Chương 48: RỪNG CẤM
[Harry. Xem ra lời ngươi nói có ảnh hưởng rất lớn đấy.] - Basilisk trườn
bên cạnh Harry nói.
[Họ chỉ là trẻ con. Chỉ cần có người dẫn dắt thì họ sẽ nhanh chóng tìm ra lối đi đúng đắn.] - Harry đáp.
[Ngươi nói cứ như mình không phải trẻ con ấy.] - Con rắn khinh thường
nhìn chủ nhân hiện tại của mình.
Harry chỉ cười mà không đáp. Một người một rắn đi vào sâu trong Rừng Cấm. Đã vài ngày trôi qua, những lời Harry nói đã truyền khắp
Hogwarts. Chưa bao giờ Hogwarts lại bình yên như thế. Không có một
vụ tranh cãi hay đùa dai nào giữa các nhà. Tất cả học sinh đều đang suy nghĩ về quy tắc của Hogwarts. Harry vốn không quan tâm đến tranh đấu giữa các nhà. Dù sao, cậu đã dự định sẽ về Đức sau khi tốt nghiệp. Nhưng giờ Harry là người thừa kế Hogwarts. Cậu không thể bở mặc như trước.
Đi được một đoạn, Basilisk đột nhiên nhổm dậy nói:
- [Con Huyết xà kia hẳn là đã báo lại cho chủ nhiệm của ngươi rồi.]
[Ừ.] - Harry gật đầu - [Ngươi có qua lại với nó không?]
[Thỉnh thoảng cũng đến tìm nó nói chuyện. Khá thú vị. Có điều, hình
như nó bị chủ nhiệm của ngươi tẩy não rồi. Cứ nhìn thấy nguyên liệu độc dược là mắt sáng lên. Lần trước còn nói với ta nếu có thay da nhớ để da cho nó mang về.]
Harry bật cười. Đây đúng là tác phong của Severus. Không gì quan trọng hơn độc dược và dược liệu. À, chắc là trừ mẹ ra. Nghĩ đến đây, Harry không khỏi cảm thấy mất mát. Mỗi Potter đều theo đuổi tình yêu của mình. Chắc cậu là Potter thất bại nhất trong lịch sử gia tộc mất. Thấy Harry như vậy, Basilisk lập tức chuyển đề tài:
- [Cứ để anh ta đuổi theo như vậy sao?]
[Chuyện này không cần giấu.]
*******
Severus chạy như điên vào Rừng Cấm. Thằng oắt con Potter lại dám
chạy vào Rừng Cấm. Lần này mà anh bắt được thì thằng nhóc đó chết chắc.
Vài phút trước, Severus đang ngồi chấm bài thì Rose thông qua khế ước nói với anh Harry Potter đột nhiên biến mất khỏi kí túc xá. Khi nó ra ngoài tìm thì thấy cậu đang đi vào Rừng Cấm. Anh lập tức theo sự chỉ dẫn của Rose đi vào Rừng Cấm, càng đi càng cảm thấy tức giận.
Thằng oắt con ấy lại chạy vào tận trong trung tâm khu rừng. Nó không biết là trong này rất nguy hiểm sao? Không cần Giám ngục, chỉ cần đám Sinh vật Huyền bí trong này cũng đủ xé xác nó ra rồi. Đúng là cha nào con nấy, lỗ mãng, không đầu óc, ngu xuẩn, tự cao, tự đại, hoang tưởng...
'Chết tiệt. Sao mãi không thấy đâu?' - Severus chống tay dựa vào một
gốc cây lớn, trong lòng không ngừng rủa thầm - 'Rose. Potter đâu?' - Anh gọi con rắn qua khế ước.
'Chủ nhân. Harry Potter biến mất trong trung tâm Rừng Cấm rồi. Ở đây có vòng bảo hộ, ta không vào được.' - Rose trả lời.
Severus vội vàng chạy đến và tìm xung quanh. Thật kì lạ là chính anh
cũng không thể vào trong. Ngay khi Severus tìm xung quanh những bụi
cây cao gần bằng thân người xem có dấu vết nào không thì bị một bàn tay từ phía sau vươn tới bịt miệng. Ngay lập tức, Severus rút đũa phép nhưng chưa kịp làm gì thì người kia đã túm lấy tay cầm đũa phép của anh.
"Là em." - Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai anh.
Severus đứng thẳng người nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt mình.
Trông cậu ta nhàn nhã như thể đang đi dạo trong vườn nhà mình chứ không phải đang lang thang trong Rừng Cấm giữa đêm và bị mình tóm cổ.
"Trò..."
Severus đang định mắng cho cậu một trận thì Harry đặt tay lên miệng ra dấu im lặng. Sau đó kiễng chân đeo lên cổ Severus một sợi dây chuyền bạc.
"Xong rồi. Đi theo em." - Harry nói khẽ, kéo tay anh đi vào trong trung
tâm Rừng Cấm.
"Không được." - Severus kéo giật cậu lại - "Trò có biết suy nghĩ không
hả? Não của trò làm từ bùn đất sao? Chúng ta không biết trong đó có gì, nơi này rất nguy hiểm."
