Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54♥ Tin tưởng ngươi, tin tưởng ta? ♥

"Cái... cái gì?" Harry dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người đàn ông đang đứng đối diện mình, "Chúng ta còn cần bàn bạc chuyện gì?"

"Trò sẽ không..." Snape thong thả nói, "Nghĩ rằng Dumbledore để lại hai người chúng ta ở riêng trong phòng, chỉ là để trò to tiếng với ta, phát tiết mớ tình tự chẳng ra làm sao của trò kia thôi chứ?"

Những lời trào phúng của Snape khiến Harry cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu nhớ lại vừa rồi lúc bản thân tưởng rằng con mình đã mãi mãi biến mất khỏi sinh mệnh mình, cậu đã không thể ức chế rống giận với Snape như thế nào.

Cậu lảng tránh ánh mắt của Snape, "Rất xin lỗi, Snape giáo sư. Con không nên đổ tất cả trách nhiệm lên người thầy như vậy." Harry nhẹ giọng nói, không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Snape nghe. Cậu chỉ nhìn hai đứa trẻ đang trôi nổi phía trên giường trẻ con, dưới lớp màng bảo hộ ngăn cách, cơ hồ nhìn không rõ mặt của hai đứa trẻ.

"Giống như thầy vẫn thường nói vậy, con là một tên nhóc tự đại, lỗ mãng. Hơn nữa... " Harry hít sâu một hơi, "Con thật sự đã không ngăn cản những dẫn dụ của Voldemort với mình, con khát vọng muốn biết hắn rốt cuộc muốn có được thứ gì, con tự tin nghĩ rằng, mình có thể lấy được món 'vũ khí' ấy rồi trở ra an toàn." Harry nói một cách thong thả: "Con thiếu chút nữa vì thế mà đã phải trả một cái giá quá đắt, thứ mà nhất định con sẽ chịu không nổi, mà con lại còn đem hết trách nhiệm đổ lên người thầy."

"Hiện tại, trò đang sám hối sao, Potter?" Snape cất tiếng trào phúng, "Ta không muốn nghe những lời sám hối vô vị của trò đâu, Potter. Thời gian của ta, so với của trò quý giá hơn rất nhiều."

Harry nghiến răng, đột nhiên hiểu được hàm ý dưới những lời trào phúng của Snape, sâu trong những lời nói gây tổn thương người khác kia có một hàm ý cự tuyệt rõ ràng. Snape, căn bản không cần cậu giải thích.

Cậu hít sâu một hơi, rốt cục cũng cưỡng chế được bản thân rời mắt khỏi hai đứa con của mình —— cậu quay đầu nhìn về phía Snape.

"Thầy Dumbledore cần thầy 'một mình' nói chuyện gì với con?" Harry trực tiếp hỏi, hai tay dần buông lỏng xuống hai bên sườn, tay phải cậu bỗng chạm đến một cái gì đó ấm áp hình cầu. Cậu hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì.

"Nói đơn giản ra thì, chính là nói cho tên Potter ngu xuẩn nhà ngươi biết biện pháp giải quyết cho cái việc làm tự đại lỗ mãng mà trò đã gây ra." Snape liếc mắt nhìn hai đứa trẻ một chút, rồi lại nhìn về phía Harry, "Nếu chỉ đơn giản chuyển vận ma lực vào màng ma lực tuần hoàn đang bao bọc hai đứa trẻ kia thì cơ hồ mỗi giờ lại phải vận chuyển một lần, hơn nữa ——" Snape đột nhiên ngừng lời, mãi cho đến khi Harry định mở miệng thúc giục, hắn mới nói tiếp.

"Hơn nữa trong quá trình phát triển của bọn chúng không chỉ cần bảo hộ, mà con cần có dinh dưỡng —— điểm này có thể dùng Độc Dược để bổ sung." Snape khô cứng nói thêm. Harry hiểu được tại sao ngữ khí Snape lại đột nhiên biến hóa như thế, vì điều này cũng đồng nghĩa với việc, lượng công việc của hắn trong tương lai lại gia tăng.

"Con sẽ vận chuyển ma lực cho tụi nhỏ." Harry vội nói, căn bản không khống chế được cái miệng của mình.

Snape nhướn mày nhìn Harry vài giây, "Potter, có vẻ như thói tự đại của trò vẫn không thay đổi. Trò có bao nhiêu ma lực mà có thể không ngừng cung cấp cho màng ma lực tuần hoàn của bọn chúng? Cho dù trò có là một pháp sư quyền phép đầy mình, thì cũng chỉ có thể duy trì mấy ngày?"

