Chương 69♥ Đôi mắt của Lily ♥
"Potter ——" Snape nheo mắt một cách nguy hiểm, sau một lát mới kéo dài giọng lạnh lùng nói, "Em nói cái gì?"
"Ách!" Harry cẩn thận lùi ra sau một chút, "Ý em là, Snape giáo sư, nếu như anh không ngại, đó cũng là vì sức khỏe của đám nhỏ mà suy nghĩ, anh hẳn nên chú ý tới tình huống vệ sinh của mình một chút?" Cậu cẩn thận quan sát từng biến hóa nhỏ trên gương mặt tối tăm của Snape.
"Vả lại, đối với sức khỏe của anh cũng rất có lợi." Harry nói, phát hiện gương mặt tối tăm từ đầu đến giờ của người ngồi đối diện mình dường như đã có chút biến hóa, cậu trầm mặc hồi lâu, đến cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng.
"Sev, buông tha chính mình đi." Giọng nói Harry trầm thấp đến mức chẳng khác mấy với giọng điệu Snape hay dùng khi nói chuyện, cậu cúi đầu nhìn xuống chiếc nôi, hai đứa trẻ không biết đã tỉnh từ lúc nào đang mở tròn đôi mắt nhìn cậu, giống như muốn nói gì đó với hai người.
"Anh không cần phải tiếp tục ép mình sống khổ cực như một tu sĩ như thế, Sev." Harry khẩn trương liếm môi, thong thả, nhưng kiên định ngẩng đầu nhìn thẳng Snape, cậu cảm thấy khi nói những lời này cần phải nhìn thẳng vào đối phương mới có tác dụng.
"Những năm gần đây, anh đã làm được nhiều rồi. Việc kia, thật sự không phải là lỗi của anh. Em tin ——" Harry dừng một chút, nhìn Snape hơi hơi chớp mắt, lộ ra một nụ cười kỳ dị, "Cho dù là mẹ của em, nhất định cũng đã tha thứ cho anh."
Sắc mặt Snape trong nháy mắt biến càng thêm khó coi, hắn đột ngột đứng lên, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống Harry, "Potter, ai cho phép em nói như vậy! Ai nói cho em, mẹ của em, mẹ em... Cô ấy đã chết, em vĩnh viễn cũng không biết được cô ấy rốt cuộc nghĩ thế nào!"
"Em là con trai bà ấy!" Harry cũng đứng lên theo hoàn toàn không chút yếu thế, xuất phát từ nguyên nhân nào đó đến chính cậu cũng không rõ ràng, cậu bỗng cảm thấy phẫn nộ hơn bao giờ hết.
"Mặc dù bà đã chết, em nghĩ mình biết bà sẽ suy nghĩ thế nào. Cho dù hồi còn đi học cha em có là một tên hỗn đản, nhưng mẹ em tuyệt đối là một người lương thiện! Bà tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy người bạn hồi còn đi học của mình, cứ luôn vì cái chết của bà mà thống khổ rồi tự tra tấn mình như vậy suốt đời!"
Harry không khống chế được rống lên, thậm chí cậu cũng chẳng muốn dùng Bế Quan Bí Thuật đến khống chế cơn giận của mình nữa.
"Em đã nói rồi, anh tự tra tấn mình như vậy, cũng không thể giúp bà sống lại đâu!"
Snape đột nhiên ngừng thở hổn hển, giống như bị thứ gì đó đánh trúng mà lảo đảo ra phía sau. Hắn dùng ánh mắt khiến Harry cảm giác như mình đang bị dìm dưới một hầm băng âm u lạnh lẽo nhìn cậu.
Sau một lát, Giọng nói Snape một lần nữa vang lên, giữa tiếng khóc nháo của đám trẻ.
"Em căn bản không biết cái gì hết, Potter." Snape nói thong thả, ánh mắt nhẹ đảo qua gương mặt Harry, sau khi nhìn chăm chú vào cặp mắt sau thấu kính của cậu chừng một giây, hắn liền xoay người rời khỏi phòng khách.
