Chương 7 ♥ Giữ lại đứa bé này?
"Là thế sao?" Harry miễn cưỡng cười một chút, trong đầu vẫn không ngừng tua đi tua lại lời bà Pomfrey nói vừa rồi, lời nói đó giống như một câu thần chú, đánh trúng tâm lý yếu ớt của cậu.
Ở giới Pháp Thuật, không có ai bởi vì cậu là nam nhân mang thai mà xem thường cậu. Cậu cũng tuyệt đối không bởi vì tự mình sinh con mà trở thành nữ nhân. Lại càng không bị người khác xem thành quái thai bất nam bất nữ.
Ở giới Pháp Thuật, tuy rằng hiếm gặp, nhưng cũng là chuyện bình thường!
Cậu đã chịu đủ cuộc sống bị coi là quái thai ở gia đình Dursley rồi —— cũng bởi vì bản thân là pháp sư! Mà ở giới Pháp Thuật, cậu tuy rằng vẫn không thích bị người chú ý, bất quá tối thiểu những người chú ý cậu sẽ không dùng ánh mắt nhìn quái vật coi cậu —— ách, có lẽ là ngoại trừ học kỳ này? Nhờ Fudge ban tặng, hiện tại đại bộ phận giới Pháp Thuật đều cho rằng cậu là một kẻ dối trá, hoặc là kẻ điên.
Nhưng mà, tối thiểu bọn họ sẽ không bởi vì cậu là một nam pháp sư mang thai, đem cậu nói thành quái vật, đúng không? Như vậy, cậu có lẽ thật sự có thể giữ lại đứa bé này?
"Chính là, con là một thằng con trai?" Harry giãy giụa nói, bà Pomfrey nở nụ cười ôn hòa, "Đúng, Harry, con là một nam pháp sư, hơn nữa còn là một nam pháp sư lớn lên trong thế giới Muggle. Có một số quan niệm của con bị ảnh hưởng bởi Muggle, cho rằng nam nhân sinh con là không bình thường."
Harry đón nhận ánh mắt bình tĩnh của bà Pomfrey, dùng sức gật đầu.
"Harry, ta cảm thấy con cần hiểu, mọi sinh mệnh dù cho ở hình thức nào cũng không có gì khác nhau. Vô luận là pháp sư hay là phù thủy, bọn họ đều có quyền dựng dục ( Mang thai ). Chẳng lẽ nói, con cho rằng nam pháp sư so ra kém nữ pháp sư, cho nên không thể mang thai sao?"
"Không." Harry suy yếu nói, tổng cảm thấy bản thân ở một mức độ nào đó, sắp bị bà Pomfrey thuyết phục. "Nhưng mà, Pomfrey phu nhân, vì cái gì bà vẫn khuyên giải an ủi con? Ân, dường như đang cố khuyên giải con giữ lại đứa bé này?"
Harry chần chờ hỏi, trình độ của cậu tuy không thể cơ trí mẫn cảm như Hermione, bất quá, ở phương diện nào đó, cậu vẫn có thể theo bản năng phát hiện có gì đó bất thường.
"Ta là y sĩ của bệnh xá trường Hogwarts, Harry." Bà Pomfrey rõ ràng không ngờ tới Harry đột nhiên hỏi mình vấn đề này, bà suy nghĩ một chút mới mở miệng, "Ngươi nghĩ tại sao ta lại chọn làm y sĩ ở một trường học, mà không phải đến bệnh viện Thánh Mungo làm việc?"
Harry lắc đầu.
"Bởi vì ta càng thích nhìn bọn trẻ hơn, mà trong cơ thể trò hiện đang dưỡng dục một đứa bé, đối với ta mà nói, trong tương lai nó cũng sẽ trở thành một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu. Có lẽ cũng sẽ giống ngươi nơi nơi gây chuyện?" Pomfrey cười bổ sung, hơn nữa chậm rãi đứng lên, giúp Harry kéo góc chăn, "Đối với ta mà nói, mỗi đứa trẻ, đều là món quà đáng yêu nhất trên thế giới này. Không ai, với bất cứ lý do gì có thể thương tổn bọn chúng."
Bà xoay người dời đi, chỉ để lại cho Harry nhìn theo một bóng dáng lặng lẽ.
Harry trầm mặc nhắm lại đôi mắt, trong đầu tất cả đều là câu nói cuối cùng của bà Pomfrey.
"Mỗi đứa trẻ, đều là món quà đáng yếu nhất trên thế giới này. Không ai, với bất cứ lý do gì có thể thương tổn bọn chúng."
