —— cậu vẫn cảm thấy, không nên đối diện với Snape sẽ tốt hơn.
"Những vết thương do roi cùng gậy để lại trên người thầy chỉ sợ đều là do Voldemort làm ra?" Harry nói khô cằn, đắn đo không biết bản thân nói trắng ra như thế liệu Snape có trực tiếp tung Avada vào cậu hay không.
Thoáng chốc căn phòng lâm vào trầm mặc, một áp lực vô hình bủa vây lấy hai người, Harry cảm thấy trong hoàn cảnh này, ngay đến hô hấp cậu cũng không dám lớn tiếng.
"Ta không thể làm cho tất cả mọi người đều vừa lòng, Potter." Sau một khoảng lặng dài, đến mức Harry nghĩ rằng Snape sẽ không trả lời câu hỏi của cậu —— thậm chí ngay cả lời trào phúng cũng lười thốt ra thì Snape đột nhiên mở miệng, "Đặc biệt, là đồng thời làm cho cả Dumbledore lẫn Chúa Tể Hắc Ám đều cảm thấy vừa lòng."
"Cho nên, Voldemort trừng phạt thầy ——" Harry nhíu mày, theo bản năng đưa mắt nhìn thẳng đôi con ngươi đen không chút độ ấm của Snape, "Dùng phương thức dã man này để trừng phạt thầy —— nhưng con tưởng rằng, trong đội ngũ Tử Thần Thực Tử thầy là người có địa vị rất cao."
"Điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc Chúa Tể Hắc Ám trừng phạt những thủ hạ làm việc khiến hắn không hài lòng, Potter." Snape nói một cách bình thản, trong giọng nói ẩn giấu một tia mỏi mệt, "Ta cảm thấy dường như trò cũng không cần biết đến những điều này, việc này, là việc riêng của ta."
Harry giống như hoàn toàn không nghe thấy được lời cự tuyệt của Snape mà vẫn một mực hỏi, "Hắn, sao lại trừng phạt thầy?" Cậu phát hiện ra, lúc này, Snape không biết bởi vì mất máu quá nhiều do thương thế, hay là do uống Độc dược, mà tinh thần luôn đặt ở trạng thái thả lỏng, hay nói đúng hơn là không chút phòng bị. Nếu tiếp theo có thể từ Snape biết được những tin tức mà bình thường không thể biết đến thì mạo hiểm một chút cũng đáng giá, đúng không?
"Giáo sư Snape, Voldemort rốt cuộc trừng phạt thầy vì cái gì?" Harry phóng nhẹ thanh âm hỏi, cố gắng khống chế cảm giác khẩn trương trong lòng, "Hắn, rốt cuộc vì sao lại dùng roi cùng gậy trừng phạt thầy?"
"Hắn không dùng gậy chống, Potter." Snape nói lạnh băng, "Gậy chống là do..." Snape đột nhiên ngừng lại, "Potter, lập tức rời khỏi phòng của ta."
Harry không để ý đến lệnh đuổi người của Snape, thậm chí cậu còn hơi nghiêng người về phía trước. Căn bản không chú ý tới khoảng cách giữa mình với Snape giờ đã rất gần, Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Snape lúc này đang tràn ngập lo lắng. Cậu cho rằng có thể đoán được phần nào tình huống lúc này của Snape. Có một số chuyện, mà cho dù sau này phải gánh chịu lửa giận của Snape cậu cũng phải nhân cơ hội này tìm cho ra đáp án!
"Voldemort trừng phạt thầy, có phải bởi vì thứ 'vũ khí' trong Sở Bảo Mật mà đến giờ hắn vẫn chưa lấy được hay không, giáo sư, thứ 'vũ khí' đó rốt cuộc là cái gì?"
"Không phải, không hoàn toàn đúng..." Snape nói, gương mặt trở lên vặn vẹo giống như đang cố chống cự lại điều gì đó, "Ta không thể nói cho trò biết thứ 'vũ khí' kia là cái gì, Potter. Dumbledore cho rằng hiện tại vẫn chưa đến lúc cho trò biết! Đi ra ngoài! Có nghe thấy không! Ta không cần trò ở lại trong phòng của ta."