Một lúc sau, Harry mới phì ra một hơi hờn dỗi vẫn nghẹn nơi ngực, ngã người xuống ghế sô pha. Bắt đầu vô ý thức đung đưa nôi, hống hai đứa trẻ vì tiếng khắc khẩu của cậu và Snape mà khóc.
Có cái gì mà cậu không biết chứ? Harry nhìn cặp sinh đôi nằm trong nôi dần an tĩnh lại, Eos có cặp mắt đen láy, khiến cho cậu không tự chủ được nhớ lại những lời Snape nói với cậu. Còn cả ánh nhìn sau cùng của Snape khi đảo qua mặt cậu.
Ánh mắt kia, rốt cuộc còn cất giấu điều gì mà cậu không biết đến? Harry buông lỏng nôi, vươn tay chạm lên vết sẹo trên trán của mình. Cậu đã dần quen mỗi lần tự hỏi lại xoa xoa lên vết sẹo mấy ngày qua vẫn đều ẩn ẩn đau, nhưng hoàn toàn không dẫn đến những ảo giác, hay giấc mơ kỳ lạ nào.
Cho tới nay, mỗi lần Snape trào phúng cậu, đều sẽ nhắc tới cha của cậu. Nói cậu cỡ nào giống James Potter —— cao ngạo tự đại, không coi ai ra gì, lười biếng, yếu đuối bla bla. Mặc kệ ở tình huống nào, Snape trước kia đều tuyệt đối không chủ động nhắc tới tên mẹ cậu, còn Harry, mấy tháng trước cũng mới biết được Snape kỳ thực là bạn tốt của mẹ cậu hồi còn đi học, việc này làm cậu ngỡ ngàng vô cùng.
Sau đó, dường như mỗi lần cậu nói chuyện với Snape, chỉ cần vừa nhắc đến gì liên quan đến mẹ của cậu, tâm tình Snape sẽ lập tức biến kỳ quái —— không phải trầm mặc một cách quỷ dị, thì cũng phiền táo hoặc không ngừng tuôn ra những lời trào phúng đầy tính công kích.
Toàn thân Harry đột nhiên cứng đờ, sau đó cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hướng Snape vừa ly khai.
Vừa rồi trong nháy mắt, cậu nghĩ tới lần nói chuyện với Sirius sau khi vừa mới biết được sự thật về lời tiên tri, lúc đó đã khiến cậu sinh ra một loại ý tưởng khiến cậu lập tức cảm thấy quá vớ vẩn —— Snape, thích mẹ của cậu, Lily.
Hay phải nói, là yêu?
Thân thể Harry không kiềm chế được khẽ run lên, này, điều này sao có thể? Severus Snape thích, Lily Evans!
Nhưng mà —— một giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu Harry —— điều này giải thích được vì sao mười sáu năm trước, Snape đột nhiên chuyển trận doanh sang Dumbledore —— bởi vì, hắn không muốn hại chết người mà mình yêu. Harry tin tưởng, Snape nhất định sau khi Voldemort xác nhận người chỉ định trong lời tiên tri là cậu sau mới tìm đến Dumbledore, bởi vì Voldemort tuyệt đối sẽ không buông tha mẹ cậu.
Cậu thậm chí nghĩ tới cảnh, Snape mạo hiểm đứng trước Voldemort, cầu tình cho người mẹ xuất thân muggle của cậu —— nếu không phải yêu, vậy cái gì có thể tạo lên dũng khí cho Snape lừa dối Voldemort trong khi đã biết rõ hắn tàn nhẫn nhường nào?
Điều này cũng giải thích, vì sao qua nhiều năm như vậy, Snape vẫn áy náy, hơn nữa vẫn tự tra tấn chính mình. Dù sao, vô luận nhìn dưới góc độ nào, thì Snape vẫn hận cha của cậu —— đúng rồi, cái này cũng giải thích được tại sao hồi còn đi học hai người này lại luôn đối đầu nhau như thế, không phải sao?
Bọn họ là tình địch!
"Hô ——" Harry ngã người ra sau ghế, điều này giải thích được mọi vấn đề, không phải sao? Snape thật sự yêu Lily Evans, mẹ của cậu. Thậm chí, Harry cũng đã đoán được vừa rồi trước khi rời khỏi hầm, Snape vì sao muốn nhìn vào mắt của cậu.