Harry đột nhiên nghĩ tới một đoạn ký ức mờ nhạt trong đầu cậu, chỉ có tiếng hét cùng ánh sáng xanh lóe lên trong đêm, cha mẹ vì bảo hộ cậu, mà bị tàn nhẫn giết chết.
Cha mẹ cậu có thể vì bảo hộ đứa con của mình mà hi sinh cả mạng sống, vì sao cậu lại bởi vì cái nhìn của mọi người dành cho mình mà từ bỏ một sinh mệnh vẫn còn chưa thành hình thế này?
Nhưng mà, đứa bé này cũng là con của Snape! Nghĩ đến đây, Harry lại một lần nữa bắt đầu phiền não, cậu xốc lên chăn, gắt gao chùm kín đầu. Chính là đầu óc vẫn không ngừng vang lên những lời bà Pomfrey nói trước đó.
Đứa nhỏ là vô tội, sinh mệnh nhỏ nhoi đang lớn dần trong cơ thể cậu ngay lúc này là vô tội.
Đứa bé... Của cậu! Nghĩ đến đây, thần sắc Harry lại không khỏi dịu xuống chút, tay cậu chậm rãi đặt trên bụng, nơi đó bằng phẳng không hề có chút nhấp nhô nào, căn bản không giống bụng những phụ nữ Muggle mang thai cậu nhìn thấy trước kia.
Bên trong cơ thể cậu, thực sự đang nuôi lớn một đứa bé sao? Trong khi bản thân Harry cũng chưa phát hiện, tâm tình cậu vốn phập phồng lo lắng đã dần bình phục, cậu một lòng chỉ nghĩ đến sinh mệnh nhỏ bé trong bụng kia, tưởng tượng tiểu sinh mệnh từng chút từng chút lớn lên trong cơ thể mình.
Nếu, nó có cơ hội được sinh ra, hơn nữa được lớn lên, có phải cũng sẽ di truyền một mái đầu hỗn độn của dòng họ Potter, hỗn loạn tóc đen, cũng có thể một đôi mắt màu xanh biếc giống cậu, hoặc di truyền một đôi mắt của James Potter, còn có mái tóc màu lửa đỏ của Lily Evans...
Trong chốc lát, Harry tận tình căn cứ vào vẻ ngoài của cha mẹ mình, còn cả vẻ ngoài của cậu để tổ hợp ra vẻ ngoài một đứa bé, thậm chí tưởng tượng ra khuôn mặt của một đứa bé ba – bốn tuổi. Khuôn mặt cậu chậm rãi trở lên nhu hòa, nụ cười tràn ngập chờ mong, cho đến khi ——
Một phiên bản thu nhỏ với mái tóc đen dài bóng nhờn, cùng một chiếc mũi ưng điển hình của Snape hiện ra trong tưởng tượng của cậu. Harry nhịn không được rùng mình, cảm thấy toàn thân đều không kìm được nổi da gà.
Nếu như đó là một đứa nhỏ giống hệt Snape, thì quả thực là một loại tai họa! Thần sắc Harry lại trở về vẻ phức tạp ban đầu, cậu cúi đầu nhìn xuống cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, tuy rằng vẫn không thể tưởng tượng được bản thân là nam giới, rốt cuộc nên như thế nào sinh hạ đứa bé này, nhưng là những ảo tưởng tràn ngập sáng tạo vừa rồi —— ngoại trừ cái hình ảnh cuối cùng thu nhỏ của Snape —— làm cho cậu lần đầu tiên chân chính ý thức được, ở bên trong thân thể mình, có một thân nhân cùng huyết thống với cậu, một đứa bé thuộc về cậu.
Tiếc là, đứa bé cũng thuộc về Snape. Harry không xác định, cậu rốt cuộc có muốn một đứa trẻ lớn lên giống hệt Snape hay không. Nhưng mà, trong giây phút kia, cậu biết, cậu muốn có một đứa con của riêng mình.
Có lẽ, đứa nhỏ vẫn chỉ là thuộc về cậu! Chỉ cần, cậu không nói cho Snape. Harry nguy hiểm nghĩ đến. đứa nhỏ không có nhiều khả năng giống y hệt Snape, chỉ cần cậu vĩnh viễn bảo trì bí mật này, như vậy đứa nhỏ sẽ chỉ thuộc về cậu, cùng Snape không chút quan hệ.
Chuyện này không có khả năng, Harry Potter. Một thanh âm vang lên trong đầu Harry: Snape không phải ngu ngốc, một ngày nào đó hắn sẽ phát hiện ra, hơn nữa, vạn nhất ngươi sinh ra một phiên bản thu nhỏ của Snape thì làm sao bây giờ?
Ngươi thật sự có thể sống cùng một phiên bản giống hệt Snape?