"Hình như thầy đã quên, giáo sư Snape." Harry bắt chước điệu giả cười của Snape, lần đầu tiên cảm thấy khoái trá vì điều này, "Nơi này, hiện tại cũng là phòng của con." Harry nói, sau đó quyết định chuyển sang đề tài khác, chậm rãi dò hỏi Snape.
"Ách, giáo sư Snape, thầy vừa mới nói Voldemort không phải là người dùng gậy quật thầy, vậy thì người dùng gậy đánh thầy rốt cuộc là ai?" Harry hỏi một cách thận trọng, trực giác nói cho cậu biết, so với việc tìm hiểu thứ 'vũ khí' mà Voldemort muốn lấy được là cái gì, thì xem chừng việc này Snape ít cảnh giác hơn, "Chẳng lẽ là..." Vừa nhắc tới gậy chống, trong đầu Harry liền thoáng nghĩ đến một người, "Lucius Malfoy?"
Mà Snape thong thả trả lời cũng chứng thực trực giác của Harry là đúng.
"Đúng, Potter. Trò mẫn tuệ hơn là ta nghĩ..." Snape nói, "Lucius Malfoy coi như đã cứu ta một mạng khỏi tay Chúa Tể Hắc Ám."
"Ông ta hùa theo Voldemort đánh thầy, lại coi như đã cứu thầy một mạng?" Harry nhịn không được lớn tiếng rống giận, "Snape, ngươi xác định ngươi uống xong Độc Dược, thần trí còn thanh tỉnh chứ?"
"Ta xác định, Potter," Snape ngữ khí lập tức trở lên bất thiện, anh dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Harry, "Ta chỉ là không thể khống chế hoàn toàn một chút chuyện. Hơn nữa, ta cũng xác định, hành vi lúc này của người hẳn là đang muốn chết!"
"Ách! Vì một số... Cái này đáng giá, nếu như thầy có thể nói cho con biết một số việc, thì con nghĩ mình nguyện ý nhận mọi hình phạt... của thầy sau này." Harry bất an cựa quậy thân thể, quyết định bỏ qua cảm giác áy náy cùng tự trách trong lòng, "Giáo sư Snape, rốt cuộc vì sao thầy lại bị Voldemort trừng phạt, thật sự không phải vì thứ 'vũ khí' đó sao?"
"Potter, không nên hỏi ta!" Snape cắn răng, đôi mắt nhìn chằm chằm Harry lúc này có thể nói là dữ tợn, "... Thật sự không phải vì thứ 'vũ khí' đó, Potter. Hắn trừng phạt ta bởi vì, một số công tác của ta khiến Dumbledore hài lòng, chính là vì trò..."
"Chết tiệt!" Snape mắng to một tiếng, khiến cho Harry đang gấp rút muốn biết được đáp án đột nhiên cả kinh, nhìn đến khóe miệng Snape tràn ra vết máu.
"Chết tiệt Potter! Chẳng lẽ ngươi không hiểu được có một số vấn đề không thể hỏi sao?!" Snape thấp giọng hướng Harry rít gào, "Có lẽ ta căn bản không nên... Ngươi, hiện tại cút ra ngoài!" Snape giãy giụa ngồi thẳng dậy, tay phải thẳng tắp chỉ hướng cửa phòng, "Đi ra ngoài! Cút ngay, Potter!"
"Thật xin lỗi, giáo sư Snape!" Harry vội vàng nhảy khỏi giường, lảo đảo một chút, sau đó mới đứng thẳng người, vừa giải thích vừa nghiêng ngả rời khỏi phòng ngủ. Vốn dĩ không chú ý tới, khi Snape nhìn đến bóng dáng khập khiễng của cậu gần như đang trốn chạy khỏi phòng ngủ, trong ánh mắt chợt lóe tia nhìn phức tạp rồi lập tức biến mất.
Cậu thực sự hỏi Snape nhiều vấn đề như vậy, tuy rằng cuối cùng được đến đáp án không nhiều lắm, nhưng những điều này cũng đã đủ rồi. Tối thiểu, cậu biết Voldemort mấy ngày nay sống cũng không mấy vui vẻ, không phải sao?