Bộ dáng của cậu cơ hồ giống cha mình như đúc, ngoại trừ đôi mắt.
Harry Potter có một đôi mắt giống hệt Lily Evans —— suốt sáu năm qua cậu không biết đã nghe điều này hết bao nhiêu lần. Mà đây là lần đầu tiên, cậu cảm thấy khi nghĩ tới câu này, cậu sẽ đau lòng. (Min: Tội bé Har, nhận ra tình địch của mình a)
Bởi vì, cậu nhận thấy, mỗi lần Snape nhìn vào mắt của cậu, căn bản không phải là đang nhìn cậu, mà là thông qua cậu nhìn đến một người khác.
"Vì sao ——" Harry nhìn cặp sinh đôi không biết đã ngủ tự khi nào, thấp giọng thì thào, "Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến mình, cho dù hắn thực sự thích mẹ của mình đi chăng nữa, vậy thì sao? Vì sao, mình sẽ cảm thấy khó chịu như vậy, thậm chí có cảm giác như không thể hô hấp..."
Harry chớp nhanh đôi mắt, lộ ra một nụ cười khó coi.
"Ta thậm chí còn nghĩ muốn lại hướng về phía hắn rít gào, bà đã chết rồi, sẽ không bao giờ... có thể sống lại nữa!" Bàn tay Harry khẽ run rẩy, cậu nhẹ nhàng vuốt ve má hai đứa trẻ đang ngủ say, "Chuyện này không liên quan tới ta, vô luận thế nào, mẹ đã lựa chọn cha ta, chứ không phải Snape. Còn Snape sống như thế nào, cũng là lựa chọn của chính hắn."
Đó là, Snape tự mình lựa chọn, không phải sao? Harry cắn cắn môi, cố bỏ qua loại cảm giác lạ lẫm chưa từng xuất hiện trong lòng. Chuyện này thật sự không liên quan đến cậu, cho dù cậu đã coi Snape như chiến hữu, thậm chí là người nhà, thì đây cũng là việc riêng của Snape mà thôi.
Nếu, Snape thật sự đã không muốn tha thứ chính mình, quên đi quá khứ một lần nữa bắt đầu cuộc sống, thì mọi chuyện cũng không liên quan gì đến Harry Potter!
Cậu, thật sự không cần cảm thấy áy náy như thế, không phải sao? Đúng vậy, cậu khó chịu như vậy, chỉ bởi vì cảm thấy áy náy với Snape mà thôi.
Harry thầm khẳng định trong lòng, sau đó chậm rãi đứng lên, gọi Kreacher tới giúp trông coi cặp song sinh, lúc này mới cầm lấy cặp sách rời khỏi hầm.
Cậu đã hẹn Ron gặp nhau trước chỗ để đồng hồ cát tượng trưng cho số điểm của bốn nhà, rồi cùng nhau đến lớp học Độc Dược. Nhưng mà, đợi đến khi Harry vội vàng chạy tới nơi, thì lại nhìn thấy Ron đang dùng vẻ mặt hoàn toàn dại ra nhìn chằm chằm lên bốn chiếc đồng hồ cát của bốn nhà —— hơn nữa, vẻ mặt như vậy không phải chỉ một mình Ron.
"Làm sao mà... ?" Harry dõi mắt theo hướng Ron đang nhìn, trong thoáng chốc cũng ngây ngẩn cả người. Nói chung, vừa mới khai giảng nên điểm của bốn nhà đều giống nhau, cho dù có bị trừ hay cộng thì sự khác biệt cũng chưa thể rõ ràng. Nhưng hiện tại, số điểm tượng trưng của nhà Slytherin vốn luôn cao ngạo dẫn đầu giờ đã thiếu hơn hẳn một đoạn so với ba nhà khác.
"Đây... là chuyện gì?" Harry khẽ huých Ron, "Vì sao điểm nhà Slytherin thiếu nhiều như vậy? Mình nhớ rõ trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Snape còn cho bọn họ thêm mười điểm mà."