"Vậy thầy nói xem nên làm cái gì bây giờ?!" Harry bực bội hỏi, cậu cảm thấy Snape dường như rất hưởng thụ bộ dáng bất lực của cậu lúc này.

"Nếu trò không hết lần này đến lần khác chen ngang lời ta nói, thì ta đã nói xong biện pháp giải quyết là gì rồi, Potter." Snape giả cười, "Dùng cách nói đơn giản nhất để giải thích, thì chính là phải dung hợp ma lực của cha mẹ đứa trẻ —— cụ thể trong trường hợp này đó là trò, và cả ta. Sau đó, tiếp tục cung cấp vào màng ma lực tuần hoàn, như vậy, màng ma lực tuần hoàn ít nhất có thể duy trì từ hai đến ba ngày."

"..." Harry há mồm đã tính hỏi dung hợp ma lực hai người như thế nào, nhưng khi âm đầu tiên còn chưa thốt ra, thì đã thấy được nét trào phúng từ sâu trong mắt Snape dần hiện lên. Cuối cùng, cậu đành ngượng ngùng khép miệng lại.

"Tốt lắm, rốt cuộc trò cũng học được cách khống chế miệng của mình rồi, Potter." Snape không chút khách khí trào phúng Harry, "Còn về phần dung hợp ma lực hai người như thế nào, thì có một điều kiện rất hà khắc."

"Là gì?" Harry theo bản năng hỏi, sau đó mới nhanh chóng liếc ngang theo dõi biểu tình trên mặt Snape.

"Tin tưởng."

"Cái gì!" Harry gần như nhảy ra khỏi giường, cậu không dám tin nhìn Snape, "Ý thầy là, nếu chúng ta muốn dung hợp ma lực vào với nhau, thì trước hết phải tin tưởng 'lẫn nhau'?!"

"Phải, là 'lẫn nhau', chứ không phải chỉ từ một phía." Snape cũng nhấn mạnh vào hai từ 'lẫn nhau' khi phát âm, nét giả cười trên gương mặt cũng càng thêm khó coi, "Ma lực của mỗi người đều không giống nhau, nếu như trong lúc dung hợp hai người có bất cứ ngờ vực hoặc không tin tưởng nào cho dù là nhỏ nhất, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến dòng chảy ma lực, điều đó sẽ dẫn đến những tai nạn trong quá trình —— nghiêm trọng nhất, thậm chí có thể dẫn đến cái chết. Trong sách có ghi rõ, những trường hợp dung hợp ma lực thành công chỉ có vài người —— suốt mấy trăm năm qua cũng chỉ có mấy người... kia."

Harry cúi đầu, "Việc này, đúng thật là một điều kiện gian nan..." Cậu thấp giọng thì thào, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn thẳng Snape, "Con đồng ý thử xem."

"Potter, ta hy vọng trò đã hoàn toàn suy nghĩ thật kỹ về hậu quả của nó." Snape lạnh lùng cảnh báo.

Harry gật đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen không lộ ra chút cảm tình nào của hắn, "Con đã suy nghĩ rất kỹ, chỉ cần giáo sư Snape không sợ hậu quả của nó, mà đồng ý... thì con tuyệt đối không có vấn đề gì cả."

"Đúng là 'dũng khí' đáng để người ta kính nể của đám Gryffindor, Potter." Snape đứng dậy, dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn thoáng qua Harry, sau đó xoay người rời đi.

"Snape, thầy còn chưa trả lời, thầy rốt cuộc có..." Harry nhìn cánh cửa đã đóng chặt, một lúc sau mới kịp phản ứng, cậu lớn tiếng hét lên, sau đó cánh cửa bỗng một lần nữa mở ra, "Snape..."

"Harry, tuy rằng nơi đây không phải là trường học, nhưng mà ngày nghỉ còn chưa bắt đầu, ta vẫn cho rằng, con hẳn nên gọi là Snape giáo sư mới đúng." Dumbledore vừa cười vừa bước vào phòng, rồi khép cửa lại.

Harry có chút ngại ngùng dịch chuyển thân thể, "Thật xin lỗi, Dumbledore giáo sư." Cậu nói, "Con chỉ là muốn biết được đáp án một vấn đề đang hỏi Snape mà thôi."

"Thời gian của giáo sư Snape thực gấp gáp, Harry." Dumbledore vươn tay, dường như chuẩn bị vỗ lên bả vai Harry, có điều cuối cùng ông ngừng lại, làm bộ lơ đãng với lấy một thứ kẹo gì đó đặt trên tủ đầu giường, "Tuy nơi này không có nhiều người hâm mộ trò như ở trường, nhưng vẫn còn có những thành viên Hội Phượng Hoàng quan tâm trò."

