Chương 9♥ Thạch hóa Snape. ♥
"Potter, ngươi tốt nhất là thành thành thật thật nói ra người cha còn lại của đứa trẻ này là ai! Còn nữa, bởi vì ngươi nói dối Gryffindor trừ 10 điểm!"
Nghe xong Snape nói, Harry nhịn không được nở nụ cười lạnh. Cho dù cậu biết đêm đó Snape vốn là say bất tỉnh nhân sự, không có khả năng nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu vẫn nhịn không được cảm thấy phẫn nộ khi nghe những lời nói giống như đang trốn tránh trách nhiệm kia của Snape.
Cậu ngẩng đầu nhìn hướng người nào đó khuôn mặt vẫn lạnh băng vô tình, gằn từng tiếng, "Giáo sư Snape, có lẽ, ta đúng như những gì ngươi từng nói, là một tiểu tử xúc động, không có não bộ, tự đại, không tuân thủ quy củ, nhưng mà, có một chuyện, ta nghĩ cho dù là ngươi cũng phải thừa nhận, ta không phải một người luôn nói dối hết lần này đến lần khác!"
Thần sắc Snape thoáng chốc cứng ngắc, trong một tích tắc, Harry thậm chí còn nghĩ rằng, Sanpe bị người nào đó bí mật phóng thần chú thạch hóa. ( Min: Snape thạch hóa!!! )
"Potter, ngươi phải hiểu được, nếu ngươi lừa gạt ta..." Snape mở miệng một lần nữa, thanh âm của hắn thậm chí còn có thể nói là mềm nhẹ.
Nhưng thanh âm này không những không giúp Harry trầm tĩnh lại, ngược lại càng làm cho cậu cảm thấy khẩn trương. Nao núng nhìn thoáng qua gương mặt âm lãnh đầy uy hiếp của Snape một lần nữa, trong giây phút ấy, Harry thậm chí còn đắn đo suy nghĩ, nếu thật sự để cho Snape biết người cha còn lại của đứa con trong bụng cậu chính là hắn, rốt cuộc là sẽ mang lại bảo hộ cho đứa bé, hay là tử vong?
Snape cũng không giống một người sẽ thích trẻ con, điều này chỉ cần xem biểu hiện của hắn trong lớp Độc Dược sẽ rõ. Có lẽ, ngoại trừ Draco Malfoy, ai cũng đừng mong vị Giáo sư keo kiệt này tươi cười với mình, cho dù chỉ là một chút.
Một người đàn ông như vậy, sẽ yêu thương đứa nhỏ của mình sao? Đặc biệt là khi đứa trẻ này cũng là con của đứa học trò mà hắn chán ghét nhất?
Harry không xác định nhìn Snape, lại không chú ý đến những người khác tồn tại mà lâm vào thế giới của riêng mình.
Có lẽ, khi đã xác định được đứa bé này thật sự là con của Snape, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều mà động thủ giết luôn cậu cùng đứa con chưa thành hình cậu đang mang!
Nghĩ đến đây, Harry nhịn không được xúc động hét lớn.
"Không ——!"
"Không cái gì?" Snape nguy hiểm chọn mi, không kiên nhẫn nhìn Harry. Hắn vì vậy mà càng thêm chán ghét cậu, ngày trước tên phụ thân ngu xuẩn của thằng nhóc này cũng không tốn nhiều thời gian của hắn đến vậy.
"Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn hài tử của ta!" Harry cảm giác được trong thoáng chốc, đứa nhỏ thậm chí còn chưa thành hình trong bụng cậu kia mang đến cho cậu vô hạn dũng khí, giúp cho cậu có thể lớn mật nhìn thẳng cặp mắt đen kịt trống rỗng như đường hầm của Snape. Cậu cũng lần đầu tiên cảm thấy, bản thân phải quyết tâm bảo vệ đứa nhỏ này. Cậu lớn tiếng hướng Snape kêu gào: "Ta tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn hài tử của ta!" ( Min: ta thấy câu này hơi chuối, nhưng mà ta chỉ dám nghĩ thôi nhé, mọi người suy nghĩ khác cũng đừng ném đá ta )
"Ta tin rằng, ngươi chỉ cần nói một lần, thì chúng ta cũng đã nghe rõ." Snape nguy hiểm nheo mắt, "Ta nghĩ, chúng ta ở trong này không phải để thảo luận xem dùng cách gì thương tổn hài tử của ngươi. Potter, chẳng lẽ bộ óc ngươi là do ăn trộm từ một cự quái sao? Vì sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy ngươi cũng không biết tự hỏi?"
Hơi hơi dừng một chút, Snape vừa lòng phát hiện, trên mặt Harry lại hiện lên thần sắc vừa ghét bỏ vừa sợ hãi như thường ngày. "Hiện tại, nói cho chúng ta biết, người phụ thân còn lại của đứa bé này rốt cuộc là ai."