"Nghe nói, " Ron cất tiếng nói mê mang, cậu chàng quay sang cùng nụ cười sáng lạn chưa từng có, nhìn Harry nói: "Tiết học đầu tiên của sáng nay, học sinh năm thứ sáu cùng năm thứ ba của Slytherin, tất cả đều đến muộn."
"Muộn?" Harry thoáng sửng sốt, rồi mới nhận ra. Nếu cậu là học sinh Gryffindor cuối cùng xác định chương trình học, thì một người rời khỏi hầm còn muộn hơn cậu như Snape, dĩ nhiên không có khả năng tuyển khóa cùng phân phát thời khóa biểu cho những học sinh cần xác định chương trình học ở Slytherin trước tiết học đầu tiên được.
"May là, lớp học đầu tiên của chúng ta ngày hôm nay là vào tiết thứ hai. Bằng không..." Harry nhún vai, "Cũng may, năm nay dạy Độc Dược chúng ta không phải Snape, bằng không trong lớp Độc Dược của mình, hắn nhất định sẽ khiến Gryffindor còn thảm hại hơn Slytherin." Nhắc tới Snape lúc này vẫn còn khiến Harry có một loại cảm giác buồn giận đan xen, bất quá cậu không để mắt tới loại cảm giác này, "Được rồi, nếu chúng ta không muốn đi muộn, mình nghĩ chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi thôi. Slughorn giáo sư khẳng định cũng sẽ trừ điểm học sinh tới muộn đó."
Không thể không nói, Slughorn ở lớp Độc Dược năm thứ sáu, đã mang đến cho cả đám học sinh một ấn tượng khó quên. Bốn nồi độc dược bốc khói nghi ngút kia, cùng câu trả lời chính xác của Hermione đã làm cho tất cả học trò đều hưng phấn vô cùng —— đặc biệt khi Slughorn nói rằng, sẽ thưởng một chai Phúc Lạc Dược nhỏ cho học sinh nào điều chế một liều thuốc Cái Chết Đang Sống thành công nhất.
Harry lập tức chú ý tới ánh nhìn nóng bỏng khác thường của Draco Malfoy dành cho chai Phúc Lạc Dược, đồng thời cũng lần đầu tiên cậu chú ý tới, sắc mặt tái nhợt bất bình thường cùng vẻ mỏi mệt trên gương mặt Malfoy.
Khi Slughorn vui vẻ nhắc tới hồi nghỉ hè, Harry từng nói với ông "Một trong những người bạn tốt nhất của con sinh ra trong gia đình Muggle, và cô ấy là học sinh giỏi nhất khóa học của con", Hermione theo bản năng nhìn về phía Harry. Nhưng, chỉ qua một giây đồng hồ, ánh mắt kinh hỉ cùng cảm động của Hermione liền chuyển thành ánh nhìn cao ngạo chán ghét cùng hèn mọn —— Harry hoài nghi, chính khi nhìn rõ ràng người trước mắt là cậu, cô mới cải biến thái độ như thế.
Mặc dù vốn đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì với thái độ của Hermione, Harry vẫn chú ý tới trạng thái cơ hồ còn tệ hại hơn cả Malfoy của cô. Cậu cắn chặt hàm răng, quyết định sau khi tan học sẽ hỏi Ron xem tình huống dạo gần đây của Hermione.
Có Hoàng Tử Lai trợ giúp, Harry theo lẽ thường trở thành học sinh chế tạo liều thuốc Cái Chết Đang Sống thành công nhất.
Lúc Slughorn trao chai thuốc Phúc Lạc Dược nhỏ đủ cho mười hai giờ may mắn cho Harry, cậu mẫn tuệ cảm giác được ánh mắt ghen ghét bắn đến người mình của Malfoy.
Malfoy muốn có cái này? Harry ý thức được điểm ấy, nhưng cậu cũng biết bàn luận chuyện này với Ron chỉ vô dụng —— Ron kiên quyết không tin Voldemort sẽ tuyển Draco Malfoy thành Tử Thần Thực Tử. Còn cậu, vốn định cùng Snape bàn luận chuyện này, nếu Voldemort tuyển nhận thủ hạ mới, Snape nhất định sẽ biết —— hắn thậm chí sẽ biết Voldemort rốt cuộc chuẩn bị để Malfoy làm cái gì.