Dumbledore lắc lư gói kẹo trong tay, "Nếu như ta nhớ không lầm, thì đây là của Tonks đưa cho trò —— cô ấy rất áy náy, Harry."

"Đó cũng không phải là lỗi của Tonks. Bọn họ..." Harry nói nhanh, sau đó mới chú ý tới một vấn đề, "Bọn họ, cũng biết? Kể cả Ron và Hermione?"

"Biết cái gì?" Dumbledore theo ánh mắt Harry nhìn về phía giường trẻ con, sau đó mới nở nụ cười, "Chỉ có vài người biết mà thôi, việc này trước mắt coi như là việc cơ mật cấp đặc biệt của Hội Phượng Hoàng, Harry." Ông nhìn gương mặt lo lắng của cậu, nghịch ngợm nháy mắt.

"Dĩ nhiên, trò Weasley và trò Granger, vẫn cần trò tự mình nói cho họ biết." Dumbledore vuốt ve chòm râu trắng, "Harry, ta cho rằng bọn họ muốn được nghe mọi việc từ chính miệng trò. Trò Granger và trò Weasley đều thực quan tâm đến sức khỏe của trò, ta cảm thấy trò cần có một cuộc nói chuyện chân thành mà thẳng thắn với họ, trong kỳ nghỉ này. Như vậy mới tránh được việc bọn họ quá kích động khiến càng nhiều người biết đến việc này."

"Con sẽ." Harry nói, cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều. Ít nhất, hiện tại cậu cũng không cần phải lập tức đối mặt với Hermione và Ron ngay. "Còn nữa, cuộc chiến ở Bộ Pháp Thuật...?" Cậu lo lắng hỏi, nhớ lại tràng cảnh hỗn loạn mà cậu nhìn thấy trước khi ngất lịm.

"Không có bất luận kẻ nào chịu thương tổn vĩnh viễn, Harry." Dumbledore nở nụ cười, "Hơn nữa, điều mà trò đang lo lắng cũng không có xảy ra."

"Con cũng không phải lo lắng đến bản thân hắn." Harry dồn dập nói, hơi thở có chút bất ổn, "Con chỉ lo là nếu hắn có chuyện gì, thì công tác của Hội Phượng Hoàng sẽ gặp nhiều khó khăn thôi."

Dumbledore trầm mặc một lát, rồi nói sang chuyện khác.

"Harry, năng lực hành động của trò xuất sắc hơn những gì mà ta tưởng tượng, kể cả kế hoạch về một số chuyện nữa, ta cảm thấy rất tự hào." Dumbledore chậm rãi gỡ mắt kính xuống, "Suốt một năm nay con đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng thêm thành thục, ổn trọng."

"Nếu như luôn có người ở bên cạnh thầy nhắc đi nhắc lại, rằng thầy là một kẻ lỗ mãng, thì con nghĩ là thầy cũng sẽ không thể không dưỡng thành thói quen gặp chuyện là tự mình phải suy nghĩ, thưa thầy." Harry khô cứng đáp lại, cậu làm mặt quỷ, "Con hiện tại chịu trách nhiệm đâu chỉ cho một mình thôi đâu, phải không nào?"

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên." Dumbledore cười gật đầu, đeo lại kính mắt. Đôi mắt màu lam như có thể nhìn thấu lòng người của ông quan sát Harry kỹ hơn, "Trò lấy được quả cầu tiên tri đó, phải không?"

Harry im lặng giơ bàn tay phải vẫn đang nắm chặt quả cầu thủy tinh lên, đưa đến trước mặt Dumbledore.

"Đây là món 'vũ khí' mà Voldemort muốn có được?" Harry nhìn xuống quả cầu thủy tinh bên trong có một đoàn khói trắng đang không ngừng xoay tròn, nhẹ giọng nói: "Đây là một lời tiên tri, con, có thể biết nó nói gì được không?"

"Nga, Harry, con có quyền được biết mọi chuyện." Dumbledore nói, Harry cảm thấy mình như vừa gặp ảo giác, khi Dumbledore nói chuyện, tựa hồ mang theo chút khó xử. "Ta cảm thấy, đây chính là thời điểm nên nói cho con biết chuyện này. Con đã dùng hành động chứng minh cho ta thấy, con là một người đáng được tin cậy, hơn nữa cũng là một thiếu niên có đủ khả năng đảm đương chuyện này."

Dumbledore cầm lấy quả cầu thủy tinh từ trong tay Harry...

~~ Hết chương 54 ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com