Harry cúi đầu nhìn ngón tay của mình, không cùng Snape kết hôn, thì một tuần sau đứa bé này sẽ biến mất ( Min: Nói cứ như em nó được chọn lựa ấy ). Nói cho Snape chân tướng, làm cho hắn xác định đứa con này cũng là của hắn, như vậy Snape rất có thể sẽ lập tức cường ngạnh giết đi đứa nhỏ của cậu.
Hoặc là, giết luôn cả cậu?
Bla... Bla! Dumbledore còn ở đây, ông nhất định sẽ không cho phép Snape ra tay giết đứa bé vô tội này! Harry nháy mắt hạ quyết tâm, cậu quyết định đánh bạc một phen.
"Ta vừa rồi đã nói, Giáo sư, người phụ thân còn lại của đứa bé này, là ngươi. Ta nghĩ mình sẽ không thể nhớ lầm, lần đầu tiên của bản thân là cùng ai." ( Min: @@ ... nghĩ ngợi miên man ... *đỏ mặt* ) Harry cố gắng duy trì biểu tình nghiêm túc cùng có chút trào phúng trên mặt, trong lòng vẫn không yên cùng bất an khiến cậu không có phát hiện, biểu tình trên mặt mình, trong giây phút đó cũng chẳng khác nét mặt Snape là bao. Mà khi Snape nhìn cậu, biểu tình trên mặt hắn ở một mức độ nào đó khiến cậu rất hài lòng. "Tuy rằng vào thời điểm chuyện phát sinh, ta đã say đến không biết trời đất là gì nên không còn chút nào ấn tượng."
Lại nói đến chuyện này, làm cho cậu có cảm giác muốn nổi điên. Nhưng mà, trong một tích tắc, Harry cảm thấy được, Snape khi nghe được cậu khẳng định, đứa nhỏ cũng là của hắn, hơn nữa còn bị cậu trào phúng, biểu tình kỳ diệu trên mặt hắn khiến tâm trạng phát cuồng của cậu giảm đi khá nhiều.
Cậu thậm chí còn cảm thấy được một loại tâm tình thỏa mãn kỳ diệu như đang bay bổng trong lồng ngực mình.
"Giáo sư Snape, nếu ngươi không tin, có thể dùng bất kỳ loại thần chú nào, hoặc Độc Dược đến thử." Harry nói, phát hiện ra chuyện này tuy rằng nói ra xấu hổ muốn chết, nhưng là bị bắt nói ra liên tục hai lần sau liền không còn cảm giác thẹn như trước nữa. Đặc biệt, khi nhìn đến biểu tình của giáo sư Độc Dược đang đứng bên cạnh cậu.
"Potter, ta hẳn là tin tưởng, ngươi biết hậu quả nếu như lừa ta..." Snape uy hiếp, chính là, vào giờ khắc này, bình thường vẫn trì độn như Harry cũng cảm thấy được trong giọng nói của hắn đã có chút suy yếu. Cậu thật sự không biết mình rốt cuộc là nghĩ thế nào, bởi vì một đứa con của cả hai mà cùng Snape kết hôn, tin tức này cho dù đã được thông báo từ một tiếng trước, cậu vẫn cảm thấy dường như mình đang nằm mơ ác mộng.
Mà hiện tại, nhìn Snape cả người cứng ngắc, cậu đột nhiên cảm thấy cũng có chút thú vị.
Đáng chết! Chẳng lẽ nghĩ đến cùng Snape kết hôn đã làm cậu thần trí không tỉnh táo? Cậu sao có thể cảm thấy được, Snape thú vị? Harry hung hăng thầm mắng chính mình, hơn nữa tự nhắc nhở bản thân cho dù trong trường hợp nào Snape cũng sẽ không bao giờ là một người thú vị.
Chính là kết hôn để bảo vệ đứa con của cậu mà thôi, này cũng không có nghĩa cậu cùng Snape sẽ chân chính trở thành bạn lữ, sẽ cùng chung sống dưới một mái nhà, mỗi ngày đều nhìn đến mặt nhau.
Cậu rốt cuộc miên man suy nghĩ cái gì nữa, mặc kệ Snape có bao nhiêu khủng bố, tất cả đều không phải vấn đề của cậu, không đúng sao?
Pomfrey nhanh chóng vì Harry cùng Snape kiểm tra, Harry lại một lần nữa lâm vào trầm tư, tự hỏi một vấn đề —— cậu nên nói thế nào với Hermione, còn có Ron, cậu sắp sửa trở thành cha rồi? Hơn nữa, đứa bé này vẫn là do cậu tự mình hạ sinh.
Bất quá, Ron hẳn là không có vấn đề đi? Harry không xác định nghĩ ngợi, dù sao y từ nhỏ lớn lên trong giới Pháp thuật, nam pháp sư cũng có thể mang thai, y hẳn là có thể suy nghĩ thoáng chút mới đúng.