"Ta nên làm thế nào bây giờ, ba, mẹ?" Harry vô ý thức thấp giọng thì thào, lại nhớ tới cha mẹ mà vốn bản thân cậu cũng không có nhiều lắm ấn tượng. Trí nhớ của cậu về cha mẹ, đa phần đều là từ năm thứ ba, xuất hiện lúc bị Giám Ngục Azkaban tiếp cận.
Cha dũng cảm bảo hộ cậu cùng mẹ cậu, mà mẹ thì vì cậu mà hướng Voldemort van xin, cuối cùng chỉ vì cứu cậu mà cũng bị Voldemort sát hại...
' ngươi thật sự nghĩ đến tình yêu của thân nhân dành cho chúng ta, sẽ biến mất theo thời gian sao? ' Harry mơ mơ hồ hồ nhớ lại cuối năm nhất, lời Dumbledore từng nói với cậu.
"Thân nhân?" Hai tay cậu nhẹ nhàng đặt lên bụng, thanh âm hoảng hốt pha lẫn kinh sợ nói, "Ngươi cũng là thân nhân của ta, đúng không? Mà ta là phụ thân của ngươi, hoặc là..." Harry nhíu mày, thần sắc có chút mất tự nhiên, "Tuy rằng đúng là ta tự mình sinh ra ngươi, ta tuyệt đối không cho phép sau này ngươi gọi ta 'mẫu thân' ..."
Hơn nữa, cậu cũng tuyệt đối không cho phép đứa bé này kêu Snape phụ thân!
Suy nghĩ rối rắm đến khi trời dần sáng, Harry rốt cục giữ nguyên tư thế hai tay đặt trên bụng không an ổn chìm vào giấc ngủ. Trôi qua nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên cậu không mơ tới cái hành lang dẫn đi phòng Thần Bí của Bộ Pháp Thuật. Trong mộng của cậu giờ vẫn đang biến ảo không ngừng khuôn mặt những đứa bé đáng yêu xinh xắn.
Ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy từ trong trạng thái rất kỳ diệu. Đã không còn những giấc mơ liên quan đến Voldemort, tuy rằng mới ngủ vài tiếng, nhưng lại khiến đầu óc cậu vô cùng thanh tỉnh, thoải mái
Có lẽ, cậu thật sự nên theo Snape học bế Quan Bí Thuật, ít nhất cũng là vì chất lượng những giấc ngủ sau này. Harry không xác định nghĩ, sau đó mở ra đôi mắt, hơn nữa trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Mặc một thân y phục pháp sư đen tuyền, vẻ mặt âm trầm, hai tay khoanh trước ngực đứng ở đầu giường cậu đúng là Snape, hắn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu.
"Sn... Snape giáo sư!" Harry lập tức ngồi thẳng dậy, khẩn trương nhìn khuôn mặt nam nhân trước mắt. Hắn, đến từ lúc nào? Cậu nghĩ mà có chút khẩn trương, theo bản năng tay hướng về phía đũa phép đặt đầu giường.
"Buổi sáng tốt lành, Potter." Snape khẽ động khóe môi giả cười, xoay người dời đi, sau một lát hắn dẫn theo Dumbledore, bà Pomfrey quay lại phòng bệnh.
"Trò tỉnh, Harry." Pomfrey lập tức tiến lên cẩn thận kiểm tra Harry một chút, sau đó mới đứng lui sang bên, "Trò đêm qua, suy nghĩ thế nào, về chuyện kia?" Giọng nói bà phá lệ nhu hòa, "Trò rốt cuộc có muốn lưu lại đứa bé trong bụng trò hay không?"
"Con có thể lưu lại đứa nhỏ sao?" Thanh âm Harry thoáng chốc có chút mơ hồ, cậu dùng gần hết đêm chỉ để suy tư vấn đề này, cuối cùng mới hoàn toàn nhận thức được, bên trong thân thể cậu thực sự có một đứa bé, một thân nhân cùng huyết thống với cậu, cho dù trong cơ thể đứa nhỏ còn chảy cả máu của Snape. Nghĩ đến đây, cậu lại không kiềm được liếc thoáng qua Snape, phát hiện thần sắc Snape càng ngày càng tối tăm.
Thần sắc tối tăm của Snape ở một mức độ nào đó, làm cho bản thân cậu cảm thấy có chút thắng lợi. Chỉ cần nghĩ qua vài tháng nữa cậu sẽ được bế trên tay đứa nhỏ của riêng mình, cậu liền nhịn không được trong lòng dâng lên một cỗ chờ mong. Mấy cái ý tưởng không cần đứa trẻ này, hay nam nhân không thể sinh con sớm đã bị cậu bỏ quên sau đầu.
~~Hết chương 7~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com