Harry cúi đầu nhìn xuống tay mình, bên trên vẫn còn dính chút máu mà cậu chưa kịp rửa sạch, bây giờ đã bắt đầu khô biến thành những vệt màu đen sậm, còn cả trên bộ quần áo ngủ rộng thùng thình của cậu nữa, tất cả cũng đều dính máu.
Tất cả, đều là cái giá mà Snape phải trả khi chọc giận Voldemort, so với điều này, Harry cảm thấy cơn đau từ lòng bàn chân truyền đến cũng chẳng đáng nhắc tới.
Nếu như sau khi ếm bùa Trị-Liệu rồi, mà miệng vết thương của cậu còn đau như thế —— Harry nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ đã đóng chặt, cậu không biết hiện tại Snape phải thừa nhận bao nhiêu đau đớn.
"Ba!"
Một tiếng nổ nhỏ vang lên phá tan không khí đóng băng trong căn phòng. Dobby cùng một chồng mũ len cao ngất trên đầu bưng bàn ăn xuất hiện trước mặt Harry.
"Thưa cậu Harry Potter, đây là bữa sáng của cậu." Dobby sùng kính nói, sau đó hướng Harry hơi nhíu mày, "Thưa cậu, cậu cần thay quần áo, cũng cần tắm rửa. Dobby có thể đi chuẩn bị phòng tắm cho cậu!"
"Không, Dobby!" Harry vội vàng ngăn Dobby lại, "Ta, hiện tại, có thể... Ách, không tiện quay vào phòng ngủ... Giáo sư Snape sợ rằng cũng sẽ không hoan nghênh ta..."
"Thưa cậu, ở phòng bên cạnh còn có một phòng tắm nhỏ, nếu cậu Harry Potter không muốn trở lại phòng ngủ, Dobby có thể vì cậu chuẩn bị phòng tắm nhỏ đó, cũng có thể vì cậu chuẩn bị quần áo." Dobby nóng bỏng nhìn Harry, thanh âm kích động the thé: " Dobby nguyện ý vì cậu làm bất cứ việc gì."
"Ách, ngươi đi vào phòng ngủ lấy quần áo giúp ta, nếu tiện thì mang luôn túi sách của ta ra đây. Đúng rồi, còn có đũa phép ta để trên tủ đầu giường." Harry thấp giọng nói, "Nhớ kỹ, không cần kinh động giáo sư Snape."
"Dobby đã biết." Dobby hạ thấp giọng nói, "Dobby nhất định sẽ cẩn thận, thưa cậu Harry Potter, cậu hãy ăn điểm tâm trước đi ạ." Dobby nói xong 'Ba' một tiếng liền biến mất trước mắt Harry.
Đây là lớp học đầu tiên của sáng ngày hôm nay, giáo sư McGonagall vẫn đang nhắc nhở bọn họ, bài giảng ngày hôm nay rất có thể sẽ nằm trong đề thi O.W.Ls, nhưng mà cậu không có chút tinh thần nào để nghe giảng cả.
Cậu vẫn đang hồi tưởng lại chuyện hồi sáng, trong lúc Snape bị tác dụng phụ vì uống Độc dược thì bản thân cậu lại nhân lúc đó dò hỏi nhiều chuyện, cùng những đáp án mà cậu nhận được.
Cuối cùng cậu nhớ lại khi Snape bị hỏi tại sao Voldemort lại trừng phạt anh, thì Snape chỉ trả lời có một nửa, rồi liền tự làm mình bị thương để ngăn cản bản thân nói ra câu trả lời.
'hắn trừng phạt ta bởi vì, một số công tác của ta khiến Dumbledore hài lòng, chính là vì trò...'
Snape làm một số việc khiến Dumbledore hài lòng, nhưng lại làm Voldemort không hài lòng, thậm chí phẫn nộ đến mức dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế trừng phạt anh, hơn nữa, dường như việc đó có liên quan đến cậu?
~~ Hết chương 35 ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com