Về phần Hermione, tuy rằng cô cũng lớn lên trong giới Muggle như cậu, nhưng rõ ràng, hiểu biết của Hermione về giới pháp thuật đến Snape đều phải ở một mức độ nào đó thừa nhận.
Chính là, cậu rốt cuộc phải giải thích như thế nào, về người phụ thân còn lại của đứa bé? Nếu bọn họ biết đó là Snape... Nghĩ đến đây, Harry không tự chủ được rùng mình ớn lạnh. Ý tưởng này thật sự quá khủng bố, cậu cũng không muốn đối mặt với cả đôi sư tử phẫn nộ cùng một lúc.
"Potter, trò có thể chuyên tâm với vấn đề trước mắt của chúng ta trong chốc lát không?" Pomfrey bất đắc dĩ gầm nhẹ, Harry vội vàng hướng bà nói, "Thực xin lỗi, Pomfrey phu nhân."
"Như vậy, hiện tại chúng ta có thể trở lại đề tài chúng ta mới bàn luận trước đó sao?" Pomfrey buồn bực đảo quanh ba người còn lại trong phòng, sau đó mới một lần nữa nhìn về phía Harry.
"Harry, đứa bé này ta đã muốn xác định chính là của giáo sư Snape." Bà nói, hơn nữa khuôn mặt đã hoàn toàn cứng ngắc, ánh mắt như đao cắt liếc về phía Snape vẫn đứng im lặng một bên một chút, "Nếu trò muốn lưu lại đứa bé này, như vậy cần phải cùng giáo sư Snape thành lập một cái hữu hiệu hôn nhân. Về điểm này, ta không thể giúp gì hai ngươi, đây là vấn đề của riêng hai người. Bất quá, nếu sau này thân thể trò có gì không thoải mái, nhớ rõ nhất định phải cho ta biết đầu tiên."
Harry trầm mặc gật đầu, hơn nữa không ý kiến gì lời bà Pomfrey nói. Toàn bộ học sinh Hogwarts ai đều biết, ngàn vạn lần không cần chọc giận bà Pomfrey, bằng không chính là tự tìm đường chết.
Pomfrey vừa lầm bầm than thở cái gì đệ tử cái gì giáo sư vừa rời khỏi phòng bệnh, điều này làm cho Harry nhẹ nhõm một chút. Sau đó, cậu mới giật mình phát hiện, cậu hiện tại gặp phải một vấn đề vừa xấu hổ vừa khó khăn.
Cậu, phải làm sao hỏi Snape có nguyện ý 'lấy' cậu hay không? Hoặc là nói 'gả' cho cậu? Không! Phải nói là, thành lập một đoạn thời gian hôn nhân đơn thuần không có bất kỳ hành vi chung chạ nào không?
Cậu, Harry Potter, bị mọi người tôn xưng là 'Đứa bé sống sót', bị học sinh toàn trường Hogwarts thầm phong là 'Gryfindor Cậu bé Vàng', bất quá mới 11 tuổi đã bắt đầu đối mặt Voldemort, hơn nữa từ khi nhập học, mỗi năm đều đối mặt Voldemort một lần. Năm thứ hai đối mặt một con Xà Quái nghìn năm, năm thứ ba đối mặt hơn một trăm Giám Ngục Azkaban, năm thứ tư còn chiến đấu với một con rồng Đuôi Gai Hungari, một đám Nhân Ngư dã man...
Harry yên lặng nhớ lại những chiến tích mà mình đã trải qua suốt bốn năm qua, nhưng chẳng cái nào khiến cậu có thêm dũng khí, hoặc là giúp cậu khỏi phải đối mặt Snape, nói đến vấn đề kia, cảm giác sợ hãi của cậu không ngừng dâng lên trong lòng.
Đối với cậu mà nói, Snape so với Xà Quái, so với Giám Ngục Azkaban, so với rồng, so với Voldemort đều phải khủng bố hơn. Đặc biệt, là khi cậu muốn nói ra một cái vấn đề như vậy.
"Ách..." Cậu xấu hổ mở miệng, sau đó phát hiện ánh mắt Dumbledore đằng sau thấu kính, lóe ra tia lam quang. Cho dù cảm thấy được Dumbledore không có khả năng đối với hoàn cảnh của cậu hiện tại sinh ra cảm giác thích thú, Harry vẫn cảm thấy được, cứ để ông ở lại trong phòng bệnh nghe những gì cậu sắp nói rất không ổn.
"Giáo sư Dumbledore," Harry do dự mở miệng, "Có thể hay không, ách, mời thầy cũng đi ra ngoài một lát?" ( Cụ Dum thật mất lịch sự, người ta tình nhân tâm sự ông ở lại làm chi )
~~Hết chương 9~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com