Chỉ là, hai ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cậu cơ hồ đã quên những hoài nghi của mình trước đó về Malfoy.
"Hermione từ đêm qua bắt đầu đem hết thời gian nhốt mình trong thư viện, cô ấy tra xét tất cả sách báo. Sáng hôm nay lúc xác định thời khóa biểu, mình thậm chí còn nghe được cô ấy xin giáo sư McGonagall ký giấy phép vào khu sách Cấm." Ron dùng ánh mắt thật cẩn thận nhìn Harry, "Cô ấy tự khiến mình bề bộn lên, nhưng mà, cô ấy cũng không nói ra với ai điều bồ không muốn ai biết kia đâu."
Harry gật gật đầu, Ron ngược lại bắt đầu cùng cậu đàm luận Quidditch, hơn nữa hỏi Harry, đội trưởng đội Quidditch Gryffindor mới nhậm chức, khi nào thì tiến hành tuyển chọn cầu thủ.
Tại buổi học Độc Dược còn lại của tuần, Slughorn giáo sư đã hoàn toàn biến Harry trở thành thiên tài Độc Dược, thậm chí còn có một lần tuyên bố trước mặt Snape, thiên phú Độc Dược của Harry còn vĩ đại hơn cả tài năng của Snape, hơn nữa còn cảm khái Snape dạy Harry phi thường tốt.
"Ta nghĩ, mình chưa từng dạy được cậu Potter đây cái gì về Độc Dược cả." Snpae tê tê nói, hơn nữa kiên định coi Harry như không tồn tại.
Harry bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Snape, biết rõ Snape vì sao ngoại trừ lúc hai người cùng chăm sóc cặp song sinh ra sẽ dùng thái độ này đối đãi mình.
Có lẽ, cậu thật sự nên giải thích?
Harry xác định mình đã rất lễ phép nói lời tạm biệt với giáo sư Slughorn —— cậu gần đây vẫn luôn cố gắng tiếp cận Slughorn, ý đồ có thể biết được giáo sư Dumbledore mời vị giáo sư Độc Dược lâu năm này đến Hogwarts, ngoại trừ để dạy Độc Dược ra, còn muốn được đến thứ gì trên người ông ta —— sau đó, cậu nhanh chóng đuổi theo hướng Snape biến mất.
"Sev... Ách, Snape giáo sư." Ngay sau khi Harry nhìn thấy Snape ở trên một hành lang yên tĩnh, cậu lập tức gọi lại hắn, cũng vội vàng đuổi kịp, ngăn phía trước.
"Snape giáo sư, thật xin lỗi." Harry nói nhanh, "Em cảm thấy, sau này, chúng ta thật sự không thích hợp tiếp tục giận dỗi..."
"Giận dỗi?" Snape nhướn mày, dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá Harry vài giây đồng hồ —— Harry nhận thấy, Snape vô ý tránh đi ánh mắt của cậu, "Potter, em nghĩ nhiều quá đi?" Hắn nói đông cứng: "Ta đối đãi mỗi học sinh đều giống nhau cả —— nếu như em đã quên điểm này."
Harry gật đầu, cậu mở miệng nói trong khi chưa kịp ngăn cản chính mình lại, "Chính là, em không chỉ là học sinh của... Ách!" Cậu xấu hổ cười cười, cố tránh ánh nhìn của Snape, " Ý em là..." Harry khẩn trương đá đá chân —— lúc này so với lúc đối diện Cho Chang hồi năm thứ năm còn khiến cậu khẩn trương hơn, Harry âm thầm phán đoán từ tiếng trái tim đập vội vã của mình, "Ách, dù sao chúng ta ở chung trong một căn phòng, hơn nữa, em nghĩ là, tối thiểu, chúng ta cũng là minh hữu."
"Minh hữu?" Snape chọn mi, dùng ngữ khí nghiền ngẫm lặp lại một lần.
~~ Hết chương 69 ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com