"Không sao." - Harry cười, tiếp tục kéo anh đi về phía trước.
Severus bất giác đi theo. Lần này anh có thể dễ dàng vào trong nhưng Rose lại phải ở ngoài. Hai người đi thêm chừng năm phút thì dừng lại.
Severus vô cùng kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả các sinh vật huyền bí trong Rừng Cấm đều đứng xung quanh một cái hồ lớn cỡ nửa hồ Đen. Chúng cúi đầu đầy thành kính như đang đứng trước một vị thần vậy. Thật kì lạ khi những sinh vật kia có thể đứng cạnh nhau mà không phát sinh xung đột. Severus quan sát cái hồ. Hẳn phải có gì đặc biệt. Nước rất trong, còn phát sáng. Cũng hơi ấm. Nhưng vậy thì sao những sinh vật này lại kì lạ như thế.
"Trò làm gì vậy?" - Severus túm lấy tay Harry khi cậu định đi về phía hồ
nước.
"Không sao. Thầy đừng có làm gì đột ngột kinh động đến chúng." -
Harry gỡ tay Severus ra.
Những sinh vật kia lặng lẽ tách ra thành một lối đi cho Harry đi đến ven hồ. Cậu đi đến đâu chúng sẽ dồn vào đến đó. Severus nhìn học trò của mình dần dần mất hút trong đám sinh vật pháp thuật mà tim thót lên tận cổ. Ngu xuẩn, chỉ bất cẩn một chút là đám sinh vật này có thể xé xác thằng nhóc đó bất cứ lúc nào. Cơ mà sao mày không ngăn cậu ta lại? Ở chung với cậu ta lâu nên dầu óc mày cũng ngu theo cậu ta sao Severus?
Severus vừa mắng chửi Harry và bản thân vừa loay hoay leo lên một
ngọn cây để có thể nhìn vào bên trong. Vì sợ ảnh hưởng đến những sinh vật kia nên Severus không dám dùng pháp thuật mà tự leo lên.
Harry đứng ở ven hồ, từ trong áo lấy ra một cái hộp gỗ. Khoảnh khắc cậu đặt tay lên nắp hộp, tất cả các sinh vật xung quanh đều quỳ xuống. Nắp hộp mở ra, lộ ra một viên ngọc lớn bằng nắm tay người lớn. Viên ngọc tỏa ra ánh sáng dìu dịu và dường như còn tỏa ra một thứ sức mạnh thần kì. Severus không biết chính xác nó là gì nhưng chắc chắn không tầm thường. Anh thậm chí có thể cảm nhận được thử sức mạnh từ viên ngọc kia đang xoa dịu những tổn thương trong thân thể và tâm hồn mình. Giống như được che chở và bao bọc vậy.
Viên ngọc từ trong hộp bay ra giữa hồ rồi từ từ rơi xuống. Khi chạm vào mặt nước, viên ngọc tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Khi ánh sáng tản đi, viên ngọc đã biến mất trong làn nước, cả khu rừng im lặng đến đáng sợ.
Đàn Bạch kì mã dẫn đầu đi đến trước Harry cúi chào. Harry cũng chào lại theo nghi thức cổ xưa. Những sinh vật khác cũng lần lượt làm theo.
Cho đến khi tất cả sinh vật pháp thuật tản đi, hai Nhân mã xuất hiện và hộ tống họ ra ngoài bìa rừng.
"Có phải trò nên giải thích gì không?" - Severus gần như rít lên, hai mắt
nhìn Harry như chọc thủng cậu. Có Merlin mới biết khi chứng kiến
những sinh vật đó tiếp cận Harry anh đã hoảng sợ đến mức nào.
"Viên ngọc đó khiến thân thể em mẫn cảm hơn với Giám ngục. Giờ thì mọi chuyện sẽ đỡ hơn." - Harry đáp.
"Vậy tại sao không làm ngay từ đầu?" - Severus gắt lên.
"Thầy không thấy hôm nay trăng rất sáng sao?" - Harry cười hỏi. Không
phải cậu muốn giấu Severus nhưng chuyện này là yêu cầu từ Cây Ước
nguyện, phải giữ bí mật tuyệt đối.
"Tại sao lại để ta nhìn thấy?" - Severus im lặng nhìn Harry một lúc mới hỏi tiếp.
"Thầy sẽ không hại em, đúng chứ?" - Harry cầm lấy mặt dây chuyền cậu vừa đeo lên cho Severus - "Thầy hãy giữ lại nó. Nó sẽ giúp thầy phần
nào khi vào Rừng Cấm."
"Trở về kí túc xá. Nếu khiến nhà bị trừ điểm thì..." - Severus nheo mắt đe dọa.
"Chúc thầy ngủ ngon, giáo sư." - Harry lễ phép chào rồi quay về tòa
thành.
Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp tặng quà. Severus cũng không từ chối.
Thật tốt.
Severus đứng nhìn bóng hình thấp bé kia tiến vào tòa thành. Không tự
chủ mà đưa tay lên chạm vào mặt dây chuyền. Đứa trẻ đó tin tưởng mình sao? Khẽ nhếch mép, ánh mắt Severus nhìn về tòa thành cũng có phần dịu dàng hơn. Trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com